Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1707 chữ

Hàn Hướng Nhu không nhanh không chậm đi tới, cô ngẩng đầu nhìn tình trạng thê thảm của Hàn Thịnh Vĩ rồi không nhịn được tấm tắc hai tiếng: “Nhìn giống như bị hủy dung vậy.”

Hàn Thịnh Vĩ bày ra dáng vẻ kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục: “Thà hủy dung còn tốt hơn là bị thụ yêu cưỡng ép, đối mặt với gương mặt như vậy anh không làm được, anh thà chết chứ không thể trao dương khí cho ả.”

Dì Đào nghe xong thì thẹn quá hóa giận, bà ta tóm lấy tay Hàn Hàn Thịnh Vĩ buộc chặt, nhìn cách thể hiện tựa như muốn bóp chết tươi anh. Nhưng vào lúc này, vòng tay Lôi Kích Mộc hóa thành thanh kiếm dài bay tới nhẹ nhàng chặt đi cánh tay của dì Đào giống như cắt đậu phụ vậy. Hàn Thịnh Vĩ ôm nửa nhánh cây từ giữa không trung rơi xuống, Hàn Hướng Nhu bấm pháp quyết niệm chú Niệp Thổ Thành Khâu. Một khối đất từ trên mặt đất gồ lên, rất nhanh đã dâng cao đến ba mét, khố đất vững vàng đỡ lấy Hàn Thịnh Vĩ.

Đám thụ yêu nhìn thấy thủ đoạn của Hàn Hướng Nhu thì từng kẻ lộ ra sắc mặt nặng nề rồi cẩn thận lùi về sau vài bước. Vòng tay Lôi Kích Mộc vây hai vòng trên không trung rồi rơi vào tay Hàn Hướng Nhu, Hàn Hướng Nhu nhìn bọn họ và lạnh lùng hỏi: “Các người muốn giữ anh tôi lại làm gì?”

Dì Đào khôi phục lại hình người, bà ta vừa ôm lấy cánh tay bị cụt mất vừa nhìn Hàn Hướng Nhu với sắc mặt cực kỳ tối tăm: “Tên này tự tiện xông vào thôn của chúng tôi thì phải để cho chúng tôi xử lý, đây là quy tắc của thôn chúng tôi, người ngoài không có quyền can thiệp.”

Hàn Hướng Nhu nghe thấy vậy thì không nhịn được bật cười: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có yêu tự tin giống như bà đấy. Có muốn tôi bổ mấy cây trên núi trước rồi mới cùng thảo luận với các người vấn đề này hay không?” Vòng tay Lôi Kích Mộc nghe được câu nói này lập tức bay lên không trung thả ra một tia sét. Khác với sấm sét của bùa Lôi Kích, vòng tay Lôi Kích mộc là năm đó Cửu Thiên Thần Lôi giáng xuống khi đạo nhân độ kiếp phi thăng , tuyệt đối có thể đánh cho yêu tà hồn bay phách tán.

Cảm nhận được uy thế và sức mạnh của Cửu Thiên Thần Lôi, hơn nữa Hàn Hướng Nhu chỉ ra bản thể của bọn chúng một cách chính xác nên sắc mặt của mấy thụ yêu xám ngoét,sau khi từng kẻ khôi phục thành hình người cũng không dám mở miệng.

Hàn Hướng Nhu thấy bọn họ còn thiếu mấy ngón tay, trên cánh tay lồi lõm gồ ghề thì hơi kinh ngạc liếc nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Lần này anh biểu hiện không tệ nha.”

Hàn Thịnh Vĩ mất hết sức lực dựa lên gò đất: “Điều này không quan trọng, đỡ anh xuống trước đã rồi nói sau.”

Hàn Hướng Nhu cười cười rồi bấm ngón tay niệm pháp chú, gò đất càng lúc càng thấp xuống, cuối cùng hóa thành bùn đất. Hàn Thịnh Vĩ che lại ngực ho khan hai tiếng rồi chạy ra phía sau lưng Hàn Hướng Nhu tố cáo: “Đêm qua không biết vì sao lại thế này, anh vừa hắt hơi một cái thì phát hiện bản thân đã đứng ở nơi khác. Lúc ấy anh không biết thôn của bọn họ quái lạ nên sau khi hỏi đường xong thì nhanh chóng chạy ra ngoài, kết quả là đi được nửa đường thì đèn lồng tắt, anh thấy đằng trước tối quá không dám đi tiếp, định trở về thôn tạm thời trú qua một buổi tối. Thế mà kết quả đi được nửa đường lại gặp phải con gái của bà ta, hơn nửa đêm rồi mà còn thắp đèn lồng chải đầu muốn dụ dỗ anh. Tên con gái bà ta rất dễ nghe cái gì mà Xuân Đào ý, nhưng nhìn vừa già vừa xấu, làm anh sợ quá bèn dùng bùa Lôi Kích bổ cô ta, cô ta biến thành cây gậy này luôn.”

Sau khi Hàn Hướng Nhu nhìn lướt qua cây gậy đen đúa kia thì dùng biểu cảm thâm ý nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Anh dùng thuận tay không?”

“Đúng là thuận tay.” Hàn Thịnh Vĩ ngây ngốc khoa tay múa chân một chút: “Có cây gậy này anh mới chống chọi được đến bây giờ.”

Hàn Hướng Nhu không nhiều lời nữa, chỉ là thông cảm vỗ vỗ bờ vai của anh rồi quay đầu lại hỏi những thụ yêu: “Chịu khó tu luyện không tốt sao? Vì sao cứ phải đi hại người?”

“Chúng tôi không có.” Một cụ già hoảng loạn giang tay ra: “Chúng tôi đều dựa vào hít thở tinh hoa nhật nguyệt mới thành tinh, chưa từng hại người bao giờ. Trước kia từng có người đi nhầm vào thôn chúng tôi chúng tôi cũng đều đưa người đó ra ngoài. Tối hôm qua không biết vì sao cậu trai trẻ này lại đột nhiên tới thôn chúng tôi, Nguyệt Nhi nhà Lý Tử chỉ đường cho cậu ta. Ai biết Xuân Đào lại nửa đường cản trở, nếu chúng tôi biết thì tuyệt đối sẽ không để con bé làm như vậy.”

Một người phụ nữ khác cũng gật đầu phụ họa: “Chúng tôi thành yêu không dễ dàng gì, hiện giờ linh khí trên thế gian đã loãng, thôn chúng tôi đã một hai trăm năm không có cây non thành tinh. Xuân Đào là lứa cuối cùng nhưng lại chững lại ở việc hóa hình, tôi đoán có lẽ con bé quá sốt ruột mới có ý nghĩ muốn thải dương bổ âm. Buổi sáng chúng tôi nghe mẹ Xuân Đào nói không thấy Xuân Đào nên chúng tôi sốt ruột mới ra tay với cậu trai này.”

Nhìn sắc mặt của Hàn Hướng Nhu càng ngày càng khó coi, cụ già vội vàng hòa giải: “Bà ấy hồ đồ, dạy con gái cũng hồ đồ theo, chúng tôi xin lỗi chúng tôi xin lỗi.”

Hàn Hướng Nhu lườm bọn họ một cái rồi chỉ vào những vết thương trên người Hàn Thịnh Vĩ: “Xin lỗi là xong chuyện, chúng tôi bị thương vô ích thế này à?”

Dì đào ấm ức chỉ vào cây gậy trong tay Hàn Thịnh Vĩ: “Cậu ta biến con gái tôi thành que cời lửa rồi mà còn chưa đủ sao?”

Hàn Hướng Nhu nhìn cây gậy kia cũng cảm thấy hơi xấu hổ nếu đòi hỏi quá đáng, Hàn Thịnh Vĩ trực tiếp rèn bản thể Đào tinh 500 tuổi người ta thành pháp khí, nhìn thế nào cũng giống như bên mình được hời.

Trong lúc đang do dự, bỗng nhiên từ trong thôn có một cô gái mặc bộ váy trắng đi ra. Cô ta gật đầu chào hỏi với Hàn Hướng Nhu và nói: “Thức ăn quý hiếm mà hôm nay tôi lên núi hái lấy ra làm bồi thường có được không?”

Hàn Thịnh Vĩ nhớ đến buổi sáng ngửi được mùi hương thơm lạ lùng kia thì trong bụng lập tức sôi ùng ục. Hàn Thịnh Vĩ xoa xoa bụng rồi hạ giọng nói nhỏ với Hàn Hướng Nhu: “Cô ấy tên là Lý Nguyệt Nhi, tối hôm qua anh tá túc ở nhà cô ấy.”

Lúc này Hàn Hướng Nhu mới gật đầu: “Cũng được, tôi cũng muốn nếm thử đồ ăn quý hiếm trên núi của các cô có hương vị gì.”

Lý Nguyệt Nhi cười một chút, trên khuôn mặt lộ ra một lúm đồng tiền, cô ta lấy từ trong túi hai quả mận đỏ đưa cho hai người: “Ăn cái này giải khát trước đã, về đến nhà cũng vừa lúc ăn cơm.”

Từ khi tới thôn Sơn Linh cho đến giờ, Hàn Thịnh Vĩ chưa uống qua một ngụm nước, môi đều khô nứt cả. Anh thấy Hàn Hướng Nhu gật đầu ngầm đồng ý thì lập tức nhận lấy quả mận cắn một miếng to. Nước quả ngọt ngào và thịt quả mềm mại đầy ắp trong miệng đều chứa mùi mận, Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy đây là loại quả ăn ngon nhất mà mình từng ăn. Hàn Hướng Nhu thấy anh cắn mấy lần đã ăn xong quả mận bằng nắm tay trẻ con thì đưa quả còn lại trong tay mình cho anh.

“Em không ăn sao?” Hàn Thịnh Vĩ hỏi lại, bởi vì nhai thịt quả nên câu hỏi không rõ lời: “Quả mận này ngọt thật.”

Hàn Hướng Nhu cười vô cùng chân thành: “Em không khát, anh nhanh ăn đi.” Hàn Thịnh Vĩ đói lả người nên cũng không khách sáo với Hàn Hướng Nhu nữa, anh cầm lấy quả mận rồi mỹ mãn gặm.

Hai người đi vào nhà của Lý Nguyệt Nhi, Lý Nguyệt Nhi mở nắp nồi ra rồi múc đồ ăn vào bát lớn, mùi thơm lạ lùng lại bay khắp cả căn nhà. Nhìn thấy đồ ăn màu trắng trong bát, Hàn Hướng Nhu kinh ngạc nhìn Lý Nguyệt Nhi: “Nấm Linh Chi? Linh tính như vậy cũng đến cả ngàn năm đúng không?”

“Vừa đúng một ngàn năm.” Lý Nguyệt Nhi đưa hai cái muỗng ra: “Là người trong thôn chúng tôi gây thương tổn người trước, tôi nguyện ý lấy nấm linh chi để đền bù, hy vọng các cô có thể bỏ qua chuyện cũ tha cho chúng tôi. Nếu có thể thì cũng hy vọng cô có thể giúp chúng tôi tu sửa lại kết giới của thôn chúng tôi để tránh tình trạng lại có người ngoài đi vào nhầm, chúng tôi chỉ muốn yên tĩnh an ổn sinh hoạt mà thôi, cũng không muốn quá nhiều giao thoa với con người.”

Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.