Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buông Tay Chiến Một Trận

Tiểu thuyết gốc · 2783 chữ

- Yêu mãng khốn kiếp, bổn đại gia liều mạng với ngươi.

Không còn cách nào khác, Lập Thiên hét lên một tiếng đề lên dũng khí, mạnh mẽ xông về phía giao long. Hiện tại hắn xác định phải cùng giao long này một mất một còn, vì hắn không tìm ra cách nào để vượt qua hai tầng cấm chế che chắn cửa động cả.

Ngược lại tấm Bế Khí Phù trên người Vương sư huynh tác dụng chỉ có một canh giờ, chẳng may lúc hiệu quả của nó chấm dứt mà giao long chưa bị giết chết, khả năng lớn là Vương sư huynh sẽ bị nó ăn tươi nuốt sống để bổ sung năng lượng.

Hơn nữa, Bảo Mệnh Phù dán trên người sớm đã bị giao long phá hủy không sai biệt lắm, cũng còn tầm mấy cái, đoán chừng không cần cự được bao lâu. Cho nên phải tranh thủ chút thời gian còn lại khiến cho đầu giao long này điên cuồng tấn công, khiến cho tu vi của nó tiêu hao càng nhiều càng tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lập Thiên xác định chỉ có thể mượn khí trợ lực, dùng tu vi dư giả để chống đỡ những đòn tấn công chí mạng của giao long. Bằng vào trạng thái của hắn hiện nay, có thể chống đỡ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, hoàn toàn không có biện pháp nào tốt hơn.

- Ah, ta nhớ ra rồi. Chính mình tu luyện kiếm pháp nhập môn, thiếu sót trăm bề. Nếu cứ tay không đánh nhau với giao long thì quá thiệt thòi rồi, mượn đầu giao long này làm đá mài đao sao?!

Nghĩ liền làm ngay, Lập Thiên rút ra trường kiếm, lần lượt sử dụng những chiêu thức từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất bản thân đã học được trong sách đối chiến giao long.

Tức thì hai bên lâm vào ác chiến, mỗi chiêu mỗi thức tung ra đều nhắm chỗ hiểm đánh tới, hoàn toàn không có nửa điểm nhân nhượng nào. Nhờ vào khả năng dịch chuyển tức thời của Viễn Li Thuật, Lập Thiên lựa chọn phương pháp tấn công bất ngờ, thoái lui nhanh chóng.

Dưới bóng tối đậm đặc thi thoảng được thắp sáng bởi hỏa quang từ miệng giao long, thân hình hắn thoắt ẩn thoắt hiện, những chiêu thức tấn công hết sức đơn giản mà trông như xuất thần nhập hóa, khiến cho giao long không cách nào đánh trúng, tức giận không ngừng gào thét, điên cuồng tấn công loạn ra xung quanh.

Thời gian chậm chạp trôi qua, y phục trên người Lập Thiên dần dần biến đổi từ nguyên vẹn thành rách rưới, phần da thịt từ chân đến đầu xuất hiện vô số vết rách lớn nhỏ, máu huyết chảy ra nhuộm lớp da thành một màu đỏ au.

Cứ mỗi lần hắn bị giao long đập trúng, thân thể sẽ bị đập văng vào vách đá, lực va chạm cường đại khiến cho mảnh đá dù cùn và tù cũng trở nên sắc nhọn phi thường, dễ dàng cắt đứt lớp da thịt bên ngoài. Cũng may trong những lần đó Lập Thiên đều thi triển ra Bình Chướng Thuật bảo hộ bên ngoài, hơn nữa trên thân vẫn còn một vài tấm Bảo Mệnh Phù cho nên thương thế trúng phải không quá đáng ngại.

Dù thế, qua một canh giờ chiến đấu, con số tổn thất tổng thể cũng không nhỏ. Bảo Mệnh Phù trên người đã bị giao long hủy hết, ngay cả binh khí cũng bị giao long làm cho sứt mẻ không chịu nổi, đã thay đổi đến kiện thứ mấy cũng không rõ.

Lúc này, trên người Lập Thiên đã đầy rẫy vết thương, y phục rách nát tả tơi, tóc tai bù xù, da lông cháy xém, nhìn còn thua cả thằng ăn mày vào mùa đói rét. Thế nhưng nhìn lại, đầu giao long ngoài khí thế có phần yếu đi thì da dẻ toàn thân vẫn còn nguyên vẹn.

Chỉ bất quá Lập Thiên cũng phát hiện, tuy chính mình dùng đao kiếm chém trúng giao long không thể chém xuyên qua lớp vảy của nó, thế nhưng không hẳn là không đả thương nó chút nào. Bên dưới lớp da ẩn ẩn có máu đỏ chảy ra, chứng minh phần thịt dưới da cũng đã bị lực công kích của hắn đánh cho bầm dập không ít.

Sau một hồi chiến đấu không ngừng nghỉ, Lập Thiên đứng một chỗ không ngừng ôm ngực thở dốc, cảm thấy mệt bở cả hơi tai, cơ hồ chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc quên đời. Dù cho linh khí trong người thông qua việc bị giao long đả thương liên tục hồi phục, bất quá cơ bắp xương cốt lại không thể đáp ứng được cường độ chiến đấu cao kéo dài lâu như vậy.

Đối diện đó, giao long cũng đứng nguyên tại chỗ, há cái miệng lớn đầy răng nhọn thở ra từng hơi tanh tưởi, hiển nhiên cũng đang bày tỏ trạng thái mệt mỏi vô cùng. Thấy Lập Thiên đứng yên phía đằng xa, nó không lao lên tấn công như trước mà chỉ tròn mắt nhìn tới, sâu trong đáy mắt xuất hiện sự do dự khó lòng diễn tả.

Có thể là nó đang sợ hãi, cũng có thể là đã bị sự lươn lẹo của Lập Thiên làm cho chán nản. Cho dù vì lý do gì, việc truy sát con mồi trong thời gian dài không thành công khiến cho khí thế và dục vọng của nó đều giảm sút, cuối cùng chẳng muốn tiếp tục dây dưa thêm chút nào nữa.

Lập Thiên thấy biểu hiện này của giao long cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng trong bụng tin tưởng chắc nịch rằng việc làm của bản thân đã đạt được hiệu quả không tệ. Giao long đã bắt đầu biết sợ, chứng minh lực lượng của nó đã suy giảm khá nhiều so với trước, cộng thêm hành vi nhẫn nhịn một cách thái quá càng minh chứng suy đoán của hắn là đúng.

Đợi thêm một lúc, cả hai đều không có dự định xông lên tấn công đối phương. Giao long chẳng hiểu có suy nghĩ gì mà dứt khoát quay đầu chạy thẳng vào phía trong hang, hành vi bất thường này khiến Lập Thiên nhất thời ngây ra như phỗng. Hắn không biết bản thân nên vui hay nên buồn vì điều này nữa.

- Không ổn, chiến đấu lâu như vậy, thời gian một canh giờ, lẽ nào... Bế Khí Phù, Vương sư huynh...

Nhìn giao long chạy đi, Lập Thiên bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, chợt rùng mình ớn lạnh. Không cần nhìn đồng hồ hắn cũng có thể ước lượng thời gian hai bên giao đấu không ngắn hơn một canh giờ. Lúc này, nhiều khả năng hiệu lực của Bế Khí Phù đã hết, nếu còn cũng không đủ khả năng che giấu toàn bộ khí tức từ người Vương sư huynh phát tán ra nữa.

Bằng vào giác quan tinh tường của giao long, chỉ cần một tia khí tức lọt ra cũng đủ để nó phát giác vấn đề mà chủ động tìm kiếm. Một khi nó chạy ngang qua nơi mình giấu Vương sư huynh, gần như chắc chắn sẽ phát hiện ra, tiện miệng ăn thịt luôn cũng có thể. Nghĩ thế, Lập Thiên vội vàng đạp kiếm đuổi theo.

Giao long chạy ở phía trước, tốc độ vô cùng nhanh chóng, chỉ là nhãn lực không được tốt lắm, chỉ mới chạy được một đoạn đã mấy lần đụng trúng vách đá hai bên sườn hang, đục cho vách hang thành những rãnh dài sâu hoắm. Lập Thiên bám theo phía sau cũng không khá hơn là bao, thi thoảng cũng đụng phải vách đá, may mắn có Bình Chướng Thuật phòng ngự nên không bị đập đầu vào tường, chật vật đuổi theo.

Chạy được hơn trăm trượng, liên tục đâm vào vách đá khiến đầu óc giao long thông minh hẳn ra, lúc này nó không dựa vào cảm giác để chạy vào hang mà vừa chạy vừa phun lửa, mượn hỏa quang chiếu sáng hang động trước mặt rồi mới chạy tới. Lập Thiên phía sau tận dụng thời cơ dùng Viễn Li Thuật bám sát không buông.

Không ngoài dự liệu, ngay khi chạy đến tảng đá nơi Vương sư huynh nằm, giao long đang trên đà chạy nhanh bỗng nhiên đột ngột dừng lại, chăm chú dùng mũi ngửi ngửi, cái đầu lắc qua lắc lại ngó nghiêng xung quanh, có vẻ như đã phát hiện ra khu vực này có điểm dị thường.

Phù một tiếng, giao long phun ra một luồng hỏa quang về phía tảng đá, ánh mắt chằm chằm nhìn vào nơi đó. Không mấy khó khăn đã phát hiện ra phía sau tảng đá là một cục thịt béo đầy mỡ đang nằm bất động, bất chợt phấn khích đến nỗi nước miếng chảy thành hai dòng.

Chiến đấu trong thời gian dài khiến giao long tiêu tốn không biết bao nhiêu là năng lượng, hơn nữa nó còn bị đám người Lục Phong nhốt vào hang trong thời gian khá lâu, nhịn đói nhịn khát, sớm đã thèm thuồng một bữa ăn ngon. Một khắc nhìn thấy miếng ăn hợp khẩu vị đặt ngay trước mắt, thực không quản được nhiều, chưa gì đã muốn há miệng chộp tới.

- Súc sinh khốn kiếp, dám ăn thịt Vương sư huynh, đi chết đi.

Lập Thiên bay theo phía sau, thấy cảnh này thì kinh hoàng la lớn, kiếm quang trong tay nhất thời bắn ra, một kiếm chém thẳng vào cổ giao long khiến cho cú táp của giao long bị chệch hướng, hai hàm đụng mạnh vào nền đá vang lên thanh âm canh cách.

Miếng ăn dâng đến miệng bị người đánh đổ, giao long giận dữ gầm lên, bất ngờ đưa ánh mắt đầy oán độc nhìn về phía Lập Thiên. Có vẻ như trước miếng mồi ngon này, nó không muốn nhân nhượng dù chỉ một chút, miệng lớn há rộng phun ra một đoàn hỏa quang về phía Lập Thiên rồi cái đuôi nối tiếp quất tới.

- Con bà nó, vẫn còn quá mạnh.

Nhìn thấy một kích của giao long đập tới, kình lực vô kiên bất tồi muốn đánh sập hang động tới nơi, mặt mày Lập Thiên trở nên tái mét, nhanh chóng dùng Viễn Li Thuật lùi lại phía sau mấy trượng. Đầu giao long này đánh nhau với hắn nửa ngày trời, khí lực tiêu hao không nhỏ, thế nhưng một khi toàn lực tấn công thì lực lượng vẫn không phải là thứ mà bản thân hắn có thể ngăn đỡ.

Nói chính xác hơn là, kể cả khi bản thân có năng lực chống đỡ thì Lập Thiên cũng không dám làm liều, bởi vì Bảo Mệnh Phù trên người đã dùng hết, chẳng may Bình Chướng Thuật không ngăn cản được thì quá nguy hiểm, không ai lại đi đánh cược tính mạng khi tỷ lệ chiến thắng lại chưa đầy một nửa như vậy cả.

Suy cho cùng, tu vi Ngự Khí tầng bốn của Lập Thiên vốn không hề dư giả, hiện nay thân thể mệt mỏi rã rời, không còn nhiều lực chiến đấu, liều mạng cùng giao long ngọc đá cùng tan không phải cách tốt. Cách tốt nhất là tiếp tục cùng giao long dây dưa, tìm cơ hội thích hợp hơn để đả thương nó, dần dần tiêu hao lực chiến đấu của nó.

Đáng tiếc dù biết hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm sống mái với giao long, thế nhưng Lập Thiên không dám rời khỏi đây, càng không dám kéo dài thời gian. Bởi vì chỉ cần hắn sơ ý một chút thôi, Vương sư huynh sẽ chết chắc, còn bản thân tuy thoát được kiếp nạn trước mắt cũng khó nói sẽ thoát khỏi kiếp nạn trong tương lai.

Ngày xưa, Lập Thiên từng nghe một lão sư trẻ tuổi nói rằng: "Tiễn Phật thì tiễn tới Tây Phương", còn giải thích thêm ý nghĩa là giúp người nên giúp đến cùng. Nghĩ lại vốn liếng hắn bỏ ra trên người vị Vương sư huynh còn ít hay sao, nếu để đối phương chết vào lúc này, công đức của mình, phù đồ của mình thì tính thế nào đây?

- Không quản được nhiều như vậy. Ta chỉ có thể làm liều một lần mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lập Thiên lập tức lấy từ trong người ra một chiếc túi trữ vật bên ngoài có ghi hai chữ linh dược, sau đó đổ tràn lan trên mặt đất. Hắn cẩn thận cầm từng lọ lên xem xét, khi thấy đúng là loại cần tìm thì mở nắp dốc toàn bộ vào miệng.

Những linh dược mà Lập Thiên uống vào có đủ tất cả các loại công dụng, cái dùng trị độc, cái để cầm máu, cái thì ổn định khí tức, dưỡng tâm an thần, toàn bộ đều từ tông môn và Vũ Yến sư tỷ đưa cho. Dưới tình huống sống chết không rõ ràng như hiện nay, thiết nghĩ giữ lại cũng không để làm gì, cho nên quyết định uống hết để lấy sức đánh một trận cho ra trò.

Sau khi đổ hết chỗ đan dược vào bụng, Lập Thiên uống cạn mấy bịch nước suối, cảm thấy cái bụng đang đói meo cũng được lấp đầy, nhất thời không hò hét đòi bãi công nữa. Hắn chính là hết cách rồi, chỉ có thể đánh cược vào một lần này. Nếu không thể nhân cơ hội bức tử giao long, đợi nó khôi phục tu vi, hắn và Vương sư huynh đều phải chết không thể nghi ngờ.

- Liều mạng!

Rút ra búa lớn, Lập Thiên dương nó lên cao, nhắm thẳng chỗ giao long xông tới.

Theo kinh nghiệm đúc rút ra được từ trận chiến vừa qua, hắn hoàn toàn tin tưởng búa là binh khí hoàn hảo nhất khi đối phó với loại yêu thú da dày thịt béo đánh hoài không chết này. Bên cạnh đó vẫn còn một lý do khó nói khác, đó là số binh khí còn lại đều đã bị giao long làm cho hư hỏng, không thể sử dụng được nữa.

Giao long thấy Lập Thiên muốn tiếp tục đánh nhau cũng hưởng ứng theo, cái đuôi hướng hắn lần nữa đập tới, thâm tâm cũng muốn giết chết cái tên tiểu oắt con nhân tộc phiền phức này để thưởng thức một bữa ăn dầu mỡ phong phú rồi.

Ầm một tiếng, Lập Thiên bị giao long đánh bay, cả người lẫn búa dính vào vách hang, khó khăn lắm mới thoát ra được. Bên cạnh đó, không ít đan dược vừa nuốt vào bụng còn chưa kịp tiêu hóa cũng bị đánh văng ra ngoài.

- Thứ súc sinh khốn kiếp. Hôm nay bổn đại gia không giết chết ngươi, thề không làm người.

Lại ầm một tiếng, Lập Thiên bị giao long quật một cái, thân thể dán xuống nền hang, đập cho nền đá lún xuống một đoạn, phải dùng Viễn Li Thuật mới thoát đi được.

- Lại tới!

Tiếp sau đó, không biết bao nhiêu tiếng nổ rung trời vang lên. Lập Thiên liên tục bị giao long đánh bay, nhưng sau khi ngã xuống thì lại xông tới như con chó điên muốn liều mạng khi thấy người khác muốn làm thịt mình.

Bong một tiếng, sau nhiều lần nỗ lực tấn công, rút cuộc Lập Thiên đã thành công đánh vào người giao long một búa, nhưng mà trong khoảnh khắc chưa kịp hoàn thủ thì đã bị giao long đánh một kích vào người, đùng một tiếng đập vào vách hang, ngã đè lên người Vương sư huynh.

Lần này, Lập Thiên cảm thấy thân thể nặng nề như tảng đá, tuy khí tức không chút rối loạn, nhưng mà cơ bắp mỏi nhừ, nói trắng ra là giống như nước vậy, không cách nào định hình được.

Hai mắt chợt hoa lên, cơn buồn ngủ ùa về, cảm giác lúc này thứ quan trọng nhất trên trần trời không phải sống hay chết, cũng không phải lý tưởng hay đạo nghĩa mà chỉ đơn giản là ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.