Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khống Kiếm Dị Bản

Tiểu thuyết gốc · 3091 chữ

- Mà này Vương sư huynh, ta có một số thắc mắc muốn hỏi, huynh giải đáp giúp ta được chứ?

- Tất nhiên rồi. Đều là sư huynh đệ với nhau, khách sáo làm cái gì. Hỏi, mau hỏi, cái gì ta biết đều sẽ nói cho ngươi.

- Ồ, vậy được. Vậy huynh nói xem, tâm pháp bên trong Ngưng Khí Tụ Linh Thuật liệu có thiếu sót chỗ nào hay không? Vì sao chương thứ ba hấp thu linh khí từ thiên địa là chương trọng yếu nhất, tu luyện khó nhất mà năng lực lại yếu ớt nhất?

Vương sư huynh nghe hỏi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, đáp:

- Cái đó thì không phải đâu. Ngưng Khí Tụ Linh Thuật là công pháp trọng yếu truyền thừa mấy vạn năm của Ứng Thiên Tông, làm sao có thể tồn tại sai sót. Chẳng qua một cuốn này đã bị chia thành rất nhiều cuốn nhỏ khác, cho nên các loại tâm pháp bổ trợ đã bị giản lược đi mất, dẫn đến hiệu quả tu luyện cũng kém hơn bản gốc không ít.

- Không nói đâu xa, Tịch Linh Thuật chính là một trong số những cuốn giản lược từ Ngưng Khí Tụ Linh Thuật tổng cương mà ra, bên trong nói về việc tinh luyện linh khí nội thể, cải tạo linh thân cực kỳ chi tiết mà chỉ có đệ tử nội môn mới được phép tu luyện. Ta cũng là vì tham gia chiến tu phù chiếu nên mới được đặc cách thu về một bản, chứ nếu không thì cũng không biết đâu.

- Quan trọng nhất là, loại pháp môn có tên Tịch Linh Thuật này có ảnh hưởng rất lớn đến thành tựu tu luyện của chương thứ ba. Cho nên bằng vào người như ta và ngươi, tu luyện nó hiệu quả không cao là đúng rồi, có người còn không tu luyện được nữa kia kìa.

- Ồ, thì ra tông môn còn có chỗ giấu diếm.

- Haiz, ngươi đừng có nói như vậy. Ký danh đệ tử thì chưa tính là đệ tử chân chính, có tông môn nào đi dốc túi truyền thụ những loại pháp môn trọng yếu cho họ cơ chứ. Hơn nữa ký danh đệ tử tu vi thấp yếu, linh khí thưa thớt, tu luyện Tịch Linh Thuật làm cái quái gì, thay vào đó để dành thời gian tu luyện Ngưng Khí Tụ Linh Thuật chẳng phải có ích hơn sao?!

- Ừ, nói cũng phải. Thế còn cách phân chia cảnh giới thì sao? Tu vi một người làm cách nào nhận biết được?

- Đệ hỏi cái này sao, dễ thôi. Nếu lấy cấp độ khí lực của người mới đúc thành linh thể là một, như vậy khí lực của tu sĩ đạt cảnh giới Ngự Khí tầng một viên mãn sẽ cao hơn gấp mười lần, tầng hai viên mãn sẽ gấp một trăm lần, tầng ba viên mãn sẽ khoảng một ngàn lần, tầng bốn viên mãn sẽ là một vạn lần, cứ theo đó mà thêm vào một con số không.

- Ta bắt đầu luyện khí từ lúc mười bảy tuổi, mất bốn tháng để đạt được cảnh giới tầng một viên mãn, mất hai năm để đạt tới tầng hai viên mãn, mà đến hôm nay gần hai mươi tuổi mới bước chân vào cảnh giới tầng ba Ngự Khí sơ giai.

- Tốc độ tiến cảnh này của ta không tính là chậm nhưng cũng không thể nói là nhanh được. Một phần vì ta nhập môn tu luyện muộn hơn so với người khác, hai là điều kiện của ta cũng không được tốt như con nhà người ta. Hiện tại trong danh sách tham gia phù chiếu, ta là người lớn tuổi nhất nhưng tu vi lại thấp nhất, không thể không chuẩn bị kỹ lưỡng hơn người khác, mà ngươi...

- Haiz, thôi bỏ đi. Lại nói đến cách nhận biết tu vi một người. Cách làm thì không khó, chỉ có điều độ chính xác thường không cao. Vốn dĩ bản thân việc tu hành đã là sự tình rất khó lý giải, mỗi người có một mơ ước khác nhau, dẫn đến đường lối tu luyện cũng khác nhau, cho nên cảnh giới tu luyện dù giống nhau nhưng thực lực lại phát sinh sai biệt. Ví như thực lực giữa một đan tu, độc tu, phù tu, trận tu và chiến tu thì không thể dùng cấp độ tu vi để so sánh.

- Còn một nguyên nhân khác cũng quan trọng không kém đó chính là căn cơ của mỗi người. Có thể hiểu đại khái như việc hai người cùng tu luyện chung một loại pháp môn luyện khí, mức độ chăm chỉ y hệt nhau, tài nguyên phục dụng ngang bằng nhau, kết quả là cùng đột phá một tầng cảnh giới trong khoảng thời gian như nhau, thế nhưng khi giao thủ thì thực lực lại không tương đương với nhau. Một đệ tử tư chất bình thường có tu vi Ngự Khí tầng một viên mãn đứng trước mặt một thiên kiêu cũng có tu vi Ngự Khí tầng một viên mãn nhiều khi không chịu nổi một kích là chuyện không xa lạ gì trong giới tu hành.

- Thế nên ta mới nói, cảnh giới tu vi chẳng qua chỉ là vật tham khảo, hoàn toàn không thể nói lên thực lực chân chính của một người. Phần khác biệt này đa phần là do căn cơ quyết định, mà hai chữ căn cơ lại bao hàm rất nhiều yếu tố khác nhau, rất khó làm rõ trong một hai câu. Một điều nữa là trong tu hành giới, ít ai chịu nói thật cảnh giới tu vi hiện tại bản thân đang có cho nên việc dùng cảnh giới để so sánh là không khả thi.

- Để giải quyết vấn đề này, cách tốt nhất là sử dụng một loại công pháp cố định để đo lường thực lực của hai người. Ví dụ như ký danh đệ tử thì có Khống Linh Thuật và Phi Kiếm Thuật, ngoại môn đệ tử thì có Viễn Li Thuật, nội môn đệ tử thì có Tịch Linh Thuật và nhiều loại pháp môn khác nữa. Thông qua mức độ thành thạo và uy lực của pháp môn thi triển ra để đoán định cấp bậc tu vi của một người, đây có lẽ là phương pháp so sánh chuẩn xác nhất rồi.

- Ồ, ta hiểu. Vậy bằng vào ta ký danh đệ tử, muốn phân biệt thì làm thế nào.

- Vậy dùng Khống Linh Thuật làm tiêu chuẩn xem sao. Nếu là tầng một Ngự Khí viên mãn, có thể dễ dàng nhấc thanh mộc kiếm cách mình một trượng lên cao rồi hạ xuống dễ dàng mà không làm rơi giữa chừng. Nếu là tầng hai viên mãn, liền có thể điều khiển mộc kiếm bay đi và bay về theo ý muốn trong phạm vi trăm trượng. Là tầng ba viên mãn có thể ngự kiếm phi hành mà không bị rơi xuống, xa gần phụ thuộc vào khí lực có sung mãn hay không. Còn tầng bốn viên mãn ấy à, ta cũng chưa biết nữa.

Vương sư huynh cười xòa nhìn Lập Thiên, hỏi:

- Ngươi tu luyện thế nào rồi, có thể cho ta mở mang tầm mắt một chút được không?

Lập Thiên gượng gạo đáp:

- Ta cũng không biết, còn chưa thử qua lần nào.

- Chưa thử qua lần nào ư? Không sao, vậy ngươi thử nhấc thanh mộc kiếm này của ta đi. Mộc kiếm so với thiết kiếm nhẹ hơn khá nhiều, khống chế nó cũng dễ hơn một chút đấy.

- Được. Để ta thử xem.

Tại một địa phương vắng vẻ, Vương sư huynh cắm thanh mộc kiếm xuống đất rồi tránh sang một bên quan sát. Lập Thiên thì đứng cách mộc kiếm một trượng, hai mắt khép hờ, trong đầu hiện lên một đoạn tâm pháp khống linh mới học tối hôm qua. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn hít sâu một hơi, cơ bắp hơi gồng lên, hai tay bắt quyết, bắt đầu thúc đẩy linh khí nội thể vận chuyển.

Rất nhanh, linh khí đã ngưng tụ tại khí hải động thiên bị Lập Thiên dẫn ra đầu ngón tay, sau đó theo một phương thức trực tiếp nhất phóng thẳng ra bên ngoài. Ngay lập tức, giữa không trung xuất hiện một sợi linh khí mỏng manh mờ ảo, chớp mắt đã quấn lấy thanh mộc kiếm cắm trên mặt đất rồi nhấc bổng nó lên.

Cạch một tiếng, thanh mộc kiếm mới bay được nửa chừng bỗng nhiên rơi bẹp xuống đất. Vương sư huynh nhìn thấy cảnh này thì hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói:

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi, ngươi làm sao làm được?! Ta nhớ ngươi về tông môn còn chưa đến một tuần, thế nào lại nhấc nổi mộc kiếm lên được chứ?! Ngươi là thiên tài ư?

Lập Thiên nghe nói khẽ đảo mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa kinh ngạc của Vương sư huynh cũng ý thức được vấn đề. Chỉ bất quá hắn không cho rằng bản thân đã làm đủ tốt, cho nên không để mấy lời khen ấy trong lòng mà tiếp tục tiến hành thử nghiệm lần tiếp theo.

- Đây là lần đầu tiên ta tu luyện Khống Linh Thuật, cảm giác không thuận tay cho lắm. Để ta thử lại một lần xem sao.

Lần này, Lập Thiên tập trung toàn lực vận chuyển tu vi, linh khí nội thể dần dần linh hoạt, trong cơ thể lúc này bất chợt xuất hiện hai luồng khí tức chảy ngược vô cùng quỷ dị. Cũng nhờ vào hai luồng khí tức này cho nên dù hắn đang toàn lực vận chuyển tu vi, linh khí và huyết khí ầm ầm chuyển động nhưng khí tức không mảy may xuất hiện nửa điểm rối loạn, ngược lại còn tỏ ra linh động một cách lạ thường.

Vèo một tiếng, một đạo linh khí to bằng cổ tay từ trong người Lập Thiên chạy dọc theo cánh tay xuyên qua lòng bàn tay bổ nhào ra ngoài, phốc một tiếng đã chộp vào thanh mộc kiếm nằm im trên mặt đất.

- Lên cho ta.

Lập Thiên quát lớn một tiếng, theo đó linh khí trong thân tuôn ra càng lúc càng mạnh. Lúc này hắn không quản cái gì mà Khống Linh Thuật hay Phi Kiếm Thuật, chỉ liều mạng thúc đẩy linh lực toàn thân nắm chặt lấy chuôi mộc kiếm khua khoắng một cách lâu nhất có thể.

- Chỉ cần không làm mộc kiếm rơi xuống giữa chừng thì tu vi của ta đã đạt cảnh giới Ngự Khí tầng một viên mãn rồi. Ta nhất định phải cố gắng hết sức.

Nghĩ vậy, Lập Thiên càng không dám lơ là, dù nương theo mức độ suy giảm linh khí nội thể thì hơi thở của hắn cũng đang dần mất đi sự ổn định vốn có nhưng hắn vẫn không ngừng lại, cố ép bản thân duy trì khả năng khống kiếm cho đến khi lực bất tòng tâm thì mới thôi.

Mà lúc này, giữa bầu trời quang đãng, mộc kiếm do Lập Thiên điều khiển bay múa loạn xạ, trước sau không tuân thủ bất kỳ một quy luật nào. Thi thoảng mộc kiếm lại va vào một vài thân trúc nằm rải rác xung quanh, thân trúc bị mộc kiếm đánh trúng nổ vang như sấm, bị đánh cho nứt toác ra, gốc ngọn chia lìa, lá xanh bay loạn.

Vù vù, tốc độ của mộc kiếm mỗi lúc một nhanh, mộc kiếm xé gió mà đi, theo đuôi nó là từng luồng gió xoáy gào thét không ngừng. Cả rừng trúc ào ào sụp đổ, cuồng phong thổi loạn, lá trúc xào xạc trút xuống như mưa đổ.

Lúc này mộc kiếm sớm đã không còn là mộc kiếm nữa mà giống như một con mãng xà đang dùng thân hình to lớn và mạnh mẽ của mình uốn lượn qua lại hòng bắt bằng được con mồi đang tìm cách đào tẩu. Linh khí của Lập Thiên dồn mạnh vào mộc kiếm khiến nó trở nên vô cùng cứng cỏi và sắc bén, có thể xé nát hết thảy những gì ngăn cản đường đi của nó, dù là cây cối hay nham thạch.

Bên cạnh đó, Vương sư huynh mắt mở trừng trừng, thấy một màn này hồn vía lên mây, chốc lát không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ trước đến nay gã ta chưa từng thấy ai sử dụng khí lực làm ra điều tương tự cả, nhất thời đứng đờ ra như khúc gỗ.

Sau khoảng một phút đồng hồ, Lập Thiên đã không kiên trì nổi nữa, thanh mộc kiếm đang bay lượn bỗng mất đà rơi thẳng xuống đất, trên thân kiếm in hằn vô vàn vết xước lớn nhỏ.

Linh khí trong người hao hết, Lập Thiên cảm thấy toàn thân rất là mệt mỏi, tay chân mềm nhũn vô lực, mồ hôi chảy ra như suối, muốn nói một câu thôi mà cũng khó khăn vô cùng. Hắn thở phì phò như lợn bị chọc tiết, mất gần nửa ngày mới hướng Vương sư huynh hỏi được một câu.

- Ta luyện như thế có được không?

Vương sư huynh ngẩn ngơ, miệng cứng đờ như ngậm đá. Gã không biết nên trả lời thế nào nữa, nghĩ làm sao cũng không thể hiểu nổi một người luyện khí chưa đầy một tuần dùng cách gì mà có thể luyện ra một chùm linh khí to bằng cổ tay. Rõ ràng Khống Linh Thuật của tên này luyện chẳng ra gì, chỉ miễn cưỡng dùng linh khí cường hoành để điều khiển mộc kiếm mà thôi.

- Tại sao tia linh khí của người thường chỉ lớn bằng đầu ngón tay mà tia linh khí của tên lại to như cổ tay? Còn nữa, Khống Linh Thuật không phải dùng chỉ phong để khống linh ư, sao tên này lại dùng thủ chưởng chứ? Lẽ nào Khống Linh Thuật còn có cách sử dụng khác nữa? Mẹ nó chứ, cái tên tiểu tử này rút cuộc còn bao nhiêu chuyện đang giấu ta đây? Không được, ta nhất định phải hỏi cho rõ.

Vương sư huynh tự hỏi tự trả lời, bất quá trước sau vẫn không cách nào lý giải được loại sự tình dị thường vừa diễn ra trước mắt. Gã bán tín bán nghi nhìn Lập Thiên, trầm giọng hỏi:

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi đã luyện khí từ hồi còn bé sao?

Lập Thiên ngạc nhiên đáp:

- Đâu có, nếu ta tu luyện từ bé, thế nào đến Ứng Thiên Tông mới đúc thành linh thể.

- Vậy mấy ngày nay có người chỉ điểm ngươi đúng không?

- Không có. Huynh cũng biết ta chẳng quen ai ở Ứng Thiên Tông, lấy đâu ra người chỉ điểm.

- Không thể nào, ta không tin. Ngươi tự thân tu luyện có mấy ngày làm sao khí lực đã đạt đến Ngự Khí tầng hai, thậm chí còn luyện ra tia linh khí bự chà bá như thế nữa? Chuyện này không có khả năng.

- Tầng hai Ngự Khí, haha, ta đúng là đã phá một tầng của Ngự Khí cảnh giới rồi. Haha haha

Lập Thiên nghe Vương sư huynh xác định bản thân đã đạt đến cảnh giới Ngự Khí tầng hai bỗng cười phá lên, vui mừng như điên.

- Chẳng trách tối qua ta còn nghe thấy tiếng nứt vỡ, hóa ra đó là tình trạng gặp phải khi đột phá một tầng cảnh giới.

Nhưng chưa vui mừng được lâu thì lời tiếp theo của Vương sư huynh khiến Lập Thiên có chút hoảng hốt.

- Huynh nói cái gì, tia linh khí của ta có vấn đề gì ư?

Vương sư huynh sắc mặt như màu đất, cười khổ đáp:

- Không có, chỉ là to hơn mức bình thường một chút thôi, không đáng ngại.

Vừa trả lời Vương sư huynh vừa đưa tay lau mồ hôi trán. Trong bụng gã thầm nghĩ không biết cảnh giới mà vị tiểu sư đệ này đạt được có phải là tầng hai hay không. Với cái cách thi triển Khống Linh Thuật vừa rồi của hắn, đoán chừng người đạt đến cảnh giới Ngự Khí tầng ba tầng bốn cũng không làm được. Chưa nói hình thức có giống hay không, chỉ với tốc độ tiêu hao khủng bố bậc này, căn bản bất kỳ ai cũng không trụ được lâu.

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi làm cách nào đề thăng tu vi nhanh chóng như vậy, có thể nói cho ta biết không?

- Có sao?

Trước ánh mắt đầy mong chờ của Vương sư huynh, Lập Thiên nghĩ nghĩ một chút, đáp:

- Ta cũng không biết nữa, nếu có thì chắc là dùng nhiều hơn một chút.

Mặt Vương sư huynh có chút đần ra, hỏi lại:

- Dùng cái gì nhiều hơn một chút cơ?

- Haiz, bất cứ cái gì cũng dùng nhiều hơn một chút là được.

- Hả? Ngươi có nói nhầm không? Linh thạch dùng nhiều mà hấp thu không hết thì linh khí chẳng phải bay đi mất hay sao? Còn Tiềm Linh Đan dùng quá liều là chết người đấy, không phải chuyện đùa đâu. Còn cả linh dược tẩy kinh phạt tủy nữa, bọn chúng đều có liều lượng cụ thể, dù nói quá liều một chút cũng không sao nhưng ai dám đem căn cơ bản thân ra đánh cược chứ, lời ngươi nói rõ ràng là không khả thi chút nào.

- Vậy thì huynh hỏi ta làm gì?!

- Haiz, thôi, ta không hỏi nữa. Mấy cái ngươi nói cái nào ta cũng không làm được, có biết cũng vô dụng. Hôm nay ta đến đây là để nói với ngươi thời gian tới ta phải tu luyện cùng đám người trong nhóm, sẽ không có thời gian gặp ngươi nữa. Ngươi tu hành có gì không hiểu thì cứ đến phong Thổ Sơn tìm ta, dù ít dù nhiều, một chút tâm huyết để đời ta cũng không ngại chia sẻ cho ngươi đâu. Thế nhé, giờ ta phải về đây, tạm biệt.

- Được, ta biết rồi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.