Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Cược

Tiểu thuyết gốc · 2804 chữ

Thời gian gần đây, trên dưới Ứng Thiên Tông loạn hết lên vì công cuộc chuẩn bị cho đợt chiến tu phù chiếu diễn ra vào nửa năm tới, dẫn đến giờ giấc sinh hoạt của tất cả các đệ tử thay đổi một cách thất thường. Dưới tình huống công việc bộn bề mà kinh nghiệm tổ chức loại phù chiếu đặc biệt này còn chưa có tiền lệ, mỗi đệ tử đều phải gánh vác thêm một phần trách nhiệm trên vai.

Khẩn trương nhất có lẽ là những đệ tử có tên trong danh sách tham gia phù chiếu. Bởi vì nội dung của phù chiếu đã được tông môn liệt kê rất rõ, cho nên ai ai cũng ngày đêm miệt mài tu luyện, toàn bộ tâm tư đều đặt vào việc nâng cao tu vi, hoặc là tranh thủ tu luyện thêm một bộ pháp môn có tính tấn công hoặc phòng thủ cường đại nào đó hòng đối phó với kẻ địch mạnh đang đón chờ phía trước, dành lấy chiến thắng trở về.

Nhưng người bận rộn nhất chắc chắn không phải những người này, bởi vì việc tu hành xưa nay vẫn là sự tình dục tốc bất đạt, áp lực là có nhưng hiệu quả luôn đi đồng với tư chất ngộ tính chứ không phải sự nóng vội nhất thời. Mà những người không tham gia phù chiếu thì khác, bọn họ tuy không chịu áp lực từ phù chiếu nhưng lại phải chịu đủ loại áp lực khác nhau từ tông môn.

Những đệ tử bình dân năng lực có hạn đối với lệnh cắt giảm trợ cấp chẳng thể làm gì khác ngoài tăng thời gian làm việc mỗi ngày lên vài giờ nhằm kiếm thêm thu nhập bù vào phần bị cắt giảm kia, chủ yếu vẫn là các loại công việc đòi hỏi sức lực tay chân như trồng cây làm cỏ ở Linh Dược Điền, chạy bàn ở Thiện Đồ Phòng, khuân vác lương thực thực phẩm và các loại linh thạch vào kho chứa... Mà những đệ tử nội môn có năng lực cao thì thảm hơn, bọn họ bị tông môn yêu cầu tăng gấp đôi giờ làm mỗi ngày để đáp ứng nhu cầu của các đệ tử tham gia chiến tu phù chiếu, đổi lại sẽ được nhận tiền lương tính bằng hiệu quả công việc mang lại.

Người luyện đan thì luyện đan, người khai mỏ thì khai mỏ, người đúc khí thì đúc khí, người họa phù thì họa phù, người in ấn thì in ấn, chỉ bất quá khối lượng công việc hàng ngày đã tăng gấp đôi, gấp ba lần so với trước, cho nên ai cũng phải tối mặt tối mũi cả ngày lẫn đêm để làm cho kịp. Trước đây làm việc một buổi tu luyện một buổi thì bây giờ phải làm việc cả ngày, tối về mệt quá chả thể tu luyện nổi nữa, khổ không thể tả.

Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, không thể không thừa nhận một sự thật rằng, đợt chiến tu phù chiếu tới đây mang một tầng ý nghĩa hết sức trọng đại đối với sự tồn tại và phát triển của Ứng Thiên Tông về lâu về dài.

Hôm qua đám ma tu Trường Sinh Phái làm ra hành vi liều lĩnh nhưng đạt được thành công bất ngờ đã chứng minh thực lực của bọn họ đã đủ để áp đảo phần còn lại của giới tu chân bắc phương. Cứ tiếp diễn cái đà này, đại thế rơi vào tay ai không cần phải luận bàn gì cho mệt. Quyết định có phần đột xuất này của chưởng môn chỉ e đã ấp ủ từ rất lâu rồi, chẳng qua hiện tại mới là thời điểm thích hợp để công bố mà thôi.

Lập Thiên biết rõ phù chiếu chiến tu lại là một ván cờ nữa do chưởng môn và mười vị trưởng lão bày xuống, chỉ khác ở chỗ quy môn lần này lớn hơn và cách làm cũng công khai minh bạch hơn trước đó khá nhiều. Dù vậy, hắn vẫn rất cam tâm tình nguyện làm quân cờ mà không dị nghị gì, bởi vì hắn hiểu bằng vào bản sự của chính mình hiện nay, có giá trị để người ta lợi dụng đã không tệ rồi. Chí ít là ở Ứng Thiên Tông, đệ tử bị lợi dụng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, mà nếu biết tận dụng chỗ lợi ích đó thì không thể nói là không đáng giá.

Sống trên đời, có rất ít người là kẻ ngu chân chính. Mà ở giới tu hành, kẻ ngu chân chính hầu như không có, bởi vì nếu có thì loại người đó đã bị diệt chủng từ lâu. Không chỉ Lập Thiên, những người có tên trong danh sách chắc chắn không phải là kẻ ngu chân chính, cho nên việc bọn họ làm dĩ nhiên là có mục đích cả. Ngoài mặt bọn họ giả vờ như bị thế cuộc bức ép đến đường cùng, bất đắc dĩ mới phải đi lĩnh phù chiếu, thế nhưng sau lưng lại âm thầm mưu toan hết thảy, có trời mới biết cái dã tâm bọn họ đang nuôi nấng là cái dạng gì.

Thử nghĩ một chút, một cái chiến tu thí sinh đã nhận được nhiều ưu ái như vậy, nếu đổi là một chiến tu đệ tử chính thức thì ưu ái sẽ lớn đến nhường nào. Mà nếu chiến tu đệ tử cũng tính là một loại đệ tử, vậy thì ắt sẽ sản sinh cấp bậc dành cho chiến tu đệ tử tương ứng với thành tích đạt được, song hành với danh ngạch đệ tử hiện thời. Một khi chức danh chiến tu chân truyền đệ tử ra đời, phân lượng của nó thế nào đã rất rõ ràng, e rằng còn nặng hơn gấp mấy lần cái vị trí chân truyền đệ tử hiện tại, có ai là không muốn cơ chứ?!

Phải biết rằng lịch sử Ứng Thiên Tông trải qua mấy vạn năm, mỗi một vị chân truyền đệ tử được chọn ra đều là nhân vật ưu tú nhất trong cả bắc phương đương thời, thiên tư bất phàm, tu vi cao tuyệt, ngộ tính thông thiên, thực lực luôn vượt trội so với phần còn lại. Thế nhưng trên người bọn họ vẫn tồn tại một khuyết điểm cực lớn, đó chính là thiếu đi kinh nghiệm chiến đấu thực tế.

Chỉ cần nhìn lại quá trình trưởng thành của những người này sẽ dễ dàng thấy được, khuyết điểm đó nảy sinh chính là do từ nhỏ đến lớn bọn họ nhận được quá nhiều sự bao bọc che chở của các bậc trưởng bối gây ra. Vào thời đại mà con cháu tiên nhân, dòng dõi thế gia đại phiệt làm mưa làm gió như hiện nay, xuất hiện loại kết quả này là không có gì khó hiểu. Những người này ngay cả cơ hội dốc toàn lực đánh một trận với đối thủ ngang sức ngang tài còn không có thì nói chi đến chuyện cùng kẻ thù không đội trời chung phân cái sinh tử để rồi thông qua đó tích lũy kinh nghiệm chiến đấu phong phú toàn diện.

Chỉ là thời gian sẽ không vì lòng người luyến tiếc mà ngừng trôi, thanh xuân của một người rồi sẽ đến ngày cùng tận, mà sai lầm đã gây ra thì không cách nào vãn hồi được nữa. Loại khuyết điểm này sẽ theo chân một người cho đến khi trưởng thành, mãi cho đến một ngày hắn ta gặp phải kẻ thù lớn nhất đời mình. Khi đó, một trận sinh tử chiến chưa kịp đánh thì kết quả gần như đã định ra rồi. Bởi vì khi hai tu sĩ giao phong, tu vi và công pháp suy cho cùng cũng chỉ là một trong số rất nhiều yếu tố cấu thành thắng bại chung cuộc mà thôi. Khi tu vi và công pháp đã không thể lên tiếng, như vậy thứ quyết định đến thắng bại liền biến thành một thứ khác, kinh nghiệm chiến đấu.

Kinh nghiệm chiến đấu vốn là một tổ hợp của rất nhiều yếu tố khác biệt nhưng có liên quan mật thiết với nhau, bao gồm khả năng khống chế cảm xúc khi tâm tình bất ổn, tốc độ phản ứng bản năng khi bị công kích bất ngờ, năng lực xử lý vấn đề khi gặp tình huống nguy cấp phát sinh, năng lực chuyển đổi linh hoạt giữa các loại công pháp, vân vân và vũ vũ. Mà những thứ này, nếu là người không trải qua vô vàn những trận đánh cam go thì căn bản không thể nào nắm giữ được.

Thông qua những yếu tố trên sẽ không khó nhận ra, ưu thế của một vị chân truyền đệ tử chỉ tồn tại khi tu vi giữa hai bên có sự chênh lệnh cực lớn hoặc tương đối lớn. Như vậy một là thua trận hoàn toàn, lập tức từ bỏ giao tranh, dùng mọi biện pháp đào mệnh, hai là thắng thế hoàn toàn, một tay đánh áp kẻ địch rồi kết liễu chúng. Còn nếu như hai bên tu vi tương đồng, muốn sống mái một trận thì tình thế lại hoàn toàn khác, nói trắng ra phần thua sẽ cao hơn phần thắng.

Một người chưa từng trải qua sự khốc liệt của chiến trường, chưa từng tắm máu kẻ thù, chưa từng khuân vác thi hài của đồng đội, chưa từng đối diện với khí tức chết chóc của tử thần thì căn bản sẽ không hiểu được sự nguy hiểm khi đối diện với một kẻ địch lớn lên từ trong núi thây biển máu, không xem sống chết ra gì khủng khiếp cỡ nào. Nhiều khi thực lực bản thân còn chưa kịp phô bày ra thì đã bị đối phương một kích đoạt mạng mất rồi. Đây là sự thật không thể nghi ngờ.

Mà vừa hay, phù chiếu chiến tu sẽ giải quyết được những vấn đề thâm căn cố đế này. Chỉ cần thế hệ trẻ của Ứng Thiên Tông từ nay về sau trước hai mươi tuổi đều trải qua ít nhất một lần chiến tu phù chiếu và duy trì nó cho đến ngày tuổi già sức yếu, cái nhược điểm chí mạng kia ắt sẽ theo người chết đi xuống mồ.

Tử Diêu chân nhân cũng vì nhìn ra yếu tố này cho nên khi nhìn thấy Lập Thiên sống sót trở về đã lập tức ban cho hắn lệnh bài chưởng môn, cũng thúc đẩy toàn tông triển khai kế hoạch đào tạo đội ngũ chiến tu. Bởi vì ông biết, bằng vào sức một đứa trẻ không có tu vi mà có thể sống sót ở cái nơi mà những đệ tử nội môn cũng phải bỏ mạng, có nói giảm nói tránh kiểu gì đi nữa thì độ khó cũng phải cao gấp hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần. Người có khả năng sinh tồn trong nguy hiểm như vậy mới xứng đáng là đối tượng mà ông muốn bỏ vốn liếng ra bồi dưỡng, cũng đặt vào đó niềm tin cao nhất.

Một chiếc lệnh bài chưởng môn biểu thị cho sự tin tưởng tuyệt đối và kỳ vọng cao nhất của bản thân ông đối với Lập Thiên, không hứa hẹn, không áp lực, không khoa trương, không dung túng, để cho Lập Thiên tự mình vùng vẫy giữa loạn cục, đó là điều ông lựa chọn. Ông muốn xem xem, một tiểu cô nhi đứng trước vô vàn khó khăn từ bên trong lẫn bên ngoài liệu có thể tìm thấy con đường cho riêng mình, từng bước từng bước vươn lên, từng ngày từng ngày trở nên cường đại được hay không. Và ông xem đây làm tiêu chí để đánh giá sự thành công của kế hoạch bồi dưỡng chiến tu dài hạn này của mình.

Nếu kế hoạch này thành công, một tầng lớp chiến tu đệ tử hình thành sẽ là hàng rào thép bảo đảm sự tồn vong của Ứng Thiên Tông trong hàng trăm thậm chí hàng ngàn năm tới. Đó là còn chưa tính tới khả năng trong lớp chiến tu trẻ tuổi này liệu có sản sinh ra một cái Khúc tiểu sư tổ nào đó hay không. Chỉ cần xuất hiện một người, Ứng Thiên Tông sẽ trở lại thời kỳ hưng thịnh năm nào. Nếu xuất hiện mười người, vậy có lẽ ông nên nghĩ đến chuyện loại bỏ Trường Sinh Phái, thống nhất giới tu chân bắc phương đi là vừa.

Chiều muộn, Lập Thiên cũng như bao nhiêu chiến tu thí sinh khác, sau khi ăn tối xong từ rất sớm đã đóng cửa tu luyện. Ở trong loại không gian cô tịch hoang liêu thế này hắn mới có cơ hội đối diện với con người thật của chính mình, mơ màng nhận ra bản thân hiện tại đã không còn giống như bản thân ngày xưa nữa. Bộ mặt ngụy tạo đã khiến tâm tính của một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên nhiễm phải vô vàn vết nhơ trần tục, mà hắn có lẽ là nạn nhân gánh chịu hậu quả nặng nề nhất.

Nhân quả công bằng, thứ muốn nhận được và cái giá phải bỏ ra luôn tương đồng. Tu hành khốc liệt, cải biến bản chất con người ta từ lương thiện nhân đức thành cái dạng sát nhân máu lạnh vô tình. Ở trên chuyến xe luân hồi này, thiên đạo sẽ không vì thấy ta cực khổ mà bố thí một chút nhân từ, kẻ thù sẽ không vì ta là người tốt mà làm ra hành vi bất lợi đối với bản thân họ, đây là chân lý muôn thuở.

Chính vì hiểu hết thảy những điều này, cho nên để né tránh sự đấu đá bên trong tông môn, hàng ngày Lập Thiên luôn hành xử một cách ngốc nghếch đến mức vô tri, những hành động được đưa ra đầy tùy hứng và thiếu suy nghĩ, khiến cho tất cả mọi người đều không hoài nghi gì về toan tính của bản thân hắn mà chỉ cho rằng hắn là một chú ngựa non háu đá mà thôi. Quyết định tham gia chiến tu phù chiếu lần này cũng vậy, chính là một cách để chứng minh sự trẻ trâu nông nổi đầy sức thuyết phục.

Hắn đang chờ đợi cái ngày chú chó nhỏ hoá thành một mãnh hổ to lớn. Khi đó, đám chó sói hung hãn kia sẽ bất ngờ khi nhận ra bản thân chẳng biết từ khi nào đã chuyển từ kẻ đi săn trở thành con mồi. Và rồi, từng con sói một sẽ bị con hổ dữ to lớn giết chết, phanh thây và nuốt chửng, không sót một mống. Cảnh tượng ấy thú vị biết bao nhiêu.

Miên man suy nghĩ hồi lâu, Lập Thiên cuối cùng cũng trở lại với thực tại.

- Luyện, ta phải nỗ lực tu luyện. Đám người kia đã nói ba loại pháp môn sơ sở đòi hỏi tu vi người luyện phải đạt Ngự Khí tầng ba đại thành trở lên mới có thể thi triển thành thục, độ khó không thể nghi ngờ.

- Bất quá lần phù chiếu khẩn cấp vừa qua đã cho thấy, chỉ bằng ba pháp môn này thì chỉ đủ để bảo mệnh lúc nguy cấp, còn nói để đánh thắng hoặc tiêu diệt kẻ địch thì chưa đủ. Tương lai, khi mang ba bộ pháp môn này mang đi áp dụng vào chiến tu phù chiếu có độ khó cao hơn chắc chắn sẽ tỏ ra yếu thế.

- Cho nên, mặc kệ vì lý do gì, trong sáu tháng tới ta nhất định phải luyện thành ba loại pháp môn này, hơn nữa còn phải bước vào ngoại môn đệ tử, thu thập thêm một số loại công pháp chuyên dùng cho nội môn đệ tử tu luyện mới được. Chỉ có như vậy thì khả năng hoàn thành nhiệm vụ mới cao hơn một chút.

- Huống hồ, ngoài kia còn rất nhiều kỳ trân dị bảo đang đợi ta thu hái. Đám yêu thú quái vật kia con nào con nấy đều béo chảy cả mỡ, nếu không bắt về một vài con thì hơi phí. Ít nhất cũng không thể trở về tay trắng rồi làm ăn mày như lần trước được, nhất định...

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.