Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Đã Có Đạo Khí

Tiểu thuyết gốc · 1214 chữ

Trở lại Hạ Giới

Trường Sinh Tông – Tửu Đảo

Đây là đảo nổi gồm mười hai đảo lớn nhỏ hợp thành , chúng xoay xung quanh nhau tạo thành vòng tròn, âm dương hài hòa. Ở đảo xa phía bắc có thác Trường Mệnh. Thác nước trắng xoá đổ từ trên cao xuống, được ánh mặt trời chiếu sáng, trở nên lung linh ánh bạc, sáng trong và long lanh. Mỗi đảo lớn nhỏ đều được suối mát ôm trọn vào lòng. Xa xa, có một hòn đảo lớn nhất gọi là Tửu Tâm Đảo. Trên Tửu Tâm đảo có ba ngọn núi nhỏ như chòm sao Tam Thai trên bầu trời. Ở đỉnh núi cao nhất ở giữa có một tòa chánh điện trang nghiêm là nơi Hồng Tửu lão ngày đêm ủ rượu. Hai ngọn núi nhỏ trồng đầy hoa đào và thảo mộc, hiển nhiên không thiếu các dược liệu quý hiếm có trên đời. Linh tuyền bình lặng uốn sát chân núi, ngày đêm vỗ sóng, sương trắng lững lờ. Đêm có trăng rằm soi sáng, ngày có mặt trời lặn tròn xoe, từng đàn chim hạc bay bay tạo nên sự hùng tráng thiên cổ. Phong cảnh sơn thủy hữu tình, bốn bề mỹ miều, không thể dùng lời để miêu tả.

Tửu Tâm Đảo – Phòng phía Tây

Tam Lang sau ba ngày phục tiên tửu của sư phụ thì cuối cùng cũng mở được mắt. Nó vươn vai bước xuống giường, cảm nhận được gân cốt trở nên nhẹ nhàng, cứng cáp hơn trước rất nhiều. Nó cảm nhận được trong người có một luồng thanh khí kỳ lạ đang chạy khắp người, bèn huơ tay vài vòng vô tình phát ra đạo lực khiến bàn ghế trong phòng cũng bị xoay theo. Tam Lang mắt tròn xoe ngạc nhiên, mừng rỡ dùng bàn tay nhỏ nhắn đẩy về phía chiếc ghế đang ngả nghiêng thì đúng như những gì nó nghĩ. Chiếc ghế như chịu phải một lực tác động vô hình mà bay ra xa.

Tam Lang không thể tin được, xòe đôi tay nhỏ của mình ra nhìn rồi không kiềm nổi phấn khích mà chạy nhảy khắp nơi, vận lực múa may lung tung. Nhưng đạo khí của nó mới hình thành, dao động còn rất lớn. Đặc biệt là chưa có người chỉ dạy cho nên không biết phương thức tiết chế lực đạo . Kết quả là chỉ vài lần vung tay, vung chân vì quá vui mừng đã làm sập căn trúc gian của Hồng Tửu lão

Tại sân chính, các đệ tử nội môn đang luyện khí công. Lão Tửu tay trái cầm đùi gà thơm lừng, tay phải cầm hồ lô rượu quý, ngả ngồi trên chiếc sập tre thích chí rung đùi cười.

“Ta nói này, các ngươi phải siêng năng tập luyện mới được. Không được lười như lão già này đâu đấy. Khà khà khà…” - Nói rồi lão nhấp ngụm rượu ngon, mắt lim dim mơ màng.

Ầm…!!!

Tiếng nổ vang lên khiến ai cũng quay về phía Tây sương ngơ ngác. Hồng lão giật cả mình, suýt làm rơi cái đùi gà to. Mặt ai cũng tái nhợt, lão Tửu ngà ngà say hướng ánh mắt về một tên cao gầy, bộ đồ gã mặc trông có vẻ cũ kỹ và lớn tuổi hơn so với lứa đệ tử còn lại. Vừa nhìn thấy bộ dáng của sư phụ, hắn lập tức hiểu ý cúi đầu:

“Tiếu Can đã hiểu! Sư phụ tiếp tục chỉ dạy đi ạ!”

Dứt lời hắn một thân một kiếm bay thẳng về nơi phát ra tiếng nổ. Đến nơi một cảnh tượng dở khóc dở cười hiện ra trước mắt gã. Tam Lang không những làm sập căn phòng của nó, mà cả hai gian phòng bên cạnh cũng đổ nát. Tiếu Can nhìn thấy thì ôm trán than khổ:

“Tiểu đệ à! Đệ là người mới đến cớ sao lại phá phách vậy! Ta mà báo với lão sư phụ là đệ no đòn!”

Tam Lang ngồi bệt dưới đất, tre trúc xiêu vẹo ngả nghiêng đổ phí sau lưng, gãi đầu khó xử:

“Đệ! Đệ vửa tỉnh dậy, chỉ là vươn vai một cái thôi mà!”

Tiếu Can trừng mắt, há hốc miệng:

“Vươn vai một cái! Đệ đang đùa ta đấy à, Đệ thử vươn vai lại ta xem sao!”

Tiếu Can không tin tiểu hài tử nhỏ nhắn này có đạo lực để gây ra sức tàn phá lớn như vậy. Trúc gian của sư phụ vững chãi kiên cố, dùng linh khí để dựng, muốn đánh sập đâu phải chuyện dễ dàng. Cái tiểu đệ đệ này, chắc dùng bảo khí gì làm sập trúc gian rồi chối tội đây, phải tra rồi phạt hắn một hồi mới được. Thôi thì kiểm chứng một lần không chết ai, hắn tự tin vì mình là người tu luyện ở đây đã lâu, cảnh giới ít nhất cũng đạt đến Trung Đạo nhị tầng. Chắc chắn sẽ không bị tên nhóc miệng còn hôi sữa kia làm cho mất mặt.

Phần Tam Lang nghe như vậy thì rụt rè không dám cử động. Hiện giờ trong người đó đạo lực đang chạy loạn cả lên nên nó sợ sẽ làm tổn thương đến sư huynh. Tiếu Can chờ hồi lâu thì nóng ruột:

“Nào! Mau mau vung tay về phía huynh đi, đừng lo ta chỉ thử đệ thôi, sư huynh sẽ không sao đâu mà! Đệ cứ vung tay hết sức!”

Tam Lang nghe Tiếu Can một mực thúc giục như vậy, ép bất khả từ đành tuân theo nắm tay thành quyền. Nó cảm nhận đạo khí toàn thân như rạo rực, các dòng chảy bắt đầu theo ý niệm của nó mà đổ dồn về nơi bàn tay. Tiếu Can từ xa nhìn thấy đạo khí trên tay Tam Lang phát sáng thì nuốt ngụm nước bọt, trên trán mồ hôi tuôn ra, gã cảm thấy dường như có gì đó sai sai, đang định giơ tay lên nói dừng lại thì một tiếng hét lớn vang lên:

“Sư huynh! Đệ xin đắc tội!”

Tam Lang vung một quyền hết sức về phía Tiếu Can, đạo khí hình thành nên nấm đấm khổng lồ lao vun vút về phía gã. Khoảng cách giữa hai người lên đến hai mươi mét, nhưng áp lực của quyền đạo khiến mặt Tiếu Can như méo lại, hắn cố vận hộ khí Trung Đạo Nhị tầng để nghênh đón, nhưng chỉ cầm chân được trong giây lát. Một tiếng đỗ vỡ của hộ khí vang lên giòn tan trong không khí. Tiếu Can theo quán lực, bay thẳng về phía sân chính. Hồng lão và các huynh đệ đang luyện công trố mắt lên nhìn Tiếu Can rơi từ trên xuống như túi gạo.

Mặt Tiếu Can sưng húp nhìn mọi người than khóc:

“Tiểu tử đó quả là lợi hại a! Sư phụ cứu con!”

Nói vừa dứt lời gã nằm bẹp ra đất ngất xỉu, để lại một tràng hoang mang cho các đệ tử còn lại. Ai cũng tò mò về kẻ đã gây ra tổn thương như vậy cho đại sư huynh.

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.