Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tình Đột Phá

Tiểu thuyết gốc · 3966 chữ

Sáng hôm sau, Lập Thiên đang ngủ say bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa rất mạnh. Sau ba tiếng cốc cốc cốc, âm thanh của người gõ cửa nối tiếp vang lên.

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi đã dậy chưa?

Lập Thiên bên trong còn đang ngái ngủ, hai mắt đầy ghèn, tóc tai bù xù, trên thân bám đều một lớp chất nhầy màu đen sền sệt như dầu, có mùi rất hôi. Nghe giọng nói, hắn liền biết bên ngoài Vương sư huynh đang gọi mình, vội vàng đáp lời.

- Ta dậy rồi, huynh đợi ta một chút.

Lập Thiên vung người trở dậy, theo quán tính chạy ra mở cửa. Thế nhưng vừa nhổm lên một cái, mùi hôi trên người theo không khí dao động cứ thế xộc thẳng vào mũi.

- Thối quá, người ta sao lại hôi hám thế này?

Ngón tay trỏ của Lập Thiên rời khỏi cánh mũi rồi khẽ vuốt dọc cánh tay phải một cái, một lớp dầu mỏng bị tách khỏi da. Nhìn thấy thứ này, Lập Thiên mơ màng nhớ lại tình huống đã xảy ra ở khách trọ sau khi hắn tu luyện loại công pháp dởm từ chỗ ông lão lạ mặt, tình huống phát sinh cũng y hệt như bây giờ.

- Haiz, đi tắm trước lại nói.

Nghĩ xong, Lập Thiên với lấy bộ y phục treo trên giá rồi nhanh chân đi ra cửa. Cạch một tiếng, cánh cửa vừa mở, Vương sư huynh đứng bên ngoài cũng thò đầu chui vào. Nhưng không khác dự kiến bao nhiêu, Vương sư huynh vừa hít một hơi đã không chịu nổi, ôm bụng nôn ọe liên tục.

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi đã làm gì với căn phòng này vậy, thối quá đi mất.

Lập Thiên nhanh chân bước ra khỏi phòng rồi khép cửa lại, một bộ khó xử nhỏ giọng phân trần.

- Vương sư huynh, thật ngại quá, có việc gì để sau hẵng nói được không? Huynh ở đây đợi ta một lát, ta đi tắm rửa rồi sẽ quay lại ngay.

Dứt lời, không chờ Vương sư huynh kịp nói gì, Lập Thiên đã phóng thẳng đến hồ nước sau núi.

Ở Ứng Thiên Tông, địa phương xung quanh mỗi ngọn núi luôn có mấy hồ nước, nhân tạo có, tự nhiên có, mỗi hồ có một công dụng khác nhau. Có hồ dùng để ăn uống, hồ dùng để tắm rửa, hồ dùng để tưới tiêu cho cây cối hoa màu...

Nơi Lập Thiên chạy đến là một hồ nước dùng để tắm rửa giặt đồ của các đệ tử trong tông môn. Nơi đây thường chỉ có các nam đệ tử thường xuyên lui tới, các nữ đệ tử chỉ đến lấy nước về phòng tắm rửa cho kín đáo.

Hồ nước này nằm ở địa phương khá bí mật, xung quanh cây cối um tùm, dưới hồ có nhiều tảng đá to lớn bằng phẳng, bề mặt khá là trơn trượt, nước trong vắt thấy đáy, thi thoảng còn thấy vài con cá bơi qua bơi lại.

Lập Thiên một mạch đi tới bờ hồ, vì là buổi sáng nên chỉ có mỗi mình hắn xuất hiện ở đây. Ùm một tiếng, Lập Thiên vọt thẳng xuống hồ, thân thể ngụp lặn dưới nước, chìm đắm trong làn nước mát lạnh của những ngày đầu đông. Hắn cẩn thận dùng khăn ướt kì cọ khắp người, cảm thấy bản thân giống như vừa chết đi sống lại.

Rất nhanh, lớp chất bẩn bám bên ngoài da cũng bị rửa trôi, Lập Thiên chợt phát hiện ra da dẻ toàn thân vậy mà đã trở nên láng mịn một cách lạ thường. Các vết thương ngoài da đã đóng vảy trước đó hiện tại đã tróc ra, để lộ lớp da non trắng mịn đàn hồi.

Thử soi mình xuống mặt nước trong vắt, hắn thấy mặt mũi hồng hào hơn xưa, khí sắc trên mặt vừa nhìn đã biết là sinh khí tràn trề, sức sống vô cùng vô tận. Mặc dù nước hồ khá lạnh nhưng thân thể không hề có cảm giác bị lạnh, linh khí trong người lúc này chẳng khác nào lò than đang sưởi ấm toàn thân vậy, thoải mái vô cùng.

Một điều nữa là từ lúc thức dậy, Lập Thiên cảm giác toàn thân nhẹ bẫng như bay, cứ như thể người béo sụt mất vài chục cân. Hắn chạy một mạch từ phòng đến hồ tắm mà hơi thở không chút rối loạn, ngược lại còn cảm thấy bước chân nhẹ nhàng như đạp lên mây gió, phiêu dật như tiên nhân hạ phàm.

Vừa tắm rửa vừa cảm khái, Lập Thiên chợt nhớ đến quá trình tu luyện diễn ra vào tối ngày hôm qua, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống. Tối hôm qua hắn tu luyện hết sức nhiệt tình, ban đầu mọi chuyện không hề suôn sẻ, cũng may sau đó kỳ tích xuất hiện mới cứu vãn được kết quả thất bại toàn tập. Nhưng chính vì kỳ tích xuất hiện quá đột ngột cho nên mới phát sinh nhiều vấn đề chưa làm rõ được.

Theo như kinh nghiệm tu hành lần đầu tiên của Lập Thiên có được, mười viên bích thạch tối thiểu cũng đủ giúp hắn vận hành năm sáu chu thiên thì linh khí mới tiêu hao hết. Chỉ đáng tiếc, đám bích thạch kia không làm được như thế, linh khí luân chuyển mới gần đủ một vòng thì đã tiêu thất đi đâu mất, cuối cùng khiến hắn nhận lấy thất bại chỉ trong gang tấc.

Sau đó Lập Thiên đã sử dụng cùng lúc hai viên Tiềm Linh Đan cấp một vì tin tưởng vào cái dạ dày không đáy của mình. Trên lý thuyết, mỗi viên Tiềm Linh Đan cấp một có thể giúp tu sĩ luyện khí tầng một tăng lên được một thành tu vi. Hôm nay hắn dùng một lúc hai viên thì đã vượt quá phạm trù tu luyện của người bình thường rồi. Nhưng dù là vậy, kết quả mang lại cũng không khá hơn, vẫn là thất bại ở thời điểm quan trọng nhất.

Lập Thiên còn nhớ rất rõ trạng thái tinh thần khi đó, chỉ có thể gói gọn trong bốn chữ thất vọng tràn trề, thất vọng đến mức chẳng muốn tu luyện gì nữa. Nhưng cũng may, trong tay hắn lúc này vẫn còn hai viên Tiềm Linh Đan cấp ba, vốn liếng chưa tận nên trong tâm vẫn còn một chút tâm lý cầu may, hy vọng sẽ gỡ gạc lại được phần nào.

Nhớ lại lời Vũ Yến sư tỷ từng nói, dùng linh đan vượt cấp rất dễ mất mạng, chuyện này không phải chuyện đùa. Thế nhưng xét theo tình huống hiện tại, hắn đã phục dụng rất nhiều tài nguyên, cái nào cái nấy đều đã vượt xa khả năng tiếp thu của người thường nhưng vẫn không đủ liều, chứng tỏ hắn cần phải dung nạp số lượng linh khí nhiều hơn nữa hoạ may mới khiến cho thu vượt quá chi, thành công vận chuyển linh khí nội thể đủ một vòng.

Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, Lập Thiên vẫn quyết định liều một lần. Dù sao việc đem cái mạng nhỏ ra liều cũng không phải lần đầu tiên trong đời làm ra, lần này làm cũng chẳng có cảm giác đáng sợ cho lắm. Trớ trêu thay, khi bản thân ở vào hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, bất lực nhất thì thành công lại đến một cách bất ngờ khiến hắn không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Lập Thiên còn nhớ như in những chuyện đã xảy ra khi nuốt Tiềm Linh Đan cấp ba vào bụng. Ban đầu thì chưa có hiện tượng gì, chỉ cảm thấy ở đan điền có một luồng khí nóng phát tán ra khắp người, so với uống vào một chén rượu mạnh cũng không khác biệt là mấy. Nhưng sau khoảng ba phút đồng hồ thì vấn đề mới xuất hiện.

Quả đúng như lời Vũ Yến sư tỷ từng nói, tu sĩ dùng linh đan vượt cấp vô cùng nguy hiểm. Khi đan dược cấp ba phát huy công hiệu, mật độ linh khí quả thực không phải một tu sĩ cấp một có thể chịu đựng được. Ban đầu, do linh khí trong kinh mạch còn thưa thớt, cho nên chỉ cảm giác được linh khí trong linh mạch sung túc dần lên, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên một chút. Thế nhưng đến khi linh khí lấp đầy các kinh mạch, đó mới là lúc vấn đề nghiêm trọng phát sinh.

Một khi kinh mạch bị linh khí lấp đầy mà năng lực chuyển hóa và hấp thu linh khí không đủ thì chắc chắn sẽ dẫn đến tình trạng bạo thể, kinh mạch toàn thân bị linh khí cường độ lớn đánh phá đến nứt vỡ, đứt hơi mà chết. Trong suốt quá trình đó, cơn đau xuyên thấu tim gan là thứ mà bất kỳ ai cũng phải trải qua, Lập Thiên cũng không ngoại lệ.

Chỉ là Lập Thiên nhận thấy số phận của mình hình như may mắn hơn người khác một chút, khi nào hắn muốn liều cái mạng nhỏ thì ông trời nhất định sẽ tỏ lòng thương tiếc mà không đoạn đi sinh lộ cuối cùng, đúng như cái câu trời sinh voi sinh cỏ vậy. Lần này cũng thế, tại thời điểm sinh tử cận kề thì dị biến lại nảy sinh.

Lập Thiên cảm nhận được bên trong cơ thể chẳng biết từ đâu sinh ra mấy luồng khí tức cổ quái. Những luồng khí tức này rõ ràng không phải của hắn, bởi vì hắn không có hiểu biết gì về cỗ khí tức này, càng đừng nói đến việc khống chế nó. Luồng khí tức trông có vẻ mỏng manh yếu ớt này thế mà cực kỳ thần diệu, nó đi đến đâu thì linh khí cuồng bạo trong người bị áp chế ngay đến đó, chỉ qua mấy hơi thở thì tất cả linh khí phát tán từ Tiềm Linh Đan cấp ba đã bị luồng khí tức cổ quái này trấn áp rồi quy tụ lại tại chủ mạch.

Mà gần như đồng thời, một quy trình vận hành linh khí nội thể còn kỳ lạ hơn cả luồng khí tức đó cũng xuất hiện, nhanh chóng dẫn dắt toàn bộ chỗ linh khí thất khống di chuyển theo một phương hướng cố định. Con đường vận hành linh khí này tổng thể thì không khác Ngưng Khí Tụ Linh Thuật bao nhiêu, thế nhưng khi nghiên cứu sâu hơn sẽ thấy nó tinh vi và phức tạp hơn nhiều.

Trên lộ trình này, số lượng kinh mạch linh khí phải đi qua nhiều hơn gấp bội, dĩ nhiên để đi được con đường đó thì số lượng khiếu huyệt cần khai thông cũng phải nhiều tương ứng. Lạ thay, dù con đường đi dài hơn nhưng chẳng hiểu sao tốc độ linh khí vận chuyển lại nhanh hơn trước đó rất nhiều, đây mới là vấn đề khiến Lập Thiên đau đầu nhất.

Lúc đó cơn đau đã không còn, Lập Thiên đã lấy lại được sự tỉnh táo vốn có. Hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng sau mỗi chu thiên linh khí vận hành, tu vi của bản thân không những đang tăng lên mà còn tăng lên với một tốc độ vô cùng khủng khiếp. Loại cảm giác này hết sức chân thật, chân thật chẳng khác nào cơm ăn vào bụng vậy.

Trước khi linh khí vận chuyển đủ chu thiên và được ngưng tụ, linh khí trong thân dù có vẫn chỉ là linh khí tự do, không thể chi phối. Nhưng khi đã hoàn thành việc luyện hóa và dung nạp, ngay lập tức có thể nắm bắt và khống chế chúng một cách dễ dàng như việc khoa tay múa chân vậy, khác biệt một trời một vực.

Khi phát hiện ra điều này, Lập Thiên đã rất nhanh trí tận dụng lợi ích của luồng khí tức cổ quái đó. Hắn đã thử thôi thúc Ngưng Khí Tụ Linh Thuật ở mức độ cao nhất đó là hấp thu linh khí từ thiên địa để xem xem loại phương pháp tu hành khó nhằn này có chuyển biến gì hay không. Và sau đó hắn chợt phát hiện ra, tốc độ hấp thu linh khí từ thiên địa đã được cải thiện cực kỳ lớn.

Theo như bên trong Ngưng Khí Tụ Linh Thuật ghi chép, người có thể chất bình thường toàn thân chỉ có vài vị trí có thể tiếp dẫn linh khí, cho nên tốc độ hấp thu linh khí từ thiên địa thường không cao. Để giải quyết vấn đề này cũng có vài cách, ví như tu luyện bên trong động phủ được xây dựng tại nơi linh mạch bảo địa, nồng độ linh khí đậm đặc. Hoặc có thể bày ra pháp trận tụ linh rồi ở bên trong nó tu luyện. Hoặc khó hơn thì có thể tu luyện loại pháp môn chuyên dùng đả thông khiếu huyệt hoặc nhờ trưởng bối tu vi cao thâm đả thông khiếu huyệt trọng điểm, tăng thêm vị trí tiếp dẫn linh khí từ bên ngoài vào.

Tuy nhiên, loại yêu cầu này đối với những đệ tử xuất thân hàn môn là điều không tưởng. Cho nên không cần ai nhắc nhở thì đa số người khi đọc đến đây sẽ vì tò mò mà toàn lực làm thử một lần xem kết quả có giống như trong sách nói hay không. Và rồi, càng thử nhiều lần thì sẽ càng quyết tâm bỏ qua phương pháp tu luyện có độ khó cao mà hiệu quả thấp này để tập trung vào hai phương pháp khả thi phía trước. Dù sao trên thế gian không ai muốn phải khổ luyện ngày đêm mà thành tựu đạt được luôn đi sau người khác cả.

Mới hôm qua thôi, Lập Thiên cũng cho rằng bản thân không thể dùng phương pháp này để tu luyện, bởi vì tốc độ hấp thu linh khí từ thiên địa của hắn cũng quá chậm, còn chậm hơn cả hấp thu linh khí từ giáng thạch nữa. Nghĩ một cái liền biết, tu vi Ngự Khí cấp một sử dụng phương pháp này tu luyện còn khó đề thăng tu vi thì nếu tu vi tăng lên tầng hai, tầng ba, số lượng linh khí cần thiết cao gấp hàng chục, hàng trăm lần thì phương pháp ấy càng tỏ ra thiếu hiệu quả, ai dại gì mà đâm đầu vào.

Nhưng đó là việc của hôm qua, còn giờ đây mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Khi có luồng khí tức cổ quái kia hỗ trợ, tốc độ hấp thu linh khí từ thiên địa đã tăng lên không biết bao nhiêu lần mà tính, có thể nói là số lượng không hề thua kém dược lực từ Tiềm Linh Đan cấp ba phát tán bao nhiêu. Lập Thiên lờ mờ nhìn thấy xung quanh thân xuất hiện vô số lỗ xoáy nhỏ li ti, liên tục hút lấy hút để linh khí trong không gian xung quanh rồi đẩy vào trong kinh mạch, sau đó hòa tan cùng linh khí phát tiết từ Tiềm Linh Đan cấp ba, cùng vận chuyển theo chu trình cũ rồi ngưng đọng bên trong khí hải đan điền.

Qua một lúc, Lập Thiên còn nghe thấy trong người phát ra âm thanh răng rắc, tuy rất nhỏ nhưng bản thân có thể nghe thấy rõ ràng, giống như có một loại hàng rào vô hình nào đó bị phá vỡ. Mãi cho đến khi âm thanh tắt đi, dược lực của Tiềm Linh Đan cấp ba đã hao hụt không sai biệt lắm.

Sau đó, Lập Thiên còn phát hiện ra một sự tình kỳ lạ hơn, đó là khi Tiềm Linh Đan mất hết dược lực thì luồng khí tức cổ quái kia cũng biến mất. Mà khi cỗ khí tức cổ quái kia mất đi, năng lực hấp thu linh khí từ thiên địa của hắn cũng giảm xuống rõ rệt, gần như mất đến chín phần hiệu quả. Dù đã thử nhiều cách khác nhau nhưng vẫn không thể thu được kết quả tốt hơn.

Cuối cùng vì mệt quá nên hắn đã ngủ thiếp đi cho đến khi bị Vương sư huynh đánh thức.

- Có khi nào cuốn công pháp tên Loạn Đả Cân Kinh kia là hàng thật không nhỉ? Nếu là giả, tại sao công năng của nó lại có phần giống với Tẩy Kinh Phạt Tủy Đan và Ngưng Khí Tụ Linh Thuật được?

- Còn cả năng lực hấp thu linh khí từ thiên địa nữa? Tại sao ta không thể chủ động nắm bắt nó? Có phải loại năng lực đó chỉ xuất hiện khi cỗ khí tức kia tồn tại, hay là do ta luyện sai ở đâu đó rồi? Có thể hay không loại khả năng tâm pháp của Ngưng Khí Tụ Linh Thuật có điểm khiếm khuyết mà ta không biết?

- Mà thôi kệ đi. Lát nữa gặp Vương sư huynh thử hỏi thăm một chút xem sao.

Loáng một cái, Lập Thiên đã trở về phòng. Thấy Vương sư huynh tần ngần đứng trước cửa, hắn cũng không nói gì mà mở cửa ném mạnh bộ y phục chưa giặt vào trong rồi đóng chặt cửa lại, nói:

- Vương sư huynh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Dứt lời Lập Thiên sải bước đi trước, Vương sư huynh nối gót theo sau. Mới đi được một đoạn, Vương sư huynh tò mò hỏi:

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi nói thật đi, ngươi đã làm gì bên trong căn phòng đó vậy?

- À, không có gì. Chẳng là mấy hôm nay bận quá, y phục mấy hôm chưa kịp giặt nên vẫn để bên trong, hơi bốc mùi một chút thôi, vẫn còn chịu được.

Nghe thế, Vương sư huynh nhìn Lập Thiên với vẻ không thể tin nổi, không thể tin hắn lại là loại người ăn ở bẩn thỉu như vậy.

- Chỉ một chút thôi ư? Ta thấy là một đống thì có. Nhưng mà khoan đã, rõ ràng mùi hôi từ trên người ngươi phát ra, đâu phải từ y phục cơ chứ?

- Có lẽ là do ta sử dụng Tẩy Kinh Phạt Tủy Đan hơi nhiều mà thôi.

- Ồ, thì ra là vậy. Nhưng ngươi lấy đâu ra loại đan dược đó thế? Hình như ta nhớ hạng ngạch phụ cấp cho ký danh đệ tử không có loại đãi ngộ như vậy thì phải?

- Là Vũ Yến sư tỷ cho ta đấy.

- Hả? Vũ Yến sư tỷ cho ngươi? Ngươi mới về tông môn có mấy ngày, làm sao làm quen được với người ta rồi?

- Ta tới lấy đan dược, tỷ ấy nghe tên thì làm quen thế thôi.

- Thì ra là thế. Haiz, ta thật khâm phục ngươi đấy. Ngươi lịch luyện Đồ Ma Lĩnh trở về, chẳng cần tham gia chiến tu phù chiếu cũng có tài nguyên tiêu xài. Bây giờ còn làm quen được một vị đan sư, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng. Còn ta thì số phận đen đủi, không biết đi chuyến này có còn mạng trở về không nữa.

- Ta cũng đi mà.

- Ngươi đi đâu? Ý ta nói là đi lịch luyện chiến tu ấy?

- Thì ta cũng có ý đó.

- Hả? Ngươi nói cái gì, ngươi cũng tham gia chiến tu phù chiếu?

- Đúng vậy.

- Trời ạ. Tiểu Thiên sư đệ, ngươi bị điên rồi. Chiến tu phù chiếu nguy hiểm nhường nào, ngươi tham gia làm cái gì. Tại sao không ở yên trong nhà tu luyện, đợi khi tu vi cao một chút hẵng đi. Sư huynh nói cho ngươi biết, bằng vào ta tu vi Ngự Khí tầng ba sơ kỳ tham gia phù chiếu còn chưa nắm chắc đây này. Mà trong số các đệ tử phong Thổ Sơn tham gia lần này, tu vi của ta là yếu nhất rồi đấy.

- Ta dự định trong sáu tháng tới sẽ thúc đẩy tu vi đạt đến tầng ba trung kỳ hoặc đại thành, thành thạo thi triển Phi Kiếm Thuật, như thế mới có hy vọng hoàn thành phù chiếu. Hơn nữa ta cũng đã tìm được vài người có tu vi khá cao lập thành đội, tương lai khi phù chiếu diễn ra sẽ chiếu cố lẫn nhau, tăng khả năng sống sót trở về.

- Còn ngươi, ngươi nhìn lại mình đi. Tu vi của ngươi lúc tham gia phù chiếu khẩn cấp còn chưa có, dù sáu tháng có cố gắng cách mấy thì cũng chỉ đạt đến Ngự Khí tầng hai là cùng. Nếu không thể tu luyện thành thạo ba bộ pháp môn cơ bản nhất, khi gặp phải nguy hiểm thì biết làm thế nào bây giờ? Tham gia phù chiếu chiến tu mà ngay cả khả năng đào mệnh còn không có, ngươi lấy cái gì để hoàn thành phù chiếu chứ?

- Nghe lời ta, hay là ngươi đi rút lại đi. Bằng sự ưu ái của chưởng môn đối với ngươi, có lẽ đám người kia sẽ nể mặt thôi. Đợi khi ngươi tiến nhập ngoại môn hoặc nội môn rồi tham gia cũng chưa muộn. Dù sao núi xanh vẫn còn, lo gì không có củi đốt, phải không?

Vương sư huynh chăm chú nhìn Lập Thiên mà nói, từng câu từng chữ đều phân tích kỹ càng lợi và hại, hy vọng Lập Thiên hồi tâm chuyển ý. Lập Thiên nghe nói cũng không vội vàng phản bác, im lặng lắng nghe cho đến khi Vương sư huynh nói hết. Lập Thiên cũng nghe ra được, tuy hai bên không thân quen gì lắm nhưng vị Vương sư huynh này đúng là chân tâm thật ý khuyên can hắn chứ không phải nói cho qua chuyện. Chỉ bất quá Lập Thiên vẫn một bộ ngây ngây ngô ngô đáp:

- Không sao, ta đã quyết định rồi. Ta nhất định phải tham gia.

Vương sư huynh nhìn thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt Lập Thiên thì chỉ đành nuốt lời muốn nói vào bụng. Gã biết vị tiểu sư đệ này không hề đơn giản, mà theo lời đồn đại của những người đã tham gia phù chiếu khẩn cấp thì vị này có thể còn rất nhiều trò quỷ chưa có cơ hội dùng tới. Biết đâu vì hai bên không đủ thân thiết nên đối phương không chịu tiết lộ thì sao. Nghĩ thế, Vương sư huynh cũng không miễn cưỡng, bèn nói:

- Nếu ngươi đã dứt khoát như vậy, ta cũng không nhiều lời nữa. Ngươi đã quyết định tham gia phù chiếu, thế đã định gia nhập vào nhóm nào chưa? Nếu chưa thì hãy gia nhập nhóm của ta đi. Tuy tu vi của ta hơi thấp một chút, nhưng ít ra cũng có thể chiếu cố được ngươi trên đường đi. Còn quá trình lịch luyện ấy à, tới đâu hay tới đó vậy.

Vương sư huynh buột miệng nói, thế nhưng không biết câu nói tùy hứng này trong tương lai có giá trị thế nào. Mà Lập Thiên thấy Vương sư huynh chân thành mời chào cũng không từ chối, gật đầu đáp:

- Được, cứ quyết định vậy.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.