Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thua Keo Này Ta Bày Keo Khác

Tiểu thuyết gốc · 3896 chữ

Biết được ngọn nguồn mọi chuyện, Lập Thiên căn bản không thể đòi hỏi gì hơn ở Vũ Yến sư tỷ, ngược lại còn cảm thấy có lỗi với nàng. Từ ngày nhập môn đến nay, vị sư tỷ này luôn khác với mọi người, đối xử với hắn tốt vô cùng tốt, vậy mà trước sau chưa đòi hỏi ở hắn cái gì. Bây giờ chỉ vì thu gom phế đan cho hắn mà nàng phải lao tâm khổ tứ, đổi là ai cũng khó mà không cảm thấy tự hổ thẹn trong lòng.

Nghĩ cũng phải thôi, hiện tại số lượng chiến tu đệ tử mỗi lúc một đông, hiển nhiên con số tài sản của tông môn bị tiêu hao cũng tăng lên. Chi tiêu tăng mà thu nhập không tăng, như vậy chỉ có thể cắt giảm chỗ này để bù đắp chỗ khác, mà chỗ bị cắt giảm hiển nhiên là phần trợ cấp và lương bổng của các đệ tử nội ngoại môn rồi. Không cần nói cũng biết quãng thời gian này cuộc sống của Vũ Yến sư tỷ khó khăn nhường nào, ngay cả đuôi mày cũng hằn nét chân chim cơ mà.

Đến đã đành mà đi không đặng, cho nên không mất nhiều thời gian cân nhắc, Lập Thiên liền lấy từ trong người ra một chiếc túi trữ vật đưa tới, nói:

- Vũ Yến sư tỷ, đây là chút dược liệu ta thu thập được trong lúc lịch luyện, nhân tiện tặng cho tỷ. Dù sao mấy thứ này để ở chỗ ta cũng không biết làm gì, sư tỷ xem dùng được thì dùng, không dùng được thì bán đi kiếm chút tiền tiêu vặt cũng tốt. Mấy tháng qua nhờ sư tỷ chiếu cố, chút thành ý này mong tỷ đừng chối từ.

Dứt lời tay nhỏ đưa túi trữ vật về phía trước, đồng thời dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn Vũ Yến sư tỷ. Bản tính Lập Thiên vốn không phải lãnh khốc vô tình, vẫn biết có ơn thì phải trả ơn. Bây giờ hắn đã khác xưa, sống trong sung túc đủ đầy, làm sao quên đi công lao người đã giúp đỡ mình lúc khó khăn được chứ. Ngoài lòng biết ơn ra, một chút lễ vật vẫn là không thể thiếu nha.

Đổi lại Vũ Yến sư tỷ thấy Lập Thiên muốn đưa tài bảo trên người cho mình thì định bụng lên tiếng từ chối, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy kiên định và chân thành của hắn thì không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ gật đầu rồi nhận lấy túi trữ vật. Nàng cũng không biết bên trong túi có gì, thế nhưng Lập Thiên thì biết rất rõ những đồ vật trong đó đối với đan sư đều là tài bảo, giá thành quy đổi ra chỉ có đắt chứ không rẻ, giúp Vũ Yến sư tỷ sống tốt trong vòng một năm tới không thành vấn đề.

Giải quyết xong vấn đề ở chỗ Vũ Yến sư tỷ Lập Thiên mới yên tâm rời đi. Kể từ ngày hôm nay trở về sau, hắn sẽ không thể dùng phế đan miễn phí tới tu luyện nữa, tương lai chắc sẽ gian nan vất vả lắm đây. Chỉ bất quá người có ý chí lo gì không có con đường, dù sao thế gian cũng không có đường, đường là do người đi nhiều mới thành vậy. Việc tu hành nào có khác gì, nếu trước mắt không có đường, tự mình kiến tạo một con đường chẳng phải được rồi sao.

Tin tưởng chắc nịch như vậy, Lập Thiên khẳng khái rảo bước trở về phòng. Tối nay hắn muốn ngủ một giấc thật ngon, bắt đầu từ ngày mai sẽ bước vào quá trình cật lực tu luyện, chuẩn bị thật chu đáo cho đợt chuyến tu phù chiếu lần thứ hai vào sáu tháng tới.

Sáng sớm hôm sau, vừa mới thức dậy, việc đầu tiên Lập Thiên đi làm chính là đến Kinh Văn Các thu thập công pháp tu luyện. Đối với trạng thái của hắn hiện nay, liều mạng tăng lên tu vi đã không phải lựa chọn hàng đầu nữa, thay vào đó tu luyện Phá Thể cảnh giới mới là việc làm cấp bách cần thực hiện ngay.

Cấp độ Phá Thể cảnh giới thấp hơn Ngự Khí cảnh giới chính là một trong những biểu hiện trực tiếp nhất cho thấy việc tu luyện của hắn đã đi sai đường, nền tảng quan trọng bị bỏ sót, con đường tu hành ẩn giấu nguy hiểm tiềm tàng không thể lường trước. Cho nên thay vì theo đuổi tu vi một cách mù quáng, cần phải bổ sung thiếu sót trước rồi mới nói.

Chỉ mất khoảng một khắc đồng hồ, Lập Thiên đã chọn ra được vài cuốn kinh điển có liên quan đến việc tu luyện Phá Thể cảnh giới. Bởi vì đây đều là những loại pháp môn không trọng yếu cho nên số lượng mỗi đệ tử được mượn không bị hạn chế như các loại pháp môn cao cấp khác. Sau khi lựa chọn ra một số điển tịch ưng ý, hắn đi về phía sau núi, dự định tìm một địa phương vắng vẻ để tu luyện.

Ngồi trên mỏm đá, Lập Thiên bắt đầu lấy kinh thư ra nghiên cứu. Mặc dù chưa từng tu luyện qua các bài tập Phá Thể cảnh giới song Lập Thiên cũng biết sơ sơ đường lối tu luyện của cảnh giới này. Bên trong cuốn sách mang tựa đề "Phá Thể Chân Tu" có nói tu vi Phá Thể cảnh giới chính là thước đo mức độ dẻo dai và bền bỉ của gân cốt, sức mạnh cơ bắp và khả năng chịu đựng lực phá hoại từ bên ngoài của tất cả các bộ phận trên cơ thể.

Mà muốn khiến cho nhục thân bền bỉ như kim cương bất hoại, hiển nhiên cần phải sử dụng các bài tập thể lực chuyên biệt trong thời gian dài và cường độ lớn đi kèm với một loạt các linh dược trị liệu và thực phẩm bổ sung mới mong đạt được hiệu quả như ý. Chỉ bất quá nghiền ngẫm càng lâu, đi vào càng sâu nội dung bên trong điển tịch thì Lập Thiên mới chợt phát hiện ra việc tu luyện Phá Thể cảnh giới dường như có phần mơ hồ và thiếu tính khả thi.

Nhìn chung, ghi chép bên trong các cuốn kinh điển đều thống nhất một quan điểm rằng, tu luyện Phá Thể cảnh giới ngoài việc sử dụng các bài tập thể lực mang tính hành xác ra thì không còn biện pháp nào khác. Vấn đề ở chỗ yêu cầu của những bài tập này thực sự rất cao, cao đến mức không tưởng, khiến cho người đọc cảm thấy căn bản không thể đạt tới được, chí ít thì bằng vào thân xác con người thì không thể nào tu luyện tới cảnh giới Phá Thể hậu kỳ chứ đừng nói là cảnh giới Phá Thể viên mãn.

Đơn cử như bài tập rèn luyện độ chắc khoẻ của cánh tay chẳng hạn, bài tập này yêu cầu người ta phải dùng tay trần phá đá. Ban đầu một người phải dùng nắm đấm đập vỡ một viên gạch thẻ, về sau sẽ nâng lên thành hai viên chồng lên nhau, kế tiếp là ba viên, bốn viên, cứ tiếp tục như vậy cho đến khi nào có thể dùng tay trần đấm vỡ đá núi mà không bị thương, như vậy mới coi là đại thành. Mà nên nhớ rằng, lúc này không được sử dụng tu vi khí lực mới được tính.

Hoặc như bài tập rèn luyện cước lực cũng khó nhằn không kém, thời điểm mới tập một người phải dùng cẳng chân đá vào thân cây chuối cho đến khi nó gãy mới thôi. Khi đã làm quen được rồi thì sẽ thay đổi cây chuối thành các loại vật liệu có độ cứng cao hơn như côn gỗ, cành liễu, cây đào, sau đó là các loại cây cổ thụ có thân to và phần lõi vô cùng rắn chắn. Cứ rèn luyện như thế đến khi nào có thể dùng chân trần đá cong côn sắt dày ba thốn mà không bị thương thì mới coi như đạt yêu cầu.

Chưa hết, bài tập duy trì sức bền làm nền tảng cho các loại pháp môn chủ tu thân pháp cũng có rất nhiều điểm phải bàn luận. Bài tập này yêu cầu mỗi người phải buộc thêm một cục tạ vào mỗi chân để chạy bộ đường dài. Ban đầu cục tạ chỉ nặng khoảng một hai cân gì đó tùy thể trạng từng người, nhưng về sau sẽ tăng dần lên cho đến khi nào đôi chân đeo vật nặng trăm cân mà có thể chạy liên tục mười dặm không nghỉ mới được xem là thành công.

Thế vẫn chưa xong, bài tập rèn luyện quyền kình cũng khiến người ta phải lạnh gáy khi nghĩ tới. Để nâng cao sức mạnh của quyền kình, người luyện tập cần đeo thêm thiết hoàn hoặc giáp tay với trọng lượng lớn. Làm như vậy khi luyện quyền sẽ khiến quyền kình phát ra càng mạnh hơn, tuy nhiên độ khó khăn không cần nói cũng biết. Người mới luyện đeo một cục sắt mười cân vào tay thì xem chừng muốn đánh ra một quyền còn khó, nói chi đến việc dùng bài quyền đó phá vỡ đá núi.

Các bài tập Phá Thể cảnh giới kiểu hành xác thế này ngoài những loại đã kể trên thì còn rất rất nhiều các bài tập khủng bố tinh thần khác, mục đích duy nhất là đáp ứng sao cho thật hoàn hảo đối với từng đối tượng tu sĩ khác nhau. Người chuyên luyện chỉ pháp thì có bài tập ngón tay, người luyện chưởng pháp thì có bài tập bàn tay, người luyện thiết thủ đồng nhân cũng có bài tập phần đầu riêng biệt, vân vân và vũ vũ.

Có thể nói rằng, các bài tập Phá Thể cảnh giới vô cùng phong phú và đa dạng, mà bằng sức của một người thì không có khả năng tu luyện toàn bộ đến mức đại thành. Đa phần mỗi người chỉ có thể lựa chọn một số bài tập cụ thể sao cho phù hợp với con đường tu hành của mình nhất để tập luyện mà thôi. Ví như bản thân Lập Thiên thích học kiếm pháp, như vậy các bài tập về cánh tay, lưng, hông và đôi chân sẽ là bài tập không thể bỏ qua.

Xác định được những bài tập cần thiết, Lập Thiên cũng đã nắm bắt được cách thức tu luyện cơ bản. Chỉ bất quá ngoài độ khó cao và các yêu cầu trên trời trên mây ra, hắn còn phát hiện ra một vấn đề tương đối nghiêm trọng khi tu luyện Phá Thể cảnh giới, đó là sự nhàm chán. Thoạt nghe có vẻ như sự nhàm chán không phải là vấn đề gì nghiêm trọng lắm, nhưng thực tế thì nó là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến kết cục thất bại của rất nhiều người.

Phải biết rằng những bài tập Phá Thể cảnh giới nghe có vẻ hoang đường nhưng không phải là việc không thể thực hiện được. Bởi vì đối với phàm nhân không có tu vi khí lực, các yêu cầu ở trên là không khả thi, thế nhưng đối với tu sĩ có tu vi Ngự Khí tầng năm như Lập Thiên thì khác, hắn hoàn toàn có thể mượn khí trợ lực, khiến cho áp lực của các bài tập tác động lên thân thể giảm xuống đến mức rất thấp, từ đó khiến độ khó giảm xuống rõ rệt.

Khổ nỗi, việc tu luyện Phá Thể cảnh giới khác hoàn toàn với Ngự Khí cảnh giới, bản thân bài tập chính là một trận hành xác, mệt mỏi vô cùng, hơn nữa mỗi một động tác cứ luyện đi luyện lại lâu ngày sẽ tạo ra cảm giác chán ngán đến tận cổ, rất dễ khiến người ta nản chí mà bỏ dở giữa chừng. Thế cho nên đứng ở khía cạnh khách quan suy nghĩ, nhiều khả năng một tu sĩ sẽ bỏ băng việc tu luyện Phá Thể cảnh giới để tu luyện Ngự Khí cảnh giới, sau đó mượn khí trợ lực để miễn cưỡng vượt qua các bài kiểm tra định kỳ của tông môn là rất dễ hiểu.

Chỉ bất quá việc gì cũng có cái giá của nó, việc tu hành càng là như vậy. Sự yếu ớt của nhục thân nhiều khi sẽ khiến công cuộc tu hành cả đời đổ bể chỉ trong chốc lát. Có lẽ các bậc cao nhân tiền bối cũng biết được điểm này cho nên khi viết sách còn lưu lại ghi chú dặn dò các đệ tử khi tu luyện Phá Thể cảnh giới nên lập thành đội nhóm. Dù sao khi tạo thành nhóm thì các thành viên có thể kịp thời động viên khích lệ nhau lúc khó khăn, ngoài ra có thể tạo tính ganh đua khiến cho mọi người biết nỗ lực phấn đấu. Còn nếu chỉ một mình lủi thủi tu luyện, chỉ e mới qua vài ba ngày thì đã chịu không nổi vất vả mà bỏ ngang rồi.

- Lập đội nhóm để tu luyện sao? Hình như ngay cả cái này đối với ta cũng không khả thi nha.

Lập Thiên lầm bầm một câu, sau đó tự nhìn lại tình huống của bản thân mà cảm thấy thất vọng tràn trề. Hắn mới vào tông môn, bạn bè thì ít địch nhân thì nhiều, người muốn đội trời chung với hắn còn hiếm huống chi là bạn đồng hành vào sinh ra tử. Lập đội nhóm ư, đúng là mơ mộng hão huyền.

Nhìn đi nhìn lại, Lập Thiên cảm thấy chỉ có Vương sư huynh là đối tượng đạt tiêu chuẩn, chẳng qua vị ấy bị thương trầm trọng, căn bản không thích hợp tu luyện các bài tập Phá Thể cảnh giới với cường độ cao. Minh Kiếm sư huynh, Nhạc Lãnh Pháp sư huynh thì khỏi phải nói, đoán chừng cả hai người đều đang bận tối mặt tối mũi, đào đâu ra thời gian tới đây bồi tiếp mình tập luyện mấy thứ vặt vãnh này.

Tiến không được, lùi cũng chả xong, Lập Thiên cứ chống cằm nhìn trời rồi lại nhìn đất, nhìn đất rồi lại nhìn mây, cố dốc toàn bộ tinh thần tìm kiếm biện pháp giải quyết nan đề trước mắt. Nửa ngày loáng cái trôi qua, đến khi mặt trời đã đứng trên đỉnh đầu, bỗng nhiên trong đầu Lập Thiên xuất hiện một ý tưởng cực kỳ hay ho và táo bạo. May mắn thay, ý tưởng này vừa xuất hiện thì mọi rắc rối liên quan đến việc tu luyện Phá Thể cảnh giới theo đó cũng được giải quyết một cách triệt để, hoàn hảo đến mức không một chút tỳ vết.

- Haha, ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi. Nếu như kết hợp các bài tập thể lực và võ kỹ chiêu số thì kết quả sẽ ra sao nhỉ? Dù sao bên trong điển tịch tổng quan tu hành có nói việc rèn luyện thể lực và trau dồi võ kỹ phương pháp tu luyện tuy bất đồng nhưng bản chất thì giống nhau, có tính tương hỗ lẫn nhau nên mới được gộp chung vào Phá Thể cảnh giới. Nếu đã như vậy, vì cái gì không thể đồng thời tu luyện cả hai cái cùng một lúc?

- Thử nghĩ mà xem, nếu thể lực biểu trưng cho sức chống chịu, vậy võ kỹ chính là biểu trưng cho khả năng né tránh. Chẳng lẽ đối với một tu sĩ, chỉ có sức chống chịu mới quan trọng còn khả năng né tránh thì không ư? Nói vậy thì không đúng, bởi vì cổ nhân luôn nói phòng thì hơn chống, khi nào né tránh không được nữa mới nên lấy thân mình ra ngăn đỡ, đây mới là chân đạo lý nha.

- Không sai, đây đích thị là một chủ ý hay rồi. Có cỗ khí tức quỷ dị kia hỗ trợ, ta không cần lo bị nội thương. Về phần ngoại thương thì không đáng ngại, giao long còn không giết chết được ta, nói chi đám công tử bột tay trói gà không chặt kia. Giả dụ có bị thương thì cũng coi như là bài học để trau dồi võ kỹ, ngoài ra còn có công dụng nâng cao sức chịu đựng của nhục thân, miễn cưỡng cũng được xem là đang tập luyện các bài tập thể lực vậy.

Càng nghĩ Lập Thiên càng thông suốt, càng thông suốt bao nhiêu thì càng cao hứng bấy nhiêu. Bất chợt hắn cười nham hiểm, không ngừng xoa xoa nắm đấm, nói thầm:

- Haha, phen này đám công tử bột các ngươi tới số rồi...!

Nói đến đây, Lập Thiên thử mường tượng bản thân đang tiến hành tỷ thí với một tên đồng môn nào đó. Trước hết hắn giả lập cách thức ra đòn của đối phương, tiếp theo là phương pháp phòng ngự và phản công của bản thân, cuối cùng là kết quả chung cuộc. Ở trong trận chiến này, hắn xếp thực lực bản thân thấp hơn đối thủ một bậc về mọi mặt, mục đích là muốn xem hậu quả lớn nhất bản thân phải gánh chịu là gì.

Sau một hồi diễn giải trong đầu, Lập Thiên đã có được câu trả lời cho mình. Kết quả xấu nhất mà hắn nghĩ ra là mặt mũi sẽ bị người ta đánh cho bầm dập, trong khi tu vi thì sẽ tăng lên được một ít. Nếu giao thủ với càng nhiều người, thực lực đối phương càng cao thì ngoại thương sẽ càng nặng, có khi toàn thân sưng phù, da thịt tím tái, nhìn không ra hình người nữa. Đổi lại tu vi sẽ tăng lên từng chút từng chút một, tích tiểu thành đại, cuối cùng không cần tiêu tốn tài nguyên mà vẫn có thể thăng cấp như thường.

Ngoài ra, một yếu tố quan trọng nhất không thể không kể đến là khi đánh nhau mà chỉ dùng tay không, võ kỹ chắc chắn sẽ tiến bộ cực kỳ nhanh. Bởi vì bản chất của võ thuật sinh ra là dùng để đánh nhau, cho nên cũng chỉ có thể phát triển nếu không ngừng đánh nhau. Nói một cách chày cối thì chỉ cần đánh nhau hàng ngày, dù không học võ thì võ thuật cũng sẽ tiến bộ nhanh như diều gặp gió.

Hiển nhiên phàm bất cứ việc gì cũng có cái giá của nó, mà cái giá phải trả cho hành động gây gổ đánh nhau chính là bị đánh, đây là điều không cần bàn cãi. Chẳng qua đối với tu sĩ, ngoại thương chỉ là chuyện nhỏ, sử dụng linh dược đặc hiệu cùng với dùng linh khí trị liệu thì rất nhanh sẽ khỏi mà thôi.

Trọng yếu nhất là, đối với Lập Thiên mà nói, bị thương lại càng là chuyện tốt. Bởi vì so sánh với các bài tập Phá Thể cảnh giới, bị người ta đánh cho bầm dập mặt mũi tính ra còn có phần nhẹ nhàng hơn là đằng khác. Nếu hắn tự tin vào sức chịu đựng của bản thân, vậy chỉ cần hạ thấp tu vi xuống, để nhục thân gánh chịu công kích của đối thủ là được rồi, như vậy tác động của quyền cước vào da thịt cũng không thua kém gì khi luyện tập các bài tập Phá Thể cảnh giới cả.

Bên cạnh đó, việc đánh nhau thì không hề nhàm chán một chút nào nha. Vui thì đi kiếm người giao lưu, buồn thì đi tìm người trút giận, không vui không buồn thì đánh đấm để giết thời gian, đúng là vẹn cả ba đường. Lập Thiên không cần nghĩ cũng biết cả tông môn người ghét hắn nhiều như kiến cỏ, chỉ cần sử dụng vài lời lẽ mang tính khiêu khích thì lo gì đối thủ không ầm ầm kéo đến, lúc đó chỉ sợ không có sức mà tiếp chiêu thôi.

Ngoài ra khi hai bên giao lưu còn có thể bày trò cá cược kiếm thêm thu nhập, cải thiện đời sống vật chất. Dù sao với thực lực của hắn, tỷ lệ bại trận gần như là con số không. Một chuyến làm ăn chỉ có lời mà không có lỗ, chỉ nghĩ thôi đã đủ sướng run cả người rồi. Còn nếu chẳng may bị đánh bại cũng không sao, cứ coi như của đi thay người. Thất bại thì tìm kinh điển nghiên cứu, tìm pháp môn tu luyện, vấp ngã chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó, ngày dài tháng rộng, sớm muộn gì mà chẳng thành công.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lập Thiên càng cảm thấy bản thân đúng là tuyệt đại thiên kiêu, thiên tư bất phàm, trí tuệ siêu việt, cái gì cũng nghĩ ra được. Một chủ ý hay đến như thế, vừa có thể cải thiện võ kỹ vừa có thể trau dồi Phá Thể cảnh giới, có thể mượn năng lực của Loạn Đả Cân Kinh nâng cao tu vi và mượn tay người khác tinh luyện khí lực, thậm chí còn có thể dùng nắm đấm trả thù những kẻ chống đối mình đồng thời khiến cho danh tiếng bản thân trong tông môn càng tăng lên, thêm vào đó là cải thiện đời sống vật chất, một mũi tên trúng liền mấy chục con chim, dại gì mà không bắn.

- Haha, nếu chưởng môn mà biết ta xuất chúng như vậy, một lúc đánh bay toàn bộ các đệ tử nội ngoại môn cùi bắp kia, lại chẳng cân nhắc lời đề nghị của ta mới là lạ đấy. Ta phải chứng minh cho ông ấy thấy, chỉ có ta mới xứng làm chưởng môn thân truyền đệ tử mà thôi, không phải ta thì không thể là ai khác.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên kích động đến mức nhảy cẫng lên, cảm thấy bản thân thật có lỗi nếu trì hoãn kế hoạch tuyệt vời này lâu thêm một giây một khắc. Đăm chiêu mấy giây, Lập Thiên chợt nhớ ra một địa điểm vô cùng thích hợp để triển khai kế hoạch của mình.

Thân hình khẽ động, thiết kiếm sau lưng bay ra, Lập Thiên nhón chân nhảy lên, cứ thế lượn mấy vòng trên không trung tìm kiếm. Đến khi nhìn thấy một khoảng đất rộng nằm lọt thỏm ở phần thung lũng giữa các ngọn núi thì hắn mới nở một nụ cười khoái chí, đạp kiếm nhắm hướng đó bay đi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.