Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ thời hiện đại đến thuở hỗn mang (2)

Tiểu thuyết gốc · 1349 chữ

Tiếng thở dài phát ra trong không trung, như sự bất lực không diễn tả được. Sa Luân cũng không biết nên kể từ đâu, nên kể chuyện gì trước. Có quá nhiều thứ mà con người này không biết. Nếu nói sơ qua nói đại khái thì người này lại không hiểu, nhưng nếu nói sâu nói rõ lại cần rất lâu mới nói xong.

[Ngươi muốn nghe khái quát hay là tường tận ngọn nguồn.]

Trần Quý Lai nghe được câu hỏi này thì nổi lên chút hứng thú. Trời sinh con người hắn rất dễ tò mò những thứ kỳ lạ, cái gì không biết phải làm cho biết mới thôi. Nghe thứ kia hỏi như vậy, chắc có lẽ đây là câu chuyện dài và thú vị.

“Đã nghe rồi thì phải nghe tường tận chứ.”

[Chuyện này hơi dài, chắc có lẽ phải kể từ thuở hỗn mang.]

Thuở hỗn mang, khi đất trời như như một quả trứng, mặt đất nhỏ bé nên là lòng đỏ, bầu trời rộng lớn nên là lòng trắng, chúng chưa từng tách rời nhau. Nguyên Thủy Tiên Tôn là sự tồn tại đầu tiên trong thuở hỗn mang, ngài chính là linh khí làm cho vạn vật vận hành. Sau mười tám nghìn năm cô độc một mình, Ngài vì quá buồn chán nên đã tạo ra Thần Bàn Cổ. [1]

Thần Bàn Cổ được sinh ra từ viên đá tròn trên núi Côn Luân. Khi lớn lên, thần tự tạo ra cho mình một thứ vũ khí, là một cái rìu. Thần Bàn Cổ dùng rìu tách trời và đất làm hai nửa. Từ đây mới có bầu trời và mặt đất. Càng lâu về sau, bầu trời tách càng cao, mặt đất tách càng sâu. Bởi vì bầu trời tượng trưng cho khí Dương, nhẹ nhàng thuần khiết, càng bay càng cao. Mặt đất đại diện cho khí Âm, nặng nề u tối, càng ngày càng sâu.[2]

Sau này, thế gian xuất hiện một cơn mưa to như trút nước. Nước nhiều, chảy thành sông thành suối, đất lở bồi nên đồng bằng, đá lăn chất cao tạo núi.

Khi mưa tạnh, mặt trời ló dạng sau áng mây mù, vầng ngũ sắc hiện khắp khung trời, từ mặt đất ở đỉnh núi Côn Luân mọc lên một cây cổ thụ. Từ cây cổ thụ sinh ra đôi chim uyên ương. Chim Ây là đực, chim Ứa là cái, đôi chim rủ nhau lấy cỏ bện tổ ở hang đá để đẻ trứng. Mùa xuân qua đi, chim Ứa đẻ trăm nghìn trứng, trứng nở ra muôn nghìn loài vật, còn một trăm trứng cuối cùng thì nở ra một trăm con người.[3]

Từ ấy về sau, thế gian này phân thành ba cõi: cõi trời, cõi người và cõi âm. Cõi trời sinh ra thần thánh, cõi âm sinh ra yêu ma, cõi người cân bằng âm dương vạn vật. Chúng sinh phân ra ngự trị khắp nơi, không ngừng đấu đá lẫn nhau.

Thần Bàn Cổ nhìn thấy những sinh linh này tắm máu lên thế gian mà thần tạo lập, thần buồn bã rồi yên lặng ngủ say. Do thế gian mất đi sự bảo hộ của thần, trật tự sụp đổ, rồi mặt trời xuất hiện ngày một nhiều hơn.

Hôm nay một mặt trời, ngày mai hai mặt trời, rồi ngày kia ba mặt trời… Cuối cùng, mười mặt trời treo lủng lẳng trên cao.

Chúng sinh trong tam cõi không một ai có thể giải quyết được chuyện này. Một ngày kia, Hậu Nghệ xuất hiện ra tay bắn hạ bớt mặt trời, thế gian lại trở lại tốt tươi, vì chiến công đó ông trở thành một vị thần, xưng gọi Tiễn Thần.[4]

Rồi ít lâu sau, không biết vì nguyên do gì mà Tiễn Thần cũng biến mất, thần linh trong cõi trời nghi ngờ người của những cõi còn lại hãm hại. Chúng sinh lại đánh giết, thế gian lại lầm than. Dần dà, chỉ còn lại cõi người sống sót nhờ vào việc trốn tránh những cuộc chiến kia. Mà linh khí âm dương của đất trời cũng vì thế mà dần dần yếu đi.

Con người cứ thế một mình sống sót và phát triển hàng nghìn hàng triệu năm qua.

Cuối cùng cũng phải quay lại thời điểm bắt đầu…

“Nói như vậy, tức là bây giờ sắp giống như truyền thuyết Hậu Nghệ kia, có mười mặt trời?”

[Đúng vậy]

Thực chất Sa Luân còn chưa nói hết, mặc dù linh khí âm dương của đất trời đang yếu dần, nhưng khi chạm đến đáy thì nó sẽ lại tăng lên. Mà con người trải hàng trăm nghìn năm lịch sử kia, đã không còn có thể tiếp thu linh khí ở tuần suất cao.

“Vậy phải làm sao mới ngăn chuyện này lại? Bây giờ tìm đâu ra Hậu Nghệ?”

[Trải qua thời kỳ mạt sát, đa số thần không bị hồn phi phách tán thì cũng là ngủ say. Thời đại này, vốn đã không còn dấu tích của thần nữa. Bây giờ cũng chỉ có thể tìm thần thức còn sót lại của thần, rồi đưa thần thức đó lên làm thần.]

Trần Quý Lai trầm ngâm một lúc lâu, hắn ngẫm nghĩ vẫn không hiểu nỗi, chuyện này thì liên quan gì đến hắn. Muốn tìm thần thì kiếm những người mạnh mà chơi, tới đây chơi hắn làm gì?

Có lẽ thấy hắn yên lặng quá lâu, lại thêm vẻ mặt kia, Sa Luân dường như biết hắn đang nghĩ gì.

[Ngươi chính là người được chọn - Người tạo ra thần.]

[Từ khi ngươi sinh ra, ta đã đi theo người, nhưng đến thời điểm thích hợp, chúng ta mới có thể gặp gỡ nhau. Hiện tại chính là thời điểm thích hợp.]

Người tạo ra thần, giống như cái tên của nó, tạo nên những vị thần với sức mạnh đúng nghĩa. Tạo ra thần, rồi tạo ra một thời đại mới.

Tuy rằng từ bên ngoài nhìn vào thì Trần Quý Lai là một người hết sức bình thường nếu không muốn nói là yếu. Thân hình hắn cao thì không cao, thấp thì cũng không thấp, vạm vỡ thì chưa tới mà ốm yếu thì cũng không phải. Cái khả năng “người được chọn” này không đến từ ngoại hình của hắn, mà đến từ bên trong nội tại.

Tâm trí hắn không dao động quá nhiều với những thứ xung quanh, cuộc đời trôi qua cũng không quá khó khăn nên khiến hắn càng thêm không có sự yêu thích cụ thể. Hôm nay hắn thích thứ này, thứ này mất thì ngày mai lại tìm thứ khác thay thế vị trí yêu thích đó. Một người như vậy, tuy quá mức vô cảm nhưng lại thích hợp làm việc lớn, không vướng bận nhiều chuyện tình cảm.

Còn có, độ hấp thụ linh khí của hắn rất cao, cao hơn người bình thường gấp mấy lần. Điển hình là việc bị giày vò trong giấc mơ cả tháng liền, nhưng hắn chỉ cần ngủ một đêm là tinh thần và thể xác khôi phục gần như bình thường.

Chỉ dựa vào yếu tố thứ hai thôi là đủ để trở thành “người được chọn” rồi.

“Người tạo ra thần?”

[Ngươi, bắt buộc phải tạo ra được những vị thần, đưa trật tự thế giới này đập đổ xây lại!]

Chỉ có thể tạo ra những vị thần trên cao, nó và hắn mới có thể sống sót, thế gian này mới có thể khởi sinh thêm lần nữa.

----

[1][ 2]Tham khảo từ “Khổng tử tinh hoa-Đạo của trời và đất”. Nguyên Thủy Thiên Tôn là truyền thuyết Trung Hoa nhưng ở Việt Nam có Động Tam Thanh ở Lạng Sơn là nơi thờ vị thần này.

[3] Tham khảo từ “Đẻ đất, đẻ nước” sử thi của người Mường.

[4] Tham khảo truyền thuyết bắn hạ mười mặt trời của Hậu Nghệ.

Bạn đang đọc Thời đại của những vị thần sáng tác bởi Co312
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Co312
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.