Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân Cấp Chiến Tu Đệ Tử

Tiểu thuyết gốc · 3431 chữ

Tại Minh Tiêu Điện, một cuộc họp được tổ chức để bàn bạc vấn đề triển khai đợt chiến tu phù chiếu lần thứ hai vào sáu tháng sau. Tử Diêu chân nhân là người chủ trì, nói:

- Các vị sư thúc sư bá, nhiệm vụ chiến tu phù chiếu lần tới hay là cho đám trẻ kia đi Thần Tuyết Sơn một phen xem sao. Thần Tuyết Sơn cách rất xa tổng đàn Trường Sinh Phái, lại gần với Truyền Tống Liên Châu Đại Trận dẫn đi Thiên Nguyên, nhìn chung tương đối an toàn.

- Hơn nữa ở tuyết sơn có rất nhiều Hỏa Nhãn Yêu Lang, nội đan của chúng giá trị thế nào chắc các vị đều đã biết rõ. Để bọn trẻ đi một lần mở mang tầm mắt, thử đọ sức với đám yêu lang hung dữ trau dồi thực lực, tiện thể tuần tra khu vực biên giới bắc phương ta cũng tốt, xem xem nơi đó liệu có phát sinh sự tình gì mà chúng ta không biết hay không.

Mười vị trưởng lão im lặng lắng nghe, đại trưởng lão từ đầu chí cuối sắc mặt luôn giữ một vẻ nặng nề, đoạn nói:

- Chưởng môn, tạm thời khoan hãy nói đến nhiệm vụ chiến tu phù chiếu lần thứ hai là gì, chuyện quan trọng trước mắt cần thảo luận là lần này sẽ phái ai đi thì hơn.

- Theo ta được biết, đệ tử trẻ dưới hai mươi tuổi trong đợt phù chiếu chiến tu kỳ thứ nhất đã bị điều đi gần hết, sót lại chẳng được bao nhiêu. Ngươi không định bắt buộc số đó phải tham gia nốt, còn ép những người vừa tham gia lịch luyện trở về phải tiếp tục đi lại lần khác đấy chứ?!

Ngũ trưởng lão nghe xong thì hiểu ra lo lắng của đại trưởng lão, lập tức lên tiếng khuyên can.

- Chuyện đó e rằng không thích hợp. Đám trẻ kia từ Đồ Ma Lĩnh trở về ít nhiều đều bị thương, tu vi hao tổn, tinh thần cũng không được tốt cho lắm. Nếu ép bọn chúng tiếp tục tham gia thì có phần không thỏa đáng, chí ít thì không thể bắt ép những người thương thế chưa lành tiếp tục tham gia khóa huấn luyện thứ hai được.

- Lại nói, nếu mở rộng phạm vi độ tuổi lên hai lăm hoặc ba mươi thì cũng có khả năng tuyển chọn đủ số lượng thí sinh tham gia, chỉ có điều muốn làm việc này cần phải cân nhắc thật kỹ lưỡng. Phải biết rằng, đệ tử tuổi tác đã cao hoặc là người tư chất bình thường, dù có tông môn đặc biệt bồi dưỡng cũng khó lòng tạo ra kỳ tích vượt bậc.

- Số còn lại cũng được coi là mầm mống tốt, tuy nhiên người có năng lực ở độ tuổi này thì đã trở thành tầng lớp lãnh đạo trong tông môn, có chức vụ riêng, đảm nhiệm các công việc trọng yếu trong từng ban ngành, khó lòng điều động đi được. Nếu tông môn có yêu cầu, bọn chúng đương nhiên không dám từ chối, bất quá khó nói trong lòng không sinh bất mãn.

- Bên cạnh đó một vấn đề khác cũng nảy sinh, đó là nếu những người này tham gia huấn luyện, công việc thường ngày của bọn chúng ai tới đảm nhiệm? Dù cho miễn cưỡng tìm đại một người nào đó thay thế thì hiệu quả công việc cũng sẽ bị giảm sút. Đừng nhìn ảnh hưởng này nhỏ bé mà khinh thường, bởi vì nếu tập hợp khoảng mấy trăm hay một ngàn cái nhỏ như vậy thì hậu quả sẽ lớn nhường nào không thể lường trước, sự ổn định của cả tông môn chắc chắc sẽ chịu đả kích lớn lao.

Tam trưởng lão ngẫm nghĩ hồi lâu, bất chợt cũng lên tiếng phân trần:

- Chưởng môn, ta cũng muốn góp ý đôi ba câu. Ngươi muốn trong mười năm đào tạo ra một ngàn cái chiến tu đệ tử kiệt xuất, vậy một trăm năm tức là một vạn, chuyện này không phải không làm được, nhưng lại không hề dễ dàng. Vấn đề ở đây không chỉ nằm ở việc làm sao tìm kiếm được nguồn nhân lực chất lượng cao mà còn nằm ở việc làm sao cung cấp đủ tài liệu tu hành cho bọn chúng.

- Lấy thí dụ, tạm thời cứ dùng tỷ lệ một mười mà tính, mười thí sinh tham gia huấn luyện chiến tu thì may mắn lắm cuối cùng cũng chỉ có một người trong số đó là đạt yêu cầu của ngươi, tỷ lệ này đã xem là cao rồi. Vậy muốn có được một vạn chiến tu đệ tử tinh anh, tức là phải dùng đến mười vạn tu sĩ trẻ. Mười vạn đệ tử trẻ, đây là con số không hề nhỏ, huống hồ còn phải lựa chọn đệ tử có tư chất tu hành từ trong rất nhiều người ra, cộng thêm giới hạn về độ tuổi, khó khăn càng tăng gấp bội.

- Không chỉ nhân lực, tài nguyên tu hành cũng là vấn đề nan giải. Bởi vì chiến tu đệ tử có nhiệm vụ và đường lối tu hành khác biệt, cho nên con số tài nguyên tiêu hao cũng sẽ lớn hơn những đệ tử thông thường rất nhiều. Chi tiêu cho người vạn chiến tu đệ tử, con số tài nguyên cần dùng đến sẽ cực kỳ lớn, chỉ mỗi Ứng Thiên Tông là không thể đáp ứng nổi, dù có tận dụng triệt để mọi nguồn lực cũng không duy trì được lâu.

- Mà như lời ngũ trưởng lão đã nói, nếu tuyển chọn các đệ tử có tư chất tốt để làm chiến tu đệ tử, vậy những công việc đòi hỏi chất xám trong tông môn ai sẽ thực hiện? Khi mà người nào cũng tập trung vào việc chém giết thì ai sẽ lao động sản xuất tạo ra của cải để nuôi sống cả tông môn đây? Ai cũng biết đối với tu sĩ, tài nguyên là vô cùng quan trọng, muốn đào tạo ra kỳ tài thì càng thêm trọng yếu, thiếu nó thì tông môn đã sụp đổ trước rồi, còn nói chi đợi đến ngày phồn thịnh.

- Cho nên, muốn bồi dưỡng ra càng nhiều chiến tu đệ tử, muốn cho kế hoạch trăm năm cải cách tiến triển thuận lợi thì không những không được phép cắt giảm số lượng nhân lực vận hành các hoạt động kinh doanh sản xuất trong tông mà ngược lại còn phải khuyến khích các đệ tử hăng say lao động, tông môn cần chăm chú bồi dưỡng, đào tạo tay nghề để bọn chúng càng ngày càng tạo ra nhiều giá trị hơn.

- Vì vậy, theo ý kiến của ta, việc bức ép các đệ tử trong tông tham gia huấn luyện trở thành chiến tu đệ tử là hành vi sai lầm, thậm chí gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng tông môn trong lòng mỗi đệ tử. Ở tình huống xấu nhất có thể phản tác dụng, đẩy nhiều người rời bỏ tông môn, gia nhập ma đạo cũng có thể, vẫn mong chưởng môn suy xét.

Tử Diêu chân nhân nghe nói, tâm tư cũng trở nên vô cùng căng thẳng. Mặc dù ông quyết tâm cải cách việc đào tạo bồi dưỡng thế hệ trẻ, nhưng cũng không mù quáng đến mức đem công sức bao đời tiền nhân Ứng Thiên Tông gây dựng ra đánh cược.

Muốn phát triển là tốt, muốn duy trì hòa bình ổn định của bắc phương cũng là tốt, muốn trừ ma vệ đạo càng là việc tốt, thế nhưng cái gì cũng phải làm từng bước một, không thể hấp tấp nóng vội để rồi cái gì cũng làm dở dơ ương ương, không cái gì ra cái gì, thiệt của thua thân.

Đối với vấn đề mà các vị trưởng lão vừa đưa ra, Tử Diêu chân nhân mấy ngày qua cũng đã cân nhắc rất nhiều. Ông biết những đệ tử mới tham gia huấn luyện trở về khó mà đi tiếp đợt hai được. Dù sao thời gian trì hoãn giữa hai đợt phù chiếu chỉ có sáu tháng, hoàn toàn không đủ để một người dưỡng thương và tăng lên thực lực.

Nâng cao độ tuổi để tuyển chọn thí sinh cũng là một biện pháp, chỉ là những người lớn tuổi đã có thâm niên làm việc, thực sự khó lòng cắt giảm với số lượng lớn. Cho dù lần này có thể tuyển chọn ra đủ một ngàn người, nhưng những đợt phù chiếu lần thứ ba, thứ tư, thứ năm thì phải làm sao đây?

Cách làm giật gấu vá vai này đúng là không thể duy trì được lâu, cho nên thay vì cố chấp thực hiện cách làm đó, chi bằng tìm ra một biện pháp khác vẹn cả đôi đường rồi mới làm thì sẽ tốt hơn nhiều. Ngẫm nghĩ một chút, Tử Diêu chân nhân mới hướng mười vị trưởng lão, trịnh trọng hỏi:

- Vậy theo các vị, ta nên làm thế nào?

Tam trưởng lão không chút chần chừ, đáp:

- Muốn thực hiện kế hoạch trọng đại này, chúng ta không thể chỉ dựa vào chính mình mà cần phải tập hợp được nguồn lực của cả bắc phương lại với nhau. Chỉ khi nào tập hợp được nguồn lực của cả bắc phương, toàn thể mọi người chung sức đồng lòng, cùng Ứng Thiên Tông ta quyết tâm thực hiện thì mới mong kế hoạch đạt thành.

Tử Diêu chân nhân cũng sớm nghĩ tới kế sách này, chẳng qua vẫn cho rằng phương pháp này khó mà thực hiện được. Tập hợp nguồn lực của cả bắc phương, nói thì dễ, làm mới khó.

Trên lý thuyết, Ứng Thiên Tông luôn được xem là đầu tàu chính đạo bắc phương, dẫn dắt tu chân giới bắc phương tiến lên phía trước. Nhưng thực tế thì không phải vậy, Ứng Thiên Tông chỉ đóng vai trò là người đi đầu, định hướng đại cục chứ không quyết định đại cục, càng không phải là người bắt tay chỉ việc.

Có nghĩa là, Ứng Thiên Tông có thể tạo ra tiền lệ, bản thân đi đầu thực hiện để mọi người học tập noi theo, nhưng không cách nào đưa ra mệnh lệnh yêu cầu toàn thể thiên hạ làm theo ý mình, đây chính là điểm yếu chí mạng.

Huống hồ dưới tình hình chính trị căng thẳng, chính tà đại thế mập mờ, tự nhiên ai ai cũng sẽ dự trữ nguồn lực để bảo vệ sự nghiệp của chính mình, làm sao có khả năng đi biếu tặng cho người khác.

- Tam trưởng lão, ta cũng đã nghĩ đến việc này. Chỉ có điều Ứng Thiên Tông ta xưa nay luôn ở thế trung lập, thứ nhất không thể hạ mình đi cầu xin người giúp đỡ, thứ hai không thể ra lệnh bắt buộc người làm theo, nghĩ thế nào cũng không khả thi.

Đại trưởng lão nghe Tử Diêu chân nhân nói thì lắc đầu không cho là đúng, lập tức lên tiếng phản bác:

- Chưởng môn, ngươi nói vậy là sai rồi. Nếu nhìn ở một khía cạnh khác, ngươi sẽ thấy vấn đề này không khó giải quyết.

Tử Diêu chân nhân nghe nói mà kinh ngạc, không biết nếu nhìn ở khía cạnh khác thì mọi chuyện sẽ chuyển biến như thế nào, bèn hướng ánh mắt tới phía đại trưởng lão với vẻ mong đợi.

- Mời đại trưởng lão nói tiếp.

Đại trưởng lão hắng giọng một cái, tiếp lời:

- Ngươi muốn đào tạo một vạn chiến tu đệ tử, vậy đã từng nghĩ qua chuyện sẽ đối xử thế nào với một vạn tu sĩ tinh anh này chưa?

Tử Diêu chân nhân hơi sững người, chợt nhớ hình như ngoài phân chia cấp bậc dựa theo thành tích để cung cấp đãi ngộ ra thì ông vẫn chưa nghĩ tới việc sẽ đối xử thế nào với những người ưu tú này.

Đại trưởng lão thấy thế thì cười mỉm nói:

- Hẳn là chưa rồi, đúng không. Ngươi nhân danh chưởng môn, tự quyền sửa đổi môn quy, cải cách phương thức bồi dưỡng đệ tử của cả tông môn, xây dựng thêm một tầng lớp chiến tu đệ tử, bản thân ta không có ý kiến. Chỉ là, nếu ngươi đã quyết tâm làm, thế thì phải làm cho đến nơi đến chốn.

- Chiến tu đệ tử cũng là đệ tử tông ta, trước phụng thiên mệnh sau phụng tổ huấn, không thể chỉ ban cái danh lấy lệ là được. Ngươi không nghĩ thử chỉ một hai trăm người thì cách làm của ngươi không có vấn đề, nhưng một hai ngàn người vẫn sẽ không xảy ra vấn đề gì thật sao?

- Đã là quân thì cần có tướng, chiến tu đệ tử là một đội quân tinh nhuệ, vậy càng cần phải có mãnh tướng chỉ huy mới được. Ngươi chỉ lấy chiến công để phân cấp bậc mà không xây dựng tiêu chuẩn thực lực rõ ràng để lựa chọn lãnh đạo thì rất khó tìm ra người đứng đầu. Mà nếu không có người đứng đầu, chắc chắn đội quân đó sẽ loạn.

Tử Diêu chân nhân nghe đến đây thì đã hơi hơi hiểu ra ý tứ của đại trưởng lão, bèn hỏi:

- Ý của người là nên xây dựng một hệ thống phân cấp chiến tu đệ tử tương tự như các đệ tử khác sao?

Đại trưởng lão nói:

- Đúng thế. Nếu đệ tử nội môn có chân truyền đệ tử, thân truyền đệ tử, ưu tú đệ tử, vinh quang đệ tử, vậy thì chiến tu đệ tử cũng nên có chiến tu chân truyền đệ tử, chiến tu thân truyền đệ tử, chiến tu ưu tú đệ tử, chiến tu vinh quang đệ tử.

- Cho dù sau này ngươi lựa chọn chiến tu chân truyền đệ tử hay chân truyền đệ tử để phong làm chưởng môn kế vị thì đều phải đối xử bình đẳng với bọn chúng, dựa trên cơ sở lựa chọn nhân tài mà bao đời tổ sư sử dụng để đưa ra quyết định sau cùng.

- Một khi hệ thống đệ tử mới này được đưa vào thực tiễn, ngươi thử nghĩ xem có phải sẽ khiến vô số đệ tử trẻ tuổi có tinh thần nhiệt huyết trên khắp bắc phương sục sôi ý chí mà tìm đến tận cửa Ứng Thiên Tông ta bái sư hay không?!

- Xưa nay, việc Ứng Thiên Tông ta lựa chọn chân truyền đệ tử luôn không dựa vào mối quan hệ môn phái hay dòng dõi huyết mạch, cho nên các thế gia đại phiệt, con cháu vương hầu ít quan tâm tới. Thế nhưng nếu hệ thống tuyển chọn chiến tu đệ tử vận hành, chắc chắn sẽ khiến bọn họ phải suy nghĩ lại.

- Nếu như có thể tập hợp nguồn nhân lực chất lượng cao của cả bắc phương về đây, nguồn lực của toàn bộ bắc phương tất nhiên cũng sẽ quy tụ về Ứng Thiên Tông chúng ta. Khi đó, việc đào tạo ra một vạn chiến tu đệ tử sẽ không còn là vấn đề nan giải nữa mà chỉ là vấn đề thời gian thôi.

- Đổi lại là gì, thay vì chúng ta giữ khư khư sự trung lập của tông môn, bảo vệ quyền tự chủ và độc lập của tông môn với thế sự thì bây giờ chúng ta phải hy sinh bớt một phần quyền lợi đó để phục vụ sự hưng thịnh của toàn thể chúng sinh thiên hạ.

- Nói gì thì nói, thời thế nay đã khác xưa, tổ vỡ ắt không có trứng lành. Nếu để đám người Trường Sinh Phái chiếm được tiên cơ, Ứng Thiên Tông có bảo thủ cũng khó giữ được toàn vẹn. Còn nếu chúng ta bắt tay cùng các thế lực khác, tạo lập mối quan hệ mật thiết, khống chế đại cục, vậy thì mọi chuyện sẽ khác đi.

- Việc quan trọng nhất cần phải làm đó là nói cho người trong thiên hạ biết rằng, Ứng Thiên Tông đào tạo chiến tu đệ tử không phải chỉ để bảo vệ an nguy của Ứng Thiên Tông mà là đang bảo vệ an nguy của cả bắc phương này. Phải để bọn họ biết rằng, phàm là người có cống hiến cho việc đào tạo chiến tu đệ tử, Ứng Thiên Tông sẽ có trách nhiệm bảo hộ bọn họ trước sự đe đọa của bè lũ ma đạo.

- Thực tế, đối với những thế lực lớn mạnh như vương tộc Hạ quốc hay Vô Đạo Môn, một chữ bảo hộ này không tính là cái gì. Thế nhưng đối với những gia tộc nhỏ hay các tán tu, thậm chí một số cá nhân có thiên phú dị bẩm xuất thân hàn môn mà nói thì hai chữ bảo hộ này có giá trị còn lớn hơn bất kỳ loại tài vật hiếm có khó tìm nào trên thế gian này.

- Trong khi con cháu của bọn họ có khả năng trở thành người có địa vị cao tại Ứng Thiên Tông, gia tộc có khả năng được Ứng Thiên Tông ra sức che chở, thử hỏi có mấy người nguyện ý bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này đây?!

- Cho nên theo ý của ta, việc các đệ tử trong tông có muốn tham gia vào quá trình huấn luyện chiến tu đệ tử hay không cứ để mặc cho bọn chúng tự do lựa chọn. Nếu ai muốn tham gia thì cho bọn chúng tham gia, nếu không muốn tham gia thì để bọn chúng lao động sản xuất, tạo ra tài nguyên phục vụ chiến tu đệ tử.

- Mặc dù ban đầu có thể có ít người tự nguyện dấn thân vào nguy hiểm, thế nhưng nếu để bọn chúng thấy rằng người đi trước đạt được thành tựu tu hành to lớn, thực lực tiến triển vượt bậc, đến khi đó chắc chắn sẽ thu hút thêm càng nhiều người tham gia vào mà chẳng cần ai thúc ép. Cũng chính vì thế, bọn chúng thay vì oán hận vì bị tông môn ngược đãi sẽ đầy lòng cảm kích, mà mấy lão già như chúng ta cũng không mất lòng ai cả.

- Bên cạnh đó, tông môn sẽ tiến hành chiêu sinh liên tục, thu hút anh tài hào kiệt khắp bắc phương tham gia vào quá trình huấn luyện. Hình thức đãi ngộ vẫn như cũ, chúng ta không phụ bạc bất kỳ người nào, chỉ cần chịu dốc sức thì tông môn sẽ tưởng thưởng xứng đáng. Muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn công pháp có công pháp, chỉ cần bọn chúng trung thành với tông môn, trung thành với chính đạo thì mọi thứ tông môn đều có thể ban tặng.

- Và dĩ nhiên rồi, khi thực lực bọn chúng đạt đến một trình độ nhất định nào đó, ví như cảnh giới Ngự Khí hậu kỳ và điểm công huân từ cấp bảy trở lên thì có thể cho bọn chúng đọ sức tranh tài một phen, tuyển chọn ra đệ tử đứng đầu, phong làm chân truyền chiến tu đệ tử. Thậm chí nếu ngươi ưng ý tên tiểu tử họ Khuyết kia, cũng có thể thông qua đó thu hắn làm chiến tu thân truyền đệ tử mà không ai có thể dị nghị gì được.

Nghe tới đây, Tử Diêu chân nhân khẩn trương đến mức đứng ngồi không yên, biểu cảm vui mừng không thể che giấu. Những lời của đại trưởng lão vừa rồi nói đúng vào tâm tư của ông khiến ông không thể không kích động cho được. Quả thực chỉ cần làm theo cách vừa nói, vấn đề mấu chốt sẽ được giải quyết, vấn đề con người, vấn đề tài nguyên, áp lực nội bộ mà tông môn phải gánh chịu cũng sẽ giảm đi đáng kể.

- Hay, rất hay. Tử Diêu xin đa tạ các vị sư thúc sư bá chỉ điểm, ta sẽ lập tức cho người đi làm ngay.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.