Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Ma

Tiểu thuyết gốc · 1537 chữ

Chưa kịp hoàn hồn một cánh tay thô ráp to lớn đã túm chặt lấy vai của nó. Tam Lang cả kinh, cố hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể nào thoát ra được. Tình thế hiện tại như châu chấu đá xe, đối phương hung ác cười gằn lên, chẳng một chút suy chuyển nào cứ thế nhấc bổng nó lên trên không, hai con ngươi trắng dã, sòng sọc nhìn Tam Lang từ trên xuống dưới như đang kiểm tra một món hàng, quan sát một chút, tên đó cất miệng:

“ Mẹ kiếp! Tưởng bắt được món hời, ai dè chỉ là thằng nhóc khố rách áo ôm!”

Hắn mạnh tay lôi cổ áo Tam Lang tiến vào ngõ nhỏ gần đó, chừng chục bước chân liền ném Tam Lang về phía góc. Tam Lang bị ném đau hoa hết cả mắt, sau khi định thần nhìn kỹ lại thì nơi đó cũng có vài đứa nhỏ khác mặt mày lắm lem, tay chân bị trói, miệng bị nhét đầy vải thô đang nằm nấc nghẹn, run rẩy từng hồi.

Tam Lang vừa nghĩ đến việc kêu cứu thì bị một tên gầy gò, mặt mày gian xảo cầm cuộn vải nhét đầy khoang miệng. Hắn lại móc trong ngực áo ra một sợi dây thừng to, trói chặt tay chân Tam Lang. Tam Lang cố kêu gào, nhưng giờ chỉ phát ra tiếng ê a sầu não.

Trong góc khuất tối tăm nhất của Cổ Khê thành, hoàn toàn không có một chút ánh sáng nào của phồn hoa đô hội, họa chăng chỉ có vài ánh sáng yếu ớt len lỏi từ ánh trăng trên cao. Thế nên, chẳng có ai để ý đến sự tồn tại của nơi này. Chuột bọ bắt đầu đi ăn đêm, tiếng ho tiếng rên rỉ của những người bệnh già neo đơn không chốn nương tựa khiến không gian nơi đây càng thêm ảm đạm.

Tam Lang sau một thời gian thì cũng làm quen với sự tối tăm nơi này. Hai mắt nó mở to, đầu lúc lắc nhìn ngó cố gắng tìm kiếm cách thoát thân thì bỗng phát hiện bên cạnh mình có tiếng nấc nghẹn. Nó xoay đầu nhìn qua là một cô bé chạc mười hai tuổi, đầu tóc rũ rượi, hai chân bị xích, nó đang cố gắng dựa sát vào nhóc tỳ chỉ khoảng bốn năm tuổi đang bị trói gô. Khuôn mặt cô bé toát lên sự kinh sợ đến tột cùng, nước mắt cứ không ngừng rơi, nấc nghẹn từng cơn. Tam Lang cố gắng ê a , trườn vào sát cạnh cô bé, nhưng nó chỉ một mực lắc đầu rồi khóc không thôi. Đúng lúc này cả ba bắt đầu nghe tiếng bước chân và tiếng gầm gừ chửi rủa của tên thủ lĩnh.

Tên này to béo, cơ thể phát ra mùi hôi thối, trước ngực là một đám lông đen lớn nhìn xấu xí vô cùng, sau khi kiểm tra tay nãi của Tam Lang thì khịt mũi một cái thật lớn:

“ Mẹ kiếp! Tên nhóc nhà ngươi chỉ có vài cắc bạc, và một nấm cơm trắng ? Thật khiến lão tử điên tiết mà! Ây dà! Tưởng ngươi công tử nhà giàu ta còn để mạng lại mà kiếm tiền chuộc.”

Hắn cầm trên tay một thanh đại chùy lớn vừa gõ cộp cộp xuống đất còn lại nhếch mép cười, giọng khàn đục vang lên trong bóng đêm:

“Có trách thì trách gia cảnh nhà mày nghèo hèn, nên cái mạng của mày không có giá trị. Để lão tử đây móc tim của mày ra làm thuốc. Khà khà ! Vĩnh biệt mày nhé oắt con!”

Dứt lời hắn không ngần ngại vung mạnh một chùy xuống đầu Tam Lang. Nữ nhi hoảng loạn, nghẹn họng kêu lên ô ô ô, nó cố nhoài người để che khuất đi tầm nhìn của đứa em thơ trước cảnh tượng hãi hùng kia.

Hai tên đàn em đứng phía sau ôm bụng cười tàn ác, dường như việc này đối với chúng đã quá quen thuộc.

Về phần Tam Lang nó không nghĩ là tên béo kia lại ra tay nhanh và tàn độc đến như vậy. Nó chỉ kịp nghe một tiếng bốp thật lớn, đầu đau điếng, hai mắt hoa lên, máu tươi chảy ra, tràn lên vết sẹo trên trán. Những hình ảnh vô định lại xuất hiện trong mơ hồ. Nó giống như cơn lốc xoáy, cuồn cuộn xoay tròn theo những vong linh xa lạ, tiếng nói, tiếng thét thê lương vang vọng lại thoắt ẩn thoắt hiện. Giống như trước đây Tam Lang gục xuống, hai mắt nhắm nghiền, đầu bê bết máu mất đi ý thức. Tiếng cười the thé của tên thủ lĩnh vang lên, hắn bắt đầu ra lệnh:

“Há há há! Các ngươi mau phanh thây nó ra lấy quả tim cho ta! Thiên Địa Giáo đang thu thập tim đồng tử nam.”

Dứt lời hắn qua sang đá lăn tiểu nữ tử đang che chắn cho tiểu đệ của mình trước cảnh tượng ghê rợn này, cười khả ố nói:

“Và cặp mắt của đồng trinh nữ! Yên tâm ta sẽ làm nó thật nhẹ nhàng! Còn thằng em mày đưa nó đây cho ta!"

Dứt lời hắn kéo lê tiểu đồng tử đang bị trói ra phía trước. Tiểu nữ tử lệ tuôn đầy mặt, không thể nói được nên chỉ gào ra tiếng ô ô tan nát cõi lòng, nàng dập đầu van xin cố giành giật sự sống cho em mình, trong đêm tối, tiếng dập đầu bốp bốp vang lên càng làm tăng vẻ thê lương tột cùng. Nhưng bọn chúng đã làm nghề này thì làm còn lòng trắc ẩn. Hắn rống to chữ “Cút” rồi đạp thật mạnh vào người nàng. Nữ tử khuỵu xuống, lăn tròn trên đất ướt, hắn một tay xách thằng bé lên trên trời một tay đang định vung chùy thì nghe hai tiếng rắc rắc của xương gãy giòn tan khiến mọi thứ như chết lặng.

Tên thủ lĩnh quát lớn:

“Tề Côn, Tề Ngộ hai ngươi làm cái quái vậy! Tiếng xương gãy đó là sao?”

Không có bất cứ hồi âm nào, chỉ thấy trong bóng tối hai tên Tề Côn, Tề Ngộ đầu nghiêng sang một bên, người toàn máu hẳn là đã chết, cơ thể chúng đang bị thứ gì đó nhấc bổng treo lơ lửng rồi vứt thẳng về phía tên thủ lĩnh. Thấy hai các xác trước mặt toàn thân bê bết máu, lần đầu tiên trong đời hắn thật sự biết sợ hãi. Hắn vội thả thằng nhóc trên tay xuống hét lớn:

“Kẻ nào! Ngươi dám giết thuộc hạ của ta, ngươi có biết ta và Thiên Địa Giáo có quan hệ thế nào không? Ngươi dám…!”

“Xoẹt!”

Một âm thanh khô khốc vang lên khiến vài tên lâu la và mấy đứa trẻ bị trói xung quanh đó ai cũng kinh hãi nhìn về phía tên thủ lĩnh. Tam Lang từ lúc nào đã đứng sừng sững phía dưới, ánh mắt đỏ rực long lên từng hồi, trên trán vết sẹo kia lại hóa thành thực thể điều khiến hắc khí chẻ đôi thủ cấp của hắn.

Nữ nhi cố sức trườn về phía đệ đệ, hai mảnh vai gầy run lên bần bật, kinh hãi không thốt nên lời. Tiểu đệ chứng kiến cảnh đó thì ngất xỉu. Đám lâu la khóc thét, gào rú lên rồi toán loạn bỏ chạy. Điều này vô tình kích động đến Tam Lang đang điên cuồng như tu la nhân. Ánh mắt nó quay ngoắc hướng ánh nhìn tà ác về phía chỉ còn hai đứa trẻ đang bị trói nằm ở đó:

“Máu! Ta thích mùi máu! Thích sự sợ hãi của con mồi! Nào khóc đi, van xin đi!”

Tam Lang như con rối đang bị kéo dây, từ từ tiến đến chậm rãi, hắc khí cuộn quanh khiến mọi thứ xung quanh bị đẩy văng ra xa. Đứng trước mặt nữ nhi cùng đệ đệ, Tam Lang nở nụ cười quái dị tà ác, rồi vung tay lên, hắc khí hóa lưỡi gươm sắc bén theo lệnh lao đến định chém nát thân thể đối phương, bỗng nhiên cơ thể nó khựng lại, trong tâm khảm lại hiện lên hình ảnh Tam Lang đang gào thét van xin, nó lắc đầu xua mãi hình ảnh ấy đi nhưng không thể. Cuối cùng nó lấy hai tay ôm chặt đầu thét lớn:

“Không! Ác ma cút đi! Ngươi đang làm cái trò gì vậy! Cút cho ta!”

Tam Lang bật môi la lớn lên. Dứt lời hắc khí như có thứ gì kéo ngược trở lại vào cơ thể Tam Lang, vết sẹo cũng trở lại bình thường. Tam Lang sau chấn động đó liền lăn ra bất tỉnh.

Viên Quân đang truy tìm tung tích Tam Lang thì phát hiện luồng đạo khí cực lớn miệng không ngừng thốt lên:

“Cao nhân phương nào! Sao lại đến làm loạn nơi Cổ Khê nhỏ bé này!”

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.