Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Giàn máy thứ hai đặt ở bức tường bên phải, lần này bọn họ đi đến giữa hai giàn máy vẫn luôn đi đường bên trái mới có thể tiếp tục đi tiếp. Bởi vì nơi này vốn là nhà ma, mọi người cũng không giễu cợt kiểu thiết kế kém cỏi này,chỉ là hơi khẩn trương nhìn giàn máy ở hai bên rồi thầm thì suy đoán ma quỷ giấu ở chỗ nào. Đúng lúc này, đèn ở nhà xưởng bỗng nhiên lập lòe, vài giây sau tất cả đèn đều tắt ngóm. Chỉ có chút ánh sáng le lói ở lỗ thông khí trên trần nhà xưởng hắt xuống dưới, ánh sáng yếu ớt đến nỗi chỉ có thể nhìn được khoảng cách hai ba mét, xa hơn thì chỉ nhìn thấy bóng đen lờ mờ.

Đi không được bao lâu thì bỗng nhiên Lý Hoành dừng lại, anh ta hơi khẩn trương nhắc nhở một câu: “Giàn máy thứ hai hình như có cái gì đó, mọi người áp sát vào bên trái đi.”

Một câu này giống như đang bật chốt mở vậy, bỗng nhiên giàn máy hoạt động kêu lên những tiếng lạch cạch, từng cánh tay máu chảy đầm đìa vươn ra từ giàn máy như muốn bắt lất cái gì, lập tức những tiếng thét chói tai hỗn loạn đan xen nhau.

Lý Hoành nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì da đầu tê dại, anh ta nhanh chóng đi lên trước hai bước: “Mấy thứ này nhìn qua cứ tưởng chân tay người, cũng không biết thò ra từ giàn máy kiểu gì nhỉ?”

“Đạo cụ thôi mà, sờ là biết làm từ keo silicon ngay.” Vương Uy cười hi hi ha ha: “Không tin tôi sờ cho mọi người nhìn xem.” Anh ta nắm được một bàn tay ở gần mình nhất, cảm thấy thứ mình nắm vừa lạnh vừa cứng.

“Còn không mềm bằng keo silicon đâu, chắc có lẽ là nhựa……” Vừa mới nói được một nửa, đột nhiên Vương Uy trợn to mắt kinh ngạc nhìn bàn tay kia trở tay tóm lấy tay của mình.

Lý Hoành nhìn thấy dáng vẻ Vương Uy hoảng sợ kêu to thì vui vẻ cười ha ha, nhưng vừa mới cười được hai tiếng thì anh ta đã phát hiện có vấn đề, hình như cái tay kia muốn kéo tay Vương Uy vào giàn máy. Lý Hoành thấy thế vội vàng giữ chặt cánh tay của Vương Uy rồi lớn tiếng kêu la: “Có trục trặc rồi, nhân viên công tác nhanh chóng tắt máy đi.”

Sau khi hai nam sinh đứng cuối nghe được âm thanh thì vội vàng chạy trở về, định đi tới đại sảnh tìm nhân viên công tác, còn những người khác đều hỗ trợ túm lấy cánh tay của Vương Uy. Nhưng điều khiến cho mọi người kinh hoảng chính là sức của cả nhóm người không bằng một cánh tay cứng đờ. Trong lúc hoảng loạn, Ngải Thi Thi tóm lấy cánh tay, cảm thấy bản thân như cào rách cái gì, cô vội vàng cúi đầu xem ngón tay cái của mình, không thể ngờ bên trong móng tay là lớp da bị cuộn tròn……

“A!” Ngải Thi Thi sợ hãi gào to rồi chỉ vào cánh tay màu xanh lét kia và nói năng lộn xộn: “Cánh tay kia là thật, là thật, là cánh tay người chết.”

Cảm nhóm người còn chưa phản ứng kịp thì cánh tay của Vương Uy cũng đã bị cuốn vào giàn máy, thậm chí người ở gần còn có thế nghe được tiếng xương cốt bị nghiền nát. Máu tươi nóng hầm hập tản ta mùi tanh phun tung tóe bắn lên trên mặt mỗi người. Tất cả mọi người ngây dại, ai cũng không nghĩ tới đi chơi nhà ma lại có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này.

Bỗng nhiên những tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau, một nam sinh thở hổn hển chạy vào rồi hoảng sợ hô lên: “Mọi người chạy mau, nơi này thật sự có ma, đường chúng ta tiến vào đã biến mất. Người đi cùng tôi ra ngoài đã bị ma nhập vào người, gã muốn cắn chết tôi.”

Chỉ trong thời gian hai câu nói này, cơ thể của Vương Uy đã bị giàn máy cuốn mất một nửa, đầu của anh ta gục xuống ngửa ra bên ngoài đã không còn hơi thở. Tất cả mọi người cách Vương Uy rất xa, không dám nhìn khuôn mặt tái xanh và đôi mắt chết không nhắm mắt của anh ta.

Lý Hoành nhìn thấy có bóng người màu đen đi ra từ lối nhỏ bèn xoay người tiếp tục chạy về đằng trước. Bởi vì có vết xe đổ của Vương Uy, tất cả mọi người cách những cánh tay này rất xa vì sợ bị tóm lấy. Cùng lúc đó, bọn họ cũng không dám dựa quá gần loạt giàn máy, lo lắng không biết phía sau giàn máy sẽ có thứ gì chui ra khỏi đó. Nhóm người vừa chạy vừa lo lắng đề phòng, thật vất vả chạy ra khỏi những giàn máy này thì lối đi nhỏ đã di chuyển, giàn máy giống y hệt lại hiện ra trước mắt bọn họ.

Nhóm người nhìn thấy tình cảnh như vậy thì đều suy sụp, nhưng hiện tại bọn họ không có con đường để lựa chọn, chỉ có thể kiên trì tiếp tục chạy. Cũng may giàn máy này không thấy những cánh tay đầm đìa máu chảy, tuy mọi người nhẹ nhàng thở ra nhưng không dám thả lỏng cảnh giác, vừa chạy về phía trước đồng thời cũng quan sát tình huống bai bên, sợ đột nhiên xuất hiện thứ gì. Vạn Hiểu Vũ vừa khóc lóc nhòe hết lớp trang điểm vừa lảo đảo đi theo đội ngũ, cô tuyệt nhiên không nghĩ tới đi chơi nhà ma thôi mà có thể xuất hiện chuyện kinh khủng như vậy, quả thực hối hận xanh ruột.

Đến lúc đi lối nhỏ từ giàn máy thứ ba rẽ sang giàn máy thứ tư, đột nhiên Lý Hoành dừng bước, những người phía sau không tránh kịp bị va vào người anh ta, còn chưa kịp chất vấn thì nhìn thấy cảnh tượng khiến người nghẹn họng trân trối. Một bộ thi thể rách nát chặn lấy đường đi giữa lối nhỏ, tuy quần áo trên người thi thể bị vết máu nhuộm đẫm không nhìn ra được màu sắc vốn có nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra đó là thi thể Vương Uy bị cánh tay kéo vào giàn máy.

Tại thời điểm mọi người chần chờ thì người ở phía sau đã hoảng loạn lên: “Cái người bị ma nhập đã đuổi tới rồi.”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên rõ ràng trong không gian trống trải của nhà máy, những người chen chúc ở đằng sau đã hoảng loạn, bọn họ ra sức đẩy những người đứng phía trước. Lý Hoành nhìn thi thể nằm bất động ở phía trước bèn cắn răng chạy vài bước rồi nhảy qua, những người đi theo sau cũng làm theo. Trong lúc hoảng loạn, cũng không biết người nào đẩy người đằng trước, có một cô gái tên Lý Dược lỡ dẫm trúng tay Vương Uy, bỗng nhiên tay Vương Uy vung vẩy tóm lấy cổ chân của cô gái.

Lý Dược bị túm suýt nữa té ngã, đến khi cô cúi đầu nhìn thấy cái tay đẫm máu ở cổ chân mình thì lập tức hãi hùng hét lên. Lúc này não bộ cô đã trống rỗng, cô theo bản năng dùng chân còn lại liều mạng dẫm lên cánh tay của Vương Uy. Ai ngờ vừa dẫm một cái đã làm cánh tay Vương Uy nát bét, toàn bộ cánh tay đều rớt xuống dưới.

Lý Dược nhận ra được cảm giác bị người tóm lấy chân đã biến mất, cô vội vàng bước qua thi thể chạy về phía trước. Trong lúc vôi vàng chạy, những mẩu thịt nát của bàn tay bị đứt chộp ở cổ chân rơi rụng xuống, đến khi Lý Dược đuổi kịp những người chạy ở đằng trước thì trên cổ chân chỉ còn lại vết lằn đỏ của dấu tay.

Lý Hoành không biết bản thân đã chạy qua bao nhiêu giàn máy, đến lúc anh ta cảm thấy bản thân không kiên trì nổi nữa thì cuối cùng cũng thấy được cánh cửa nửa mở, loáng thoáng có thể nhìn thấy tia sáng. Lập tức Lý Hoành cảm thấy cả người có thêm sức lực, anh ta dùng tốc độ chạy cự ly 100 mét chạy tới, những người chạy theo sau cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa bò vừa lăn đi theo.

Phía sau cánh cửa vẫn là lối đi tối tăm như cũ, nhóm người chạy khoảng ba bốn phút mới lại nhìn thấy một cánh cửa nửa mở, ánh sáng phía sau cánh cửa làm mọi người mừng như điên, phảng phất như thấy được hy vọng sống sót. Lúc này, bọn họ cũng bất chấp để ý người bên cạnh, từng người dồn hết sức lực chạy tới, mà sau khi bọn họ chạy ra khỏi cửa, mọi người lại liên tục va vào nhau.

Rạp hát cũ nát,mấy thi thể mặc quần áo sặc sỡ đang ở trên đài không biết diễn tiết mục gì, ghế ngồi làm bằng gỗ phía dưới có mấy chục khán giả đang tập trung tinh thần xem biểu diễn. Có lẽ bị tiếng lao vào của bọn họ quấy rầy đến, diễn viên trên đài ngừng biểu diễn, cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ. Cùng lúc đó, khán giả quay đầu lại, lộ ra từng khuôn mặt bị biến dạng hoàn toàn.

“A a a a……”

Hàn Hướng Nhu nghe thấy tình huống mà Trương Thịnh nói trong điện thoại lập tức nhíu chặt mày: “Ngay cả địa điểm nhà ma cũng không biết thì rất khó tìm, hơn nữa bọn họ đã mất tích một ngày một đêm rồi, hiện tại rất khó đảm bảo tình huống ra làm sao. Chuyện này chị có thể giúp em nhưng em cần nói tình huống rõ ràng với dì cả và những người lớn khác trước đã, chị không muốn hao phí công sức lại còn bị người oán trách.”

Trương Thịnh vội vàng nói: “Bốn gia đình đều là người bản địa, hiện tại chúng em vừa mới ra khỏi đồn công anh ở phía nam thành phố. Vừa rồi em có nhắc tới em quen biết một đại sư, mọi người muốn chị tới một chuyến để gặp mặt nói chuyện ạ.”

Hàn Hướng Nhu ước lượng ra vị trí bèn nói: “Chị cách chỗ em khá xa, để tiết kiệm thời gian thì chúng ta đi đến giữa quãng đường. Cứ gặp mặt ở Starbucks phố Xương Minh đi.”

Cúp điện thoại, Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn Hàn Thịnh Vĩ ở bên cạnh: “Em còn có việc, anh tự trở về trước nhé.”

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.