Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1658 chữ

Nấm linh chi còn được gọi là Thái Tuế, trong truyền thuyết có công dụng kéo dài tuổi thọ trường sinh bất lão. Tuy lời đồn đại này khá khoa trương nhưng đúng là nó có tác dụng chữa trị bách bệnh, nếu người tu hành ăn còn có thể tăng cường pháp lực, có thể nói đó là bảo bối hiếm có. Hai anh em Hàn Hướng Nhu chia nhau mỗi người một nửa, còn thừa lại thì hỏi xin Lý Nguyệt Nhi hộp cơm bằng gỗ chuẩn bị mang về cho cha mẹ nếm thử.

Có qua có lại, Lý Nguyệt Nhi mời bọn họ ăn nấm linh chi, Hàn Hướng Nhu cũng lấy ra bùa Vũ Linh nhằm để cho đám thụ yêu trong thôn nhận được linh khí. Chấm dứt ân oán với đám thụ yêu xong, hai anh em đi bộ tới địa giới thôn Sơn Linh, Hàn Hướng Nhu đứng ở tấm bia đá viết tên thôn giúp đám thụ yêu tu sửa kết giới bị tổn hại dễ phá vỡ.

Xe đỗ ở cạnh tấm bia đá, Hàn Hướng Nhu mở cốp xe ra lấy một cái hộp cổ xưa đưa cho Hàn Thịnh Vĩ. Sau khi Hàn Thịnh Vĩ mở ra thì phát hiện bên trong có hai cuốn sách cổ, lật ra xem lại cảm thấy chữ trong sách còn khó hiểu hơn chữ phồn thể, lập tức không hiểu nổi quay sang nhìn Hàn Hướng Nhu: “Đây là cái gì thế? Em mua về trưng bày sao?”

Hàn Hướng Nhu cười ha hả nhìn anh: “Đầu tiên em chúc mừng anh đã vượt qua bài kiểm tra của Tổ sư gia, xét thấy biểu hiện của anh, Tổ sư gia phá cách đề bạt anh làm đệ tử nội môn.”

Sau khi Hàn Thịnh Vĩ nghe thấy tin này thì cả người đều kinh sợ, ngay sau đó điên cuồng cười chói tai: “Đệ tử nội môn! Anh là đệ tử nội môn! Anh thăng cấp rồi! Không ngờ nhanh như vậy anh đã trở thành đệ tử nội môn!”

Hàn Hướng Nhu che lại lỗ tai, cô cười lạnh hai tiếng rồi chỉ vào cuốn sách trong ngực anh và nói: “Đây là công pháp vỡ lòng cho đệ tử nội môn, anh học thuộc sớm thì em mới có thể bắt đầu chính thức dạy cho anh được.”

Trong lòng Hàn Thịnh Vĩ vừa vui sướng đến đỉnh điểm thì bị một chậu nước lạnh tưới lên người, anh nhìn thiên thư trong tay, sắc mặt lập tức trắng bệnh: “Cái thứ này muốn học thuộc? Nhưng ngay cả xem anh còn không hiểu mà!”

Hàn Hướng Nhu khởi động xe và cười tủm tỉm: “Không sao, nhà mình có từ điển, khi về em mang sang phòng anh cho. Nói đến đây thì mới nhớ năm đó lúc ông nội mới gia nhập môn phái ngay cả chữ còn không biết, đều phải dựa vào sư phụ dạy từng câu từng chữ một, đó mới gọi là vất vả đấy.”

Hàn Thịnh Vĩ nhớ tới lúc Hàn Hướng Nhu vừa mới tiếp xúc với huyền học vẫn là cô bé con bèn lập tức thông cảm nhìn cô: “Vậy lúc em học chắc chắn là rất cực khổ hả? Học thuộc mấy năm?”

“À, em không học thuộc, Tổ sư gia trực tiếp truyền tất cả truyền thừa Thiên Nhất Phái vào trong ý thức cho em, tất cả điển tịch em không cần học thuộc vẫn biết.” Hàn Thịnh Vĩ chuẩn bị nghe tâm sự chuyện cũ lại có biểu cảm hoang mang, đều cùng một cha mẹ sinh ra mà sao sự chênh lệnh lại lớn như vậy?

Có lẽ bị đả kích quá lớn, trên đường đi Hàn Thịnh Vĩ không nói chuyện. Cho đến khi về đến tiểu khu, Hàn Thịnh Vĩ mới tỉnh táo lại, rất vô tư ném chuyện học thuộc sách sang một bên rồi hỏi này hỏi nọ giống như trẻ nhỏ đang tò mò: “Nhu Nhu, sao đột nhiên anh xuất hiện ở thôn kia thế? Anh mang theo rất nhiều bùa bên người, theo lý thuyết thì không nên xảy ra chuyện đó được! Em không biết đâu, anh hắt hơi một cái, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện đã thay đổi địa phương, anh bị hoảng sợ suýt chút nữa tiểu ra quần rồi.”

“Là Tổ sư gia đưa anh đến đó, ngài muốn thúc giục anh nhanh chóng tìm người điêu khắc thần tượng cho ngài, thế nên mới tính cho anh trái ngọt ăn trước.” Hàn Hướng Nhu vừa đánh tay lái vừa giải thích: “Em đến thôn Sơn Linh mới cảm ứng được ý định của Tổ sư gia, vì vậy vẫn luôn giấu ở chỗ tối bảo vệ anh.”

Đột nhiên Hàn Thịnh Vĩ mở to mắt: “Tóm lại là em thấy anh sắp bị đánh chết mới đi ra?”

Hàn Hướng Nhu vô cùng tự nhiên gật đầu: “Anh cho rằng trở thành đệ tử nội môn dễ dàng như vậy sao? Thiên phú, dũng cảm, năng lực ứng biến, may mắn vân vân, rất nhiều phương diện đều nằm trong phạm vi kiểm tra và cân nhắc. Cũng do hiện tại Thiên Nhất Phái chúng ta điêu tàn, nếu không với thiên phú của anh thì ngay cả cửa đầu tiên cũng không đủ tiêu chuẩn.”

Hàn Thịnh Vĩ hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn mà ngược lại còn cười thỏa mãn: “Điều này chứng tỏ anh tốt số, lấy tư chất bình thường là có thể làm đệ tử nội môn của Thiên Nhất Phái, lại còn là cháu trai của chưởng môn, là anh trai của chưởng môn tương lai, số mệnh này tốt thật đấy. A đúng rồi, anh nhớ rõ em từng nói lúc Tổ sư gia truyền thừa cho em có đưa cho em ba món pháp bảo, thế anh thì sao? Có lễ vật cho anh hay không?”

Hàn Hướng Nhu bĩu môi: “Chẳng phải anh có que cời lửa đó sao?”

Hàn Thịnh Vĩ nhìn cây gậy đen xì bên chân mình, nụ cười bắt đầu cứng lại lần nữa: “Vì sao đến lượt anh lại là cây gậy tùy tiền nhặt được? Cái này nhìn quá keo kiệt rồi!”

“Đây chẳng phải là chính anh chọn sao?” Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ nhìn anh: “Anh cho rằng với một người còn chưa nhập môn như anh chỉ dùng một lá bùa là có thể đánh chết thụ yêu? Đó là Tổ sư gia muốn rèn cho anh pháp khí nên mới giúp anh. Xuân đào kia là cây đào yêu, theo lý thuyết thì rèn thanh kiếm gỗ đào là thích hợp nhất. Cũng không biết lúc ấy anh suy nghĩ lung tung gì lại rơi ra cây gậy.” Hàn Hướng Nhu đồng cảm nhìn anh: “Lúc ấy làm Tổ sư gia tức giận đi mất rồi.”

Hàn Thịnh Vĩ cẩn thận nhớ lại chuyện lúc đó, hình như lúc ấy mình nghĩ có một cây gậy thì tốt rồi, có thể đập cho cái thứ quấy rối đó một trận, nhìn quá xấu.

Hàn Thịnh Vĩ vuốt mặt, nỗ lực rặn ra một nụ cười chua chát: “Lần tới anh nhất định phải nghĩ đến người máy đứng thành hàng, đến lúc đó xác định pháp khí của anh rất phong cách.”

Lái xe rẽ vào trong tiểu khu, điện thoại của Hàn Hướng Nhu vang lên. Cô mở tai nghe Bluetooth ra, tiện tay vặn tiếng radio nhỏ hơn một chút. Trong di động vang lên giọng của một cậu con trai: “Chào chị Hàn, em là Trương Định đây, chị còn nhớ rõ em không? Lần trước chúng ta từng đi viện dưỡng lão Từ Tâm đấy ạ.”

Hàn Hướng Nhu lập tức nhớ tới cậu sinh viên xui xẻo bị bạn gái lừa gặp phải quỷ bèn cười đáp: “Chị nhớ ra em, em tìm chị có chuyện gì sao?”

Trương Thịnh nói: “Lần trước Lý Thanh trở về từ viện dưỡng lão có kể chuyện xảy ra sau đó, thế nên em mới biết hóa ra chị là người có bản lĩnh. Lần này nhà em có chuyện, em không biết tìm ai hỗ trợ nữa cho nên mới gọi cho chị.”

Hàn Hướng Nhu khẽ cười một tiếng: “Không biết bạn gái em có nói với em rằng mời chị làm việc là phải trả tiền hay không?”

“Khi em trở về đã chia tay với Lý Thanh rồi, cô ấy đã không phải là bạn gái của em nữa.” Trương Thịnh giải thích: “Nhưng em biết loại chuyện này chắc chắn không thể mời chị hỗ trợ không công được, chỉ là em không biết phải tốn bao nhiêu tiền.”

Hàn Hướng Nhu vươn tay ra tắt radio đi: “Em nói trước là chuyện gì đi đã.”

Trong giọng nói của Trương Thịnh mang theo sự chua xót: “Em có một em họ vừa mới lên năm nhất, vì thi vào đại học trong vùng cho nên mỗi khi đến cuối tuần con bé đều về nhà. Sáng sớm ngày hôm qua em họ em gọi điện thoại cho dì cả của em nói bạn học mời con bé đi chơi khu nhà ma mới khai trương. Dì cả của em căn dặn con bé vài câu rồi hỏi nhà ma con bé đi ở nơi nào, có xa nhà hay không. Em họ em nói nhà ma đó là có hạn chế mời, không tiết lộ địa điểm ra bên ngoài, chắc hẳn là buổi chiều có thể về nhà.”

Hàn Hướng Nhu vừa nghe thế liền đoán được chuyện kế tiếp: “Không tìm thấy người?”

“Đúng vậy.” Giọng nói của Trương Định hơi run: “Ký túc xá con bé có bốn nữ sinh, tất cả đều mất tích.”

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.