Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả Thù

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Vương Thịnh sau khi trở về Tinh môn thì cứ như trở thành một người khác, luôn tự bế quan trong phòng. Lão Thanh Chung đau lòng đệ tử, thấy vậy cũng không làm phiền chỉ đứng ngoài cửa khuyên nhủ vài câu:

“Thịnh nhi! Chuyện đã qua rồi, cơ hội phục thù còn nhiều, lần sau nhất định không nên chủ quan khinh suất nữa!”

Trong phòng không có tiếng hồi âm, lão thở dài rồi rời đi.

Bên trong phòng của Vương Thịnh

Nam nhi khuôn mặt hốc hác, hai mắt trũng sâu đang ngồi thiền tịnh. Hắn đang lẩm nhẩm một mình với nguyên thần của Vô Thiên:

Vương Thịnh: “Ngươi muốn ta rời khỏi Trường Sinh tông? Thật điên rồ, đây là ước mơ cả đời ta phấn đấu. Chưa kể nơi này còn có người ta thầm thương trộm nhớ. Muốn rời đi là rời sao?”

Vô Thiên: “Đồ phàm nhân ngu ngốc, đạo khí của bổn tọa thuộc về ma khí. Ngươi lại tu theo tiên khí, nếu tiếp tục như vậy thì chẳng mấy chốc nếu ngươi không bị phản phệ chết thì cũng bị những kẻ đứng đầu nơi này phát hiện. Lúc đó đừng trách bổn tọa không nói sớm. Ngươi nhìn lòng bàn tay của mình đi!”

Vương Thịnh như lời hắn nói liền nhìn thấy trong lòng bàn tay có các đạo khí màu đen đang lan dần về tim, hắn hoảng hốt:

“Thứ này! Thứ này rốt cuộc là gì!”

Vô Thiên cười khinh nói:

“Đồ phàm nhân yếu kém, tiếp nhận sức mạnh của ta thì chắc chắn có hậu quả rồi. Ngươi ở đây được mấy kẻ gọi là danh môn chánh phái đầu độc nên có biết gì đến Ma khí. Nó vốn là một phần của những kẻ tu đạo, Tiên đạo chủ trương tu theo điều dưỡng tâm khí, nuôi dưỡng đạo hạnh. Ma đạo thì lấy giết chóc, sát khí càng thịnh thì ma khí càng vượng. Cho nên từ lâu đã phân chia rõ ràng kẻ tu ma chẳng thể tu tiên, ngươi tư chất bình thường tiên khí thì kém cỏi, may mắn gặp được ta. Bổn tọa sẽ chỉ cho ngươi đi trên con đường của kẻ mạnh nhất. Ngươi còn vì nữ sắc hoặc những thứ được ngươi cho là chánh nghĩa thì kết cục sau cùng chỉ có mạng vong mà thôi.”

Vương Thịnh cố trấn an:

“Vậy ta làm sao có thể tu ma? Và còn thứ này nữa, nó không ngừng di chuyển?”

Vương Thịnh chỉ vào chỗ hắc khí đang không ngừng ba động trên cánh tay.

Vô Thiên cười đắc ý:

“Hủy đi tiên khí! Tu theo ma đạo, ăn tim đồng tử, nuốt nhãn trinh nữ!”

Vương Thịnh nghe tới đây thì tay chân bủn rủn, hắn như không tin vào những gì mình vừa nghe miệng lắp bắp sợ hãi:

“Như…như vậy chẳng khác gì quái vật! Ta làm sao có thể!”

Vô Thiên cười lớn:

“Làm việc lớn, muốn đứng trên đầu thiên hạ thì phải đạp dưới chân tất cả. Ta chỉ vì một lần yếu lòng trước nữ nhân mà cả một thân tu vi suýt nữa đã tan thành mây khói. Ngươi muốn làm chuyện lớn thì phải dẹp mọi thứ tình cảm vớ vẩn kia. Toàn tâm đi theo ma đạo, ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thực sự.”

Vô Thiên lại bồi thêm: “Ngay khi ngươi trở thành kẻ mạnh nhất rồi thì muốn nữ nhân nào mà không được. Tiểu nữ nhân kia của ngươi tiện tay cứ bắt về, ai dám ngăn cản ngươi, có đúng không nào?”

Vương Thịnh nghe vậy thì đấu tranh một hồi:

“Nếu đã không còn cách nào khác thì ta nghe lời ông một lần! Nhưng trước khi rời đi, ta cần tiêu diệt một người!”

Vô Thiên hừ giọng lạnh lẽo:

“Ngươi làm gì thì làm nhanh gọn vào! Sức mạnh của ta hiện tại chưa hoàn toàn hồi phục, cộng thêm nhân giới này bị ảnh hưởng của Đại Giới Thiên pháp tắc tu vi không thể vượt quá kết đạo. Cho nên dù có muốn hay không cũng không nên kinh động đến thượng tầng lũ chánh nhân kia!”

Vương Thịnh nghe xong ánh mắt lạnh lẽo chỉ nhẹ nhàng gật đầu trong tâm thầm nghĩ:

“Đi đến nông nỗi này đều là do hắn! Tam Lang ta sẽ băm vằm ngươi ra thành ngàn mảnh mới hả cơn giận này!”

Về phần Tam Lang

Hắn sau khi được các huynh đệ khai thông, mấy ngày này vẫn viện cớ cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn để tránh tập luyện cùng Bạch Si. Dược môn kỳ trân dị thảo hiếm có trên đời, thời gian rảnh rỗi hắn thường đi ra phía sau chân núi để tìm hái dược liệu, hoặc bắt yêu vật cần thiết.

Mấy hôm nay, Vương Thịnh vẫn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Tam Lang. Vừa thấy Tam Lang rời khỏi khu vực có kết giới bảo vệ liền lắc mình thành làn khói đen bám theo.

Tam Lang giơ tay hái một đoạn thảo mộc nhét vào trong túi. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua mang theo tiếng xào xạc của bước chân khiến hắn rùng mình. Vương Thịnh tóc tai rũ rượi, ánh mắt thâm sâu có phần tàn ác hơn trước rất nhiều. Hắn không còn là thiếu niên thanh y cao ngạo mà hiện tại nhìn chẳng khác gì mấy tên ma đầu hay giết chóc là mấy. Vừa nhìn thấy Tam Lang hắn nở nụ cười lãnh khốc cất tiếng:

“Tên khốn kia, hôm nay gia cho ngươi chết không toàn thây!”

Tam Lang bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng có phần khác thường của Vương Thịnh, nhưng trong lòng không chút sợ hãi:

“Lại muốn gây chuyện, ta hôm nay bận lắm. Ngươi tìm người khác mà giao đấu!”

Tam Lang quay đi, Vương Thịnh ngay lập tức hóa thành hắc khí dịch chuyển chắn trước mặt. Hắn ngọ nguậy thân người, từng khớp xương thớ thịt vang lên tiếng răng rắc, toàn thân vây kín bởi hắc khí, giống hệt như Tam Lang lúc còn nhỏ. Ánh mắt hắn liên tục biến đổi. Khí tức sau lưng tạo nên ánh sáng màu đỏ rực với chín vòng xoay đều chứng tỏ tu vi đạt đến cảnh giới kết đạo cửu tầng.

Tam Lang thấy khí tức bức nhân thì kinh sợ lùi lại, cảm giác này vô cùng quen thuộc. Hắn rùng mình nhớ đến ma vương Vô Thiên trong A Lại Gia của chính mình cách đây năm năm. Hóa ra đó không phải là một giấc mộng. Vô Thiên thực sự tồn tại trong thần thức và huyết mạch của mình Nhưng hắn không hiểu tại sao nó lại nằm trên người của Vương Thịnh, cảm giác bất an khẽ hỏi:

“Ngươi bị làm sao vậy?”

Vương Thịnh nhếch mép cười, bởi kẻ trước mặt lúc này đối với hắn chẳng khác chi con kiến hôi. Hắn vung tay lao tới tốc độ cực nhanh, Tam Lang theo phản xạ dùng tay chắn ngang ngực nhưng hỏa trảo của Vương Thịnh xé rách y bào cắm vào da thịt, cắt phăng cả hai tay hắn, không một chút thương tiếc, máu loang lỗ khắp một vùng liền bị hắc hỏa thiêu đốt.

Tam Lang hét lên đau đớn, nỗi hoảng sợ thật sự dâng lên trong lòng. Vương Thịnh nhìn thấy ánh mắt bất lực của hắn thì vô cùng thống khoái cười lớn, tay hắn nhấc bổng Tam Lang trong tình trạng vô lực phản kháng:

“Chậc chậc, xem kìa xem kìa, ta vẫn chưa hả giận đâu mà ngươi đã thoi thóp gần chết rồi! Tội của ngươi đáng thiên đao vạn quả. Ta sẽ cắt ngươi thành từng mảnh ném cho chó hoang ăn!”

“Bỏ Tam Lang xuống, Vương Thịnh ngươi bị điên rồi sao!”

Một đạo ảnh màu hồng lướt ngang qua, người đến không ai khác chính là Bạch Si. Sáng nay nàng điều chế cho Tam Lang ít thuốc trị thương nhưng hắn không có trong phòng, nàng lần theo khí tức của hắn đến đây. Không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng kinh hoàng này.

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.