Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Trừ Thành Viên

Tiểu thuyết gốc · 3963 chữ

- Lâm Bằng sư huynh, tiểu tử kia đích thị đã dùng âm mưu quỷ kế gài bẫy chúng ta. Một kiếm mà hắn vô tình chém ra lúc đầu chính là kế nghi binh, tranh thủ thời gian tiêu diệt phong yêu, chiếm đoạt phong sào, thu chiến công đầu về tay. Bây giờ chứng cứ rành rành ra đó, tại sao phải bỏ qua cho hắn chứ?

Thấy trưởng nhóm đã không còn ý tứ muốn đòi lại chiến công đầu, Viên Thiệu ấm ức tức tối hỏi lớn, cố tình để cho Lập Thiên đứng cách đó không xa có thể nghe thấy. Thế nhưng sau khi nói xong, Lâm Bằng không hề cảm kích hắn ta vì câu nói này, ngược lại còn gầm lên đầy giận dữ.

- Ta không mù, còn cần ngươi dạy sao!

Viên Thiệu bị mắng thì giật mình kinh hãi, buồn bực gãi đầu gãi tai, tự hỏi không biết bản thân đã nói sai cái gì mà lại khiến cho Lâm Bằng sư huynh nổi điên lên như vậy. Những người khác dự định lên tiếng hỏi thăm, chợt thấy Viên Thiệu bị mắng té tát thì chỉ đành ngậm chặt miệng lại, lặng lẽ đi theo phía sau.

Đi được một đoạn, Lâm Bằng không biết nghĩ gì đột nhiên lên tiếng, giọng điệu trầm ổn hơn hẳn, thái độ rõ ràng là tốt hơn trước đó rất nhiều.

- Ý ta đã quyết, các ngươi không cần nhiều lời.

Một người thấy tâm trạng của Lâm Bằng sư huynh đã bình ổn trở lại, bâng quơ hỏi:

- Nhưng mà, chẳng lẽ mấy người chúng ta cứ vậy mà để tiểu tử họ Khuyết kia cầm đi chiến công đầu hay sao? Chưa nói đến xếp hạng cuối cùng, để người khác biết được chúng ta thua cả một tên nhóc con, chút mặt mũi này biết để vào đâu?

- Không sao, ta tự có tính toán, các ngươi cứ làm theo là được.

Dứt lời, Lâm Bằng không giải thích gì thêm, ánh mắt âm trầm nhìn về phía xa, thâm tâm như hạ xuống một quyết định hệ trọng nào đó, miệng lẩm bẩm:

- Tiểu tử, ngươi đã không biết điều như vậy, những ngày tháng tiếp theo ta sẽ để ngươi biết chống đối ta sẽ có hậu quả gì. Ngoại trừ chiến công đầu này ra, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đạt được thêm bất kỳ thứ gì nữa. Ngươi cứ đợi mà xem!

Dõi theo bóng lưng đám người Lâm Bằng, Vương sư huynh nhìn Lập Thiên với vẻ mặt đầy lo ngại.

- Tiểu Thiên sư đệ, hay là ngươi đưa chỗ phong sào kia cho Lâm Bằng sư huynh đi. Chúng ta đi theo bọn họ, tương lai còn phải nhờ cậy bọn họ chiếu cố thêm, chiến công đầu này ngươi đưa cho huynh ấy, chắc chắn sẽ nhận được đối phương cảm kích, về sau có việc gì thì đôi bên cũng dễ thương lượng.

Lập Thiên nhìn Vương sư huynh một cái, cảm thấy não của vị này chắc bị úng nước rồi nên mới nói những lời vô dụng như thế. Nếu đối phương có lòng, hắn còn cần phải làm ra loại thủ đoạn rút củi đáy nồi này sao?!

- Chúng ta phải trông cậy vào bọn họ hay chính huynh muốn trông cậy vào bọn họ?

- Lúc nãy khi phong yêu truy sát, huynh thấy bọn họ có ý tứ chiếu cố hai người chúng ta không? Ta xem nếu không phải vì sợ mất chiến công đầu vào tay người khác, bọn họ thèm quay trở lại mới là chuyện lạ đấy.

- Phong yêu là do ta mạo hiểm cả tính mạng mới giết được, còn tiêu tốn không ít hỏa phù. Cứ thế đưa cho bọn họ, thiệt hại của ta ai tới bù đắp, công sức của ta ai đến bồi thường, là huynh trả sao? Muốn ta nhịn nhục chịu thiệt, nghĩ hay lắm. Nhưng mà, quên đi...

- Thôi thì tùy đệ vậy. Phong sào là của đệ, đệ muốn làm gì với nó thì làm. Chỉ bất quá hôm nay đệ làm ra sự tình như vậy, thời gian tới e rằng hai người chúng ta khó mà sống yên ổn.

- Haz, cái đó thì huynh không cần bận tâm. Ai sống không yên với ai còn chưa biết được đâu.

- Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.

Thế là kể từ hôm đó trở đi, Lập Thiên và đám người Lâm Bằng sư huynh liền kết xuống một đoạn thâm thù đại hận. Nếu không phải vì môn quy sâm nghiêm, xuyên suốt quá trình lịch luyện luôn có Mặc Nghiên sư huynh chủ trì đại cục thì hai bên có thể đã động thủ chém giết lẫn nhau rồi. Cứ tưởng mọi chuyện đến đây là chấm dứt, ai ngờ những chuyện hay ho đều mới chỉ bắt đầu.

Kết quả thật đáng kinh ngạc, qua hai tháng thời gian chung sống, thực tế đã chứng minh Lập Thiên không phải là người nhận hết thiệt thòi, bất lực bỏ nhóm rời đi mà hoàn toàn ngược lại, sức chịu đựng của đám người Lâm Bằng sư huynh sớm đã đạt đến giới hạn cuối cùng. Bọn họ chợt phát hiện ra, chỉ cần trong nhóm có mặt của Lập Thiên thì đừng nói tới việc thuận lợi thu thập kỳ trân dị bảo, hàng phục yêu thú mà thậm chí đến cái nịt cũng không còn.

Nếu là trước đây, đối diện vô số lời tường thuật về năng lực ứng biến với tình huống bất lợi xảy ra đối với bản thân của Lập Thiên, đám người Lâm Bằng sư huynh đều cho rằng đó là chuyện cười, chuyên dùng để lừa gạt phụ nữ và trẻ em. Còn bây giờ, khi tận mắt chứng kiến vô vàn sự tình kinh thế hãi tục do Lập Thiên một tay làm ra, ai nấy đều đã phục rồi, phục đến sát đất luôn.

Không thể không nói, vị tiểu sư đệ này của bọn họ tuổi tuy nhỏ nhưng bản lĩnh thì không nhỏ chút nào, đặc biệt là các loại mưu hèn kế bẩn, thủ đoạn xảo trá thì đầy một bụng, bất kỳ lúc nào cũng có thể dở ra chẳng khác nào một cuốn kinh thư đã được học thuộc lòng như cháo chảy. Chỉ trong vòng có hai tháng mà bọn họ đã ăn phải không ít thua thiệt dưới tay vị này, đến nay đã nhiều đến mức khó mà tính toán rõ được.

Cứ mỗi lần trải qua chuyện tình như vậy, bọn họ đều tự nhắc nhở bản thân phải rút kinh nghiệm lần sau. Bất quá sợi dây kinh nghiệm này sao mà dài quá, bọn họ rút mãi mà chẳng dứt, ngược lại càng rút thì thọ mệnh bản thân càng ngắn đi, xem chừng nếu không có biện pháp xử lý dứt điểm thì cái mạng nhỏ của bọn họ có khi phải bỏ lại tại nơi rừng hoang gió lạnh này cũng chưa biết chừng.

Hồi tưởng lại những tháng ngày ăn gió nằm sương, cơm đường giường chợ vừa qua, đám người Lâm Bằng sư huynh không khỏi cảm khái một phen. Đám người bọn họ cứ thế mà thất bại thảm hại dưới tay một vị tiểu sư đệ tuổi trẻ nhất nhóm, tu vi yếu nhất nhóm, nói ai mà tin đây chứ?!

- Lâm Bằng sư huynh, chúng ta nhất định phải làm một điều gì đó thôi. Nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn như thế này, e rằng toàn bộ công lao đều sẽ bị tiểu tử kia chiếm đoạt hết mất.

Viên Thiệu dùng tay đập mạnh vào hòn đá, đánh cho nó nát vụn thành bụi phấn, giọng điệu căm hận nói:

- Con bà nó, nếu không phải tiểu tử kia dùng Thông Linh Phù uy hiếp, ta sớm đã cho hắn một trận nên thân rồi. Đáng giận, đáng giận. Lâm Bằng sư huynh, chúng ta thực không có biện pháp nào trừng trị tiểu tử kia sao?

Lâm Bằng suy ngẫm một lúc, lát sau chống cằm nói:

- Tạm thời thì không. Dựa vào sự quan tâm của chưởng môn đối với hắn, chúng ta rất khó xuống tay. Hơn nữa yêu thú chúng ta gặp phải trong khoảng thời gian vừa qua thực lực không đủ mạnh, không cách nào giết chết được hắn, ngược lại còn để hắn lập được nhiều chiến công như vậy, đây cũng là điều nằm ngoài dự liệu của ta.

- Lâm Bằng sư huynh nói rất đúng, tiểu tử kia thực quá gian xảo rồi. Hắn ta ngoài mặt thì làm như không có ý định tranh đoạt con mồi với chúng ta, thế nhưng trong bụng thì luôn ngấm ngầm chực chờ cơ hội. Chỉ cần chúng ta sơ hở một cái là hắn sẽ xông lên, tung ra một đống linh phù các loại, một kích giết chết mục tiêu, sau đó dùng Khống Linh Thuật thu lấy thi thể, hành động nhanh - gọn - chuẩn không chút sơ hở khiến mấy người chúng ta không kịp trở tay. Đến khi mọi chuyện đã rồi, mấy người chúng ta muốn nói lý lẽ thì hắn giả câm giả điếc, nói cái gì cũng không nghe. Chúng ta muốn dùng vũ lực thì hắn lại lôi ra Thông Linh Phù uy hiếp, hành vi quá là bỉ ổi vô liêm sỉ.

- Không chỉ có vậy đâu. Các ngươi nhìn thấy không, hai tháng vừa qua chúng ta tận lực giao phong cùng yêu thú, tu vi đã hao hụt phần lớn, linh thạch và bổ khí đan đã không cách nào bù đắp nổi lượng linh khí tiêu hao được nữa. Vậy mà thử nhìn tiểu tử kia đi, tu vi của hắn thấp hơn chúng ta, thế nào linh khí nội thể không những không yếu đi, ngược lại càng về sau càng sung túc tràn trề, càng nhìn càng không giống đệ tử xuất thân hàn môn một chút nào. Ta chỉ e trong tông, ngoài chưởng môn còn có người khác chống lưng cho hắn, bằng không tiểu tử kia đào đâu ra nhiều tài bảo như vậy.

- Không sai, từ đầu ta đã không tin tu vi của tiểu tử kia chỉ là Ngự Khí tầng ba, sớm đã có ý định thăm dò. Chỉ bất quá tên này hành động vô cùng kín kẽ, chưa một lần ta thấy hắn chân chính xuất thủ, căn bản không cách nào nhìn ra sâu cạn của hắn. Những lần hắn xuất thủ phần lớn là tích cực quăng linh phù, còn lại thì là đạp phi kiếm cực tốc bỏ chạy. Chỉ khi nào yêu thú bị giết chết mới thấy hắn tung ra một vài chiêu kiếm, tuy nhiên mấy chiêu kiếm cơ bản này không ai không biết, uy lực cũng bình thường, cho nên... Chỉ là dù như thế, ta cũng cảm thấy thực lực của tên này không chỉ đơn giản như vậy, hẳn là có điều giấu diếm.

- Mọi người nói rất đúng, chỉ bất quá xét theo tình huống hiện tại, chúng ta thực sự không quản được nhiều được như vậy. Trước đây ta vốn cho rằng tiểu tử kia dù dốc toàn bộ tài sản vào linh phù thì số lượng nắm giữ cũng có hạn. Chỉ cần đợi đến khi hắn tiêu xài hết chỗ linh phù đó, chúng ta sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, dùng chính thủ đoạn của hắn trả lại cho hắn cả vốn lẫn lãi. Ngay cả ta cũng không ngờ tiểu tử kia lại sở hữu nhiều linh phù đến vậy, ròng rã hai tháng trời mà vẫn không có dấu hiệu cạn kiệt. Xem ra kế sách này của ta đã không thể tiếp tục sử dụng được nữa rồi.

Đám người Lâm Bằng sư huynh buồn bực nhìn nhau, cảm thấy vấn đề thật là nan giải. Không ai nghĩ rằng việc đối phó với một vị tiểu sư đệ mười tuổi lại khó đến như vậy. Bọn họ dùng biết bao nhiêu tâm kế mà vẫn không thành công, ngược lại còn hỗ trợ đối phương nhanh chóng đạt thành mục đích hơn.

Giờ thì hay rồi, đối phương thì bồn đầy bát tràn, chiến công đầy túi. Còn phía mình thì tu vi suy yếu trầm trọng, pháp khí tổn hại nặng nề, phù bảo đã sử dụng gần hết, số còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Giả như lại đụng phải yêu thú mà nói, khả năng cao là không tranh giành nổi với vị tiểu sư đệ kia nữa rồi.

Cổ nhân nói "đường dài mới biết ngựa hay", hôm nay phù chiếu đã đi đến giai đoạn nước rút, thực lực của nhóm người bọn họ đã không giống như xưa, phương sách hành động không thể cứng nhắc như trước được nữa, chỉ có thể tự lượng sức mà làm thôi.

Sau khi bàn tính kỹ lưỡng mọi chuyện, vào một buổi sáng âm u, Lâm Bằng bèn gọi Lập Thiên và Vương sư huynh tập trung lại một chỗ, muốn đích thân thông báo một sự kiện hết sức quan trọng, sự kiện có tầm ảnh hưởng cực lớn đến bản thân y và đám tay chân bán mạng cho y.

Khẽ liếc nhìn Lập Thiên một cái, trong đầu Lâm Bằng thoáng nhớ lại chuỗi sự tình đã xảy ra trong hai tháng qua, bất tri bất giác thở dài một hơi chán nản. Y một tay ôm eo, một tay che trán, tỏ vẻ ngán ngẩm sự đời, nói:

- Lập Thiên sư đệ, ngươi đã biết lỗi của mình chưa?

Lập Thiên mới sớm đã bị gọi tới gặp mặt, tâm lý hoang mang chưa hiểu chuyện gì, ánh mắt đầy vô tội nhìn Lâm Bằng hỏi lại:

- Lỗi ư? Ta phạm lỗi gì mới được chứ?

Thấy Lập Thiên đã làm sai còn không biết ăn năn hối cải, Lâm Bằng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trợn trừng hướng hắn gằn từng chữ:

- Khốn kiếp, chẳng lẽ phải để ta nói trắng ra tất cả mọi chuyện thì ngươi mới chịu thừa nhận hay sao?

Viên Thiệu đứng bên cạnh nghe thế, nộ khí chất chứa bao lâu nay đùng đùng bộc phát, mặt mày đỏ bừng, hơi thở nóng như lửa, ngón trỏ chỉ thẳng mặt Lập Thiên quát lớn:

- Tiểu tử đáng chết, ngươi còn dám xảo biện. Hai tháng qua đã xảy ra những chuyện gì ngươi là người biết rõ nhất, còn dám hỏi chúng ta.

Một người khác nói xen vào:

- Tiểu tử thối, nếu ngươi không biết, vậy để ta nói cho ngươi biết. Đầu tiên phải kể đến việc ngươi giả vờ sợ bị phong yêu cắn rồi vô tình chém ra một kiếm. Một kiếm đó của ngươi chọc cho cả bầy phong yêu nổi giận truy sát mấy người chúng ta. Sau đó, ngươi nhân cơ hội chúng ta vắng mặt, một lúc dùng rất nhiều hỏa phù giết chết phong yêu, thu lấy phong sào, một bước chiếm lấy chiến công đầu của cả nhóm. Đó là một tội!

Nghe thấy thế, Lập Thiên vội vàng lên tiếng thanh minh. Chỉ là lời nói chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị một người khác lớn giọng chặn ngang.

- Tiểu ranh con, còn chưa hết đâu. Mấy ngày sau đó, chính ta là người đã phát hiện ra đầu Thích Thiết Hào Trư kia, nhưng ngươi đã làm gì với nó chứ?! Ngươi không nghe lệnh Lâm Bằng sư huynh cùng chúng ta xông lên tấn công nhím yêu, ngược lại còn đợi mấy người chúng ta lưỡng bại câu thương rồi mới ném ra một đống lôi phù giết chết nó, đoạt đi da lông cùng yêu đan. Ngươi làm như thế không phải sai thì là gì?

Lập Thiên cự cãi:

- Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ. Rõ ràng mấy người các ngươi nhìn thấy con nhím kia tu vi thấp kém, thân hình không lớn, tốc độ lại chậm chạp, năng lực tấn công yếu ớt nên mới xông lên trước, muốn nhanh chóng tiêu diệt nó trước khi ta kịp xuất thủ còn gì.

- Cũng may con nhím kia tu vi không cao nhưng lớp lông trên người đã được tinh luyện đến mức cứng rắn như sắt thép, pháp khí bình thường không thể thương tổn được. Các ngươi không đả thương được nó thì thôi, ngược lại còn để nó đả thương, pháp khí pháp bảo bị lông nhím phá hỏng, thiên kiếm phù và hỏa phù cũng mất đi tác dụng thì liên quan gì tới ta chứ?

- Suy cho cùng, ta cũng đợi đến khi các ngươi không làm gì được nó mới xuất thủ tiêu diệt, chứ chẳng nhẽ cứ để mặc nó chui vào hang trốn mất hay sao? Huống hồ để giết chết nó ta cũng phải tiêu tốn một nắm lôi phù phẩm chất cao còn gì, da lông và nội đan đương nhiên phải thuộc về ta rồi.

Một người khác gầm lên:

- Mẹ kiếp, ngươi còn dám già mồm. Thế cái lần gặp phải Hắc Huyết Hùng Yêu thì sao? Ngươi không nghe lệnh Lâm Bằng sư huynh, tự ý hành động, một mình tiêu diệt hùng yêu, đoạt đi yêu đan, chuyện này ngươi giải thích thế nào?

- Cái đó cũng tính là lỗi của ta sao? Đầu Hắc Huyết Hùng Yêu kia thân hình to lớn, tu vi cũng đã bước vào luyện khí trung giai rồi. Nếu không phải vì mấy người các ngươi sợ không đánh lại nó, muốn lợi dụng ta tiêu hao lực lượng của nó để làm ngư ông đắc lợi thì ta nào có cơ hội giết chết nó chứ.

- May mà ta nhanh trí, dẫn dụ hùng yêu đến địa phương vừa nhỏ hẹp vừa trống trải rồi sử dụng Thiên Kiếm Phù tiêu diệt nó. Bằng không chỉ e đến hôm nay, mồ của ta đã xanh cỏ rồi. Hùng yêu là do ta dùng cả mạng nhỏ đánh đổi lại, chẳng lẽ yêu đan không nên thuộc về ta sao?

Một người khác lại hét lớn:

- Tiểu ma đầu, ngươi đừng có mà lý xà cùn. Thế còn một bầy trư yêu cả mẹ lẫn con thì sao, tại sao ngươi không nghe lệnh Lâm Bằng cùng chúng ta tạo thành rào chắn ngăn cản lợn mẹ mà lại cùng với họ Vương kia đi lẻ, bắt hết lợn con thu vào túi là thế nào?!

- Cái đó thì không thể trách chúng ta được. Ta và Vương sư huynh tu vi thấp kém, làm sao có thể là đối thủ của trư mẫu chứ. Cho nên trư mẫu chỉ đành nhường cho các vị sư huynh, còn chúng ta bắt trư nhi là được rồi, chuyện này mà các ngươi cũng bắt bẻ được sao?

- Ta nhổ vào. Tiểu ma đầu, ta còn không biết ngươi có ý đồ gì chắc. Lợn mẹ thì chỉ có thể bắt giết để lấy nội đan, còn lợn con có thể mang đi bán cho đám thế gia hậu duệ nuôi làm thú cưng, tương lai lớn lên có thể làm tọa kị, giá trị liên thành. Ngươi chưa gì đã tay phải chụp một con, tay trái chụp một con, còn cả tên họ Vương kia nữa, hai ngươi cho rằng chúng ta là kẻ ngu sao?!

Lập Thiên nhìn Vương sư huynh một cái, ngượng ngùng nói:

- Thế là đúng rồi, hai người chúng ta bắt được lợn con, các vị sư huynh thì bắt được lợn mẹ, tính ra công trạng của các vị sư huynh muốn lớn hơn hai người chúng ta rồi còn gì!

- Công trạng lớn hơn, ngươi nói thế cũng nói được sao. Tám người chúng ta bắt được một con lợn mẹ với năm con lợn con, tính ra mỗi người còn chưa được một con. Còn hai người các ngươi bắt đến tám con lợn con, mỗi người có tới bốn con, ngươi nhìn xem công trạng của chúng ta lớn hơn hai người các ngươi ở chỗ nào?!

Lập Thiên và Vương sư huynh sắc mặt khó xử nhìn nhau, nhất thời không biết nói thế nào cho phải. Mà Lâm Bằng sư huynh nghe kể thì tức đến thở không ra hơi, hai hàm răng nghiến ken két, cố hít một hơi thật sâu cho bình tĩnh mới nói:

- Tiểu tử, còn cả chuyện ngươi phát hiện ra một bầy dực yêu ngủ trong hang nữa. Tại sao không lập tức báo cáo cho ta mà đã âm thầm hành động, còn đem công lao cho cái tên khốn kiếp họ Vương kia?!

Lâm Bằng vừa thở dốc vừa nói, ánh mắt từ từ dịch chuyển từ Lập Thiên sang Vương sư huynh khiến cho gã lạnh run cả người, nhất thời cúi thấp đầu không dám nói gì. Lập Thiên nhìn qua Vương sư huynh một cái, ung dung nói:

- Dực yêu là do ta phát hiện ra, Thiên Kiếm Phù hay Bạo Lôi Phù cũng là ta cho huynh ấy, thì sao nào? Mấy người các ngươi bỏ mặc Vương sư huynh không quản, chẳng lẽ muốn ta cũng phải hành động giống như các ngươi hay sao? Tiêu diệt dực yêu dù sao cũng là do một tay Vương sư huynh làm, ta chỉ đứng bên cạnh góp vui mà thôi, đương nhiên chiến công này phải thuộc về huynh ấy rồi.

- Được lắm, được lắm. Tiểu sư đệ, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, cũng đừng trách sư huynh ta tuyệt tình. Kể từ ngày hôm nay trở đi, hai người các ngươi chính thức bị loại khỏi nhóm. Thời gian tới các ngươi muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, sống chết không liên quan đến chúng ta. Còn nữa, yêu thú do chúng ta phát hiện không cho phép các ngươi nhúng tay vào.

Trước quyết định hết sức đường đột này của Lâm Bằng, Lập Thiên có phần ngạc nhiên, hỏi:

- Ồ, thì ra các vị sư huynh gọi hai người chúng ta đến đây là vì chuyện này. Xem ra chúng ta muốn phản đối cũng không được rồi.

Viên Thiệu khoanh tay trước ngực hăm hở nói:

- Đó là điều tất nhiên.

Lập Thiên chau mày, ngẫm nghĩ một lúc hỏi lại:

- Điều kiện chỉ có như vậy thôi sao? Nghe qua giống như toàn bộ thiệt thòi đều đổ lên đầu hai người chúng ta vậy?

Lâm Bằng không nhanh không chậm đáp:

- Cũng không chỉ có như vậy. Nếu hai người các ngươi đáp ứng điều kiện trên, chúng ta cũng sẽ đáp ứng với hai ngươi điều kiện tương tự, yêu thú hay linh thảo do các ngươi phát hiện ra mấy người chúng ta cũng sẽ không động đến. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ai làm nấy hưởng, hiểu rồi chứ?

Nghe đến đây, Lập Thiên không cần suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý ngay, nói:

- Cũng được, nếu Lâm Bằng sư huynh đã nói như vậy, sư đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Dù sao vẫn cám ơn các vị sư huynh đã chiếu cố trong thời gian qua. Ta chỉ hy vọng về sau các vị sư huynh không làm khó hai người chúng ta là tốt rồi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.