Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Thần

Tiểu thuyết gốc · 1639 chữ

Đại Giới Thiên – Ma Giới

“ Cạch ..cạch…cạch”

Tiếng bước chân lẻ loi vang vọng trên con đường dẫn đến Vô Thiên ma điện – tẩm điện của Đại Ma vương ma giới. Hoa bỉ ngạn nở khắp chốn, bốn bề tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước sông U Minh chảy rì rào. Hành lang đến thiên điện dài hun hút, hàn khí giăng sương, hai bên được thắp sáng bởi lưu ly đăng vô cùng xa hoa, vừa tráng lệ lại vừa tịch mịch. Mạn Đà La đưa đôi tay ngọc khẽ đẩy tấm cửa lớn. Nàng khẽ nâng mắt phượng, nhìn vào bức hoành điêu to lớn chạm khắc hình ảnh yêu ma vô cùng kỳ dị được đặt giữa tẩm cung. Không, không phải, nhìn kỹ lại xem, rõ ràng là một cái xác khô được treo lên bức tường. Đầu lâu đã bị móc đi hai mắt, nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan hài hòa, cho thấy lúc còn sống đây cũng là một tuyệt thế nam nhân. Tóc trắng cuồng dã quấn quanh chiếc cổ bị cắt lìa. Hai cánh đen to lớn, hai tay, hai chân của xác khô bị phanh thây, cố định bởi sáu chiếc triệt ma tán trông thảm thương vô cùng. Trên đỉnh đầu bị cắm mười cây Tiêu hồn đinh được làm từ vuốt rồng. Tương truyền, phàm những ai bị cắm tiêu hồn đinh vào đầu thì ba hồn bảy vía mãi mãi sẽ trầm luân trong ngạ quỷ, nguyên thần tiêu tán, vĩnh viễn không được luân hồi, mãi mãi không được siêu thoát hay hồi sinh.

Mạn Đà La là đệ nhất mỹ nhân Ma giới – Tam giới xưng tụng vẻ đẹp của nàng là “câu hồn đoạt phách, bách bàn nan miêu”. Khuôn dung yêu mị, hương diễm đoạt mục, toàn phân phát ra khí tức bức nhân, mỗi bước chân nàng uyển chuyển, phong tình vạn chủng. Trên lưng nàng, hai cánh kim sí điểu đỏ rực không ngừng ba động, giữa mi tâm có khắc ấn của Phượng Hoàng tộc. Nàng đứng đó rũ mắt nhìn cái xác khô đã bị hành hạ không còn nên dạng nên hình của kẻ đứng đầu ma giới mà cười chua chát. Mạn Đà La bước đến gần, tay ngọc khẽ sờ vào giáp long cốt của Vô Thiên đặt ở trên hoàng điêu. Mắt phượng có chút đau thương nhưng đầy cương quyết, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy khiến tâm thần chúng sanh nhìn thấy ai cũng điên đảo:

“Vô Thiên ơi là Vô Thiên, ngươi đến lúc chết đi cũng vẫn còn làm cho ta chán ghét! Không ngờ tên cáo già ngươi còn có hậu chước như vậy. Thật phí công ta ngày đêm ủ mưu. Rốt cuốc ngươi có bao nhiêu Nguyên thần?”

Nguyên thần chính là phần hồn của tu giả khi ở cảnh giới Nguyên Đạo. Tu giả sau khi đạt đến cấp độ này thì A Lại Gia sẽ mở ra không gian Nguyên Thần, nơi này có tác dụng lưu toàn bộ ký ức cũng như tu vi của người đó. Nguyên thần được tu luyện càng cao thì sẽ có khả năng lưu trữ càng nhiều, thậm chí sinh ra linh tánh không khác gì chủ nhân. Những vị tu giả cấp cao rất chú trọng đến việc bồi dưỡng nguyên thần bởi càng tu luyện lên cảnh giới cao, mỗi lần đột phá đều vạn trùng hiểm nguy, cơ thể có thể tùy thời mà vong dưới lôi kiếp. Việc lưu lại nguyên thần sẽ giúp tu giả không may tán thân có thể tìm kiếm thân thể thích hợp rồi luân hồi tiếp tục tu luyện. Và mỗi tu giả thông thường sẽ chỉ nuôi dưỡng một nguyên thần, bởi vì việc tu luyện nguyên thần vô cùng gian khổ và khó khăn.

Nhưng với Đại Ma Vương Vô Thiên thì khác, hắn vốn cực kỳ thông minh và xảo quyệt. Hắn tôn sùng sức mạnh, dùng vũ lực để tước đoạt mạng sống của vô số tu giả. Kẻ thù của hắn đầy rẫy khắp Ma Giới, Tiên Giới thậm chí cả Yêu giới. Nên từ lâu hắn đã âm thầm nuôi dưỡng đến bảy nguyên thần trong A Lại Gia phòng khi độ kiếp thất bại sẽ không bị kẻ thù đuổi cùng diệt tận.

Trở lại Vô Thiên Ma Điện

Sau câu hỏi của nữ nhân diễm mỹ tuyệt luân, một nam nhân xé bóng đêm bước ra. Hắn đưa ánh mắt cuồng si ngắm nhìn dung nhan của nàng, toàn thân hắn phát ra ma khí lẫm liệt, cảm giác chỉ cần đứng gần cũng có thể bị áp lực đó làm cho thịt nát xương tan. Thân hình hắn cao hơn hai thước, toàn thân phủ kiện hắc giáp càng tôn thêm sự bá đạo của y. Hắn cười to có chút bối rối nói:

“Chậc! Thật sự đáng tiếc a! Ta là người huynh đệ thân cận với hắn, vậy mà chưa một lần hắn chia sẽ về việc tu luyện nhiều nguyên thần như vậy. Hiện tại chỉ mới bắt giữ được hai nguyên thần.”

Mạn Đà La nhìn đối phương với ánh mắt chán ghét. Nàng niệm chú khép đôi cánh kim sí điểu lại. Tay nàng mân mê hai chiếc thủy bình trong suốt, mỗi bình có chứa làn hắc khí màu đen, vừa để chúng cạnh nhau ngay lập tức hai luồng hắc khí đang tĩnh lặng bỗng điên cuồng lao về phía nhau, đó chính là hai trong bảy nguyên thần của Vô Thiên đã bị bắt giữ, nàng hừ nhẹ rồi khẽ nói:

“Mau cho người lật tung cả Ma Giới này lên! Dù ở tận cùng Đại Giới Thiên ta cũng phải tiêu diệt hết phần nguyên thần còn lại của hắn mới xả được mối thù giết cha diệt tộc!”

Nàng vung tay , lập tức 5 chiếc thủy bình rỗng xuất hiện, nàng khẽ ném về phía tên ma nhân kia, nam nhân có chút khó chịu trong lòng nhưng vẫn thu nhận, miệng tươi cười:

“Còn giao kèo giữa ta và nàng?

“ Giao kèo? Nghe cho rõ đây, Vô Thiên mà sống lại thì người được treo trên bức hoành điêu đó là ta và ngươi đấy!”

Nhìn vẻ mặt dâm tiện, hèn mọn của Khưu Ma, nàng chán ghết đến cực điểm. Khưu Ma là nghĩa đệ của Vô Thiên, đã từng sinh tử chi giao, cùng nhau chinh chiến, thống nhất Ma giới. Tuy nhiên hắn vẫn luôn ganh ghét hận thù Vô Thiên pháp lực cao cường, tu vi tuyệt đỉnh, lại thêm hồng nhan tri kỷ là Mạn Đà La nhan sắc khuynh thành, phong tình vạn chủng. Ngàn năm qua, hắn luôn mơ ước đến ngày được ngồi trên Ma ngai , ôm Mạn Đà La trong lòng, cùng nàng hưởng thụ khoái lạc tại Vô Thiên ma điện này. Nếu không phải vì nàng và Vô Thiên có mối hận giết cha diệt tộc không đội trời chung, thì chẳng bao giờ nàng chịu chú ý đến hắn. Nhìn nàng cứ thế đứng dậy uyển chuyển rời đi, khiến cho hắn tức giận hét lớn:

“Mạn Đà La! Nàng đang đùa giỡn với lửa đấy!”

Dứt lời hắc khí quanh thân hắn bành trướng lao đến phía người đẹp.

“Tanh! Tanh!”

“Tên cặn bã!” - Nàng mắng thầm trong lòng. khẽ cau mày ngài, lắc hông bước đi, mặc kệ hắc khí ập đến làm tử y tung bay. Bỗng sau lưng nàng xuất một người to lớn, trên đầu đội nón rộng vành, cơ thể phát ra đạo quang màu vang chói, đang lẩm nhẩm niệm chú, vầng sáng tụ lại thành chiếc khiên lớn hiện ra ngăn chặn hắc khí đang đánh đến gần. Hai tay hắn khoanh trước ngực, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắc nhân khàn giọng lên tiếng:

“Khưu Ma! Nếu là Vô Thiên thì ta còn kiêng nể vài phần, còn phần ngươi chỉ cần chạm vào cọng tóc của chủ nhân, ta sẽ thẳng tay san phẳng nơi này!”

Nam nhân hắc giáp hừ nhẹ thu lại khí tức:

“Nam Cung Tiên Tôn ông từ khi nào trở thành con chó bám đuôi vậy! Tiên giới vì ông mà chẳng còn mặt mũi nào! Nhưng ta nói ông nghe, nàng ấy đã lập giao kèo dùng máu phượng hoàng chín đuôi lập lời thề với ta, nếu như dám trở mặt thì đứng trách Khưu Ma này tàn ác!”

Không gian yên lặng một hồi thì nữ nhân cuối cùng cũng khó chịu lên tiếng:

“Giao kèo là phải tận diệt tên Vô Thiên kia, nhưng ngươi lại để nguyên thần hắn trốn thoát. Vậy mà người còn lớn tiếng với ta? Yên tâm đi ngày mà ngươi tiêu diệt hết bảy nguyên thần của tên khốn đó cũng chính là ngày đại hôn của ta và ngươi.”

Hắc y nhân cười khả ố, ánh mắt hắn toát lên vẻ dâm tiện nhìn nữ nhân một cách thèm thuồng:

“Được, chỉ là nguyên thần của kẻ bại trận, có gì Khưu Ma này chẳng làm được. Nàng đợi tin vui từ ta! Thân thể đó rồi ta sẽ…”

Hắn tiến lại gần hít hà mùi hương trên cơ thể Mạn Đà La, hai tay hắn xoa vào nhau chực ôm lấy nàng, nữ nhân khiêu mi lắc người tránh đi, quay đầu liền dùng di phù lệnh lập tức rời khỏi Vô Thiên Ma Điện. Nam Cung Tiên Tôn thấy thế cũng vội vã rời đi, bỏ lại sau lưng là tiếng cười đắc ý của gã ma vương kia.

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.