Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá Chết Lưới Rách

Tiểu thuyết gốc · 3714 chữ

- Lâm Bằng sư huynh, mọi người đang ở đâu?

- Lập Thiên sư đệ, ngươi có ở đó không?

Khi hai bên đang ở trong tình thế căng thẳng, cần phải sử dụng quyền cước để giải quyết vấn đề thì bất chợt nghe thấy tiếng người từ xa vọng lại.

Vương sư huynh sau khi tỉnh dậy liền nhớ ngay ra mọi chuyện, thấy chất độc của phong yêu đã được hóa giải, tu vi trở lại như thường thì lập tức chạy đi tìm Lập Thiên và đám người Lâm Bằng sư huynh. Chỉ bất quá do năng lực có hạn, mất cả buổi trời mà không tìm thấy ai, bất đắc dĩ đành phải quay lại sào huyệt phong yêu tìm kiếm.

Tiếp cận phạm vi phong sào, Vương sư huynh hành động hết sức cẩn thận, bình chướng quanh thân vừa to vừa dày, không dám có nửa điểm sai sót. Bản thân gã cũng không đi theo đường cũ mà tìm một lối khác kín đáo hơn lặng lẽ thâm nhập, tận lực che giấu hành tung của mình trong mắt đám phong yêu.

- Thì ra mọi người đang ở đây, hại ta đi tìm mệt muốn chết.

Vương sư huynh chậm rãi tiến vào, trên đường tình cờ bắt gặp Lập Thiên và đám người Lâm Bằng sư huynh đang trừng mắt nhìn nhau bỗng ồ lên kinh ngạc. Đột nhiên tìm thấy mọi người khiến gã vui mừng hớn hở, vừa cười vừa nói như con nít thấy mẹ đi chợ về.

Bất quá nói còn chưa sướng miệng thì đã cảm thấy bầu không khí có chỗ không đúng lắm, ánh mắt vô thức đảo quanh một vòng, cuối cùng rơi trúng trên mặt Viên Thiệu.

- Viên Thiệu sư huynh, khí sắc của huynh hình như không được tốt cho lắm?

Viên Thiệu im lặng không đáp, Vương sư huynh lại nhìn sang mấy người khác, ngơ ngác hỏi:

- Mọi người bị gì vậy? Sao trông bộ dáng giống như sắp sửa đánh nhau tới nơi thế này?

Những người khác nghe thấy cũng im lặng không đáp, thế nhưng tâm trạng lại bị mấy câu hỏi ngớ ngẩn của Vương sư huynh làm cho xấu đi, sát khí trên thân tăng thêm một phần.

Dựa vào trạng thái mơ hồ của Vương sư huynh, thâm tâm Viên Thiệu xác định mấy lời Lập Thiên nói ban nãy không sai, tên này đúng là chẳng dính dáng gì đến việc phong sào bị hái xuống, hắn ta cũng không có lý do gì xả giận lên đối phương cả.

Chỉ bất quá khi nhớ đến việc Lập Thiên là do Vương sư huynh mời vào nhóm, Viên Thiệu vẫn có chút tức giận, không nói không rằng tung một cước vào mông Vương sư huynh, đạp gã ngã chúi đầu xuống đất, quát:

- Họ Vương khốn kiếp, ngươi còn dám hỏi mấy người chúng ta? Sao không đi hỏi tên tiểu sư đệ tốt bụng mà ngươi đã cầu xin chúng ta cho gia nhập nhóm đi.

Vương sư huynh bị đá một cước vào mông, cú đá vô tình trúng ngay vào chỗ bị phong yêu đốt khiến gã đau đến nhăn nhó mặt mày, thế nhưng trước sau lại không dám có nửa điểm bất mãn, gương mặt đầy vẻ vô tội, cúi thấp đầu hướng về Viên Thiệu giải thích:

- Viên Thiệu sư huynh đừng hiểu nhầm, ta bị phong yêu đốt đến bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh lại thì chỉ thấy mấy con chim lửa bay múa đầy trời nên mới tìm tới đây. Còn trước đó đã xảy ra chuyện gì thì ta không hề hay biết gì mà.

Viên Thiệu nghe giải thích không những không bớt giận, ngược lại ánh mắt còn hung tợn hơn mấy lần, lườm Vương sư huynh một cái, nói:

- Ta bảo ngươi đi hỏi tên tiểu sư đệ khốn kiếp của ngươi xem hắn đã làm ra chuyện tốt gì, ngươi bị điếc sao?

Vương sư huynh bị mắng đến mặt mũi tối thui, lủi thủi đi đến chỗ Lập Thiên, rầu rĩ hỏi:

- Lập Thiên sư đệ, rút cuộc giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Viên Thiệu sư huynh lại tức giận đến như vậy?

Lập Thiên nghe hỏi cũng không nói gì, chỉ hất hất mặt ra hiệu Vương sư huynh nhìn về phía xa.

Cho đến lúc này, Vương sư huynh mới chú ý đến hiện trường xung quanh, phát hiện ra quang cảnh đã không giống như trước nữa. Trên vách đá, phong sào và vô số phong yêu đã biến mất. Còn ở trên mặt đất, chẳng hiểu từ đâu chui ra rất nhiều hòn than đen đen tím tím vô cùng kỳ quái.

Vương sư huynh nhìn xuống dưới chân, bỗng thấy dưới chân mình cũng có mấy hòn than đen nho nhỏ, liền dơ tay nhặt lên một cái quan sát. Đến khi nhận ra những hòn than đen này là thi thể phong yêu bị đốt cháy tạo thành, gã cuống cuồng hất văng nó ra xa, run rẩy nói:

- Phong, phong yêu vậy mà đã bị đốt chết cả rồi ư?

Vừa nói, trên gương mặt thật thà chất phác của Vương sư huynh bỗng nhiên xuất hiện thêm một sự kinh hoàng khó lòng diễn tả.

- Là ai đã làm vậy? Lâm Bằng sư huynh, là huynh giết chết bọn chúng đúng không? Ta biết ngay mà, Lâm Bằng sư huynh tu vi cao cường, thuật pháp tinh thâm, chỉ có huynh mới đủ khả năng tiêu diệt đám phong yêu này dễ dàng như vậy thôi.

Vương sư huynh nhiệt tình khen ngợi, ngón tay cái đồng thời dơ lên, một bụng chân tâm thật ý không thể nghi ngờ. Thế nhưng gã lại không để ý, bản thân cao hứng bao nhiêu thì sắc mặt Lâm Bằng ở cạnh đó càng khó coi bấy nhiêu.

Lập Thiên đứng trên mỏm đá nghe được mấy lời này thì không biết nên nói cái gì nữa. Vị Vương sư huynh này của hắn chỉ được mỗi cái thân thể to con mà thôi, ngoài ra chẳng còn thứ gì nữa cả. Muốn học thói tâng bốc người khác thì cũng phải lựa chọn hoàn cảnh cho thích hợp, đằng này...

- Haiz, không bị ăn đòn mới là lạ đấy.

Lập Thiên vừa nghĩ đến đây thì Vương sư huynh cũng hét thảm một tiếng, thân thể bay vút ra xa, ngã sóng soài trên mặt đất. Rõ ràng gã mới bị Viên Thiệu đá cho một cước nữa, mà cước này tính ra còn mạnh hơn một cước trước đó rất nhiều.

- Cái tên đầu heo này, mau cút sang một bên, còn lằng nhằng nữa ta đánh gãy hai chân của ngươi.

Viên Thiệu quát lớn một câu rồi hướng chỗ Lập Thiên, gằn giọng hỏi:

- Tiểu tử, rút cuộc ngươi có giao ra hay không?

Lập Thiên cười tươi như hoa, đáp:

- Tất nhiên là, không.

- Tốt lắm, tốt lắm. Lời cần nói đã nói, nếu tiểu tử ngươi vẫn khăng khăng cố chấp, vậy lát nữa đừng có mà hối hận.

Viên Thiệu phất tay một cái ra hiệu với mấy tên đồng bọn.

- Mọi người cùng lên.

Lời của Viên Thiệu chưa dứt thì thân ảnh đã phóng lên cao mấy trượng, trảo thủ hướng Lập Thiên chộp tới. Mà đám lâu la bên cạnh thấy thế cũng dậm mạnh chân đuổi theo, đạp cho nền đất dưới chân lún xuống một đoạn.

Lập Thiên thấy thế thì nở một nụ cười đơn điệu, trước sau không hề có ý định xuất thủ chống lại. Khi thấy trảo thủ của Viên Thiệu chỉ còn cách bản thân chưa đầy một trượng, trong tay bỗng xuất hiện một tấm linh phù to bản màu đỏ rực đến chói mắt.

Cầm linh phù trên tay, Lập Thiên nhẹ nhàng phe phẩy qua lại, cố ý để cho đám người Viên Thiệu nhìn thấy rõ ràng. Theo nhịp linh phù đong đưa, linh quang trên phù văn lác đác bay ra, cứ rơi rụng như lá vàng mùa thu, sau đó dần dần tan ra như bông tuyết mùa xuân, đẹp đến nao lòng.

Phong cảnh hữu tình là thế, chẳng hiểu sao khi rơi vào mắt đám người Viên Thiệu thì lại đáng sợ đến cùng cực. Ngay khi nhìn thấy tấm linh phù này, Viên Thiệu là người đầu tiên thu chiêu, vội vàng lùi lại phía sau. Đám đồng bọn cũng không bàn mà hợp, loáng cái đều đình chỉ thế tấn công, tiếp cận phạm vi ba trượng xung quanh Lập Thiên thì dừng lại, không dám tiến thêm nửa bước.

- Ngươi rút cuộc muốn làm gì?

Lập Thiên vẫn là dáng vẻ hồn nhiên vô tư như một đứa trẻ con chưa nhiễm sự đời, đáp:

- Ta định làm gì ư? Các vị sư huynh thử nghĩ xem, sẽ thế nào nếu ta kích hoạt tấm Thông Linh Phù này?

Câu hỏi rất là rõ ràng rành mạch từ miệng Lập Thiên vang lên, thế nhưng trước sau không có ai lên tiếng đáp lời. Lập Thiên thấy thế bèn nói tiếp:

- Tông môn cấp xuống Thông Linh Phù là để đệ tử bên dưới kịp thời thông báo tin tức về tông khi gặp phải tình huống khẩn cấp nằm ngoài phạm vi của phù chiếu, ví như bị đám quỷ thi Trường Sinh Phái tấn công chẳng hạn.

- Bất quá nghĩ kỹ một chút sẽ biết, tấm tín hiệu phù này cũng không hẳn chỉ có duy nhất một công dụng đó mà thôi. Giả như dùng đó để ngăn chặn việc xảy ra xung đột giữa các sư huynh đệ đồng môn với nhau cũng không tệ vậy, các vị sư huynh nói có đúng không?

- Chuyện này... Chuyện này...?!

- Mọi người đều biết, trước khi tham gia phù chiếu, mỗi thí sinh đều được tông môn cấp cho một chiếc Thông Linh Phù, kèm theo yêu cầu không thể sử dụng nó bừa bãi. Nếu ta đoán không nhầm, một khi Thông Linh Phù bị dùng sai mục đích, người kích hoạt nó sẽ bị phạt rất nặng. Nhẹ thì bị hủy tư cách tham gia phù chiếu, trực tiếp áp giải về tông môn chịu phạt. Nặng thì có thể bị giáng cấp thân phận đệ tử, thực hiện lao dịch trong thời gian dài mới được phục hồi chức vị.

- Haiz, vốn dĩ ta chưa từng nghĩ sẽ dùng đến loại Thông Linh Phù này. Chỉ bất quá hôm nay các vị sư huynh chèn ép ta quá mức như vậy, tiểu sư đệ như ta cũng chỉ đành cá chết lưới rách mà thôi. Dù sao nếu mọi chuyện suôn sẻ, sau khi ta ném tấm tín hiệu phù này lên trời, ngay lập tức sẽ có một vị giám sự nào đó xuất hiện. Đến lúc đó, đừng nói chiến công đầu, ngay cả chiến công cuối cũng không tồn tại nữa rồi.

- Phù chiếu bị hủy đối với ta không tính là gì, bất quá đối với các vị sư huynh mà nói...

Lập Thiên nói đến đây thì ngừng, dùng ánh mắt tràn trề thất vọng nhìn tất cả mọi người một lượt, sau đó thở dài một hơi, nói tiếp:

- Mà thôi, xem chừng các vị sư huynh không có ý bỏ qua cho ta đâu nhỉ, ta vẫn nên ném tấm phù này đi thì hơn.

Nói xong, Lập Thiên dơ tay muốn ném tấm linh phù trên trời, một tay khác thì linh khí quấn quanh, chỉ cần điểm một cái thì lực lượng trong Thông Linh Phù sẽ nổ tung, ngay lập tức truyền tin tức thẳng về tay người đã tạo ra nó. Thấy thế, đám người Lâm Bằng sư huynh cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ đến mặt mày tái mét.

- Hãy khoan! Lập Thiên sư đệ chậm đã, chậm đã.

Viên Thiệu là người đầu tiên hét lên, hai tay xua xua ra hiệu Lập Thiên đừng nên nóng vội. Trước đó bộ dạng hắn ta có bao nhiêu đắc ý thì hiện tại có bấy nhiêu chật vật. Lúc này đây, đám người Lâm Bằng sư huynh đều sợ đến mất mật, không ai dám làm ra bất kỳ một hành động quá khích nào.

Bọn họ hiểu rất rõ hàm ý trong những lời nói vừa rồi là gì. Bị loại bỏ tư cách tham gia phù chiếu là sự tình vô cùng nghiêm trọng, hậu quả khôn lường. Bởi vì tài nguyên tông môn cấp phát trong sáu tháng qua bản thân đã sử dụng rồi, vậy mà hiện nay không thể hoàn thành phù chiếu, tính gộp cả nợ nần lẫn tội trạng thì bất kỳ ai cũng không gánh nổi.

Chỉ bất quá nếu cả nhóm đều bị trừng phạt như nhau thì Lập Thiên là người ít chịu ảnh hưởng nhất. Bởi vì hắn dẫu gì cũng là anh linh đệ tử có tên trên bia tưởng niệm đường hoàng, được chưởng môn coi trọng, có tông môn đặc cách bồi dưỡng. Còn bọn họ thì khác, toàn bộ vốn liếng đều đã bỏ ra rồi, nếu không hoàn thành phù chiếu mà còn bị phạt nặng thì đúng là thua lỗ nặng nề, mất cả chì lẫn chài.

Hơn nữa, một khi sự tình kia phát sinh, khả năng cao mọi chuyện sẽ không chấm dứt đơn giản như vậy, chỉ e nguyên nhân bên trong cũng bị tông môn tỉ mỉ điều tra. Chẳng may để lộ ra chút manh mối bất lợi, bọn họ có một trăm cái miệng cũng chưa chắc đã cãi lại vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi này. Mà kể cả khi không có bằng chứng, chỉ bằng vu cáo của Lập Thiên đối với bọn họ, cả nhóm cũng có khả năng bị áp giải về tông môn để điều tra, quá trình lịch luyện kết thúc tại đây.

Tính tới tính lui, dù tính thế nào thì bọn họ cũng là người chịu thiệt thòi, không phải ai khác. Một sự tình mà chỉ có mình là người chịu thiệt, ai sẽ ngốc đến nỗi nhắm mắt làm liều đây. Cho nên trước sự uy hiếp của Lập Thiên, đám người Lâm Bằng sư huynh chỉ đành bó tay chào thua, tình thế lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Giờ đây Lâm Bằng mới ý thức được, vị tiểu sư đệ thích dở trò mèo trong lời đám đồng môn từng nói quả nhiên không phải hạng dễ trêu vào. Trước đó y bán tín bán nghi, cho rằng đám người kia vô đức vô năng nên mới bị Lập Thiên đùa nghịch uy phong mà không thể làm gì được. Bây giờ khi chính mình rơi vào tình huống đó, y mới thấm thía được cảm giác lực bất tòng tâm là như thế nào.

- Khốn kiếp. Nếu biết tên này khó chơi như vậy, từ đầu ta dại gì mà rước hắn vào nhóm cơ chứ.

Lâm Bằng nói thầm trong bụng, chỉ bất quá bây giờ hối hận thì đã quá muộn màng.

- Tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ bằng một tấm Thông Linh Phù là có thể hù dọa được chúng ta sao? Trước tiên đánh gục ngươi hãy nói.

Viên Thiệu sau thời gian thất thần cũng bình tĩnh lại, mặc kệ hậu quả ra sao vẫn muốn chơi tới bến một lần cho hả lòng hả dạ. Chỉ bất quá chưa kịp thi triển thuật pháp thì Lâm Bằng đã đưa tay ngăn lại.

- Lập Thiên sư đệ, ngươi nói chính tay ngươi đã tiêu diệt đám phong yêu này đúng không?

- Đúng thế.

- Ngươi dùng cách gì để tiêu diệt bọn chúng?!

- Dễ thôi, dụ bọn chúng tụ lại một chỗ rồi dùng cái này.

Dứt lời, trên tay đã nhiều hơn một xấp linh phù dạy cộm, còn cố tình vung vẩy ý chỉ bản thân còn rất là nhiều. Trông thấy đống linh phù này, mí mắt Lâm Bằng giật giật liên hồi, cảm giác hết sức khó tin, những người còn lại thì miệng đắng lưỡi khô, cơ hồ không còn gì để nói.

Trước đó, không chỉ Lâm Bằng không tin Lập Thiên có năng lực một mình tiêu diệt cả bầy phong yêu mà tất cả những người còn lại cũng không tin, nhưng lại chẳng ai buồn mở miệng. Dù sao bên mình người đông thế mạnh, nếu có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề thì ai lại đi sử dụng miệng lưỡi làm gì cho phiền phức ra. Đáng tiếc mọi chuyện xảy ra không như ý muốn khiến cho phương pháp sử dụng vũ lực không cách nào thực hiện được nữa, chỉ có thể đổi sang phương pháp dùng lý lẽ để phân rõ đúng sai mà thôi.

Nếu phải dùng đến lý lẽ, hiển nhiên việc đối phương làm cách nào để tiêu diệt được cả đám phong yêu mà không chịu bất kỳ thương tích gì cũng là loại sự tình trọng yếu cần phải khai thác. Nói gì thì nói, không ai tin Lập Thiên có loại bản sự đó, cho nên khả năng hắn mượn tay người ngoài để đạt thành mục đích gần như là biện pháp duy nhất có thể thực hiện.

Nếu chân tướng mọi việc đúng như thế thật, Lâm Bằng có thể thông qua hành vi phạm luật đó tạo áp lực với Lập Thiên, ép hắn giao nộp phong sào. Thậm chí bằng thân phận nhóm trưởng của mình, y có thể trực tiếp báo cáo lên tông môn việc Lập Thiên bắt tay người ngoài, cố tình phá hỏng quy tắc lịch luyện, tạm thời đình chỉ quá trình khảo hạch của hắn, thuận lý thành chương thu hồi chiến công đầu của cả nhóm.

Dự định là thế, cho nên khi thấy Viên Thiệu muốn động thủ, Lâm Bằng lập tức ngăn hắn ta lại. Bởi vì y biết trong vụ tranh chấp này, bên nào động thủ trước thì bên đó sai, bên mình lấy mạnh hiếp yếu thì sai càng thêm sai, về sau dành được thắng lợi cũng khó mà giải thích rõ ràng được.

Nhưng Lâm Bằng có thông minh đến mấy cũng không ngờ rằng, vị tiểu sư đệ tu vi thấp kém nhất nhóm vậy mà không hề nói dối, hắn đúng là một thân một mình tiêu diệt cả đám phong yêu thật, một đống linh phù trong tay đối phương chính là minh chứng chân thực nhất.

Trước khi tham gia phù chiếu, bất kỳ ai bao gồm cả Lâm Bằng sư huynh đều dốc toàn bộ tài sản để chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho chuyến đi này. Chỉ bất quá phần lớn tài sản của y chủ yếu đầu tư vào các loại tài nguyên tăng lên tu vi như linh thạch và Tiềm Linh Đan, phần dôi dư ra mới đầu tư cho các loại pháp khí pháp bảo, cho nên số lượng và chất lượng của chúng đều ở mức thấp.

Hôm nay, các loại binh khí, pháp khí pháp bảo mang theo bên người hầu hết đều do tông môn cấp phát, số lượng hạn chế, muốn mang ra dùng cũng cần phải đắn đo suy nghĩ, phàmlà chưa gặp phải tình huống nguy cấp thì không dám tùy tiện tiêu xài.

Ai có thể ngờ đến, vị tiểu sư đệ này vậy mà hành động không theo lẽ thường, mặc kệ tu vi thấp kém cũng không thèm mua linh đan bảo dược phục dụng mà lại dốc toàn bộ tiền của để thu mua một đống linh phù, kè kè mang theo bên mình.

Đáng giận nhất là, ngay cả ông trời cũng ủng hộ hắn, chiến công đầu của cả nhóm thế mà lại là một đám phong yêu số lượng lên đến hàng vạn con. Rõ ràng bên mình người đông thế mạnh, tu vi cao cường, thuật pháp tinh thâm, pháp khí pháo bảo đông đảo không kém, thế nhưng một lúc muốn cường ngạnh đối đầu với nhiều phong yêu như vậy cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Đổi lại vị tiểu sư đệ họ hiếm này thì khác, hắn tu vi không cao, thuật pháp tu luyện chẳng ra thể thống gì, pháp khí pháp bảo đếm tới đếm lui e rằng cũng chỉ có mỗi một thanh thiết kiếm cùi bắp, cuối cùng lại nhờ vào một đống linh phù mà trở thành người chiếm được tiên cơ.

Chỗ linh phù hắn mang theo đích xác là Viêm Hỏa Phù, chính là khắc tinh tuyệt đối của phong yêu. Phong yêu dù hung hãn bao nhiêu, số lượng nhiều bao nhiêu đi nữa mà cứ túm tụm lại một chỗ thì chẳng khác nào đem mạng mình đi biếu cho người khác cả, việc nhẹ lương cao như vậy ai còn để sổng mất chứ. Đây không phải há miệng chờ sung mà sung còn rụng trúng ngay vào miệng thì là cái gì.

Đối diện với nhiều bằng chứng xác thực như vậy, Lâm Bằng dù không muốn tin cũng phải tin. Chỉ là trong nhất thời y khó mà chấp nhận được sự thật quá đỗi phũ phàng này. Trớ trêu thay, bản thân ngàn tính vạn tính, kết quả chiến công đầu bị một vị tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất nhóm đoạt mất, hơn nữa lại không phải dùng thực lực chân chính đi đoạt mà là dùng một chút thủ đoạn vặt vãnh để chiếm đoạt. Cái sự tình này đúng là đả kích lớn lao nhất trong quãng đời tu hành ngắn ngủi của y.

- Hừ. Tốt lắm tiểu sư đệ. Ai làm nấy hưởng! Ai làm nấy hưởng! Để xem ngươi có mạng làm, còn có mạng hưởng hay không?! Chúng ta đi.

Lâm Bằng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo quay đầu đi thẳng.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.