Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1819 chữ

Em họ Trương Thịnh tên là Vạn Hiểu Vũ, năm nay vừa mới học năm thứ nhất, học ngành biên kịch chuyên nghiệp. Bốn cô gái trong ký túc xá của Vạn Hiểu Vũ đều có tinh cách rất hoạt bát, mới sau hai tháng đã trở thành bạn bè thân thiết. Tối thứ sáu không có bài tập thì bốn cô gái sẽ ở trong ký túc xá lướt web, trong đó có một nữ sinh tên Ngải Thi Thi vừa chia sẻ một tài khoản Weibo qua WeChat cho bốn người còn lại vừa cười nói: “Bạn của tớ đã đăng video chinh phục nhà ma vòng quanh trái đất của Nhật Bản rồi, nhìn rất kích thích đấy.”

Mấy nữ sinh lần lượt click vào, nhìn thấy streamer đang miêu tả các loại tình cảnh đã từng trải qua bên trong ngôi nhà ma thì lập tức cười ngặt nghẽo. Vạn Hiểu Vũ vừa ấn like vừa nói: “Lâm Hải chúng ta lớn như vậy không ngờ còn có một chỗ giống ngôi nhà ma. Lần trước ở trung tâm thương mại Kim Thái có dựng bối cảnh bệnh viện kinh dị, chưa tới năm phút tớ đã đi ra rồi, thật là không có tí cảm giác gì.”

Ngải Thi Thi ngồi khoanh chân ngồi trên ghế ăn rong biển nêu đề nghị: “Nếu không thì lễ giáng sinh chúng ta đi Happy Valley ở thủ đô đi, nghe nói nơi đó có nhà ma nhưng không biết thế nào.”

“Giống nhau thôi.” Trương San San từng đi thủ đô đang tìm kiếm trên di động: “Tớ còn cố tình đi chơi vào đêm Halloween nhưng hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí ghê rợn. Lúc lấy quả bóng hơi rút thăm trúng thưởng trước mặt quỷ núp gầm giường tớ còn có tâm tình nhàn nhã lựa chọn mất một lúc lâu.” Những người khác nghe thấy vậy lập tức nở nụ cười rồi mồm năm miệng mười trêu chọc cô to gan.

Mấy người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên Mễ Tiểu Xảo nhớ tới cái gì bèn nhảy từ giường xuống đi chân trần mở tủ của mình: “Tớ nhớ rõ ràng là tuần trước có một đàn chị năm hai cho tớ thiệp mời đến tham dự căn nhà ma, lúc ấy tớ tiện tay nhét vào trung túi áo mà.”

“Thiệp mời giam dự căn nhà ma?” Mấy người còn lại đều tò mò: “Nhà ma mua vé không được sao? Còn muốn thiệp mời gì nữa?”

Mễ Tiểu Xảo lấy ra tấm thẻ đen từ trong túi áo khoác, trên mặt phải của tấm thẻ có một hàng chữ màu đỏ viết Nhà Ma Vô Danh, còn mặt trái tấm thẻ viết: Thứ bảy mỗi tuần, vào 9 giờ sáng đến tiệm bánh ngọt số 444 phố Tân Thành tập hợp, thống nhất cùng ngồi xe đến Nhà Ma Vô Danh. Thiệp giá 280 tệ, chỉ thu tiền mặt.

Mễ Tiểu Xảo đưa thiệp mời cho bạn cùng phòng: “Đàn chị đó có nói địa điểm của nhà ma này không công khai ra bên ngoài, có rất nhiều bối cảnh khác nhau tùy sự lựa chọn, nghe nói cực kỳ kích thích. Ngày mai chính là thứ bảy rồi, chúng ta có muốn đi đến đó chơi hay không?”

Độ tuổi của những thanh niên như Mễ Tiểu Xảo thích nhất là tìm kiếm kích thích, tuy các cô xem phim kinh dị hoảng sợ la hét nhưng vẫn muốn thách thức những thứ như vậy mà không biết mệt, cảm thấy vừa chơi vui lại kích thích. Mấy người nhìn tấm thẻ viết thần bí như thế đều dâng lên niềm hứng thú, vừa đúng lúc cuối tuần không có việc gì làm, cả bốn người ăn nhịp với nhau quyết định cuối tuần đi thám hiểm nhà ma.

Sáng sớm hôm sau, mấy cô gái dậy sớm chuẩn bị đầy đủ. Sau khi các cô ăn xong bữa sáng ở cổng trường thì đi tàu điện ngầm một đoạn đường, cuối cùng đến tiệm bánh ngọt số 444 trước 9 giờ. Đúng 9 giờ, có một người đàn ông đội mũ đẩy cửa tiệm bánh ngọt rồi đè thấp giọng nói: “Khách hàng muốn đi Nhà Ma Vô Danh thì mời đi theo tôi.”

Tất cả mười lăm khách hàng ngồi ở tiệm bánh ngọt đang ăn bánh kem đều đứng lên rồi cười hi hi ha ha đi theo sau người đàn ông lên một chiếc xe buýt. Ban đầu bốn người Vạn Hiểu Vũ còn hơi lo lắng về việc có bị người xấu bắt cóc bán đi hay không, nhưng nhìn thấy người muốn đi nhà ma có nam có nữ thì lập tức cảm thấy yên tâm hơn hẳn, chắc là không có người muốn lừa bán nhiều người đâu nhỉ.

Sau 40 phút, xe buýt đi vào trong một nhà máy bỏ hoang ở khu vực ngoại thành. Cũng không biết ban đầu nhà máy này làm gì mà chiếm diện tích rất lớn. Trên bức tường gần cửa có treo một bản đồ phân bố nhà máy, Vạn Hiểu Vũ tiến lại gần nhìn lướt qua thì thấy trên đó có nhà máy, tòa nhà văn phòng, nhà ăn, bệnh viện cho công nhân viên chức, ký túc xá, câu lạc bộ công nhân viên chức, nhà tắm, nhìn giống như một thành phố thu nhỏ.

Tài xế đeo kính râm đưa mấy người vào nhà máy, có vẻ như toàn bộ nhà máy đã được cải tạo, vừa vào đến cửa thì nhìn thấy đại sảnh được trang trí rất đẹp đẽ. Một cô gái hơn hai mươi tuổi có khuôn mặt xinh xắn ngọt ngào đã chờ ở trong đại sảnh để phục vụ, sau khi khách hàng tiến vào hết thì tươi cười đón chào: “Hoan nghênh mọi người tới Nhà Ma Vô Danh làm khách, tôi là giám đốc Lý Mai trực ban hôm nay. Bây giờ để cho tôi giới thiệu một chút bối cảnh chuyện cũ và quy tắc trò chơi tới mọi người về lần thám hiểm nhà ma này.”

Chuyện cũ phát sinh ở trong một nhà máy dệt may quy mô lớn, nữ thợ dệt A Mai phát hiện thời gian gần đây thường xuyên có đồng nghiệp mất tích. Mới đầu A Mai cũng không coi là chuyện to tát gì, cho đến một ngày đồng nghiệp Tiểu Khánh chơi thân với cô lúc đang làm việc đột nhiên biến mất. A Mai cực kỳ sợ hãi, cô quyết định thôi việc. Lúc A Mai muốn rời khỏi nhà máy thì cô phát hiện bản thân làm cách nào cũng không tìm thấy cửa ra vào nhà máy, A Mai khoảng loạn không chọn đường thoát cứ thế chạy vào tòa nhà văn phòng thì phát hiện có rất nhiều xác chết nằm la liệt trên sàn……

Vạn Hiểu Vũ xoa xoa da gà nổi trên mặt, cô dùng khuỷu tay thuận huých Mễ Tiểu Xảo rồi thì thầm với vẻ khiếp đảm: “Tớ cảm thấy đáng sợ quá.”

Mễ Tiểu Xảo võ vỗ lưng cô trấn an rồi hạ thấp giọng phân tích: “Chẳng phải nhà ma hay dùng chuyện cũ ghê rợn làm bối cảnh sao, cậu nghĩ xem cái nhà máy cao còn chưa tới hai mét này dù không tìm thấy cửa cũng có thể trèo trường ra ngoài mà, chỉ là chuyện cũ thôi, cậu còn tin thật cơ đấy.”

“Đúng thế.” Ngải Thi Thi che miệng cười: “Chúng ta cứ chơi trước đã, nếu thật sự đáng sợ thì chúng ta nhanh chóng chạy ra ngoài là được.”

Có vẻ Lý Mai phát hiện mấy người các cô đang khẽ thì thầm, ánh mắt lướt qua mấy người các cô rồi tiếp tục nói: “Các vị muốn điều tra rõ chân tướng của vụ việc năm đó, đồng thời còn cần phải cảnh giác bạn bè, bởi vì trong số các vị có người là hung thủ tạo ra thảm án lần này.”

Sau khi đẩy bầu không khí lên đến đỉnh điểm, Lý Mai xoay người về tới chỗ bán vé rồi mỉm cười ngọt ngào: “Hiện tại mời mọi người xếp hàng mua vé, mỗi người là 280 tệ gồm cả tiền xe và ăn uống.”

Vạn Hiểu Vũ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa lấy tiền mặt đã chuẩn bị ra vừa quay đầu lại cười nói với những người bạn cùng phòng: “Vừa rồi làm tớ sợ nổi cả da gà.”

Sau khi mọi người xếp hàng đưa tiền xong, Lý Mai đưa mọi người tới trước một bức tường trống không ở đại sảnh: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chúng ta cùng nhau mở ra cửa nhà ma nào!”

Đèn treo trong đại sảnh tắt ngóm theo giọng nói của Lý Mai, trong nhà máy trở nên tối om. Lúc này chợt có một ánh đèn hắt lên trên bức tường, trong sự khẩn trương và chờ mong của mọi người, bức tường chầm chậm mở ra, lộ ra một lối vào tối tăm.

Lý Hoành và Vương Uy đi cùng nhau thì nhìn nhau cười: “Để hai chúng tôi đi trước mở đường cho mọi người.” Lập tức lại có hai nam sinh la hét muốn bọc hậu, Vạn Hiểu Vũ thấy thế vội vàng lôi kéo ba bạn cùng phòng vào giữa đội ngũ rồi đi theo người dẫn trước đi vào trong lối nhỏ. Nương theo ánh đèn mờ tối, Vạn Hiểu Vũ nhìn thấy bức tường hai bên bắn đầy vết máu đỏ khô đen, cũng không biết có phải bị ảnh hưởng bởi tâm lý hay không mà cô cứ cảm thấy trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lối nhỏ cũng không dài, đại khái đoàn người đi được nửa phút thì thấy một cánh cửa lớn, Lý Hoành vươn tay đẩy cửa, một phân xưởng bỏ hoang xuất hiện trước mặt mọi người. Từng hàng máy móc để ở khu vực trống trong phân xưởng, trên dàn máy là sợi vải, phía dưới là đống vải đã dệt xong. Những sợi vải và cuộn vải vốn hẳn có màu trắng, nhưng đã có từ rất lâu nên trên bề mặt phủ lớp bụi dày.

“Nơi này đúng là cũ nát thật.” Sau khi Lý Hoành dẫn mọi người vào phân xưởng thì quan sát xung quanh, phát hiện bên trái giàn máy vẫn luôn để sát vào tường, bên phải chừa lại lối đi nhỏ rộng hơn hai mét. Sau khi đoàn người rẽ vào đi lối đi nhỏ bên phải thì ghét bỏ ọe một tiếng, trên giàn máy thứ hai phủ kín vết máu, nhìn cực kỳ ghê tởm.

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.