Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Ngại Trả Giá Lớn

Tiểu thuyết gốc · 3400 chữ

Một ngày, ba ngày, năm ngày, bảy ngày, đến ngày thứ mười, rút cuộc Lập Thiên cũng vẽ xong toàn bộ các dạng biến hoá của sơn phù. Cầm lấy chồng giấy dày cộm nhét vào ngực áo, hắn vừa xoa nắn phần lưng vừa than thở như ông cụ non.

- Haiz, chỉ một đạo sơn phù thôi mà có đến ba mươi sáu dạng biến hoá, không khỏi quá khoa trương đi. Bất quá cuối cùng ta cũng vẽ xong rồi, chỉ chờ lấy kim ti phù bản ra thử nghiệm nữa là xong. Kể ra Tịch Linh Thuật ta tu luyện đẳng cấp không tệ, thử một cái chắc cũng chả chết ai đâu nhỉ?!

Nghĩ vậy, Lập Thiên mang tâm trạng đầy kích động đi đến Phù Văn Các mà quên mất rằng ngày hôm nay vừa đúng là ngày thứ mười hắn đi học hoạ phù.

Mới đặt chân đến phòng học, Lập Thiên không nói không rằng thẳng một đường đi tới khu vực lưu trữ tài liệu, hai mắt mở to hết cỡ, cẩn thận quan sát đồ đạc được đặt trên giá. Rất nhanh, hắn liền chú ý tới hai ống trúc nhỏ cùng một lọ sứ tinh xảo được bố trí ngay ngắn ở chính giữa.

Sau khi kiểm tra một chút, Lập Thiên không khó nhận ra đây chính là thứ mình cần tìm. Không chút chần chừ, đôi tay nhỏ thoăn thoắt đảo qua đảo lại, chẳng bao lâu đã lấy đủ số tài liệu bản thân cần dùng mang về bàn. Chỉ đáng tiếc, chuỗi hành vi này căn bản không thoát khỏi con mắt săm soi của đám học đồ Phù Văn Các đang có mặt ở đây.

Trước hành vi đầy bất thường của Lập Thiên, ban đầu mọi người đều cho rằng tối qua hắn đã nghĩ ra ý tưởng điên rồ nào đó nên hôm nay mới làm ra hành vi khác thường như vậy, chỉ liếc nhìn một cái cho có lệ rồi thôi. Nhưng đến khi thấy Lập Thiên dùng tay lôi một nắm kim ti phù bản từ trong ống trúc ra thì tròng mắt cả đám như muốn chui từ trong hốc mắt lăn ra ngoài, biểu tình kinh hoàng tột độ.

Là học đồ của Phù Văn Các, ngoại trừ Lập Thiên là người mới, thời gian học tập ngắn ngủi ra thì những người khác người ít cũng được vài ba tháng, người lâu cũng đến vài ba năm. Thế nhưng cho dù là môn đồ kỳ cựu nhất, từ trước đến nay cũng chưa từng thấy qua người nào dám động đến tài sản của tông môn bình thản tự nhiên như Lập Thiên cả.

Đối với phù sư, kim ti phù bản và linh mực chẳng khác nào tính mạng, mỗi một thứ đều là vật dụng quý giá không gì sánh được, dù là ai cũng đều hết mực nâng niu trân trọng. Cho nên kể cả khi kim ti phù bản và linh mực được để nghênh ngang khắp nơi, không có người quản lý bảo vệ thì bất kỳ ai cũng sẽ không động chạm đến chúng một cách tùy tiện.

Thế nhưng hiện giờ thì sao chứ? Lập Thiên tay phải chộp một phát, tay trái chộp một phát, từ trong ống trúc lôi ra hai nắm kim ti phù bản thật to mà chẳng thèm nhìn nội quy lấy một cái, đã thế còn vác nguyên cả lọ mực dùng để vẽ phù bê đặt lên bàn mình như thể tất cả những vật này đều thuộc về hắn vậy. Một người thấy thế không kìm được lo lắng, nhỏ giọng nói:

- Họ Khuyết kia muốn làm cái gì? Hắn, hắn vậy mà dám động đến tài bảo của Nghiêm trưởng lão, hắn chán sống rồi!

Một người khác nói xen vào:

- Ta xem tiểu tử kia đúng là chán sống rồi. Bất quá chán sống cũng là việc của hắn, chúng ta không cần nhúng tay vào. Dù sao chỗ tài bảo kia cũng không phải của mấy người chúng ta, hắn muốn dùng muốn phá thế nào thì mặc xác hắn thôi.

Một người khác gật gù tiếp lời:

- Đúng vậy, ta nghe nói tiểu tử kia là người không biết quy củ, thích gì làm nấy. Cũng tốt, hôm nay chúng ta để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, đợi đến khi mọi chuyện đã rồi, hắn muốn chối cãi cũng không được, mà chúng ta cũng có cái cớ tống cổ hắn ra khỏi đây.

- Các ngươi cứ đợi mà xem, đợi khi Nghiêm trưởng lão phát hiện ra sự việc, tiểu tử kia không bị đánh chết cũng bị đánh cho tàn phế là cái chắc. Đừng nhìn Nghiêm trưởng lão bình thời hiền lành ít nói, bản chất cũng là người rất nóng tính và nghiêm khắc đấy, ngay cả chưởng môn cũng phải nể mặt lão mấy phần.

Nghe đám đồng môn bàn tán nửa ngày, đến đây, tên học đồ mấy ngày trước bị Lập Thiên hủy hoại mất tấm phù văn sắp ra lò liền dùng giọng điệu đầy oán hận, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói:

- Thế thì càng tốt, tiểu tử kia dám phá hoại mồ hôi xương máu của ta, chết ngàn lần cũng chưa hết tội. Đợi Nghiêm trưởng lão hỏi đến, chúng ta mỗi người tích cực đổ thêm dầu vào lửa, ta không tin ngay cả Nghiêm trưởng lão cũng không làm gì được hắn.

- Chiến tu đệ tử thì sao? Được chưởng môn coi trọng thì như thế nào? Ta không tin tông môn rộng lớn như vậy lại không có người nào trị được hắn!

Những người bên cạnh nghe nói thì có vài người gật đầu đồng thuận với ý tưởng này, một số khác thì tỏ vẻ lưỡng lự không biết có nên làm như thế hay không. Dù sao trong số rất nhiều học đồ có mặt ở đây, có không ít người vì sự xuất hiện của Lập Thiên mà quá trình học tập bị xao nhãng, trong lòng ít nhiều đều nảy sinh sự chán ghét đối với hắn.

Theo lẽ thường, nếu Lập Thiên là một đệ tử hàn môn nào khác thì sớm đã bị tống cổ ra khỏi Phù Văn Các từ lâu rồi chứ chẳng tồn tại ở đây tận mười ngày trời. Chẳng qua khi nghe đến danh phận chiến tu đệ tử cấp hai, còn là người được chưởng môn quan tâm bồi dưỡng, ai nấy đều tỏ ra kiêng dè, không muốn động chạm tới nên mới phải cắn răng chịu đựng.

Khách quan mà nói, thực ra phần lớn nguyên nhân không phải bắt nguồn từ Lập Thiên mà đến từ bản thân những học đồ ở đây. Những người này hằng ngày đã quen với cách học thụ động, cứ ngồi một chỗ tỏ ra bản thân cần cù chăm chỉ nhưng thực tế chẳng chịu động não. Lập Thiên thì khác, hắn thích chủ động trong mọi chuyện, gặp khó sẽ biến, căn bản không chấp nhận tiến độ học tập cứ dậm chân tại chỗ như vậy.

Từ một khía cạnh nào đó xem xét, Lập Thiên chính là loại người không an phận, một là hắn sẽ trở thành người xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó trong thời gian ngắn, hai là dứt khoát bỏ qua luôn không thèm quan tâm đến nữa, sẽ không dây dưa kiểu bỏ thì thương, vương thì tội như bao người. Có lẽ chính vì cách nghĩ này của Lập Thiên cho nên mới khiến phong cách học hành của hắn trở nên kỳ quặc trong mắt mọi người, mà thứ kỳ quặc này vừa hay lại kích thích lòng hiếu kỳ của bọn họ, khiến bọn họ không cách nào chú tâm vào công việc của mình được.

Hơn nữa có một vài người còn cảm thấy đố kỵ với Lập Thiên, không chỉ vì hắn là chiến tu đệ tử cấp hai hay là người được chưởng môn chú ý, mà hắn mới đến học họa phù có mười ngày nhưng đã tìm ra được bản chất vấn đề, cứ thế vẽ ra các dạng biến hóa của một loại phù văn mà không cần ai chỉ điểm, loại thiên phú này cũng chọc cho người khác phải ghen tỵ đi.

Bằng rất nhiều yếu tố như vậy, cả đám học đồ Phù Văn Các đối với Lập Thiên đã sớm tích đầy một bụng bất mãn. Giờ đây, khi thấy hắn chuẩn bị làm ra hành động sai trái nhưng không ai muốn lên tiếng nhắc nhở mà để mặc cho hắn làm. Dù sao nếu Lập Thiên bị phạt, tương lai bọn họ cũng sẽ bớt đau đầu. Chuyện tốt như vậy, khua chiêng gõ trống ăn mừng còn không kịp, sao phải nghĩ ngợi làm gì cho mệt người ra.

Đổi lại Lập Thiên tâm tư đơn thuần, cũng không quản nhiều như vậy. Hắn là hạng người vô cùng quyết đoán, dám nghĩ dám làm, đã đưa ra chủ ý thì sẽ theo đó mà làm, chỉ cần kế hoạch diễn ra đúng theo dự kiến thì hắn sẽ làm đến cùng chứ không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng. Bây giờ kế hoạch đã đi đến đoạn cuối, sao có thể chỉ vì một cái quy củ mà bỏ dở được chứ.

Rút cuộc chuyện gì đến cũng phải đến, cầm được kim ti phù bản trong tay, Lập Thiên lập tức thi triển biện pháp sao chép phù văn trên giấy lên kim ti phù bản sao cho hoàn hảo nhất, mà cách làm của hắn là dùng dao nhọn khoét đi phần chữ trên tờ giấy rồi chồng lên phù bản, sau đó dùng linh mực đồ lên. Làm như thế sẽ khiến nét chữ y chang nhau mà nét mực không bị lem ra xung quanh, có thể nói đây là một cách làm gian lận cũng không sai.

Thời gian chậm chạp trôi qua, trong khi Lập Thiên đang chăm chú vẽ vẽ viết viết thì những người khác đều đang nuốt nước bọt ừng ực, có người nuốt đến khản cả cổ rồi mà vẫn tiếp tục nuốt không ngừng. Tuy biểu cảm không ai giống ai, bất quá vẻ kinh sợ không ai không có.

Dù sao kim tu phù bản và phù mực đều là những loại vật liệu quý hiếm, giá thành không hề rẻ. Không ai tin rằng chỗ vật phẩm quý giá ngần ấy lại bị một tên học đồ mới nhập học có mười ngày mang ra làm đồ thí nghiệm cả. Hành động này trong mắt bọn họ quả thực còn ác ôn hơn cả bại gia tử, không xem môn quy ra gì.

Có người nhìn thấy cảnh này thì sợ đến mức không dám học tiếp, lập tức thu dọn giấy bút mực nghiên rời khỏi Phù Văn Các trở về phòng, sợ bị Lập Thiên liên lụy. Một số khác vững tâm hơn thì vẫn ngồi yên quan sát, tuy nhiên người nào người nấy đều âm thầm dịch chuyển bàn ra xa chỗ Lập Thiên ngồi, tránh cho Nghiêm trưởng lão xuất hiện đột ngột lại hiểu nhầm bản thân mình có liên quan.

Mà Lập Thiên sau khi vẽ phù văn lên kim ti phù bản xong thì không ngần ngại thi triển đồng thời hai đạo pháp môn là Tịch Linh Thuật và Khống Linh Thuật, cố gắng dẫn dắt linh khí nội thể vào trong phù văn, biến nó từ một tấm phù văn thành một đạo linh phù.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Lập Thiên vẫn đang cặm cụi hoàn thành công đoạn cuối cùng của mình. Những lần đầu do chưa quen với việc khống chế linh khí cho nên tốc độ làm việc có hơi chậm, nhưng càng về sau thì tốc độ càng được cải thiện, vì đó mà số lượng phù bản bị hư hỏng cũng nhiều hơn trông thấy.

- Xột xoạt, tanh tách, phành phạch...

Tiếng giấy rách không ngừng vang lên, khói trắng tỏa ra nhanh chóng bao phủ căn phòng, mùi cháy khét xông vào mũi khiến ai ai cũng thấy khó chịu, mắt mũi cay xè. Cứ mỗi một lần Lập Thiên thi pháp thất bại thì đều có âm thanh xột xoạt vang lên, nghe sao mà tê tái tâm hồn, chỉ bất quá tất cả mọi người đều cố gắng chịu đựng, nín thở nhìn hắn thi pháp.

Kỳ lạ ở chỗ, khi gặp phải tình huống này, Lập Thiên chỉ khẽ nheo mày một cái, tỏ ra hơi thất vọng trong chốc lát, sau đó mọi thứ đâu lại vào đấy. Trong khi những người đang đứng nhìn xung quanh khi trông thấy cảnh tượng ấy thì thân thể đều giãy nảy lên, cảm tưởng như vừa bị lôi điện đánh vào người, toàn thân run rẩy kịch liệt, tay chân tê dại, nói không nên lời.

Thiên địa vắng vẻ, không gian ngưng đọng, loại trạng thái căng thẳng bức bối bao vây lấy căn phòng nhỏ và cả những người đang có mặt bên trong, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Chỉ bất quá loại trạng thái này cũng không duy trì được quá lâu.

Đúng như thường lệ, vào cuối ngày, Nghiêm trưởng lão cũng ghé đến phòng hoạ phù để kiểm tra thành quả của các môn đồ đệ tử. Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng bị mở ra, Nghiêm trưởng lão còn chưa kịp bước vào thì đã bị khói trắng phả vào mặt, tiếp đó là mùi khét lẹt của phù bản bị đốt cháy xông thẳng vào mũi, sắc mặt bỗng trầm trọng xuống.

Nghiêm trưởng lão che miệng ho lên khù khụ, tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Bất ngờ Nghiêm trưởng lão phẩy mạnh tay một cái, một đạo linh lực mạnh mẽ tuôn ra, khuấy động cuồng phong gào rú xộc thẳng vào phòng cuốn theo toàn bộ khói bụi bay ra ngoài, trả lại bầu không gian sạch sẽ thoáng đãng.

Sau khi làm sạch bầu không khí, lúc bấy giờ Nghiêm trưởng lão mới nhìn thấy tình huống phát sinh bên trong phòng, tâm tư dấy lên vô vàn nghi vấn lẫn khó hiểu. Ngược lại, đám học đồ khi nhìn thấy Nghiêm trưởng lão thì tất cả đều sợ đến mất mật, có người còn tự động quỳ gối bên bàn của mình, cúi đầu không dám nhìn lên.

Mà chính vào lúc này, chẳng biết Lập Thiên tập trung đến mức độ nào, chỉ biết toàn bộ tình huống phát sinh ở xung quanh hắn đều chẳng hề hay biết gì. Hắn đang bận bịu dẫn dắt linh khí vào ba đạo phù văn cuối cùng còn sót lại trên bàn.

- Chỉ còn có ba cái, xem ra ba mươi ba bản phù văn trước đó nhất định là huyễn tượng do phù văn biến ảo mà thành. Hiện tại có thể chắc chắn dáng vẻ phù văn chân chính đang nằm trong ba tấm phù bản này mà thôi.

Lập Thiên tự nhủ lòng, sau đó tiếp tục bắt tay vào làm, trước tiên là rạch mẫu phù văn trên giấy để sang một bên, tiếp theo dùng linh mực đồ xuống, cuối cùng là dùng linh khí dẫn vào. Hoàn cảnh làm việc vẫn như cũ, chỉ khác ở chỗ lần này khán giả đã tăng thêm một người.

Nghiêm trưởng lão vô thanh vô tức đi đến bên cạnh Lập Thiên, hai mắt trợn trừng nhìn những việc hắn làm, trái tim như bị ai đó đâm cho mấy dao, đau đến đứt từng khúc ruột. Bỗng nghe tạch một tiếng, theo hành động rót linh khí nội thể vào phù văn của Lập Thiên, một tấm phù bản không chịu được linh khí tác động mà rách toác ra, dọa cho Nghiêm trưởng lão chết điếng người ngay tại chỗ.

Nhìn thấy cảnh này, tay chân Nghiêm trưởng lão bỗng nhiên mềm nhũn, dường như sắp bị tràng cảnh khủng bố trước mặt dọa cho ngã nhào. Lão liên tục dùng tay vuốt ngực, một tay vịn vào thành cửa, tự ép bản thân phải bình tĩnh lại. Dù sao cái tên tiểu quỷ trước mặt đã phá hoại không biết bao nhiêu là kim ti phù bản rồi, có hủy thêm vài ba cái cũng chẳng đáng là gì. Đợi khi hắn phá xong sẽ xử lý luôn một thể cũng không muộn, trước mắt cần phải xem xem tên quỷ sứ này muốn làm cái gì đã.

Lại tạch một tiếng, một tấm kim ti phù bản khác lại bị phá hỏng, mí mắt Lập Thiên giật giật mấy cái, cảm giác ông trời không khỏi quá biết trêu ngươi rồi đi. Hắn sớm biết trong số rất nhiều dạng biến hóa của phù văn chỉ có một cái là thật mà thôi. Chỉ là có chết đi sống lại hắn cũng không thể tin nổi thử nghiệm liên tục ba mươi sáu cái mà cái đúng lại rơi trúng vào cái cuối cùng.

Lập Thiên cầm bản phù văn thứ ba mươi sáu trên tay, trong đầu xuất hiện vô số ưu tư. Trước khi dùng linh khí dẫn vào phù văn, hắn chợt áp nó vào giữa lòng bàn tay, miệng lâm râm khấn vái.

- Lạy trời lạy phật, lần này đừng có thất bại nữa. Ta chỉ còn một tấm này thôi, nếu còn thất bại chỉ e là chịu không nổi mất.

Lập Thiên vừa cầu khấn vừa nghĩ đến hậu quả tương lai bản thân phải gánh chịu, bụng dạ cồn cào như bị bỏ đói cả tuần trời. Quả thực nếu một lúc đồng thời phá hủy ba mươi sáu tấm phù bản mà không tạo ra bất kỳ thành tựu gì mà nói, Nghiêm trưởng lão chắc chắn sẽ phạt hắn rất nặng, thậm chí có thể bị đuổi học nữa.

Thật lòng thì Lập Thiên cũng không biết đám kim ti phù bảo kia có giá trị thế nào, chẳng qua lúc mới nhập học hắn đã nghe Nghiêm trưởng lão dặn dò không được tùy tiện động đến chúng. Bây giờ động thì cũng đã động rồi, mặc dù có mục đích đường hoàng nhưng nếu không có bằng chứng thì rất khó giải thích với đối phương lý do dùng đến.

Cũng may, trời phật không khiến Lập Thiên thất vọng. Vào lần thứ ba mươi sáu, Lập Thiên thành công dẫn dắt một đạo linh khí vào trong phù văn mà không khiến cho nó bạo nổ. Chỉ thấy phù bản đang nằm yên bỗng nhiên cử động, phù văn khi đã dung nhập linh khí đột ngột xuất hiện biến hóa cực kỳ rõ rệt, linh quang phảng phất tán ra mỗi thời mỗi khắc, phiêu phù huyền ảo, mỹ lệ hoàng tráng.

Thành công ngay tại thời điểm phút chót, Lập Thiên vui mừng quá đỗi, vội vàng cầm lấy linh phù nhảy cẩng lên. Dù tấm linh phù này chỉ được gia nhập một đạo linh lực của hắn, năng lực yếu ớt, xét phẩm chất xem ra chỉ thuộc hàng thứ phẩm, bất quá như vậy cũng đủ để hắn lấy làm hãnh diện lắm rồi.

- Thành công rồi, ta thành công rồi. Haha haha, haha haha.

Lập Thiên cầm linh phù dơ lên thật cao, miệng thì hét vang trời, mặt mày hớn hở đứng bật dậy, muốn mang linh phù đi khoe khoang với tất cả mọi người, để cho đám người này biết mình là ai, tài hoa to lớn bậc nào.

Chỉ bất quá chỉ mới vừa đứng dậy thì ánh mắt Lập Thiên chợt rơi vào một khuôn mặt gầy gò nhăn nhúm, hai mắt trợn trừng đầy hung tợn, dọa cho hắn hồn vía lên mây, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, biểu cảm vui mừng tan biến đâu mất, đổi lại là sự sợ hãi xâm chiếm tâm hồn.

- Là, là, là... Nghiêm trưởng lão, ngài đến khi nào vậy?!!!!

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.