Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Học Vô Thuật

Tiểu thuyết gốc · 2906 chữ

Không lâu sau, Lập Thiên đi đến một căn biệt viện rộng rãi thoáng đãng, cửa phòng khép hờ chứ không đóng, khung cửa làm từ vải thưa, từ bên ngoài có thể lờ mờ trông thấy bên trong có khá nhiều đang ngồi, không nói cũng biết bọn họ đang luyện tập vẽ phù.

Lập Thiên nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cũng nhẹ nhàng tìm kiếm một vị trí trống trải ngồi xuống. Nhìn kỹ mới thấy, xung quanh vách tường treo đủ các loại linh phù, hỏa phù có, lôi phù có, kiếm phù có, bảo mệnh phù cũng có, không thiếu loại nào.

Thấy mọi người chăm chú viết viết vẽ vẽ, người nào người nấy đều tỏ ra vô cùng nghiêm túc, Lập Thiên cũng không chào hỏi như thường lệ mà học theo bọn họ, cầm giấy bút trong tay ra, cẩn thận tìm kiếm một loại phù văn yêu thích rồi bắt đầu tiến hành luyện tập.

Chỉ đáng tiếc, việc học tập họa phù diễn ra không thuận lợi như Lập Thiên tưởng tượng. Trải qua một trăm lần vẽ đi vẽ lại Bảo Mệnh Phù hắn mới phát hiện ra, muốn bắt chước vẽ lại một đạo phù văn hoàn chỉnh so với dùng búa chùy nện ra một thanh kiếm phôi độ khó cao hơn không chỉ gấp trăm lần mà thôi.

Nói gì thì nói, Lập Thiên tuổi nhỏ ít học, số mặt chữ nhận biết đã không được nhiều, hơn nữa bản tính của hắn vốn không ưa thích những công việc khô khan, cho nên rất ít bỏ công sức vào việc rèn luyện nét chữ. Bây giờ thì hay rồi, đùng một cái yêu cầu của việc vẽ phù đã chạm ngay đến điểm yếu chí mạng của hắn, khiến hắn không biết xoay sở thế nào.

Lập Thiên rõ ràng nhìn thấy, tỷ lệ tương đồng khi những người khác bắt chước vẽ lại phù văn trung bình cũng được năm sáu phần, người tốt thì bảy tám phần, người xuất sắc thì giống mười phần không kém, còn cái hắn vẽ ra thì tỷ lệ giống chưa đến ba phần, nghĩ mà buồn đến thúi gan thúi ruột.

- Con bà nó, viết có cái chữ thôi mà cũng khó nữa là sao?! Không được, Bảo Mệnh Phù này thực sự quá khó viết rồi, ta phải tìm loại ký tự nào dễ viết một chút thử xem sao.

Nghĩ vậy, Lập Thiên buồn bực đứng dậy, bước nhẹ tiếng nhỏ đi loanh quanh tìm kiếm một hồi, phát hiện ra phù văn trên sơn phù quả nhiên dễ vẽ hơn nhiều, có thể nói là loại phù văn dễ vẽ nhất trong cả đống linh phù lộn xộn ở đây rồi. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn quyết định chọn sơn phù làm mục tiêu theo đuổi tiếp theo.

Để việc bắt chước hiệu quả hơn, Lập Thiên không vội động đến bút mực như cũ mà quyết định đứng thật gần quan sát sơn phù trước. Hắn muốn nhìn sơn phù phù văn ở khoảng cách gần và nhìn thật kỹ, xem xem hình dáng phù văn có chỗ nào đặc biệt, khi vẽ cần lưu ý ở đâu để khi bắt tay vào viết không gặp trở ngại.

Một nén hương thời gian trôi qua, sau khi Lập Thiên xác định bản thân đã nhìn đủ, hắn lập tức trở về bàn chuẩn bị đặt bút. Chỉ bất quá không hiểu tại sao, đầu bút đã sắp chạm vào mặt giấy rồi mà một nét đầu tiên hắn vẫn không tài nào viết ra được.

Cứ thế, Lập Thiên nâng bút lên rồi đặt bút xuống, rồi lại nhìn sơn phù. Sau đó hắn lại cầm bút rồi lại đặt bút vào nghiên, lại nhìn sơn phù. Hắn cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy chục lần mà vẫn không cách nào viết xuống một nét đầu tiên, cho dù nét chữ này thoạt nhìn đơn giản đến cùng cực.

- Không đúng, tại sao ta có cảm giác mỗi một lần nhìn vào linh phù thì ký tự phù văn lại khác đi một chút nhỉ?! Chẳng lẽ ngay cả con chữ cũng biết cử động hay sao?! Hay là ở mỗi góc nhìn khác nhau thì nét chữ sẽ khác đi một chút?

Lập Thiên gãi đầu gãi tai, tự hỏi không biết có phải do mình nhìn lâu quá thành ra hoa mắt chóng mặt rồi nhìn nhầm hay không.

Trong mắt hắn lúc này, đạo phù văn trên sơn phù đang nằm trên giấy tĩnh mà như động, mỗi nét phù văn cứ nghiêng qua ngoẹo về, có khi bập bềnh như sóng gợn, không lúc nào giống lúc nào. Không chỉ sơn phù phù văn, phù văn trên những tấm linh phù khác cũng xuất hiện tình huống tương tự, ở mỗi thời điểm khác nhau, tại mỗi góc nhìn khác nhau thì hình dáng cũng sẽ khác nhau.

Quan sát càng lâu Lập Thiên càng cảm thấy đám linh phù đặt ở trong gian phòng này không hề đơn giản. Nhìn bề ngoài thì chúng chẳng khác gì mấy đạo linh phù được bày bán khắp các đầu đường xó chợ, thế nhưng nội tình lại có sự khác biệt cực kỳ lớn. Hầu như bên trong mỗi đạo linh phù đặt ở đây đều hàm uẩn một loại đạo ý hết sức thâm huyền, cao siêu tối nghĩa, không dễ hiểu thấu.

Có lẽ chính vì uẩn hàm loại đạo ý cao thâm khó dò cho nên mới khiến linh phù trở nên phi thường đặc biệt, giống như đại đạo không chịu đựng pháp tắc gò bó mà giãy dụa liên tục, không ngừng biến đổi từ hình dáng này sang hình dáng khác. Không chỉ thế, lực lượng bên trong phù văn thi thoảng tản mát ra cũng tạo cho Lập Thiên một cảm giác cực kỳ quái lạ, giống như đang rơi vào thiên la địa võng do kẻ thù bày ra vậy.

- Chả trách lão đầu kia lại nói phù đạo khó nhai, hoá ra là vì cái này!

Lập Thiên tấm tắc cảm khái, công nhận lời Nghiêm trưởng lão nói là đúng. Theo như hắn thấy, phù văn ký tự có cái khó có cái dễ, nhưng dù có khó đến đâu thì một người luyện tập nhiều lần cũng có thể vẽ giống y như đúc. Cái khó chân chính vốn không nằm ở hình dạng chữ viết mà nằm ở bối cảnh đạo ý, phong phạm của nét chữ, ngoài ra một phần còn nằm ở tâm cảnh và tâm thái của người đã viết ra nó.

Phải biết rằng, bản chất của chữ viết chính là sự lĩnh hội của con người đối với thiên địa tạo hóa sáng tạo mà thành, được dùng để mô phỏng, diễn tả, biểu đạt hiểu biết của một loại sinh linh nào đó đối với thiên địa vạn vật, bao gồm những vật chất hữu hình lẫn vô hình, những thứ chân thật lẫn những thứ huyền huyễn.

Tuy phù văn cũng là chữ viết, bất quá phù văn cao hơn chữ viết ở chỗ nó có thể diễn đạt được ý nghĩa tối thượng của đại đạo, cho nên tu sĩ mới có thể dùng nó để lưu giữ lực lượng thiên địa để phục vụ cho mục đích cá nhân theo từng trường hợp cụ thể. Nói trắng ra là, phù văn có thể lưu trữ được linh khí, còn chữ viết thì không.

Người mới đặt chân vào tu hành giới như Lập Thiên dĩ nhiên không thể biết đến những loại kiến thức thâm huyền bậc này, chẳng qua theo những gì quan sát được, hắn dám khẳng định để vẽ ra một tấm phù văn hoàn chỉnh đạt yêu cầu để sử dụng làm linh phù không phải chuyện một sớm một chiều. Càng hiểu rõ bao nhiêu, Lập Thiên càng cảm thấy bản thân giống như đã bị người ta cho vào hố.

Còn nhớ Nghiêm trưởng lão từng nói với hắn bắt chước nét chữ là công việc rất khó, đòi hỏi sự khéo léo của đôi tay, độ tinh tường của đôi mắt và sự nhạy bén của tâm hồn. Chẳng qua trước sau chưa từng đả động gì đến việc nét chữ cũng biết biến hoá theo thời gian và phương vị cả. Giờ cùng một lúc phát hiện ra nhiều cái khó như vậy, bảo hắn làm sao không bực tức cho được.

- Haiz, không xong rồi, không xong rồi. Cứ cái đà này thì biết đến bao giờ ta mới chế tạo được một tấm linh phù cơ chứ. Chữ thì quá nhiều nét, bắt chước quá khó. Chữ dễ viết một chút thì biến đổi quá nhiều, căn bản không cách nào nhìn ra cái nào thật cái nào giả, làm sao vẽ đúng cho được.

Lập Thiên hết nhìn đông đến nhìn tây, vô tình nhìn đến vị trí một tên học đồ cách đó hai dãy bàn, đôi mắt mở to quan sát. Tên học đồ kia hình như cũng làm ra lựa chọn giống như hắn, đang tập vẽ một đạo phù văn thuộc dạng đơn giản nhất, thủy phù. Phù văn hệ hoả và hệ thủy tuy khác nhau nhưng nhìn chung tương đối dễ vẽ, rất ít nét, phù hợp cho người mới nhập học.

Chẳng qua tên kia cũng gặp phải tình cảnh tương tự Lập Thiên, bởi vì không nhìn ra được hình dáng chân thật của phù văn nên không cách nào vẽ đúng được. Chỉ thấy hắn ta loay hoay trong một đống giấy mực lộn xộn, mỗi một trang giấy hình như chỉ vẽ được một đến hai nét là bị bỏ đi, vứt tràn lan ra xung quanh, thiếu đường muốn che lấp lưng quần tới nơi rồi.

Lập Thiên thấy vậy thì nuốt nước bọt, thực lòng muốn nhắc nhở đối phương một tiếng mà không dám nói. Thứ nhất là sợ phạm vào quy củ, thứ hai là sợ đối phương tự ái lại chửi mắng hắn nhiều chuyện. Dù sao chính mình hôm nay còn chả làm ra trò trống gì, đúng là không có tư cách lên mặt chỉ dạy người khác rồi.

Bất chợt khi nhìn tên kia vẽ vời một chặp, trong đầu Lập Thiên bỗng nảy sinh một ý tưởng cực kỳ hay ho và táo bạo. Hắn cho rằng nếu cứ mỗi phương vị và mỗi đoạn thời gian phù văn sẽ biến đổi sang một dạng khác khiến người ta không cách nào vẽ đúng được phù văn nguyên bản, như vậy nếu hắn đem toàn bộ sự biến hoá này liệt kê hết một lượt rồi mang ra thử nghiệm thì sao.

Rất hiển nhiên, đừng nói phù văn, ngay cả trận pháp cao thâm hay công pháp huyền cấp thì sự biến hoá trong đó cũng có giới hạn. Có giới hạn không phải vì sức biến hóa của bản thân công pháp hay trận pháp có giới hạn mà là vì năng lực của người sử dụng chúng có giới hạn, kéo theo việc thi triển, vận dụng chúng cũng tạo ra giới hạn nhất định.

Lập Thiên thầm nghĩ:

- Nếu ta có thể vẽ ra toàn bộ giới hạn biến hoá này sau đó thử nghiệm từng cái một, phải chăng sẽ đem bản chất của phù văn bóc trần toàn bộ hay không?

Lập Thiên càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cho rằng bản thân chính là thiên tài phù đạo, chẳng qua chữ viết hơi xấu một chút mà thôi.

- Haha, ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi!

Nghĩ đến đây, Lập Thiên vui mừng quá đỗi, bất tri bất giác hét lớn một câu. Nhưng khi nhìn lại, hắn chợt dùng tay che miệng, thái độ kích động thu liễm hoàn toàn, đổi lại là sự gượng gạo bình thời ít có.

Lập Thiên nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía mình bằng ánh mắt hình viên đạn, vẻ tức giận chân thật đến mức không thể chân thật hơn, cảm tưởng chỉ trong tích tắc nữa thôi, đám người này sẽ lao về phía hắn, dùng đủ mọi thủ đoạn để sống mái với hắn một trận.

Trong số rất nhiều người đang tỏ ra bức xúc vì hành động bồng bột của hắn, Lập Thiên để ý thấy có một tên học đồ lớn hơn hắn khoảng năm sáu tuổi bộ dáng là hung dữ nhất. Tìm hiểu mới biết, đối phương bị tiếng hét của hắn làm nét bút lệch đi mấy li, kết quả khiến cho tấm phù văn vất vả vẽ hết mấy ngày trời hư hỏng chỉ trong chốc lát, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể, mà nét bút lệch kia vừa hay là nét cuối cùng.

Mặt mày tên kia lúc này đã đỏ bừng đến tận mang tai, gân tay gân chân nổi lên rần rần, hơi thở cũng càng lúc càng gấp gáp, dường như sắp không kiềm chế được lửa giận đang sôi trào trong lòng. Chỉ e nếu không phải vì Phù Văn Các nội quy xâm nghiêm, tên này chắc hắn đã xông tới cùng Lập Thiên quyết đấu năm trăm hiệp rồi.

Chỉ bằng một lần quay đầu, Lập Thiên nhanh chóng nắm bắt toàn bộ sự tình đang diễn ra, chỉ là hắn tạm thời không nghĩ ra biện pháp xử lý nào khả thi cả, bất đắc dĩ ngậm miệng cúi đầu giả câm giả điếc, tiếp tục thực hiện ý tưởng của mình. Dù sao chỉ vì một khắc hào hứng của mình mà hủy hoại công sức của nhiều người như vậy, hắn cũng không vui vẻ gì nha.

Thấy Lập Thiên tỏ ra biết lỗi rồi tiếp tục cặm cụi học tập, đám học đồ đang hùng hổ không biết phát tiết vào đâu, ai nấy tự lấy giấy vẽ trên bàn vo thành cục rồi ném về phía hắn cho bỏ ghét. Chả mấy chốc, xung quanh chỗ ngồi của Lập Thiên đã đầy giấy là giấy, cơ hồ không thấy bồ đoàn ở đâu nữa. Mà từ lúc sự tình phát sinh trở đi, Lập Thiên không dám để tâm đến những gì xảy ra xung quanh mình.

Chẳng qua cũng từ lúc đó trở đi, toàn bộ học viên trong phòng đều đã bị Lập Thiên chọc giận, ai nấy đã chẳng còn tâm trạng học hành gì nữa mà chuyển sang chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, không bỏ sót bất kỳ điểm nào. Thấy Lập Thiên cứ qua một lúc là lại di chuyển bàn ghế sang chỗ khác, tư thế vẽ thì không ngừng thay đổi, khi thì đứng, lúc thì ngồi, đoạn lại nằm thì tỏ ra vô cùng khó hiểu, thế nhưng không có ai mở miệng lên tiếng hỏi thăm, chỉ nhỏ giọng bàn tán không ngừng.

Lập Thiên lúc này đang tập trung vẽ lại từng biến hoá một của phù văn, toàn bộ ý thức tập trung tại một điểm, tâm lực tiêu hao với cường độ cực kỳ lớn. Bởi vì biết hình dáng phù văn sẽ luân phiên biến đổi cho nên hắn buộc phải ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của nó trong khoảng thời gian ngắn, đảm bảo chỉ nhìn một lần là có thể vẽ lại y hệt. Thậm chí để phương vị không bị thay đổi, toàn thân hắn không dám cử động lấy một cái, muỗi cắn cũng phải chịu đựng, mồ hôi chảy dài cũng không dám dùng tay lau.

Lập Thiên hoạ phù bằng cả tâm tư nhiệt huyết của mình nhưng không hề biết rằng, phù văn chuyển động không phải vì nó biết chuyển động mà do linh khí ngưng tụ bên trong phù văn lưu chuyển tạo thành. Linh phù phẩm chất càng cao thì linh khí ẩn chứa bên trong phù văn càng lớn, linh tính sẽ càng cao, tốc độ biến đổi cũng sẽ càng nhanh, số lượng ảo ảnh cũng sẽ càng nhiều.

Đối với trạng thái này của linh phù các phù sư đều nắm rất rõ, cho nên khi tiến hành nghiên cứu học hỏi một loại phù văn mới, các phù sư thường không chỉ nhìn vào mẫu hình để vẽ theo mà phải dùng rất nhiều phương pháp khác nhau để mô phỏng ý tứ của người đã tạo ra loại linh phù đó, dụng tâm cảm ngộ ý cảnh mà loại phù văn đó biểu trưng như thế nào, cuối cùng mới dùng nét chữ để thể hiện ra.

Còn Lập Thiên thì không, hắn chỉ vì vui thích nhất thời mà đi học hoạ phù, thậm chí còn chẳng thèm đọc qua sách vở, đương nhiên không biết những việc này. Hình ảnh mà hắn nhìn thấy thực tế chỉ là một dạng biến hoá của phù văn mà thôi, không phải hình dạng chân thật của nó. Nếu hắn cho rằng mình vẽ giống mà đi vẽ lên kim ti phù bản, như vậy chắc chắn sẽ nhận lấy thất bại thảm hại.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.