Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Thiên Đấu Vô Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1462 chữ

Bạch Si biến ra Đoạn Thủy Hoàn nắm trong lòng bàn tay, vũ khí sắc bén hình tròn có ba lưỡi dao sắc lẹm vạch thành một đường cong màu bạc xoay tròn theo lớp hắc khí.

Nhìn thấy Tam Lang máu ướt y bào, hai tay bị chặt đứt, Bach Si rống lên: “Mau buông tay!”

Nàng thi triển Đoạn Thủy Hoàn bay thẳng về phía Vương Thịnh, lưỡi dao rít lên lạnh người nhắm cắt đứt tay hắn. Nhưng đạo lực của Bạch Si thậm chí còn không vượt qua nổi lớp hắc khí dày đặc đang bảo vệ Vương Thịnh. Chỉ nghe thấy tiếng va chạm thật lớn, lập tức Đoạn Thủy Hoàn quay ngược về phía Bạch Si mang theo cả hắc hỏa chết chóc.

Nữ nhân xinh đẹp dùng hết sức đón lấy vũ khí nhưng dư lực quá mạnh khiến nàng bị đánh bật vào gốc cây ngất xỉu.

Vương Thịnh thờ ơ nhìn Bạch Si đang nằm đó, tuy rằng nói từ bỏ nàng nhưng hắn vẫn còn chút nghĩa tình mà nương tay, không hạ sát chiêu. Giờ đây tư tình nhi nữ không còn quan trọng nữa, điều hắn muốn làm nhất hiện tại là giết chết tên khốn này và trở thành kẻ mạnh nhất nhân giới. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tam Lang, tay hắn siết chặt lấy cổ y cất lời:

“Ôi chao! Không ai cứu được ngươi rồi, tiếc quá đi thôi. Muốn chết toàn thây hay ta sẽ cho ngươi tan biến thành tro bụi!”

Tam Lang đau đớn cố gắng lắc đầu, đạp chân vùng vẫy nhưng sức mạnh của Vương Thịnh cơ bản là quá mạnh so với hắn. Miệng hắn như cố nói điều gì đó, nhưng vì cổ họng đã bị bóp chặt nên không thốt thành lời.

Vương Thịnh càng thích thú, càng cười lớn:

“Sao ngươi nói gì! Nói to lên! Ta nghe không rõ!”

Tam Lang biết khó tránh khỏi kiếp nạn nên dùng hết sức còn lại hét lớn:

“Tiểu mệnh căn!”

Vương Thịnh nghe vậy thì nhớ lại nỗi nhục ngày trước, nộ khí xung thiên, tay còn lại tung hỏa quyền xuyên thẳng lòng ngực Tam Lang.

Ma trảo nóng bỏng khoét một lỗ tròn như cái hố trên ngực Tam Lang. Hắn muốn bóp nát trái tim của y, sau đó hủy luôn nguyên thần khiến tên khốn này vạn kiếp bất phục hắn mới hả dạ. Nhưng tay hắn đi đến giữa chừng sắp chạm vào tim Tam Lang thì dừng lại không tiến thêm được nữa. Dù có vận thêm bao nhiêu đạo lực cũng không cách nào nhúc nhích.

Bỗng trên người Tam Lang xuất hiện dị biến. Một nguồn lực cực mạnh từ thân hắn đẩy bật Vương Thịnh ra xa. Nơi hỏa quyền của Vương Thịnh lưu lại có vô số lớp vỏ giáp trắng xóa như mây đang cuồn cuộn bao phủ lên vết thương. Bỗng chốc, vỏ giáp thành hình một con cự long to lớn phủ chắn trước ngực. Máu tươi ngừng chảy, miệng vết thương mọc ra vô số sợi cơ nhỏ đan xen khéo léo vào nhau, chẳng mấy chốc lỗ tròn trước ngực đã bằng phẳng như chưa từng bị tổn hại trước đó. Cánh tay đứt lìa của Tam Lang cũng vậy cự long vùng vẫy trước ngực rồi men theo thân thể, tạo hình thành cánh tay, khẽ hút lấy đạo khí còn lại trên người Tam Lang. Hắn cảm nhận được mạch máu đang nhảy múa, máu ấm cuồn cuộn chảy, hắn khẽ dụng sức nâng bàn tay lên cử động, kinh ngạc nhận ra cánh tay đã mất lại hồi phục được. Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, Vương Thinh há hốc mồm kinh hãi.

Vô Thiên trong cơ thể Vương Thịnh hét lớn:

“Sao có thể! Thằng nhóc này sao có được Bát Hoang Cổ Long giáp, chẳng lẽ! Vô Thiên điều khiển Vương Thịnh vận toàn lực tấn công thêm lần nữa. Ma trảo mang theo bá khí mạnh mẽ vươn tới cố gắng đánh vỡ kết nối nơi tim.”

Tam Lang đau đớn hét lên, dây tết khảm ngọc ở trán rơi xuống đất vỡ nát, trên trán hắn vết sẹo mờ mờ bỗng mở ra con mắt giống hệt như Vương Thịnh. Một thanh hắc thương từ nơi mắt lao thẳng về phía y.

Vương Thịnh kinh hãi rút tay lại, vừa rồi nếu chỉ chậm một phút thì mũi thương có thể đã xuyên cổ hắn.

Vương Thịnh(Vô Thiên) cười lớn:

“La Diện Ma Thương, pháp bảo của ta mau quay lại với chủ nhân nào!”

Hắc thương lơ lửng giữa không trung, ba động của nó vang lên tiếng u u kinh người. Trên thân thương còn có con mắt khẽ lay chuyển:

“Mỗi nguyên thần của Đại vương đều có pháp bảo trấn giữ và tuyệt đối trung thành. Xin thứ lỗi ta hiện tại không thể theo người!”

Vô Thiên (Vương Thịnh) hai mắt đen lại, tức tối:

“Thằng nhóc này ta nhìn thế nào cũng không cảm thấy khí tức của nguyên thần. Ngươi tính làm phản? Hay là…! Sao có thể!”

La Diện Ma Thương rung lên:

“Ngươi đoán đúng rồi, nguyên thần của Đại Vương đã hoàn toàn chuyển sinh. Nhưng ý chí của tên nhóc này hoàn toàn lấn áp sức mạnh của người. Nên tạm thời sức mạnh đã bị phong bế! Ngươi nếu sáng suốt thì mau nhập trở lại hòa làm một cùng Đại Vương một lần nữa khuấy đảo Ma Tiên Giới!”

Vô Thiên hứ lớn:

“Bổn tọa mới là Ma Vương thực sự! Không ai thay thế, chuyển sinh thì đã sao. Thằng nhóc phàm nhân này sao có thể là ta được. Đã thế còn bị nó phong bế sức mạnh, ngươi phò trợ nó thì chẳng khác gì phò trợ còn kiến hôi yếu ớt và ngu ngốc.”

La Diện Ma Thương im lặng một hồi rồi đáp:

“Ngươi biết luyện chế Nguyên Thần cần sử dụng huyết ấn tử của pháp bảo. Nếu ta theo ngươi thì chẳng khác nào tự tay hủy diệt chính mình. Hay một trăm năm qua khiến ngươi quên đi nhiều thứ!”

Vô Thiên hét lên:

“Hỗn láo, Hừ! Hôm nay để xem ngươi và bảo giáp có bảo vệ được nó hay không?”

Dứt lời cơ thể Vương Thịnh bỗng toàn thân rung lên kịch liệt, con mắt trên trán cũng mở ra. Một quả cầu hắc hỏa trôi trước mặt khiến phạm vi ba trượng cây cỏ đều chết úa.

“Tụ Hỏa Tà Châu!”

La Diện Ma Thương rung lên một hồi, Tam Lang bị khí tức của linh châu đẩy văng đến chỗ Bạch Si đang ngất xỉu. Hắn vội vàng lấy thân chắn lấy hắc hỏa đang ùa tới. Dù sao trên người hắn có cổ giáp kỳ quái này, thêm cây hắc thương đứng bảo vệ phía trước, hẳn sẽ không thương tổn bao nhiêu.

Căng thẳng đang leo thang thì đúng lúc này mười hai tiếng trống Trường Sinh tông giống lên khiến Vương Thịnh giật mình.

Vô Thiên cũng cảm nhận được dường như việc sử dụng sức mạnh quá lâu đã kinh động đến thượng tầng Trường Sinh. Nếu tiếp tục dây dưa e rằng sẽ bị bọn Trường Sinh nhận ra. Sức mạnh của hắn vẫn chưa thuần hóa hoàn toàn, lấy cứng đối cứng sau này mưu đồ của hắn sẽ khó khăn hơn. Hắn liếc nhìn Tam Lang một cái rồi dứt khoác:

“Đi! Thằng nhóc đó sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay ta! Vô Thiên chỉ có thể là ta!”

Vương Thịnh nhanh chóng rời đi. Tam Lang nhờ có đạo khí hộ thể của Bát Hoang Cổ Long và La Diện Ma Thương nên hỏa khí của Tụ Hỏa Tà Châu không ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng nhìn những pháp bảo mà trước đây tên Ma Vương kia từng sử dụng trong A Lại Gia khiến tâm thần hắn hoang mang tột độ. Mấy ngày qua từ sau khi uống Bồng Lai tửu thì hắn đinh ninh mọi thứ chỉ là giấc mơ thời niên thiếu. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến uy lực của Vương Thịnh - Vô Thiên, còn những pháp bảo đứng đầu Ma Giới có linh tánh không khác gì người thường, hắn nhận ra rằng, ác mộng đã trở thành sự thật mất rồi.

Tam Lang nhìn thanh hắc thương đang ngó nghiêng nhìn hắn mà bối rối, toan cất lời cảm ơn thì La Diện Ma Thương đã thu nhỏ bay lại gần y cất lời:

“Chủ nhân! Người không sao là tốt rồi!”

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.