Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mồ Côi

Tiểu thuyết gốc · 911 chữ

Trưởng làng chứng kiến toàn bộ sự việc cố gắng khuyên nhũ:

“Tam Lang! Tiểu tử ngươi điên rồi sao! Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy! Ngươi không còn là con người nữa”

Nhìn thấy dáng vẻ của Tam Lang, ông lão hoảng sợ thoái lui. Nhưng vừa dứt lời đã bị một lực mạnh đánh vào ngực bay ra xa. Kèm theo là tiếng cười giòn tan tàn ác:

“Hắn giết cha ta, ông còn ra sức ngăn cản. Nể tình ông bấy lâu luôn giúp đỡ, ta để mạng già này lại! Còn lũ người kia! Khà khà chạy đi, chạy đi!”

Tam Lang như hung thần tí hon, luồng hắc khí uốn lượn xung quanh, trên trán là vết sẹo lớn nhìn giống như một thực thể đang tồn tại ký sinh trên người nó trông tà dị vô cùng. Nó nở nụ cười mỉa mai lũ người nhỏ bé đang chạy tán loạn, cơ thể run lên vì sung sướng khi được thỏa sức với ý nghĩ giết người thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Dừng lại Tam Lang!”

Toàn bộ hắc khí trong phút chốc lập tức tiêu tan, dáng vẻ ngây ngô ban đầu của nó cũng trở lại. Vết sẹo lớn trên trán cũng từ từ khép lại, Tam Lang vui mừng chạy về phía cha:

“Cha! Cha không sao rồi, có con đây!”

Người cha thổ ngụm huyết gắng gượng sức tàn ôm chầm lấy vai thều thào:

“Đi đi! Đi tìm sư huynh của cha! Không được ở đây nữa, cha không thể bên con nữa rồi!”

Tam Lang ôm lấy cha khóc ngất lần nữa:

“Cha ơi! Cha sẽ không sao đâu! Hai cha con ta cùng nhau rời đi, một mình con biết tìm đường bá ở nơi đâu? Cha đừng nói vậy con đi tìm lang y ngay đây!”

Nam nhân, nắm chặt lấy vai Tam Lang, chậm rãi lấy trong người một phong thư, và hộp trang sức dặn dò:

“Đừng làm việc phí công vô ích, mau đi đến Cổ Khê thành, dùng miếng ngọc bội trong hộp đưa cho vị xa phu tên Quảng Trạch. Chuyến đi này mình con phải hết sức cẩn thận! Khụ khụ, ta tính đưa con đi sớm hơn nhưng không ngờ mọi việc lại diễn biến như thế này! Lỗi tại cha! Tam Lang con là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối không được lạm sát người vô tội! Tuyệt đối không được nóng giận! Hãy ở với đường bá, sư huynh ta sẽ có cách giúp con!”

Nói xong cha nó nhìn âu yếm Tam Lang lần cuối trước khi trút hơi thở cuối cùng, nhóc tỳ ôm lấy xác mà khóc không ngừng. Toàn bộ dân làng sợ hãi đã bỏ chạy hết, chỉ có lão trưởng thôn ôm ngực từ từ tiến lại gần. Miệng lão còn vương ít máu do cú đánh của Tam Lang. Lão ân cần lên tiếng:

“Cha ngươi không còn nữa, việc này cũng một phần lỗi lầm do ta không thể can ngăn lũ người kia. Thôi thì thế này, Cổ Khê cách khá xa thôn của chúng ta, nếu một mình ngươi đi e rằng nguy hiểm rình rập. Ta không biết thứ ngươi vừa biến thành là gì, nhưng cứ theo như lời cha người thì chắc chắn đường bá sẽ có cách chữa trị cho ngươi. Mau theo ta, ta sẽ cho người đưa ngươi đến tận Cổ Khê thành. Coi như chuộc lại lỗi lầm đã gây, cũng như giúp cha ngươi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”

Tam Lang vẫn ôm lấy xác cha khóc mãi không dứt, tiếng lửa cháy bập bùng, tiếng nhà đổ sập từng. Trưởng thôn thở dài mái tóc bạc của lão phất phơ cảm giác như già thêm vài tuổi sau biến cố vừa qua.

Hai ngày sau

Dưới sự chỉ dẫn và nhờ vả của trưởng thôn, Tam Lang đang ngồi trên một xe hàng đi từ thôn bên cạnh đến Cổ Khê thành. Người dân trong làng vẫn không ngừng bàn tán về chuyện hai ngày trước. Sự biến mất của nó cũng khiến dân làng vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy hiếu kỳ. Mốt đứa nhóc như vậy có thể đi đâu, nó có phải là quái vật hay không? Vô số câu hỏi đặt ra nhưng không ai có câu trả lời đích đáng.

Tam Lang ngồi trên xe cố gắng xâu chuỗi những ký ức vụn vặt trong lúc bị A Cẩu đâm. Cảm giác tử thần đứng ngay bên cạnh không phải là lần đầu nó trải qua. Nhưng nó không thể nhớ mình làm sao có thể sống được dưới nhát dao chí mạng đó. Cũng không thể nhớ nổi nó đã làm gì mà lão trưởng thôn lại sợ hãi mình đến vậy. Thậm chí xác A Cẩu nằm ngay bên cạnh như vậy nó cũng không biết được do ai gây ra. Quá nhiều thứ bí ẩn khiến một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn như nó chỉ biết thở dài ngao ngán.

“Suỵt! Tới nơi rồi!”

Tam Lang nghe thấy thì mọi nỗi niềm ngay lập tức vứt lại phía sau, đây là lần đầu tiên nó đến một thành thị lớn. Tiếng huyên náo bên trong khiến nhóc tỳ tò mò phấn khích, gần như quên mất nhiệm vụ của cha mình.

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.