Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập Môn

Tiểu thuyết gốc · 1576 chữ

Tam Lang run rẩy, hốc mắt đỏ lên không biết nên giải thích với mọi người thế nào. Hai tay nó bấu chặt vào nhau trông vô cùng tội nghiệp. Nhìn thân ảnh đơn bạc gầy gò đó, ai cũng thương cảm.

Nó nhìn thấy Niệm lão vẫn còn sống thì trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng lão lại đang không ngừng ôm ngực truy vấn khiến một đứa trẻ ăn chưa no lo chưa tới càng thêm sợ hãi. Những chuyện vừa trải qua thực sự quá sức tưởng tượng của nó.

Nữ trưởng lão tóc bạc phơ tuổi có thể gần bằng với Niệm lão khuôn mặt nghiêm nghị nhìn Tam Lang:

“Hài tử! Mau nói rốt cuộc đã xảy ra những gì? Ngươi đang cố che giấu điều gì?”

Bị truy vấn liên tục, Tam Lang sợ sệt đưa mắt nhìn xung quanh. Hơn mười người đức cao vọng trọng, người người kính nể giờ đang âm trầm chờ đợi câu trả lời của nó. Nó hít ngụm khí lấy sức: “Cháu! Cháu! ..”

Bỗng một mùi thơm dễ chịu xộc vào mũi, một bàn tay trắng mịn từ từ ôm lấy khuôn mặt trẻ thơ của nó xoa xoa. Nàng nở nụ cười từ bi, ánh mắt hiền hòa, giọng nói như mật rót vào tai Tam Lang:

“Tiểu đệ đệ! Có Âm tỷ ở đây sẽ không ai làm gì đệ đâu! Hãy thành thật trả lời tất cả những gì đã xảy ra, chúng ta cùng giải quyết được không nào?”

Tam Lang như được tiếp thêm sinh lực, nó bắt đầu thao thao bất tuyệt về thứ đã nhìn thấy trong A Lại Gia của mình.

Thời gian trôi tầm một tách trà

Tam Lang non nớt huơ tay múa chân cố gắng miêu tả chính xác những gì mình trải qua , mình nhìn thấy trong khoảng không của A Lại Gia. Tuy nhiên chuyện Ma vương là tiền kiếp của nó và cả hai cùng chung thân xác phàm trần nó lại giấu nhẹm không dám nói. Các vị trưởng lão lẫn hộ pháp chăm chú lắng nghe, mặt ai cũng thoáng vẻ kinh diễm rồi ngạc nhiên, từ chau mày nghi hoặc đến trầm ngâm suy tư. Không một ai có thể tưởng tượng nổi những gì Tam Lang vừa thuật lại. Ma Vương? Nghe điển tích kể lại, chẳng phải Ma Vương đã chôn thây từ ngàn năm trước rồi hay sao? Thật quá hoang đường.

Một vị trưởng lão mặc trang phục màu lam, sắc mặt nghiêm nghị, sau lưng là mộc kiếm đã cũ kỹ vuốt chòm râu đen ngắn, ánh mắt đăm chiêu từ từ lên tiếng:

“Chuyện này thật ngoài sự liệu của chúng ta. Nếu chưởng môn nhân có ở đây thì tốt biết mấy. Đạo hạnh lẫn kiến thức ngài uyên thâm, có lẽ sẽ giải quyết được chuyện này. Tiếc là ngài đang bế quan, giờ chúng ta phải làm gì với tiểu hài tử này đây?”

Tiên Họa nãy giờ vẫn đứng phía sau lắng nghe, lẳng lặng bước đến gần Tam Lang. Hắn có dáng dấp thư sinh trắng trẻo, cốt cách thanh ngạo như lan, tuy nhiên hai mắt bẩm sinh từ nhỏ đã không nhìn thấy gì được che lại bằng một dải lụa mỏng trắng ngà, hiếm khi tham gia chính sự. Nhưng Tiên Họa có một tài đôi tai cực thính và khả năng chuyển hóa mọi chuyện trên đời này thành thư họa.

Sau khi nghe Tam Lang kể lại toàn bộ thì hắn đã âm thầm phác họa mọi thứ. Pháp bảo là một thanh bút lông vũ và nghiên mực treo bên hông, hắn khàn khàn lên tiếng – hiển nhiên đã lâu không cất giọng nói chuyện khiến mọi người ai cũng mong chờ:

“Có phải đây là thứ tiểu hài tử ngươi gặp phải?”

Lĩnh Ngộ Đạo: Trường Sinh Môn Tâm Họa

Một bức họa liền bay giữa chánh điện. Mỗi nét vẽ rời rạc bỗng nhiên múa may chuyển động. Từng nhân vật, từng phân cảnh dần xuất hiện và biến hóa nhẹ nhàng như có sinh mệnh. Từ hình ảnh của Ma Vương giáng thế đang ngồi trên đống xác chất chồng, khung cảnh hoang tàn máu chảy thành sông khiến ai nấy cũng khiếp sợ, đến cảnh tượng Ma Vương hóa kim thân bất tử uy mị và sát khí dùng hắc thương muốn giết Niệm Lão ra sao đều được Tiên Họa thể hiện lại một cách vô cùng chân thực. Chỉ nhìn họa cảnh cũng khiến người khác chịu một áp lực khó tả. Thậm chí Niệm lão nhìn thấy liền có chút run sợ lắp bắp:

“Ta nhớ rồi! Ta nhớ ra rồi! Thật không thể tin được! Lão thiên a…..”

Các vị trưởng lão nghe lão nói thế đều hướng ánh nhìn về phía lão:

“Ông nhớ gì?”

Niệm lão run rẩy, là một vị trưởng lão quyền cao chức trọng, đi đến đâu ở Nhân giới này đều người người kính phục. Vậy mà nhắc đến ký ức kia khiến lão run lên từng hồi:

“Khi ở trong không gian A Lại Gia của tiểu tử này, ta dường như bị thứ gì đó đâm xuyên tim. Chỉ là ở trong A Lại Gia vốn không thể trực tiếp đoạt mạng, nhưng cảm giác đó nó chân thật đến mức mỗi khi nhắc lại ta đều thấy kinh hãi. Còn nữa, dường như tên nhóc này đã cứu ta ngay lúc thập tử nhất sinh. Ta nghe tiếng hét của nó cùng một lực đạo bí ẩn đẩy ta thoát khỏi công kích của tên Ma Vương kia.”

Tam Lang nghe vậy thì mừng rỡ:

“Đúng rồi gia gia! Chính cháu đã cố gắng gọi ông! Còn về lực đạo kia thì cháu không hay biết!”

Mọi người nghe thấy đều thở dài, có người bắt đầu lên tiếng:

“Theo ta thấy, Tiểu tử này cũng thông minh và đạo nghĩa, chỉ là chúng ta phải xử lý nó như nào đây? Nếu để nó rơi vào Ma đạo e rằng Hạ giới này sẽ gánh chịu trường kiếp mưa máu. Còn giữ lại thì …”

Đúng lúc không biết phải làm sao thì một vị trưởng lão, mặt lúc nào cũng đỏ hồng, trên tay là bầu rượu, dáng đi nghiêng ngả vừa cười khà khà vừa lên tiếng:

“Tên tiểu tử này thú vị đấy chứ! Các ngươi cứ sợ hãi thì làm được gì. Chẳng lẽ thủ tiêu nó? Ta có ý thế này, ta sẽ nhận trách nhiệm dạy dỗ nó, nếu có một chút nguy cơ nào sẽ thẳng tay trừ khử bất kể tình thân!”

Nói đoạn lão già này chẳng kiêng nể ai cứ thế kéo Tam Lang nhảy lên pháp bảo hồ lô bay đi, khiến các vị trưởng lão chỉ biết há hốc mồm. Ba vị chấp pháp thì lắc đầu thở dài, riêng Tiên Âm lại che miệng cười, nàng biết rõ rính cách của lão Hồng nên chẳng có gì ngạc nhiên. Bởi lão chính là sư đệ của chưởng môn nhân Hồng Y Bá.

Tam Lang từ nhỏ đến lớn chỉ biết chạy nhảy trên đồi núi, chuyến đi xa nhất của nó là ngồi trên xe ngựa từ quê nhà đến Cổ Khê Thành. Đây là lần đầu tiên mà nó được cưỡi trên pháp bảo tiên môn bay trên bầu trời, ngắm nhìn Trường Sinh Tông . Gió mát khoan khoái phả vào người, Tam Lang thích thú nhắm mắt cảm nhận, đã lâu rồi, nó chưa bao giờ được vui và thanh thản như thế này. Nơi đây đúng là tiên cảnh, phải nói Cổ Khê thành có đẹp đẽ bao nhiêu cũng chỉ bằng một phần ngàn nơi đây. Tam Lang hưng phấn reo lên:

“Lão gia gia! Đẹp quá!”

Bỗng một cây gậy gõ bốp lên đầu:

“Ta giờ là sư phụ của ngươi! Xưng hô cho cẩn thận!”

Tam Lang vừa xoa đầu, vừa cười tít mắt, nó không tin hiện tại đã là đệ tử nội môn của Trường Sinh tông, hai tay chấp lại, liền dập đầu ba lạy theo quy cũ:

“Đệ tử Tam Lang kính chào sư phụ!”

Lại một gậy nữa lên đầu khiến Tam Lang tròn mắt

“Ta không thích rườm rà tiểu tiết, chỉ cần có rượu là được, nào uống đi!”

Nói rồi lão ném hồ lô rượu vào lòng Tam Lang, Tam Lang liên tục xua tay:

“Đệ tử còn nhỏ, chưa uống rượu bao giờ! Sư phụ xin cứ tự nhiên!”

“Bốp” Lại một gậy nữa lão già nhắm mắt mặt ngà ngà say nói:

“Tiểu tử đáng ghét này, vừa bái sư đã muốn làm trái môn quy à? Rượu ta là tiên tửu, dùng linh khí ủ trăm năm, người người cầu còn chưa chắc có để uống. Vậy mà ngươi từ chối!”

Dứt lời lão lại định vung gậy một lần nữa thì Tam Lang đã nhanh chóng ôm bình tu một hơi. Hồng lão nhìn thằng bé như vậy thì cười phá lên sảng khoái, bỗng lão giật mình hét lớn:

“Ơ cái thằng ngốc này, ngươi tu hết rượu của ta luôn rồi!”

Tam Lang uống xong thì mặt mày đỏ ửng, hai chân bắt đầu đá vào nhau, lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Bạn đang đọc Tiên Ma Đạo sáng tác bởi LangC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LangC
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.