Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đập Vỡ Hựu Bàn

Tiểu thuyết gốc · 1167 chữ

“Hây ya!”

Tam Lang hét lên một tiếng ngay lập tức dùng hết sức bình sinh tung quyền về phía trung tâm bàn thạch. Chỉ thấy tay vừa chạm vào phiến đá thạch anh kia thì bỗng dưng biến đổi thành một không gian khác. Xung quanh tối đen, một luồng sức mạnh vô hình nuốt lấy tay của Tam Lang. Tam Lang giãy giụa nhưng không cách nào cử động cánh tay được. Nó hoảng hốt sợ hãi, trong tích tắc vết sẹo nơi trán nóng rực lên, phóng ra một tia hắc khí khiến mắt Tam Lang đỏ rực quỷ dị. Trong một khắc, Tam Lang dường như mất đi ý thúc. Từng sợi gân trong cánh tay Tam Lang cứng lại, máu cuộn trào trong huyết mạch Tam Lang mở lòng bàn tay, ngón tay co lại thành thế trảo thủ, vồ mạnh vào luồng sức mạnh vô hình kia.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong tích tắc. Đám đông đang quan sát phía dưới bắt đầu cười cợt. Một tên tiến lên phía trước cất giọng trêu chọc:

“Hahaha, ta đã bảo rồi, tên nhóc vắt mũi chưa sạch, khố rách áo ôm như ngươi thì làm gì có đạo khí! Mau tránh ra để Vân Hy công tử cho ngươi mở rộng tầm mắt!”

Tiếng cười xôn xao rộ lên, Tam Lang cắn răng, thét lên một tiếng, kèm theo đó là âm thanh đổ vỡ chua chát vang lên:

“Tanh, rắc!”

Ai cũng há hốc miệng, Vân Hy đang bình thản đứng ôm quyền cũng không thể giữ được bình tĩnh mà thốt lên:

“Sao có thể! Ngay cả người đạt đến đạo khí Thượng đạo cũng chưa chắc đã đánh vỡ được Hựu Bàn. Tên nhóc này sao có thể!”

Hai tên môn sinh gác cổng quỳ sụp xuống dưới đất nhìn Tam Lang như quái vật, hốt hoảng kêu lên:

“Ngươi! Ngươi làm cái trò gì thế này! Làm sao! Làm sao có thể! Chết thật rồi, chúng ta phải báo cáo với sư phụ như thế nào đây?”

Tam Lang mơ hồ tỉnh lại thì giật mình, Hựu bàn trước mặt đã vỡ tan. Từng mảnh đã màu xám tro xen lẫn mảnh vụn rời rạc của thạch anh nằm lẫn lộn trên mặt đất, chẳng còn một chút linh khí nào như khi vừa xuất hiện. Nó chẳng nhớ gì cả ngoài trong lúc chống trả Hựu Bàn thì vô tình chìm vào ký ức đáng sợ tăm tối kia. Đám đông xô đẩy, chen nhau ùa lên trên đài để tân mắt chứng kiến Hựu Bàn bị đánh vỡ. Vân Hy và Nhã Hinh cũng độ khí bay lên trên đài. Tam Lang thấy vậy thì vô cùng sợ hãi. Nó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết là Hựu bàn kia là linh vật tông môn, hiếm có trên đời, giờ bị chính mình làm hư hại sẽ bị bắt tội . Trong đám đông hỗn độn, Tam Lang vô thức lùi về sau, hòa vào trong đám đông bỏ chạy, nếu còn nấn ná ở lại sẽ phiền phức vô cùng.

Mọi người xôn xao bàn tán, ai cũng chỉ nghĩ đến Hựu Bàn đã vỡ tan tành mà không để ý từ lúc nào thằng nhóc con kia đã bỏ trốn. Đến khi giật mình phát hiện ra thì mọi người bắt đầu đổ xô đi tìm. Nhã Hinh nhặt một mảnh vỡ lên nắm chặt trong tay, sau đó nhìn sang Vân Hy và đám môn đệ cất giọng:

“Sư phụ ta đang ở đây! Mọi người giúp ta tìm tên nhóc kia. Ta sẽ báo cáo chuyện này với người!”

Dứt lời Nhã Hinh liền phi thăng về phía trung tâm Cổ thành nơi chiếc thuyền hoa vẫn neo đậu ở đấy. Nàng chưa kịp lên tiếng thì bên trong giọng nam nhân đã vang lên:

“Con lại gây chuyện gì rắc rối sao! Biết vậy không dắt con theo!”

Nhã Hinh dậm chân:

“Sư phụ! Con không có làm gì cả, chuyện này quan trọng vô cùng! Hựu Bàn bị người ta đập vỡ rồi!”

Nhã Hinh vừa dứt lời một thân hắc ảnh từ lúc nào đã phi thăng về phía xa chân trời như một cơn gió cuốn. Nàng cũng nhanh chóng bám theo.

Đứng trên đài đá vôi, nam nhân hắc bào nhìn vào Hựu Bàn đã tan thành từng mảnh mà thở dài:

“Con nói là một tên nhóc chưa đến mười tuổi làm chuyện này! Sao có thể!”

Nhã Hinh kéo áo hai tên gác cổng cùng Vân Hy:

“Toàn bộ dân chúng Cổ Khê thành đều thấy, còn mấy tên này thì tận mắt chứng kiến!”

Nam nhân hắc bào nhìn một lượt, khiến hai tên môn sinh chỉ biết cúi đầu lo lắng mà gật lấy gật để. Nhìn về phía Vân Hy thì hắn chỉ khẽ ừm một tiếng, bản thân chẳng chút sợ sệt lên tiếng xác nhận:

“Ta còn chưa kịp thử thì nó đã đánh vỡ mất rồi!”

Nam nhân hắc bào nhìn thoáng qua Vân Hy, như thấy dáng dấp của người bạn hắn quen thuở xa xưa. Hắn ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi có phải con trai của Vân Côn trưởng lão Hoa Vân tông?”

Vân Hy chấp tay:

“Là vãn bối! Thật hổ thẹn! Tiền bối có phải là Viên Quân trưởng lão Trường Sinh tông! ”

Hắc y nhân chỉ gật đầu:

“Ngươi sao không ở cùng cha mà lại muốn xin vào tông phái của ta?”

Vân Hy chẳng chút do dự đáp:

“Trường Sinh tông với vô số bí thuật trường sinh, người người kính nể, vãn bối ngưỡng mộ đã lâu! Phụ thân vãn bối cũng đã đồng ý! Tiếc rằng!”

Vân Hy dứt lời liền nhìn về phía Hựu Bàn vỡ một lần nữa.

Viên Quân cũng thở dài lên tiếng:

“Kẻ gây họa còn bé như vậy ắt hẳn không chạy được xa! Mau cùng nhau đi tìm đưa về tông môn chịu tội!"

Về phần Tam Lang đang bỏ chạy thật xa khỏi Trường Sinh môn, nó chạy vào những con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Chạy trốn một hồi thì lạc vào khu ổ chuột của Cổ Khê thành. Nơi đây xung quanh là những ngôi nhà tranh lụp xụp, bẩn thỉu, sát cạnh nhau vô cùng ẩm thấp và chứa chấp rất nhiều thứ phức tạp. Nó thầm nghĩ nơi này dơ bẩn như vậy sẽ chẳng một ai tìm tới.

Tam Lang sợ hãi, dừng lại thở hổn hển, nó đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Trong các ngõ ngách nhỏ chỉ vọng lại tiếng rên rĩ, tiếng mèo kêu thảm thiết, tiếng người thì thầm, mùi hôi thối xông lên mũi đối lập hẳn với khung cảnh xa hoa ngoài kia. Bỗng một tiếng khàn đục vang lên ngay phía sau lưng Tam Lang:

“Thằng nhóc trắng tốt đấy, bán sẽ được giá lắm đây! Khà khà!”

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.