Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Về Tông Môn

Tiểu thuyết gốc · 1056 chữ

Dù không biết đối phương là ai nhưng Viên Quân là một trong tám vị trưởng lão của Trường Sinh tông. Tu vi hiện tại của lão cũng đã đến Thượng đạo ngũ tầng, trong giới tu chân cũng được coi là có chút danh tiếng. Đạo lực vừa phát ra theo như phán đoán của hắn cũng chỉ tầm tu vi Trung Đạo.

Sau khi suy xét một hồi hắn ngay lập tức phi thăng đến chỗ phát ra đạo lực đó. Nhã Hinh và Vân Hy thấy vậy cũng bám sát theo sau. Đến nơi thì cảnh tượng kinh hoàng khiến ai cũng giật mình. Khu vực này vốn ẩm thấp tối tăm, này với mùi huyết tanh càng trở nên đáng sợ.

Viên Quân biết rõ nơi này việc giết người, thủ tiêu lẫn nhau là chuyện bình thường. Đây là mặt tối của Cổ Khê thành nhưng cũng không có cách gì triệt phá được bởi đứng đằng sau nó là tổ chức cực kỳ lớn Thiên Địa Giáo.

Lão dùng thần thức cảm nhận một hồi thì không phát hiện ra đạo lực kia nữa. Đang định quay lưng đi, thì từ phía góc nhà phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng “ Ô…ô…..ô”. Lão không chút do dự tiến đến xem xét tình hình, trên tay lúc này là một pháp bảo hình cầu được vận đạo khí vào khiến nó phát ra ánh sáng có thể dễ dàng quan sát mọi thứ xung quanh. Đập vào mắt ba người là hình ảnh Tam Lang nằm bất động. Nữ nhi bị trói đang cố gắng lê người lên phía trước cầu cứu, một bé trai ngất xỉu, trong góc cụt là vài đứa bé lem luốt cũng đang bị trói chặt tay chân. Bỗng Vân Hy và Nhã Hinh cùng đồng thanh lên tiếng:

“Kẻ đập vỡ Hựu Bàn! Chính là nó!”

Viên Quân nghe vậy thì hỏi lại một lần nữa:

“Các ngươi có chắn chắn!”

Nhã Hinh nhìn Vân Hy cả hai đều gật đầu không chút do dự:

“Vết sẹo trên trán nó làm sao có thể nhầm lẫn được!”

Viên Quân ngay lập tức ra lệnh cho hai người kia cởi trói và đưa lũ trẻ rời xa nơi này, đồng thời bố trí nơi ăn ở cho chúng. Vân Hy cầu xin được đi theo Viên Quân trưởng lão về biệt phủ để làm môn khách. Hắn suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Còn đích thân mình mang Tam Lang về Viên Quân động phủ để tiến hành tra khảo.

Năm ngày sau nơi động phủ Viên Quân thường bế quan

Vân Hy và Nhã Hinh đang thưởng trà, còn phần Viên Quân thì không ngừng mở ra Lĩnh Ngộ Đạo: Trường Sinh Môn - Pháp Nhị Ấn Trận. Không gian xung quanh Viên Quân đạo khí vây quanh, theo ấn thủ không ngừng chảy về phía Tam Lang nằm bất động. Sau thời gian ngắn người nó bắt đầu xuất hiện hai ấn chú một màu đen tượng trưng cho Ma đạo, một cái màu trắng tượng trưng cho Tiên Đạo xoay vòng quanh thân thăm dò. Chính giữa tâm trận có một ấn chú ghi chữ Vô tức không có đạo khí. Nếu một trong hai ấn chú kia sáng lên tức là có đạo khí.

Suốt năm ngày liền ấn chú vẫn chỉ nằm ở chữ Vô mà không hề suy chuyển chút nào. Điều này khiến Viên Quân kinh ngạc, đối phương nếu không có đạo khí trong người, sao có thể đánh vỡ được Hựu Bàn. Luồng đạo bí ẩn kia là từ cao nhân phương nào, Tam Lang có quá nhiều thứ kỳ lạ khiến lão cuối cùng đi đến quyết đinh mang nhóc tỳ về Trường Sinh tông. Đây là tiền lệ chưa từng có, bởi muốn đến được Trường Sinh tông đạo hữu trải qua rất nhiều bài kiểm tra khắc nghiệt, cực kỳ gian truân

Nhã Hinh vừa nghe quyết định của sư phụ thì há hốc mồm:

“Sư phụ, người sẽ đưa tên nhóc đó về Tông phái? Trời ơi! Ngay cả đệ tử còn chẳng có nổi vận may đó!”

Vân Hy hướng đến Viên Quân chắp tay cung kính nói:

“Tiền bối! Hựu Bàn đã vỡ, vãn bối tiếc nuối không thôi. Xin tiền bối chỉ dẫn cho vãn bối con đường gia nhập Tông môn!”

Viên Quân suy nghĩ một hồi liền xòe bàn tay vận khí, một lệnh bài bạch kim đầu hổ xuất hiện, người ném về phía Vân Hy:

“Đây là “Trường Sinh Vấn Sơ lệnh”. Đến Trường Sinh Vấn đưa cái này cho chủ quản, ngươi nếu đáp ứng các yêu cầu ở đó thì coi như chính thức trở thành môn sinh của Trường Sinh tông! Tiếp theo chỉ còn trông chờ vào cơ duyên của ngươi với y đạo!”

Ở nơi góc tối tăm Cổ Khê thành một bóng người mặc hắc y với khăn bịt đầu trùm kín như hòa lẫn vào trong màn đêm. Ánh mắt hắn dò xét và tìm kiếm một hồi cuối cùng phát hiện dưới đất mảnh ngọc bội và là thư mà cha của Tam Lang để lại. Miệng hắn nở nụ cười tà ác:

“Thiên Địa Thập Sát – Đệ Bát, khà khà cuối cùng cũng có tin tức của ngươi! Không ngờ hôm nay lại thu hoạch được lớn như vậy!”

Ba ngày sau

Trước mặt Tam Lang là một tiên cảnh thực sự. Linh tuyền tỏa ra mùi thơm của thảo mộc, khói dược bồng bềnh huyền ảo khiến ai cũng được xoa dịu mỗi khi đến nơi đây. Một động phủ rộng lớn hiện ra nguy nga tráng lệ, được đúc bằng vô số bảo thạch quý hiếm. Nơi này sinh khí ngập tràn khiến bất kỳ ai đến một lần cũng không muốn rời đi.

Viên Quân nắm tay Tam Lang tiến vào chánh điện, từ lúc hắn tỉnh lại vẫn chẳng dám nói một lời nào, bởi người bên cạnh bá khí bức nhân, bản thân nhóc tỳ không thể tin mình có thể đặt chân đứng ở nơi đệ nhất Nhân giới này, Viên Quân ra lệnh ngoại môn đệ tử đang gác trống:

“Đánh mười hai trống lệnh – Phán Đạo”

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.