Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua Không Nổi

Tiểu thuyết gốc · 3970 chữ

- Thói đời đúng là không cho người tốt sống yên mà!

Nhìn bộ dáng đắc ý của Nghiêm trưởng lão lúc rời khỏi, Lập Thiên vô lực ngồi bệt trên mặt đất, cảm thấy nhân sinh kiếp này thực quá bi ai rồi. Đi đâu cũng gặp số mười, làm gì cũng gặp xúi quẩy, cơ hồ chẳng cho người ta sống yên được một ngày. Về phần Tử Diêu chân nhân, thấy Nghiêm trưởng lão chịu rời đi thì tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn, sau một lúc mới hướng Lập Thiên hỏi:

- Tiểu tử, ngươi càn quấy thế đã đủ chưa?

Lập Thiên đang buồn đến tê tâm liệt phế nghe hỏi cũng không thèm ngồi dậy, giọng điệu đầy ấm ức nói:

- Ta không có càn quấy, ta là một lòng muốn học hoạ phù, là Nghiêm trưởng lão đổ oan cho ta. Ta đã nói rồi, tại sao ngài không chịu tin ta chứ?

Tử Diêu chân nhân bình thản trả lời:

- Ai nói ta không tin ngươi?!

Lập Thiên buồn bực hỏi lại:

- Nếu tin ta, tại sao vẫn phạt ta?

Tử Diêu chân nhân lại nói:

- Ta tin hay không là một chuyện, phạt ngươi hay không lại là chuyện khác. Nghiêm trưởng lão là các chủ Phù Văn Các, lại không ngại thân phận đặc thù đích thân dẫn ngươi đến tận đây, ngươi nghĩ nếu ta cứ như vậy bỏ qua cho ngươi thì mọi chuyện coi như xong sao?

Lập Thiên dừng lại mấy giây suy ngẫm, cảm thấy mấy lời này của chưởng môn quả thực có lý, chỉ bất quá thâm tâm vẫn không thể chấp nhận được sự thật đầy phũ phàng đang bày ra trước mắt, nói:

- Dù sao ta vẫn thấy bản thân không sai! Nói gì thì nói, ta mới học họa phù có mấy ngày, làm sao có khả năng đường đường chính chính chế tạo ra linh phù thượng phẩm được chứ. Dù có dùng chút thủ đoạn nhưng cũng không đến nỗi bị người ta trù dập chà đạp đi. Đã không công nhận năng lực thì thôi, còn mượn cớ lấy đi phần tài bảo mà ta phải mạo hiểm cả tính mạng mới dành lấy được, làm gì có cái lý đó.

Tử Diêu chân nhân cạn lời, biết rằng nói lý với cái tên chuyên cãi chày cãi cối này thì không đặng, bèn lảng sang chuyện khác, nghiêm nghị hỏi:

- Ngươi muốn học hoạ phù thật không?

Lập Thiên lắc lắc đầu nói:

- Là giả đấy. Ban đầu ta còn nghĩ vẽ phù chắc là không khó lắm, nếu bản thân tự chế tạo ra dùng sẽ tiết kiệm chi phí hơn. Ai mà biết hoạ phù tốn nhiều công sức và thời gian đến vậy, mà ta thì rất bận, làm sao có khả năng dốc hết tâm huyết vào đó. Hôm nay dù không bị Nghiêm trưởng lão cấm túc, ngày mai ta cũng bỏ học ở đó thôi.

Tử Diêu chân nhân cứ tưởng Lập Thiên muốn học họa phù thật, dự định nếu hắn chân tâm thật ý muốn học thì sẽ phái một người chuyên môn chỉ điểm hắn. Cũng không ngờ mới hỏi tới thì thái độ của Lập Thiên lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chối bay chối biến toàn bộ những lời lẽ trước đó, sau cùng còn kết luận một câu xanh rờn khiến người ta không thể nào tin nổi.

Tử Diêu chân nhân hơi ngây người, bất tri bất giác ý thức bản thân đã già rồi, căn bản không thể bắt kịp lối tư duy của người trẻ như Lập Thiên, cho nên thay vì đoán già đoán non, chi bằng cứ hỏi thẳng cho chắc ăn.

- Vậy tiếp theo ngươi muốn làm gì?

- Không biết nữa, chuyện đó ta chưa nghĩ đến. Bất quá nhất định phải tăng lên thực lực, chuẩn bị kỹ lưỡng cho lần chiến tu phù chiếu sắp tới rồi.

Trò chuyện nửa ngày, rút cuộc duy chỉ lời này của Lập Thiên là khiến Tử Diêu chân nhân hài lòng, ông nói:

- Hoả Nhãn Yêu Lang ở Thần Tuyết Sơn rất đông và hung dữ, ngươi không sợ sao?

Lập Thiên nhếch môi khinh thường nói:

- Có cái gì mà sợ, gặp con nào liền vác đại đao chém chết con ấy, thế thôi.

Tử Diêu chân nhân làm ra vẻ không mấy tin tưởng, nói:

- Ngươi nói cứ như thể chém giết bọn chúng dễ dàng lắm vậy?!

Lập Thiên hờ hững đáp:

- Chứ còn không à! Yêu thú có thông minh cũng không thông minh bằng người được. Bọn chúng biết dùng đầu óc, tại sao chúng ta lại không?! Giả như bẩm sinh đã ngu xuẩn, thế thì tu vi cao cường đến mấy cũng không ăn thua.

Tử Diêu chân nhân tò mò hỏi:

- Nói rõ hơn một chút xem sao?

Lập Thiên khoanh tay trên đầu gối, nói:

- Nghe mọi người đồn đãi đám tuyết lang kia rất khôn ngoan, chỉ cần cảm thấy bản thân gặp nguy hiểm thì sẽ chạy sâu vào tuyết sơn, trốn trong đó không ra. Khổ nỗi xung quanh tuyết sơn có đại trận bao phủ, tu sĩ bình thường không thể tiến vào, cho nên chỉ đành trương mắt đứng nhìn mà thôi.

- Chỉ là nếu đã biết như vậy, ai bảo bọn họ phô trương thanh thế làm gì, cứ giả vờ yếu ớt có phải hay không. Đám tuyết lang kia bản tính hung dữ háo thắng, thấy con mồi dâng đến miệng chẳng lẽ không kéo đàn kéo đống ra săn giết chắc. Nhân cơ hội đó, chúng ta tương kế tựu kế, trước giăng ra thiên la địa võng, sau phái một ít người tu vi thấp đi dụ bọn chúng vào bẫy, còn lo không một mẻ bắt gọn cả đám hay sao?!

Tử Diêu chân nhân nghe xong hai mắt sáng bừng, hỏi:

- Làm sao ngươi nghĩ ra được?

- Haiz, là dòng đời xô đẩy mà thôi. Ta một mình thân cố thế cô, không nơi nương tựa, hành tẩu giang hồ dĩ nhiên phải biết lắt léo một chút. Nếu như kẻ khác cứ đưa đầu ra cho người ta gõ thì sớm đã phơi thây nơi quỷ ho cò gáy nào đó rồi, làm sao sống đến ngày hôm nay.

- Nhưng ngươi làm sao biết chắc trước đây chưa từng có ai sử dụng loại kế sách đó đối phó tuyết lang? Nếu đã có người dùng rồi, bọn chúng căn bản sẽ không mắc lừa lần thứ hai đâu.

Lập Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, đáp:

- Ta không chắc, bất quá phải thử một lần mới biết. Dù sao Thần Tuyết Sơn không phải địa phương ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, khả năng có người bày thiên la địa võng để săn bắt tuyết lang quả thực không nhiều, huống hồ thiên la địa võng cũng không phải nói muốn bày ra là bày ra ngay được. Vả lại, nếu có chuyện như vậy xảy ra thì thông tin sớm đã được lan truyền đi khắp nơi, căn bản không thể giấu diếm kỹ đến mức thần không biết, quỷ không hay chứ?

- Đối với ta mà nói, tuyết lang không đáng ngại, đáng ngại là đám người Trường Sinh Phái kia kìa. Lần trước ta bắt sống thiếu đà chủ của bọn họ, còn để một đám tôm tép chạy thoát. Nếu không có gì thay đổi thì lần này chắc chắn bọn chúng sẽ phái người tới bắt ta, sau đó ép cung tra khảo, cuối cùng mới đem ra làm vật trao đổi. Nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng một chút thì quá sơ suất rồi.

Nghe Lập Thiên nói năng hùng hồn, Tử Diêu chân nhân cũng không biết có nên tin hay không, chẳng qua nội tâm vẫn rất trông chờ ngày mà đợt chiến tu phù chiếu thứ hai diễn ra. Tâm huyết cả đời này của ông coi như đã đặt hết vào tầng lớp chiến tu đệ tử, thành bại của mỗi một người, mỗi một đợt lịch luyện chính là thành bại của ông, tính ra mức độ trọng yếu không thua gì tính mệnh cả.

Mà nói đến đây, bất chợt Lập Thiên nhớ tới một chuyện rất là quan trọng, bèn nói:

- À, chưởng môn, ta muốn hỏi ngài điều này được không?

- Hỏi đi?!

- Ngài sẽ không thu hồi ngọc bài của ta đấy chứ? Hay là nói, ngài tính khi nào thì đem ta thu làm thân truyền đệ tử?

Tử Diêu chân nhân không ngờ Lập Thiên lại hỏi tới cái này, đăm chiêu một lúc mới nói:

- Ngươi muốn ta thu hồi nó sao?

Lập Thiên vội vàng xua tay phản bác, nói:

- Không, dĩ nhiên là không rồi. Bất quá ta phạm nhiều lỗi như vậy, thâm tâm cảm thấy vô cùng bất an, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, rất sợ một ngày nào đó...

Lập Thiên nói đến đây thì không nói nữa, dường như e ngại cái gì đó nên không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Diêu chân nhân. Mà Tử Diêu chân nhân chỉ cần nghe qua thì đã như đi guốc trong bụng Lập Thiên, nhanh chóng tiếp lời:

- Cho nên ngươi muốn ta thu ngươi làm thân truyền đệ tử, khiến cho gạo nấu thành cơm, để bản thân không phải lo lắng nữa chứ gì?

Lập Thiên cười xoà không đáp, thế nhưng sự ngượng ngùng trên mặt đã nói lên tất cả.

- Tiểu tử, ngươi nghĩ nhiều rồi. Biểu hiện của ngươi quả thực không tệ, bất quá để trở thành thân truyền chưởng môn thì xa xa không đủ. Muốn làm đệ tử của ta, như vậy cần nỗ lực nhiều hơn mới được.

- Lệnh bài kia tạm thời để ở chỗ ngươi, mà ngươi cũng không cần lo lắng về việc ta có thu hồi nó hay không. Dù sao lệnh bài thì chỉ là lệnh bài, không nói lên được điều gì. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, có nó hay không đều không quan trọng.

Bị chưởng môn dội cho một gáo nước lạnh thẳng vào mặt, Lập Thiên thở dài chán nản, nói:

- Thế thì thôi vậy, ta đi về đây.

Nói xong, Lập Thiên xách đít ngồi dậy, lảo đảo rời khỏi Minh Tiêu Điện. Nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng Tử Diêu chân nhân dấy lên vô vàn cảm xúc. Thực ra ông cũng rất ngưỡng mộ Lập Thiên, bởi vì hắn tuổi trẻ không vướng bận, dám nghĩ dám làm, dám sống cuộc đời mình muốn sống mà không bị quá nhiều nguyên tắc gò bó, ràng buộc.

Tuy nhiên ông cũng hiểu, người như Lập Thiên dù thiên tư có tốt đến mấy cũng không thích hợp thu làm đệ tử môn hộ. Dù sao loại người thích gây chuyện và làm mất lòng người trong thiên hạ nhìn ở khía cạnh nào cũng không phù hợp đứng ở vị trí cao nha. Loại người này đứng càng cao thì có càng nhiều người không phục, càng nhiều người chống đối, càng khiến cho đại cục thêm bất ổn.

Đổi lại, loại người này vô cùng thích hợp để trọng dụng, bởi vì năng lực hơn người, đa mưu túc trí, biết tiến biết thoái, quan trọng là rất được việc. Kiểu người này có nét tương đồng với đại đệ tử chân truyền thứ hai của Ứng Thiên Tông, Tịch Âm Kiếm Khách, cả đời chỉ thích ngao du thiên hạ, làm một vị anh hùng ẩn danh, cứu đời giúp người không màng danh lợi.

Nói tóm lại, Lập Thiên là người ông ưng ý, chỉ là hắn không thích hợp với địa vị chưởng môn thân truyền đệ tử, ít nhất hiện tại thì không. Quan trọng hơn là ông cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn vì đời này chưa thu nhận ai làm đệ tử. Bởi nếu nhỡ thu rồi, thậm chí thu vài người như Lập Thiên, chắc chỉ qua vài năm thì ông cũng phải từ chức chưởng môn, bế quan ẩn tu như Khúc sư tổ mà thôi.

Rời khỏi Minh Tiêu Điện, Lập Thiên như người mất hồn, ý thức được vụ làm ăn vừa qua bản thân thua lỗ quá mức nặng nề. Tiêu tốn mười ngày thời gian và mấy sợi gân giao long vậy mà chỉ thu về được mỗi một tấm sơn phù thứ phẩm, khó thế cũng làm ra được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lập Thiên cảm thấy chính mình cần phải làm một điều gì đó để bù đắp lại phần thua lỗ kia, mà thứ có thể bù đắp được phần thua lỗ to lớn đó hiện tại ngoài phế đan ra thì không còn gì khác, thế là hắn bèn hướng phía Kỳ Đan Điện mà đi.

Đến Kỳ Đan Điện, Lập Thiên tìm đến nơi Vũ Yến sư tỷ thường làm việc để chào hỏi. Nhưng kỳ lạ thay, Vũ Yến sư tỷ khi gặp hắn thì không tỏ ra phấn khởi chào đón như trước mà cố tình lảng tránh, đến khi bị bắt gặp thì tỏ ra hết sức ngại ngùng, thậm chí còn có ý muốn đuổi khéo hắn nữa.

- Vũ Yến sư tỷ, tỷ làm sao vậy?

Vũ Yến sư tỷ không nhìn Lập Thiên mà giả vờ tập trung vào công việc của mình, nói:

- Ta đang rất bận, có gì để sau hẵng nói được không?

Lập Thiên quả quyết phản bác, nói:

- Không được, phế đan tỷ đưa lần trước ta đã dùng hết rồi, sự tình cấp bách như vậy làm sao để sau được chứ. Ta đi lịch luyện chuyến này mất hơn ba tháng mới trở về, hiện tại số lượng phế đan tỷ gom góp được chắc phải nhiều lắm rồi nhỉ? Tỷ nhanh đưa cho ta đi, nhận được rồi ta lập tức đi ngay, tuyệt đối không làm phiền thêm một giây một khắc nào nữa.

Vừa nói Lập Thiên vừa theo chân Vũ Yến sư tỷ đi hết chỗ này sang chỗ nọ y hệt như cái đuôi, căn bản không có chút ý tứ buông tha nào. Biết không thể trốn tránh được nữa, Vũ Yến sư tỷ khó xử nhìn Lập Thiên, sau đó lấy trong người ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho hắn, nói:

- Đây, đệ cầm lấy rồi đi đi. Từ nay về sau đệ đừng tìm đến ta đòi phế đan nữa, ta không có mà cho đâu.

Lập Thiên nhận lấy hộp gỗ, cảm giác chiếc hộp chứa một đống phế đan hình như có phần hơi nhỏ. Hắn hồi hộp mở nắp ra, thấy bên trong chỉ có hai viên phế đan thì tròng mắt muốn chui tọt ra ngoài, khẩn trương hỏi:

- Vũ Yến sư tỷ, tại sao chỉ có hai viên?

Vũ Yến sư tỷ nhìn Lập Thiên với vẻ vô cùng bức xúc, không biết cái tên này ngốc giả hay là ngốc thật nữa, đáp lời:

- Thế đệ nghĩ nên có bao nhiêu viên?

Lập Thiên đinh ninh trả lời:

- Ít nhất cũng phải hai mươi viên trở lên.

Vũ Yến sư tỷ day day thái dương, mệt mỏi nói:

- Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa đi ông tướng, từ nay trở đi một viên cũng không có đâu!

- Vì sao?

- Chẳng lẽ đệ chưa từng nghe qua chuỗi sự tình phát sinh gần đây ở Kỳ Đan Điện sao, lại còn đến hỏi ta?

- Không có, hoàn toàn không có. Kỳ Đan Điện xảy ra chuyện gì ta làm sao biết được chứ?!

Lập Thiên vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết khẳng định bản thân không hề hay biết bất cứ chuyện gì có liên quan đến Kỳ Đan Điện cả. Nhìn bộ dáng của Lập Thiên, Vũ Yến sư tỷ cũng nhìn ra là hắn không biết cái gì thật. Cuối cùng, Vũ Yến sư tỷ bèn kéo tay Lập Thiên đến một góc vắng vẻ, ghé vào tai hắn thì thầm nói:

- Xem ra là đệ không biết gì thật rồi. Cũng phải thôi, tứ trưởng lão ra lệnh cấm khẩu, đệ tử trong điện ai dám trái lời chứ, người ngoài như đệ không nghe thấy cũng là chuyện bình thường. Thôi được, để ta nói cho đệ biết, bất quá đệ không được đi nói lung tung cho những người khác đâu đấy.

Thấy Vũ Yến sư tỷ ra vẻ thần thần bí bí, dù không biết là chuyện gì nhưng Lập Thiên vẫn đưa tay lên trời phát thệ:

- Được, ta hứa, tỷ nói nhanh đi.

Vũ Yến sư tỷ nhỏ giọng nói:

- Từ lần đệ ở Minh Tiêu Điện nói bản thân dùng phế đan tu luyện nên mới khiến tu vi tăng trưởng đột biến, đệ có biết hậu quả sau đó là gì không?

- Không!

- Hậu quả là, toàn bộ đệ tử trên dưới Kỳ Đan Điện khi nghe xong tin này đều học theo đệ, thử dùng phế đan tu luyện đấy!

Lập Thiên nghe xong thì trợn mắt ngoác mồm, kinh ngạc hỏi:

- Hả? Còn có chuyện đó? Chẳng lẽ đệ tử Kỳ Đan Điện cũng biết cách dùng phế đan để tu luyện hay sao?

Vũ Yến sư tỷ chán nản đáp:

- Dĩ nhiên là không rồi. Những người học theo đệ thực ra không có người nào thành công cả. Chẳng qua thất bại chỉ là chuyện nhỏ, rắc rối ở chỗ người bị dược tính không thuần của phế đan hành cho thừa sống thiếu chết thì nhiều vô số kể, Kỳ Đan Điện vì vậy mà trải qua một tuần lễ kinh hoàng, khiến cho tứ trưởng lão phải ra lệnh chỉnh đốn mới khiến cho mọi việc yên lắng xuống.

Nghe được một đoạn, Lập Thiên mang máng nhận thức được vấn đề trọng yếu ẩn ở trong đây, bất quá không khỏi bị sự ngây thơ của đám đan đồ Kỳ Đan Điện chọc cho tức cười phải bụm miệng. Tuy nhiên hắn cố dằn lòng để không cười thành tiếng, chỉ bồi thêm một câu lấy lệ rồi im lặng nghe tiếp lời Vũ Yến sư tỷ nói.

- Ồ, rồi sao nữa?

- Còn có thể sao nữa, phế đan mấy tháng trời luyện ra bị đám đầu gỗ kia nuốt hết vào bụng rồi, lấy đâu ra mà thu với chả gom.

Lập Thiên không cho rằng suy luận này của Vũ Yến sư tỷ là đúng, nói:

- Nhiều phế đan như vậy, bọn họ không phải đều ăn hết chứ, làm sao có thể?! Ngay cả ta cũng không thể một lúc ăn nhiều như vậy.

Vũ Yến sư tỷ duồng theo nói:

- Ban đầu ta cũng có suy nghĩ giống như đệ nên đã thử đi hỏi thăm một vài người, vì ta tin rằng sau bài học nhớ đời kia bọn họ sẽ không có gan thử tới lần thứ hai, thứ ba. Chỉ bất quá khi ta gặp bọn họ đề xuất yêu cầu, người nào cũng từ chối đáp ứng, còn nói phế đan tuy không có tác dụng với bọn họ nhưng có tác dụng với đệ, không có lý do gì bọn họ phải đi cho không biếu không cả.

- Sau khi hai bên thảo luận xong xuôi, bọn họ nói với ta thời gian tới nếu muốn thu gom phế đan thì phải bỏ tiền ra mua. Bọn họ sẽ đồng ý bán phế đan với giá bằng năm thành giá nguyên đan, coi như chỉ thu lại phần nguyên liệu luyện chế mà thôi, phần công sức không tính, đó là giá rẻ nhất rồi. Đệ thử nghĩ xem, tiền lương tông môn trả cho ta mỗi tháng còn không đủ tiêu, lấy đâu ra tiền đi thu gom phế đan cho đệ chứ?

Vũ Yến sư tỷ nhập tâm kể chuyện, biểu tình khó xử càng lúc càng đậm, hiển nhiên đối với sự tình phát sinh bản thân cũng lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác. Nàng say sưa nói mà chẳng hề hay biết Lập Thiên đứng nghe một bên đã cay cú đến mức tay chân run rẩy, mặt mũi đỏ bừng, lửa giận xông thẳng lên tận trời.

- Con bà nó, đám khốn kiếp này đúng là biết làm ăn, tay nghề đã không ra gì còn kiếm cớ bắt chẹt người khác, nghĩ hay lắm. Chỉ lấy giá năm thành, chỉ lấy giá năm thành, các ngươi cho ta là thằng đần chắc. Con mẹ nó chứ, tức chết cha đi mất.

Nhìn biểu cảm như mất sổ gạo của Lập Thiên, Vũ Yến sư tỷ cũng không biết nên nói cái gì. Dù sao những sự tình đã xảy ra ở Kỳ Đan Điện trong thời gian gần đây đều bắt nguồn từ Lập Thiên mà ra, tứ trưởng lão không tìm hắn tính sổ đã là may mắn lắm rồi, không nghĩ hắn còn dám vác mặt đến tận đây, đúng là người điếc không sợ súng.

Nhớ mấy ngày trước, khi biết chuyện Lập Thiên dùng phế đan tu luyện, Vũ Yến sư tỷ cũng có phần giận dỗi hắn. Giận là bởi vì hắn dùng phế đan tu luyện mà giấu nhẹm đi chẳng nói với nàng một tiếng, đến khi đã lộ ra rồi mới chịu thừa nhận. Chỉ là nàng cũng không phải hạng người nhỏ nhen, cho nên rất nhanh đã quên béng đi mất.

Nghĩ lại tình huống trước mắt, nàng càng không nỡ lòng nào trách cứ Lập Thiên cho được, bởi vì suy cho cùng trong chuyện này hắn là người chịu nhiều thiệt thòi nhất. Nếu hắn có thể dùng phế đan tu luyện, như vậy với giá thành bằng không, hắn có thể tha hồ tu luyện mà không lo thiếu tiền. Bây giờ thì hết rồi, từ khi mọi chuyện vở lỡ ra, đám người kia sẽ không bao giờ cho không phế đan là việc chắc như đinh đóng cột.

Mà xét theo tốc độ tăng trưởng tu vi của vị tiểu sư đệ này, phần trợ cấp của tông môn hàng tháng chắc chắn không đủ. Trong khi trợ cấp tông môn không đủ, năng lực kiếm tiền lại không có, sau lưng cũng không có gia tộc phụ dưỡng, như vậy tốc độ tiến cảnh sẽ gặp phải rào cản cực kỳ lớn. Đối với người bình thường, đây không phải vấn đề chí mạng, nhưng đối với chiến tu đệ tử hàng ngày phải sống mái với kẻ thù thì đây là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Vũ Yến sư tỷ nhìn Lập Thiên sốt sắng mà buồn thay cho hắn, trong khi bản thân Lập Thiên thì không ngừng xoa tay dậm chận, miệng lằm bằm:

- Mua không nổi, rõ là mua không nổi mà.

Lập Thiên là người nhanh trí, dĩ nhiên không khó nhìn ra đám đan đồ trong Kỳ Đan Điện muốn bắt chẹt mình. Chẳng qua phế đan là của người ta, muốn bán hay cho đều là quyền của họ, hắn chẳng thể can thiệp vào được. Mặc dù không can thiệp được, nhưng chửi mắng một trận cho bõ ghét thì vẫn được à nha.

- Tiên sư cái đám đan đồ mất dạy, dám dở trò quỷ với tiểu gia. Muốn vòi tiền của tiểu gia ư, vẫn còn non lắm, một xu một cắc ta cũng không cho các ngươi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.