Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Môn Luyện Khí

Tiểu thuyết gốc · 2791 chữ

Màn đêm buông xuống, bên ngọn đèn leo lét, Lập Thiên trầm mặc ngắm nhìn thành quả của mình trong một ngày vừa qua. Mười viên giáng thạch, một lọ linh đan, ba cuốn công pháp, một thanh kiếm mẻ miễn cưỡng được gọi là pháp khí, hết...

Chính bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ tới, cái gọi đại nghiệp ngàn thu bất thế trong tương lai nghiễm nhiên lại được xây dựng từ những món đồ phẩm chất tầm thường bậc này, thật khó mà tin nổi.

Lập Thiên chán nản nhìn đám vật phẩm chất lượng thấp trước mặt mà không khỏi bị làm cho mất luôn cả hứng thú tu luyện. Bất giác hướng đám vật vô tri kia nói:

- Ta thiếu chút toi luôn cái mạng mới mang các ngươi về đây được, dù các ngươi có tệ hại cỡ nào đi nữa ta cũng không thể không trân trọng nha. Haiz, có lẽ tất cả đều là số phận an bài. Một viên bích thạch còn làm nên chuyện, hy vọng các ngươi không làm ta thất vọng.

Cảm khái xong, Lập Thiên lập tức bắt tay vào việc tu luyện. Như lời Vũ Yến sư tỷ đã nhắc nhở hồi ban sáng, hắn đầu tiên nhặt lên lọ đan dược màu trắng sứ nhìn nhìn.

- Tẩy Kinh Phạt Tủy Đan này dùng thế nào nhỉ? Chắc là uống rồi. Tỷ ấy không nói liều lượng, xem ra một lần dùng chính là uống nguyên cả lọ không sai. Hơn nữa đám người kia đều nói ta xuất thân kém cỏi, thể chất tầm thường, đối với loại đan dược tẩy luyện căn cơ này tất nhiên phải dùng nhiều một chút. Nếu nó hiệu quả thật, ngày mai đến lấy Tiềm Linh Đan lại xin thêm một lọ.

Nghĩ liền làm ngay, Lập Thiên không chút do dự dốc nguyên cả lọ Tẩy Kinh Phạt Tủy Đan vào bụng. Sau khi uống xong, hắn lấy cuốn Ngưng Khí Tụ Linh Thuật ra xem, tìm hiểu sơ bộ nội dung bên trong một lượt, phục vụ cho quá trình tu luyện tiếp theo.

Phần giới thiệu ghi rõ, Ngưng Khí Tụ Linh Thuật tổng cương là tập hợp rất nhiều loại pháp môn luyện khí, là cội nguồn của việc tu hành, mức độ trọng yếu không thể bàn cãi, so với máu chảy trong người cũng tính đồng dạng. Bên trong loại pháp môn này không chỉ uẩn hàm thiên địa đại đạo mà còn ẩn chứa một đạo chúng sinh bổn mệnh kiến giải chi lý, vô cùng huyền diệu.

Nhưng cũng vì loại pháp môn này bao hàm quá rộng, chất chứa vô vàn ảo nghĩa thâm sâu, dẫn đến việc tu luyện dễ xảy ra sai sót, nhất là đối với lớp đệ tử trẻ tuổi kiến thức nông cạn, đạo tâm không kiên định mà tính tình còn hay nóng vội.

Nhận thức vấn đề nghiêm trọng này, nhiều đời tông sư đã dày công nghiên cứu, kiến giải ảo nghĩa bên trong, sau đó tiến hành giản lược, phân tách tổng cương thành nhiều cuốn công pháp khác nhau, thậm chí mỗi một chương lớn cũng bị chia thành mấy chương nhỏ kèm chú giải để tầng lớp hậu bối dễ dàng nắm bắt.

Cho đến hiện tại, những môn công pháp này vô hình chung đã trở thành loại công pháp khởi điểm cho việc tu hành, không ai không phải học qua. Mà Ngưng Khí Tụ Linh Thuật là môn công pháp mà bất kỳ đệ tử nào gia nhập Ứng Thiên Tông cũng được tiếp xúc đầu tiên.

Bên trong pháp môn, chương đầu tiên nói đến việc hấp thu linh khí từ trong linh thạch, chương thứ hai nói về cách luyện hoá linh khí từ trong đan dược, còn những chương cuối thì nói về phương pháp ngưng kết linh khí từ thiên địa chi khí và các loại thiên tài địa bảo có trong thế gian.

Bất quá chỉ mới đọc qua một lượt, Lập Thiên nhận thấy càng về sau, sự thiếu hụt và mơ hồ của các loại kiến giải càng trở nên rõ rệt, hầu như chỉ để tham khảo cho biết chứ không thể mang ra tu luyện. Hắn còn vô tình phát hiện ra một vài loại bảo vật cần đạt được điều kiện nhất định mới có thể sử dụng, cưỡng ép luyện hoá chính là tự mình hại mình.

Tổng quan xem xét, cuốn sách này chỉ ra ba dạng linh khí thông dụng nhất mà một tu sĩ có thể thực hiện dung nạp mà không gặp phải bất kỳ trở ngại gì, đó là linh khí phát tiết từ linh thạch, đan dược và ngưng tụ từ thiên địa.

Nhưng bên trong cũng nói thêm rằng, hàm lượng linh khí trong thiên địa theo số lượng tu hành giả tăng lên càng lúc càng mỏng manh, khu vực phân bố lại không đồng đều, cho nên việc tu luyện chỉ dựa vào nó là vô cùng khó khăn, nhất định cần có linh thạch và đan dược hỗ trợ. Đọc tới đây, Lập Thiên đã sáng tỏ vấn đề mà bản thân và tất cả các tu sĩ khắp bắc phương đang gặp phải.

Đối với hai cảnh giới đầu tiên là Phá Thể và Ngự Khí, Phá Thể cảnh giới chủ luyện nhục thân, một đệ tử xuất thân phàm tục có khả năng lấy cần cù bù thông minh, lấy khổ luyện bù vào vật chất để tiến bước song hành cùng một thế gia hậu duệ là việc làm không quá hi hữu. Thế nhưng khi bước vào Ngự Khí cảnh giới thì sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa.

Ở cảnh giới này, thắng bại đã không còn là vấn đề của sự nỗ lực, mà đa phần phụ thuộc hoàn toàn vào số lượng tài nguyên phục dụng. Tài nguyên nói trắng ra chính là tiền, có tiền đồng nghĩa với tài nguyên sung túc, tài nguyên sung túc sẽ giúp tốc độ tiến cảnh tăng nhanh, tu vi đề thăng thì thực lực mạnh mẽ, thực lực mạnh mẽ thì càng dễ kiếm được tài nguyên, tài nguyên dư giả thì tu vi sẽ càng tăng cao hơn nữa.

Cái bánh xe này cứ quay vòng như thế, kết quả cuối cùng là người xuất thân từ thế gia đại phiệt, con cháu tiên nhân sẽ vĩnh viễn nắm giữ đại thế trong tay, còn người xuất thân từ phàm nhân chân đất sẽ luôn phải sống trong cảnh chật vật, thiếu thốn đủ bề, tương lai vô vọng.

Nếu suy nghĩ cẩn thận hơn thì vẫn còn một cách để thay đổi kết cục bất công này, đó là dựa vào thiên địa chi khí để tu luyện. Cứ nơi nào có mật độ linh khí dày đặc thì đến đó tu luyện, khả năng sẽ bù đắp được phần nào sự thiếu thốn tài nguyên.

Nhưng cách làm này cũng nảy sinh một vấn đề khác. Những địa phương uẩn dưỡng ra linh mạch bảo địa, linh khí sung túc đều đã bị những thế gia đại phiệt chiếm đóng từ lâu, nơi nào để cho người lạ nhảy vào phân chia khí vận. Bắc phương hiện tại chẳng còn nơi nào đáp ứng được điều kiện đó mà vẫn còn là địa phương vô chủ cả.

Còn nếu tu luyện ở địa phương thông thường, dù ngươi có là loại thiên tài ngàn năm có một thì đã sao, có là người may mắn nhất thế gian vô tình nhặt được một loại bí pháp nghịch thiên thì thế nào, bằng sức một thân một mình liệu có thể đi xa đến đâu chứ? Nhiều khi công chưa thành, danh chưa toại thì đã chết yểu, chết non vì sự ganh ghét đố kỵ của người trong thiên hạ này rồi.

Kết cục là, để ngăn chặn trường hợp đó xảy ra, đoán chừng không tìm một môn phái nào đó đầu nhập vào là không xong. Mà khi đầu nhập vào rồi, tính mệnh của mình sẽ không còn là của mình, tài sản của mình không còn là của mình, tương lai của mình cũng không còn là của mình nữa. Chung quy mọi chuyện đã rất rõ ràng.

Không nói người khác, Lập Thiên tự biết bản thân không phải là người có thể chất bẩm sinh bất phàm. Bởi nếu như thế, sẽ không có chuyện đến năm mười tuổi hắn mới mở ra linh thân. Hắn cũng không phải loại người có tư chất nghịch thiên, mới đọc qua pháp môn một cái là có thể hiểu thấu đầu đuôi, nhất luyện đại thành.

Suy cho cùng, ngay cả mặt chữ mà hắn còn chưa biết hết, nghĩa đen nghĩa bóng còn hiểu chưa thấu đáo, nói chi tới việc mới đọc qua một bộ môn công pháp mới tinh đã liền hiểu ngay ra bản chất của nó. Hơn nữa, hắn là cô nhi, tính ra còn thiếu thốn vật chất hơn cả những người khác. Hôm nay dù có tông môn nâng đỡ, thế nhưng cũng chỉ ở mức không chết đói, chứ nói đầy đủ thì không khỏi quá xa xỉ rồi.

Từ những yếu tố trên, hiển nhiên không khó nhận ra, con đường hắn phải đi chỉ có một, đó là liều mạng để đổi lấy cơ hội. Chỉ có liều mạng tham gia các đợt phù chiếu đặc biệt nguy hiểm của tông môn, hắn mới có khả năng thu được những thứ tài nguyên mình cần.

Tham gia càng nhiều, thành tích càng lớn thì phần thưởng sẽ càng hậu hĩnh, phần thưởng hậu hĩnh sẽ giúp cho quá trình tu luyện suôn sẻ, quá trình tu luyện suôn sẻ sẽ khiến tu vi tăng lên, tu vi tăng lên thì sẽ được phép tham gia những loại phù chiếu có độ khó cao hơn, nhận được những phần thưởng lớn hơn, chiếm đoạt được càng nhiều tài nguyên quý giá hơn.

Ở trên con đường này, hắn không thể chỉ trông đợi phần thưởng của tông môn ban xuống mà còn cần phải tranh thủ tài nguyên từ bên ngoài, ví như thu thập từ trong thiên nhiên, chiếm đoạt từ tay kẻ địch hoặc tài bồi từ một mối quan hệ lợi ích nào đó, vân vân và vũ vũ.

Nói tóm lại, đây chính là con đường dùng mạng mình để đổi lấy tương lai. Một là chết yểu giữa đường, hai là thẳng đến tiên lộ. Dù thế nào, ông lão đốn củi đã nói với hắn, kiếp này không tu hành thì sẽ khổ, mà tu hành thì còn khổ hơn nhiều. Chỉ có điều nếu kiếp này càng khổ, kiếp sau càng có cơ hội giải thoát. Còn nếu kiếp này không chịu khổ, như vậy mấy chục kiếp tới hắn sẽ không ngóc đầu dậy nổi.

Lập Thiên đương nhiên không cam tâm chấp nhận loại số mệnh như vậy. Hắn không muốn đầu thai mười kiếp thì cả mười đều là cô nhi được người ta nhặt về. Cho nên, hắn chỉ có thể tiến lên. Thậm chí có phải chết hắn cũng phải thử một lần, bởi vì biết đâu cái chết đó lại có giá trị hơn việc níu kéo một cuộc sống chỉ có buồn bã và bi thương nối dài thì sao...?!

Nghĩ ngợi một hồi, đan dược trong bụng đã bắt đầu phát huy tác dụng. Lập Thiên cảm giác trong bụng giống như có một mặt trời nhỏ đang tồn tại, từng đạo từng đạo hơi nóng lan toả ra toàn thân, len lỏi khắp các kinh mạch, chạy đến tận những địa phương xa xôi hẻo lánh như đầu ngón chân, đầu ngón tay, thậm chí cả da đầu cũng cảm nhận được.

Cũng may, cảm giác nóng bức này chỉ giống như đứng dưới trời nắng to chứ không giống như nằm trên ngọn lửa, tuy khắp người dâng lên cảm giác đau rát và ngứa ngáy nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được chứ không ngất đi như cái lần bị ông lão bán sách lừa.

Lập Thiên căn bản không biết, tác dụng của chỗ đan dược tẩy luyện căn cơ này so với năng lực cải tạo thể chất của Loạn Đả Cân Kinh thì yếu hơn quá nhiều. Đó là lý do hắn uống thuốc quá liều mà vẫn không hề hấn gì. Nếu đổi lại người khác uống nguyên một lọ này, đảm bảo sớm đã kêu cha gọi mẹ đi tìm đại phu từ lâu, hơi đâu nghĩ đến chuyện mang linh thạch ra tu luyện.

Người xưa nói rèn sắt nhân dịp còn nóng, biết đan dược đã phát huy công dụng, Lập Thiên lập tức ngồi xếp bằng, tay bắt pháp quyết, miệng lẩm bẩm tâm pháp, toàn bộ tinh thần tập trung vào một điểm.

Trước đó, để linh khí dễ dàng tiếp cận cơ thể, hắn đã dùng giá gỗ nâng hộp linh thạch lên cao quá ngực, đặt sát ngay trước mặt. Lúc này linh khí từ linh thạch phảng phất bay ra, vừa hay khiến nồng độ linh khí tăng lên ở một khu vực nhất định, tin chắc hiệu quả thổ nạp sẽ nhanh hơn mấy thành.

Xác định mọi chuyện đã đâu vào đó, Lập Thiên nhắm mắt lại và bắt đầu đếm.

- Một...

- Hai...

- Ba...

Mỗi một lần đếm là một nhịp hít thở, khởi đầu của quá trình này là hít thật sâu cho đến khi linh khí tiến nhập đan điền, tiếp theo đó là giữ hơi thở càng lâu càng tốt, khiến cho linh khí thông qua linh mao xâm nhập vào nội thể đạt mức tối đa, cuối cùng là thở ra thật chậm, chậm rãi và nhẹ nhàng để không khiến linh khí bên ngoài bị thổi bay đi mất.

Trong quá trình này, không chỉ yêu cầu mỗi tu sĩ phải duy trì nhịp thở ổn định mà tâm thần cũng phải tập trung cao độ để điều hoà khí huyết bên trong cơ thể sao cho hợp lý. Nếu có thể khiến cho linh khí luân chuyển một vòng từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu sẽ được tính là một chu thiên, qua một chu thiên thì linh khí trong thân đã được cơ thể tiếp nhận, chính thức biến thành tu vi của mình.

Chỉ có điều mặc dù Lập Thiên đã thực hiện đúng tất cả quy trình, nhưng mới hít đến hơi thứ năm đã phát giác ra có cái gì đó sai sai. Linh khí tiến vào thân thể hắn còn chưa đi được nửa vòng đã biến đâu mất, làm cách nào cũng không cảm nhận được.

- Không thể nào, không thể nào. Ta đã làm đúng hết thảy, tại sao linh khí vận chuyển nửa chừng lại bị gián đoạn được chứ?! Nếu không phải lỗi tại ta, thì hẳn là do đám linh thạch kia rồi.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên tức tốc nhìn sang chỗ giáng thạch đặt ngay trước mặt. Nhưng vừa nhìn xuống một cái, ánh mắt của hắn đã không cách nào che giấu được sự phẫn nộ đã dâng cao quá đầu.

- Con bà nó, ta nói không sai mà, bằng chỗ tài nguyên này chắc chắn là không đủ dùng. Bây giờ thì tốt rồi, chưa đầy năm hơi đã biến thành một đống đá vụn rồi.

Lập Thiên buồn bực bốc nắm giáng thạch đã biến thành màu xám lên gần mắt xem xét đồng thời cất giọng phàn nàn. Hắn nhắm mắt tu luyện, nhưng không phải vì thế mà những thứ xảy ra xung quanh hắn không nhận thức được.

Ở nhịp thở đầu tiên, Lập Thiên cảm thấy linh khí đi vào đan điền khá là sung túc. Thế nhưng đến hơi thứ hai thì sự sung túc đó đã giảm đi một nửa, cứ giảm một nửa như thế đến hơi thứ năm thì chẳng còn cảm giác được cái gì, dù có cũng chỉ thoang thoảng như mùi lá trúc bị gió lùa vào phòng, thực không đáng kể.

- Haiz, chẳng trách vừa nghe tin bị tông môn cắt giảm trợ cấp, Vương sư huynh lại kêu ca như lợn bị chọc tiết. Nếu không có tài nguyên mà chỉ dựa vào luyện hoá thiên địa chi khí thì rõ là tuyệt vọng mà. Ta cần phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.