Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cờ Bí Dí Tốt

Tiểu thuyết gốc · 3861 chữ

Sáng hôm sau, từ rất sớm Lập Thiên đã có mặt ở đỉnh Thanh Sơn. Cả đêm hôm qua hắn đã suy nghĩ rất kỹ, biết rõ bản thân chỉ có thể tham gia chiến tu phù chiếu họa may mới thu thập đủ số tài nguyên cần dùng. Bằng không chỉ dựa vào chỗ tài nguyên tông môn trợ cấp hàng tháng, với ai không biết chứ với hắn còn lâu mới đủ.

Đoạn đường xung quanh sườn núi quanh co khúc khuỷu, hàng ngàn bậc thang trải dài tăm tắp khuất cả tầm mắt, những đệ tử tu vi yếu kém chỉ dựa vào thể lực muốn lên tới đỉnh chưa bao giờ là việc dễ dàng. Mà đối với người mới nhập môn chưa quen thuộc đường sá, mất cả buổi sáng để đến nơi là chuyện hết sức bình thường.

Cũng may Lập Thiên thân thể nhỏ nhắn nhưng sức vóc lại phi thường mạnh mẽ, bình thời cũng là hạng người nhanh tay nhạy mắt cho nên quãng đường hiểm trở này không làm khó được hắn. Rút cuộc chỉ mất chừng một canh giờ thì hắn đã đến được địa phương làm thủ tục ghi danh.

Vừa đến nơi, Lập Thiên đã thấy ở đó có rất nhiều sư huynh đệ đồng môn đang đứng xếp hàng, chí ít cũng có cả trăm người. Kỳ lạ thay, số người xếp hàng đông đúc là thế nhưng vị trí phía trước bàn ghi danh lại trống trải một cách lạ thường. Dường như những người này chỉ đến xem lễ cho biết chứ không định tiến lên làm thủ tục báo danh.

Trông thấy hành vi bất thường này, Lập Thiên không vội vã tiến lên mà chậm bước chân lại, từ xa trương mắt dỏng tai lên tìm hiểu xem phía trước đang xảy ra chuyện gì. Đợi được một lúc, chẳng biết từ đâu xuất hiện một nữ tử tay ôm tỳ bà rảnh rang bước tới.

Trên người nữ tử này không phải là thanh thiên y như thường lệ mà là một bộ đồ đỏ loè loẹt đến mức chói mắt, tóc dài buông thả bay phất phơ, tay ôm tỳ bà màu đen, dung mạo kiều diễm nhưng lại toát lên vẻ lãnh ngạo kiêu sa khó ai bì nổi. Theo chân nàng ta còn có bốn năm người khác, đoán chừng là mấy tay chân phụ việc tín cẩn không sai.

Nhìn loáng qua một cái, Lập Thiên lập tức nhận ra thân phận của nữ tử này. Lúc mới gia nhập tông môn, Vương sư huynh mượn uy danh của nhị đại sư huynh Tịch Âm Kiếm Khách xin cho hắn một chân giúp việc ở Thiện Đồ Phòng trong hạ viện Thanh Sơn, khi đó hắn đã gặp qua nữ tử này một lần. Trong thời gian một tháng làm việc tiếp theo hai người cũng chạm mặt nhau vài lần, chỉ bất quá ấn tượng lưu lại chả tốt đẹp gì mấy.

- Các vị sư đệ sư muội, Ngọc Như ta do đích thân bát trưởng lão chỉ định đứng ra giúp các ngươi làm thủ tục ghi danh lần này. Bất quá chiến tu phù chiếu là sự tình trọng đại, không cho phép bất kỳ sai sót nào. Hơn nữa chưởng môn và mười vị trưởng lão cũng rất coi trọng sự kiện này, thân là đệ tử chấp sự như ta càng nên thận trọng làm việc. Thế cho nên, ta rất hy vọng các sư đệ sư muội không nể mặt ta cũng nể mặt bát trưởng lão, đừng khiến việc ghi danh từ đơn giản biến thành phức tạp, được chứ?

Nữ tử ôm đàn tỳ bà điềm đạm hướng đám người thản nhiên mà nói, thoạt nhìn giống như đang kể chuyện tiếu lâm nhưng hiệu quả đạt được lại cao đến bất ngờ. Nàng ta vừa nói xong thì hơn trăm đệ tử trẻ bên dưới mắt to trừng mắt nhỏ, biểu tình luống cuống lộ ra rõ ràng. Lập Thiên từ xa đã nghe thấy tất cả, vừa nghe xong đã hiểu ra ý tứ của nữ nhân này là gì.

Nếu hắn đoán không nhầm, việc khuyến khích các đệ tử trẻ tuổi tự nguyện tham gia phù chiếu chiến tu đang gặp phải vô vàn khó khăn, vì không còn cách nào khác nên mới phải bày ra thủ đoạn vừa đấm vừa xoa như vừa rồi. Tuy lời lẽ nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng trên thực tế đang ám chỉ nếu ai đủ điều kiện tham gia mà không đăng ký thì tức là cố ý chống đối nàng và bát trưởng lão, đảm bảo từ nay về sau khó có kết cục tốt đẹp.

Chiến tu phù chiếu, chỉ nghe cái tên thôi cũng đủ biết phân lượng của nó lớn như thế nào. So sánh thì chỉ có nguy hiểm hơn chứ không thể kém phù chiếu khẩn cấp được. Bằng vào tính tình mấy đại gia tộc kia, mười phần sẽ làm ra lựa chọn y hệt phù chiếu khẩn cấp mà thôi. Nếu tông môn không chỉ đích danh đệ tử tham gia, sớm muộn gì những đệ tử trẻ xuất thân thấp kém cũng sẽ bị đưa lên đài xử tử đầu tiên.

Đối với tầng lớp đệ tử không thân không thế mà nói, việc tu hành xưa nay vốn đã khó khăn chồng chất khó khăn. Bây giờ tông môn hạ xuống quyết định cắt giảm trợ cấp hàng tháng, đây chẳng khác nào giáng một đòn chí mạng lên đầu bọn họ.

Đa số đứng trước quyết định này chỉ có hai lựa chọn, một là tham gia chiến tu phù chiếu, liều cái mạng nhỏ thử xem vận số thế nào. Hai là chấp nhận sống thiếu thốn một chút, siêng năng chăm chỉ hơn một chút và cầu nguyện ngày mai sẽ tươi sáng hơn ngày hôm nay. Chỉ bất quá khi những lời lẽ đầy khắc nghiệt kia cất lên, hiển nhiên con đường sống an phận vừa xuất hiện trong đầu đám người bên dưới theo đó đã bị người ta đoạn tuyệt đi rồi.

Bằng vào địa vị của đám đệ tử trẻ xuất thân hàn môn, dù vô tình hay cố ý chống đối lại một người nắm trong tay quyền sinh sát chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết. Cuối cùng, bọn họ làm gì còn có sự lựa chọn nào khác ngoài tham gia phù chiếu đâu cơ chứ.

- Haiz, xem ra nữ nhân này thu được lợi ích không nhỏ từ đám thế gia hậu duệ rồi đây.

Hiểu được ý đồ của đối phương, Lập Thiên đảo mắt nhìn lại đám sư huynh đệ đồng môn đang cuống tay cuống chân phía trước mà tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ. Chính bản thân hắn cũng đang ở trong tình cảnh đó, dĩ nhiên không thể giúp nổi ai rồi. Mặc dù không giúp được người giải quyết việc lớn, nhưng giúp người tăng lên một phần nhuệ khí thì có thể nha.

Nghĩ vậy, Lập Thiên liền ngẩng cao đầu, thẳng lưng ưỡn ngực xuyên qua đám người đi thẳng tới bàn ghi danh, dáng vẻ không có bất kỳ một điểm do dự nào. Mà khi bắt gặp tình cảnh này, không ít đệ tử trẻ núi Thanh Sơn thẹn thùng cúi gằm mặt không dám nhìn lên, có người thì siết chặt nắm đấm tỏ ra phẫn nộ đến cực điểm.

- Mọi người nhìn xem, kia chẳng phải là tên tiểu tử họ Khuyết hay sao?

- Không sai, chính là hắn ta. Nhưng hắn ta đến đây làm gì? Không lẽ hắn cũng muốn tham gia chiến tu phù chiếu?

- Không phải chứ. Hắn mới thoát khỏi bàn tay tử thần, thế nào lại chịu chui đầu vào rọ?

- Cũng không chắc nha, biết đâu tên này từ nhỏ đã ăn gan hùm, uống máu chó, bẩm sinh không biết chữ sợ viết thế nào thì sao?

- Hừ, ta không tin thế gian này lại có người không sợ chết. Bởi vì người không sợ chết thì đều đã chết cả rồi, chỉ có người sợ chết mới còn sống thôi.

- Haiz, riêng ta thì nghĩ khác, tên này hoàn thành phù chiếu khẩn cấp trở về, được tông môn hỗ trợ tài nguyên tu hành từ bây giờ cho đến khi tiến nhập nội môn, sẽ không có lý do gì để đến đây vì lệnh cắt giảm trợ cấp kia. Chắc hẳn hắn ta đang cho rằng bản thân được chưởng môn ưu ái, nhận được tài nguyên phong phú nên muốn đi khoe khoang một vòng mà thôi. Loại người ham danh hám lợi kiểu này nơi nào chẳng có, quan tâm làm gì cho mệt người ra. Chúng ta cứ làm như mắt mù tai điếc, mặc hắn tự tung tự tác một hồi không đạt được gì tự khắc sẽ rời đi thôi.

- Ừ, ngươi nói có lý. Vậy chúng ta cứ đứng đây nhìn một chút, xem xem rút cuộc tiểu tử kia định dở cái trò quỷ gì.

Đoạn hội thoại giữa đám đệ tử phong Thanh Sơn vừa rộ lên đã lắng xuống, khơi dậy trong lòng mọi người sự tò mò tột độ về sự hiện diện của Lập Thiên tại đây.

Chỉ bất quá Lập Thiên thẳng một đường đi tới, cơ hồ không hề để tâm đến cảm nhận của bất kỳ ai. Đứng đối diện bàn ghi danh, hắn cũng không thèm ngó ngàng gì đến sự hiếu kỳ của vị sư tỷ tên Ngọc Như kia, cao giọng nói:

- Sư tỷ, có thể để cho ta một vị trí được không?

Nghe xong lời ấy, chiếc đàn tỳ bà trong tay Ngọc Như sư tỷ bất chợt nảy lên một tiếng. Nàng ta chưa kịp nói gì thì thanh âm đã khựng lại trong cổ họng, trên gương mặt trắng như tuyết chợt xuất hiện thái độ không hài lòng, tức thì liền dùng giọng điệu lạnh lẽo như băng đá hướng Lập Thiên nói:

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi đùa hơi quá rồi đấy. Tuy ngươi được chưởng môn ưu ái, nhưng không nên ỷ vào đó mà đi càn quấy khắp nơi. Ngươi nên biết, ở trong tông môn, có người trêu chọc được, có người không. Có việc đùa giỡn được, có việc không. Lỡ như chẳng may chọc ra đại hoạ, lệnh bài chưởng môn kia cũng không cứu nổi ngươi, lúc đó đừng trách sư tỷ ta không nhắc trước.

- Nghe lời ta, quay về phòng nghỉ ngơi đi. Ngươi mới từ Đồ Ma Lĩnh trở về, thương thế còn chưa khỏi hẳn, muốn quay lại đó làm cái gì. Hơn nữa ngươi cũng đâu phải hạng người thiếu thốn tài nguyên. Cứ ở hạ phong chăm chỉ tu luyện, đợi khi thực lực đủ mạnh rồi tham gia chiến tu phù chiếu cũng không muộn.

Ngọc Như sư tỷ vừa nói vừa nhìn Lập Thiên với vẻ mặt lạnh lùng kèm sự khinh thường không nhỏ, bộ dáng mười phần không tin hắn chịu tham gia chiến tu phù chiếu mà chỉ đang muốn phá rối nàng vì chút ân oán nhỏ trong quá khứ mà thôi.

Bất quá Lập Thiên chưa từng có suy nghĩ nhỏ nhen đó, hắn hồn nhiên đáp trả lại ánh mắt kia bằng một sự kiên định phi thường, sau đó quay đầu về phía đằng sau, tiếp tục nhìn lướt qua đám đệ tử phong Thanh Sơn một lượt mới dõng dạc lên tiếng, nói:

- Ta không nói đùa. Ngọc Như sư tỷ, ta muốn tham gia chiến tu phù chiếu.

- Ngươi chắc chắn muốn lĩnh phù chiếu lần này?

- Đúng vậy. Bất quá trước khi ghi danh, ta muốn sư tỷ giải đáp một số thắc mắc liên quan đến chiến tu phù chiếu, không vấn đề gì chứ?

- Dĩ nhiên, ngươi muốn biết điều gì cứ hỏi. Nếu ta biết, nhất định cặn kẽ trả lời.

- Tốt. Điểm thứ nhất, nếu tự nguyện tham gia chiến tu phù chiếu, trong vòng sáu tháng tiếp theo ta nhận được lợi ích gì?

- Cái này dễ thôi, phúc lợi ngươi nhận được sẽ tăng thêm một cấp so với hiện tại.

- Nói rõ hơn chút đi.

- Nếu là tạp dịch đệ tử tham gia chiến tu phù chiếu, trong vòng sáu tháng sẽ nhận được phúc lợi tương đương với ký danh đệ tử. Nếu là ký danh đệ tử tham gia sẽ nhận phúc lợi tương đương với ngoại môn đệ tử. Mà ngoại môn đệ tử tham gia thì sẽ nhận phúc lợi tương đương nội môn đệ tử, nội môn đệ tử sẽ tương đương thân truyền đệ tử, mà thân truyền đệ tử thì sẽ tương đương chân truyền đệ tử. Phúc lợi ở đây không chỉ bao gồm tài nguyên tu hành như linh thạch và đan dược mà bao gồm cả công pháp tu luyện lẫn quyền sử dụng các loại pháp khí pháp bảo cao giai cất giữ bên trong Pháp Khí Lầu.

- Ồ, chuyện tốt như vậy, may mà ta biết sớm, nếu không đã bỏ lỡ mất rồi.

Ngọc Như sư tỷ nghe Lập Thiên nói thế cũng bó tay chào thua. Tên tiểu tử này mới nghe qua phần thưởng đã vội phán định phù chiếu lần này là món hời, trong khi hắn chưa từng hỏi qua độ khó của nhiệm vụ phù chiếu ra làm sao. Nếu hắn nghe qua, không khéo lại bỏ luôn ý định đó cũng chưa biết chừng.

Sợ Lập Thiên chưa hiểu rõ đầu đuôi đã hạ xuống quyết định, về sau đổi ý sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối, Ngọc Như sư tỷ đành phải bỏ đi thái độ kiêu ngạo, tận tình giải thích một lượt, đoạn nói:

- Tốt ư? Đó là vì ngươi chưa nghe qua yêu cầu của phù chiếu lần này thôi.

- Nói như vậy phù chiến chiến tu sẽ nguy hiểm hơn phù chiếu khẩn cấp rồi.

- Tất nhiên. Không những nguy hiểm hơn, thời hạn phù chiếu diễn ra cũng kéo dài hơn rất nhiều.

Thấy Lập Thiên ngơ ngác còn chưa hiểu gì, Ngọc Như sư tỷ khó chịu ra mặt. Nếu không phải vì tiểu tử này lập được công lao, còn được chưởng môn ra mặt bảo vệ, nàng còn lâu mới để yên cho một ký danh đệ tử thấp bé tự do làm xằng làm bậy như hiện tại.

Ngẫm nghĩ một chút, để cho chắc ăn, Ngọc Như sư tỷ bèn hướng toàn thể mọi người nói lớn:

- Thôi được. Tránh cho các ngươi nửa đường đổi ý, ta sẽ nhắc lại một lượt. Tất cả các ngươi đều dỏng tai lên mà nghe cho kỹ, tránh đưa ra quyết định sai lầm không thể vãn hồi.

- Ta nhắc lại, nhiệm vụ chiến tu phù chiếu đợt thứ nhất chính là xử lý hậu họa phát sinh ở Đồ Ma Lĩnh sau biến cố hỏa tinh giáng thế vừa qua. Cụ thể chính là tiêu diệt đám yêu thú, quái vật từ bên trong thoát ra ngoài.

- Các vị trưởng lão đã nói, bên trong phong cấm giam giữ vô số yêu ma quỷ quái tu vi cao thâm, thực lực mạnh mẽ. Hiện tại cấm chế bao phủ Đồ Ma Lĩnh đã bị ma tộc hủy hoại, đoán chắc yêu thú bên trong đã trốn ra ngoài nhiễu loạn tứ phương. Cho nên nhiệm vụ phù chiếu là phải tiêu diệt toàn bộ đám yêu vật này, ngày nào chưa diệt hết thì chưa được phép trở về tông môn.

- Ta biết đa số các ngươi đang đau đầu vì quyết định cắt giảm trợ cấp của tông môn nên mới đến đây. Nhưng tại sao các ngươi không xem chiến tu phù chiếu là một cơ hội tốt để rèn luyện năng lực chiến đấu của bản thân? Các ngươi luôn tự cho rằng bản lĩnh của đệ tử hàn môn không hề thua kém so với đệ tử xuất thân thế gia đại phiệt, tại sao hôm nay có cơ hội các ngươi không đứng ra chứng minh cho thiên hạ thấy bản lĩnh của chính mình? Hay là các ngươi chỉ đang nói suông, cố làm ra vẻ ta đây để giữ lấy cái sĩ diện hão chẳng được tích sự gì kia.

- Đây, các ngươi nhìn đi, Lập Thiên sư đệ chính là tấm gương điển hình. Đệ ấy tuổi tác không bằng các ngươi, tu vi không bằng các ngươi, thế mà vẫn vượt qua khảo nghiệm phù chiếu khẩn cấp. Các ngươi thân là sư huynh sư tỷ còn có mặt mũi đứng sau lưng dè bỉu chê bai người ta, trong khi tông môn muốn trọng dụng các ngươi thì các ngươi lại lo được lo mất, sợ sống sợ chết. Các ngươi hãy tự xem lại bản thân mình đi.

- Còn nếu như các ngươi nhát gan, như vậy cứ trở về là được. Lần ghi danh tự nguyện nếu doanh số không đủ, tông môn sẽ tiến hành lựa chọn ngẫu nhiên. Đến lúc đó, trời kêu ai nấy dạ, vậy thôi. Còn những người không biết điều, hậu quả các ngươi cũng tự mình gánh lấy.

Nói đến đây, Ngọc Như sư tỷ khẽ hắng giọng một cái, hướng Lập Thiên hỏi:

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi còn gì không hiểu nữa không?!

Lập Thiên không ngốc, tự biết bản thân vừa rồi đã bị đối phương mang ra làm đá kê chân để thực hiện mục đích. Hắn cũng biết mục đích của đối phương đạt thành hơn phân nửa là do sự hiện diện của mình. Chỉ bất quá dù biết như thế nhưng hắn không cách nào lên tiếng dị nghị được. Dù sao người ta tâng bốc mình như thế, ca ngợi mình như thế, chính mình cũng không tiện nói cái gì a.

Nhìn trái nhìn phải, Lập Thiên bèn đưa một ngón tay cái lên, hướng Ngọc Như sư tỷ nói:

- Haiz, Ngọc Như sư tỷ, sư đệ bội phục, bội phục. Nhưng vẫn là cho ta một cái vị trí thôi.

- Ngươi cam đoan sẽ không đổi ý?

- Chắc chắn không đổi ý.

- Tốt, nhớ lời ngươi đã nói. Vị trí thứ mười này, sư tỷ để cho ngươi chắc rồi.

Dứt lời Ngọc Như sư tỷ thẳng thắn viết vào danh sách, thứ tự số mười, Khuyết Lập Thiên. Nhìn vào con số mười, Lập Thiên tự dưng ớn lạnh cả sóng lưng. Chẳng hiểu vì sao từ khi gặp vị Hàn đại tiểu thư kia thì hắn lại bị ám ảnh bởi con số mười này. Tự hỏi không biết số mười của chiến tu phù chiếu có đỡ hơn số mười thập toàn thập mỹ của vị Hàn tiểu thư kia chút nào không.

Sau khi ghi danh, thủ tục cấp phát ngọc bài và lưu lại mệnh đăng cũng được các đệ tử nội môn phong Thanh Sơn hoàn thành một cách nhanh chóng. Lần này, tông môn đã cẩn thận hơn, cho nên đệ tử tham gia phù chiếu dù ở bất kỳ cấp bậc nào đều sẽ được lưu lại mệnh đăng phòng trường hợp bất trắc, tránh cho xảy ra tình huống sống chết không rõ như đợt phù chiếu khẩn cấp vừa rồi.

Lập Thiên làm thủ tục xong thì tung tăng rời đi, tâm tình vô cùng thoải mái, dường như chẳng đặt nặng sự nguy hiểm của chiến tu phù chiếu sắp tới ở trong lòng. Mà những tên đồng môn đang do dự thấy thế cũng bị khơi dậy lòng tự ái, thế mà từng người từng người lũ lượt nối đuôi nhau tiếp cận bàn ghi danh.

Một người buồn bực thốt lên:

- Có tin được không, tiểu tử kia lại ghi danh dứt khoát như vậy. Hắn là con trai tử thần sao?

Một người khác bi thương thở dài, nói:

- Haiz, bây giờ thì ta đã hiểu tại sao chưởng môn lại coi trọng tên này rồi, hóa ra là vì tên này là loại người không sợ chết. Nghĩ cũng đúng, nếu ta là chưởng môn thì cũng sẽ dốc tâm bồi dưỡng loại người này, bởi vì biết đâu một ngày nào đó tông môn gặp đại họa, tên này sẽ là kẻ đầu tiên không màng hiểm nguy xông lên phía trước.

- Đúng thế. Mặc dù ta không thích tính tình tiểu tử này, bất quá phải thừa nhận hắn can đảm hơn ta tưởng tượng nhiều. Có lẽ tên này sống sót rời khỏi Đồ Ma Lĩnh không hẳn chỉ nhờ vào vận khí như lời mấy tên kia nói, mà đúng là bản sự của hắn không tồi. Gặp nguy không loạn, loại người này tâm tư chắc chắn không hời hợt như vẻ bề ngoài đâu.

- Đi, chúng ta cùng đi một chuyến. Ta thực muốn xem tiểu tử kia có bản lĩnh gì hơn người. Hắn ta tu vi thấp kém, không ngại bỏ xuống so đo mà tham gia phù chiếu, mấy người chúng ta thì sợ cái gì, có cái gì để mất mà phải sợ, cùng lắm thì chết thôi. Bằng vào chúng ta căn cơ, chỉ cần có tài nguyên tương đương nội môn đệ tử, dù thời gian chỉ trong sáu tháng cũng khiến tu vi tăng mạnh rồi. Cộng thêm việc tu luyện công pháp cao cấp và sử dụng loại pháp khí cao giai, ta không tin không thể đánh với đám yêu thú kia một trận ra trò.

- Đúng vậy, ta muốn ghi danh.

- Ta cũng muốn ghi danh.

- Cho ta một chỗ.

- Ta cũng muốn một chỗ.

- Ta nữa, cả ta nữa...

Rất nhanh, danh sách đăng ký tham gia chiến tu phù chiếu chỉ lèo tèo mấy người đã lấp kín con số một trăm, mà tất cả đều nhờ vào hành vi ngẫu hứng của Lập Thiên mới làm ra tức thì. Ngọc Như sư tỷ nhìn đám người tiếc nuối rời đi vì danh ngạch thí sinh tham gia phù chiếu đã hết mà thở dài ngao ngán.

Hôm qua nàng mở cửa ghi danh, nhưng cả ngày chỉ có chưa đến mười đệ tử đến xin đăng ký. Thế mà hôm nay Lập Thiên tới náo loạn một cái, lập tức danh sách một trăm người tham gia chiến tu phù chiếu đã ấn định xuống, thành công này không khỏi vượt quá sức tưởng tượng của nàng, không khéo phong Thanh Sơn là nơi hoàn thành danh sách tuyển chọn một trăm đệ tử tham gia chiến tu phù chiến sớm nhất toàn tông cũng nên.

- Haiz, cái tên tiểu tử ngốc này, hy vọng ngươi đừng có chết. Tương lai của sư tỷ còn phải trông cậy vào ngươi đấy.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.