Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Của Đi Thay Người

Tiểu thuyết gốc · 3008 chữ

Vừa bước vào điện, Nghiêm trưởng lão dù tâm trạng không tốt vẫn không quên lễ tiết, chắp tay khom người lên tiếng chào:

- Bái kiến chưởng môn.

Tử Diêu chân nhân đang xem bản dự thảo lệnh chiêu mộ tu sĩ, nghe thấy tiếng chào thì ngẩng mặt nhìn tới. Thấy người đến là Nghiêm trưởng lão, Tử Diêu chân nhân tỏ ra hết sức ngạc nhiên, khẽ đặt bản thảo xuống bàn, cố nhìn kỹ lại một lượt cho chắc chắn.

Nói gì thì nói, Nghiêm trưởng lão quanh năm suốt tháng ẩn cư trong Phù Văn Các, không có việc gì hiếm khi ra ngoài, bình thời không thích can dự đến chuyện lớn nhỏ trong tông, cho nên dù là chưởng môn như ông cũng ít khi gặp mặt.

Đổi lại, Phù Văn Các dưới sự quản lý của Nghiêm trưởng lão vô cùng ổn thỏa, xưa nay chưa hề xảy ra bất kỳ vấn đề nghiêm trọng nào phải nhờ đến chưởng môn ra mặt can thiệp. Chính vì thế khi thấy Nghiêm trưởng lão đột ngột xuất hiện ở đây, bản thân ông cũng không khỏi sinh lòng tò mò.

Bất quá gần như ngay lập tức, Tử Diêu chân nhân bỗng chú ý đến một vị thiếu niên đang theo chân Nghiêm trưởng lão đi vào. Thiếu niên này độ khoảng mười tuổi, tóc tai rối bù, y phục luộm thuộm, mặt mũi luôn nhìn chằm chằm xuống đất, dáng đi thế đứng thấp thỏm không yên, có vẻ như trong lòng đang lo lắng điều gì đó.

Tử Diêu chân nhân đứng hình mất mấy giây, đinh ninh rằng sự hiện diện không báo trước của Nghiêm trưởng lão mười phần có liên quan đến thiếu niên này, cho nên muốn tỉ mỉ quan sát bộ dạng thiếu niên xem có nhận ra là ai không. Đáng tiếc, khi biết được danh tính của thiếu niên, tâm tình đang cao hứng của ông bỗng nhiên trầm xuống, hai mắt nheo lại, trán nhăn thành từng đoàn.

Hóa ra thiếu niên kia chính là Lập Thiên, chỉ là dáng vẻ không giống thường ngày, toàn thân bị trói gô lại, miệng bị một tấm phù lớn dán kín, trông chẳng khác nào tù nhân sắp bị mang ra pháp trường hành hình. Nhìn cảnh này, nếu còn không nhìn ra tiểu tử kia đã gây ra rắc rối cần người chùi đít hộ thì ông cũng nên từ chức chưởng môn đi cho rồi.

Tử Diêu chân nhân hít sâu một hơi, mặc dù toàn thân ngứa ngáy khó chịu những vẫn cố giả vờ làm ra vẻ bình thản, xua tay nói:

- Nghiêm trưởng lão không cần đa lễ. Không biết hôm nay trưởng lão đích thân đến đây là có chuyện gì?

Nghiêm trưởng lão được hỏi thì không chút chần chừ, một tay kéo dật Lập Thiên lên phía trước, nói:

- Chưởng môn, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ tiểu tử này mà ra!

Không cần ai nói thì Tử Diêu chân nhân cũng biết mọi chuyện đều từ Lập Thiên mà ra, cái tên ôn thần này là đầu sỏ của phiền phức, không phải hắn thì còn ai vào đây được. Bất quá ông cũng không tỏ ra tức giận khiến cho bầu không khí càng thêm căng thẳng mà dùng giọng điệu trầm ổn bình đạm nói:

- Có gì trưởng lão cứ từ từ nói, ta đang nghe đây.

Nghiêm trưởng lão không chậm trễ chút nào, được chưởng môn hỏi tới thì tâm tình càng trở nên kích động, một khi đã nói thì nói không ngừng, sau một hồi đã đem tất cả mọi chuyện Lập Thiên gây ra ở Phù Văn Các nói đầu đuôi một lượt, cuối cùng không quên bồi thêm vài câu đề nghị cách thức xử lý hắn.

- Chưởng môn, ban đầu ta cho rằng tiểu tử này là người hiểu chuyện nên mới đồng ý để hắn theo học họa phù, nào ngờ hắn đã không biết tốt xấu còn không màng quy củ, mới nhập học chưa lâu thì đã phá hoại nhiều tài bảo của Phù Văn Các ta, còn khiến vô số học đồ trong các xao nhãng việc học tập, nhất định phải trừng phạt thật nặng để răn đe.

Biết được tình huống xảy ra, Tử Diêu chân nhân ngán ngẩm nhìn Lập Thiên, thực sự cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Tiểu tử này từ khi nhận được lệnh bài của ông thì giống như càng không an phận, mật độ và cường độ gây chuyện chỉ tăng lên chứ không giảm xuống, cũng không biết đó là chuyện vui hay là chuyện buồn nữa.

Tuy rằng thành tựu tu hành của Lập Thiên trong mắt ông rất là đáng khen, thế nhưng ông cảm thấy nếu cứ đi chùi đít cho hắn mãi, không chừng tương lai ông sẽ bận đến mức chẳng còn thời gian để làm việc gì khác. Huống hồ bây giờ Nghiêm trưởng lão còn tự mình lên tiếng đề nghị, thân là chưởng môn cũng không thể không nói cái gì, bèn hỏi:

- Nghiêm trưởng lão muốn trừng phạt tiểu tử này như thế nào?

Nghiêm trưởng lão hùng hổ nói:

- Cứ dựa theo môn quy để phạt, lão phu không có ý kiến.

Tử Diêu chân nhân lại nói:

- Chiến tu đệ tử là hệ thống đệ tử mới được xây dựng, tông môn quy chưa thiết lập bất kỳ quy định nào cụ thể cả.

Nghiêm trưởng lão nhất thời đen mặt, phút chốc không biết nói gì, ngẫm nghĩ một lúc mới tiếp lời:

- Vậy thì phải đưa ra hình phạt tương ứng với tội trạng mà hắn đã gây ra!

Tử Diêu chân nhân lại hỏi:

- Cũng được. Chiếu theo quy định, đệ tử học tập ở Phù Văn Các mỗi tháng được sử dụng bao nhiêu kim ti phù bản?

Nghiêm trưởng lão đáp:

- Một cái.

Tử Diêu chân nhân cũng lấy làm ngạc nhiên với con số này, hỏi lại:

- Một cái, chỉ ít như vậy thôi sao?

Nghiêm trưởng lão trợn mắt, ra vẻ chưởng môn nhân căn bản không hiểu chuyện tình ở Phù Văn Các cho nên mới nói như thế, lập tức phản bác:

- Không ít. Mỗi học viên một cái, một trăm học viên tức là một trăm cái, như thế đã là rất nhiều rồi. Dù sao kim ti phù bản không phải là thứ nên dùng để thử nghiệm. Ngoại trừ phù đồ chính thức, năng lực đã được công nhận, có thể hoạ phù tỷ lệ thành công trên tám thành thì mới được phép sử dụng với số lượng lớn. Còn đối với những đệ tử mới nhập học hoặc chưa thông qua kiểm định năng lực, dùng luyện tập thì chỉ có thể mỗi tháng phân cho một cái mà thôi, đây đã là các ta rất tạo điều kiện rồi đấy.

- Vậy tiểu tử kia rút cuộc đã phá hỏng bao nhiêu kim ti phù bản?

Nghiêm trưởng lão chắc nịch đáp:

- Tổng cộng ba mươi sáu tấm.

Đứng bên dưới, Lập Thiên một mực giữ im lặng lắng nghe xét xử. Nãy giờ hắn không lên tiếng một phần vì bị Bế Khẩu Phù bịt miệng, một phần vì ngại với chưởng môn. Chẳng qua càng về sau Nghiêm trưởng lão lại càng dùng lời lẽ khó nghe và sai sự thật để vu cáo bản thân, khiến hắn không thể ngồi im được nữa.

Mà khi nghe đến kết luận về số lượng phù bản bị hư hại của Nghiêm trưởng lão, sức chịu đựng của Lập Thiên cũng đạt đến cực hạn. Chẳng biết hắn dùng cách gì mà phá hỏng Bế Khẩu Phù dán trên miệng, sau đó dùng giọng điệu đầy phẫn nỗ lẫn ấm ức hướng phía trên đài gào lớn:

- Nghiêm trưởng lão, ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, rõ ràng chỉ có ba mươi lăm tấm mà thôi. Một tấm cuối cùng ta đã thành công vẽ ra sơn phù, sao có thể tính là bị hỏng được chứ?!

- Chưởng môn, ngài phải làm chủ cho ta, ta là thật lòng muốn học họa phù, chẳng qua không muốn học theo phương pháp cũ rích lỗi thời của Phù Văn Các mà thôi.

Nghiêm trưởng lão gắt gỏng đáp:

- Một cái phù văn hạ phẩm mà cũng xứng được gọi là linh phù sao? Tiểu tử, ngươi đánh giá quá cao năng lực bản thân rồi đấy.

Mặc dù Ngiêm trưởng lão không công nhận đạo linh phù do Lập Thiên vẽ ra là bản sự của hắn nhưng Tử Diêu chân nhân thì không nghĩ vậy, bèn hỏi:

- Nghiêm trưởng lão, tiểu tử kia thật sự đã chế tạo thành công một tấm linh phù chỉ trong mười ngày ư?

Nghiêm trưởng lão hổ thẹn đáp:

- Bẩm chưởng môn, quả thực có chuyện này. Bất quá các đệ tử bên dưới nói nhiều khả năng tiểu tử này đã dở trò quỷ, dùng phù văn của ai đó giả làm của mình. Mà cho dù hắn có tự tay vẽ ra đi nữa thì cũng không được tính, bởi vì cách làm của hắn mười phần gian lận, không thể chấp nhận.

Tử Diêu chân nhân nghe tới đây thì càng hiếu kỳ hơn về quá trình học họa phù của Lập Thiên, lại hỏi thêm một câu:

- Gian lận thế nào?

Nghiêm trưởng lão hậm hực nói:

- Thực ra cũng không có gì thần bí cao siêu ở đây cả. Ban đầu tiểu tử này vẽ phù văn ra giấy, sau đó dùng dao tách riêng phần phù văn ra, cuối cùng mới dùng linh mực đồ lên phù bản. Làm như vậy thì không gọi là hoạ phù, mà gọi là in phù thì đúng hơn. Tuy kết quả cũng tạo ra linh phù, thế nhưng là một phù sư, lão phu kiên quyết không thể chấp nhận loại hành vi gian dối loại này.

Tử Diêu chân nhân tròn mắt nhìn Lập Thiên, giờ thì ông đã tin lời đồn thổi của đám đệ tử trong tông về Lập Thiên là thật, tiểu tử này đúng là lắm trò quỷ, cái gì cũng nghĩ ra được. Xem chừng ở dưới tay vị trưởng lão khó tính nhất tông, hắn có thể cầm cự đến mười ngày mới sinh chuyện cũng là một kỳ tích rồi.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tử Diêu chân nhân bèn nói:

- Nghiêm trưởng lão, ta thấy hay là thế này. Khuyết tiểu tử dù mắc lỗi nhưng cũng là mắc lỗi lần đầu, có thể giảm nhẹ hình phạt một chút. Huống hồ dù phạm lỗi nhưng chí ít hắn cũng đã thành công hoạ ra một tấm sơn phù, chứng minh bản thân cũng có cố gắng học tập. Nếu đệ tử bên dưới biết nỗ lực phấn đấu, về tình về lý những trưởng bối như chúng ta không nên xét nét quá làm gì.

- Hơn nữa hắn dầu gì cũng là chiến tu đệ tử cấp hai tông ta, không có công lao cũng có khổ lao. Hiện tại toàn tông đang cần tấm gương để những đệ tử khác noi theo học tập, phạt hắn quá nặng cũng không hay cho lắm, chí ít cũng phải để những đệ tử khác nhìn thấy làm chiến tu đệ tử sẽ có được những quyền lợi mà các đệ tử bình thường không có được hoạ chăng bọn họ mới chịu thay đổi cách nghĩ, trưởng lão hiểu ý ta chứ?

Nghiêm trưởng lão là cáo già thành tinh, làm sao không nghe ra ý tứ của chưởng môn. Chưởng môn đang cố tình bao che cho tiểu tử này, thậm chí còn lôi cả đại cục ra để trấn áp lão nữa, mà lão lại không tiện công khai chỉ trích cái gì.

- Haiz, cũng được, nếu chưởng môn đã mở lời, vậy lão phu sẽ thoái lui một bước. Nhưng dù thế nào, tiểu tử này nhất định phải chịu trừng phạt, không thể xem như không có chuyện gì được.

Tử Diêu chân nhân thấy Nghiêm trưởng lão chấp nhận nhượng bộ thì nói:

- Vậy trưởng lão nói xem, nếu ta cấm tiểu tử này trong ba năm không được đến Phù Văn Các học tập thì như thế nào?

Nghiêm trưởng lão bất giác ngây người, hoàn toàn không thể tin được cách trừng phạt mà chưởng môn đưa ra lại là thế này. Lão cứ tưởng chưởng môn sẽ cấm bế Lập Thiên trong phòng hay trong động khẩu mấy tháng thậm chí mấy năm trời để hắn biết lễ độ, nào ngờ lại chỉ cấm đến Phù Văn Các mà thôi, không khỏi quá dễ dàng cho hắn đi.

Nhẩm tính sơ bộ, một năm có mười hai tháng, ba năm vừa hay là ba mươi sáu tháng, vừa đúng ba mươi sáu tấm phù bản, cấm túc Lập Thiên không đến Phù Văn Các trong ba năm thì đúng là bù đủ phí tổn. Chỉ bất quá Nghiêm trưởng lão vẫn cảm thấy chưởng môn đưa ra sự trừng phạt này có điểm không phù hợp lắm, chỉ là lời đến miệng rồi nhưng không thốt ra nổi.

- Chưởng môn, làm như vậy thì quá nhẹ cho hắn rồi, ít nhất cũng phải cấm túc năm năm.

Nghiêm trưởng lão hăm hở đề nghị, thế nhưng trong đầu không chỉ nghĩ như thế mà thôi. Đừng nói năm năm, ngày nào lão còn sống thì Lập Thiên đừng hòng đặt chân vào Phù Văn Các thêm lần nữa. Dù sao chưởng môn là người đặt ra quy định nhưng lão mới là người thi hành, muốn gây khó khăn cho đệ tử bên dưới nào có khó gì.

Ngoài ra Nghiêm trưởng lão còn tự nhủ lòng, lúc trở về sẽ ra lệnh từ nay trở đi không cho phép bất kỳ đệ tử nào bán linh phù cho Lập Thiên nữa. Lão muốn xem xem Lập Thiên khi không có phù bảo hộ thân thì những lần lịch luyện tiếp theo hắn sẽ xoay xở như thế nào.

Ai cũng biết Lập Thiên có thể vượt qua nhiều cửa ải khó khăn để gặt hái thành công ngày hôm nay có một phần không nhỏ là nhờ linh phù do Phù Văn Các chế tạo. Nếu ngày sau mất đi trợ lực quan trọng này, chỉ e con đường hắn đi sẽ không thuận lợi như xưa nữa.

Nghĩ thế, cơn giận trong lòng Nghiêm trưởng lão nhanh chóng nguôi ngoai đi, cũng không phàn nàn gì về việc xử lý Lập Thiên nữa. Mà Tử Diêu chân nhân thấy Nghiêm trưởng lão đưa ra đề nghị thì chẳng thèm cân nhắc mà trực tiếp quay sang Lập Thiên hỏi:

- Khuyết Lập Thiên, Nghiêm trưởng lão muốn cấm túc ngươi trong vòng năm năm tới không được đặt chân vào Phù Văn Các, ngươi thấy thế nào?

Lập Thiên còn có thể thế nào nữa chứ, bèn ủ rủ đáp:

- Đệ tử không có ý kiến gì.

- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi.

- Chưởng môn, hãy khoan.

Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp tại đây, nào ngờ còn chưa kịp đưa ra kết luận thì Nghiêm trưởng lão đã lên tiếng cắt ngang.

- Nghiêm trưởng lão, vẫn còn điều gì không thoả đáng sao?

Nghiêm trưởng lão bình thản như không nói:

- Chưởng môn, tiểu tử này náo loạn Phù Văn Các ta, làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, sao có thể chỉ cấm túc là xong được. Việc cấm túc chỉ mới giải quyết vấn đề phù bản bị hao tổn mà thôi, vậy còn những học đồ bị làm gián đoạn học tập, chi phí vận dụng đại trận bắt người thì phải tính thế nào đây?! Những cái này cũng phải dùng tiền tới bồi thường mới được nha.

Lập Thiên nghe thế thì tức đến toàn thân run rẩy nhưng không biết phải cãi lại thế nào. Rõ ràng Nghiêm trưởng lão thấy không thể mượn tay chưởng môn trừng phạt hắn thì lại chuyển sang săm soi tài phú trên người hắn, hành vi quá là bỉ ổi vô liêm sỉ. Nếu không phải thân thể đang bị trói thì hắn đã xông lên liều mạng một trận rồi.

- Bồi thường thế nào?

- Ta nghe nói tiểu tử kia đi lịch luyện chiến tu phù chiếu trở về thu được không ít thứ tốt. Nghĩ lại hắn cũng không phải giàu có gì cho cam, lấy tài bảo ra đền bù thì sao?! Thôi thì cứ để ta chịu thiệt một chút, bảo hắn giao ra mấy sợi gân giao long là đủ rồi.

Thấy Nghiêm trưởng lão muốn la liếm tài phú trên người mình, Lập Thiên làm sao có khả năng chấp nhận được cơ chứ. Hắn liên tục giãy dụa phản kháng, miệng thì không ngừng chửi ầm lên:

- Nghiêm lão đầu, ngươi cũng quá tham lam rồi đấy. Phí tổn có bấy nhiêu thôi mà đòi tới mấy sợi gân giao long, nghĩ ta là người ngu chắc?!

Nghiêm trưởng lão lạnh nhạt đáp lời:

- Lão phu tham lam cái gì? Đây là phí tổn hữu hình lẫn vô hình mà Phù Văn Các xứng đáng được nhận, ta chỉ thay mọi người đòi về thôi. Ai bảo ngươi rảnh rổi không có việc gì làm lại đến Phù Văn Các của ta gây chuyện, đây chính là bài học đắt giá dành cho ngươi rồi.

Rút cuộc chẳng đợi Lập Thiên chấp thuận, Tử Diêu chân nhân đã gật đầu đáp ứng, thế là mấy sợi gân giao long trong túi trữ vật bị Nghiêm trưởng lão mang đi trong sự bất lực tột độ của hắn.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.