Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ thời hiện đại đến thuở hỗn mang (1)

Tiểu thuyết gốc · 1634 chữ

“Kính chào quý vị khán giả, theo thông tin mới nhất mà chúng tôi vừa ghi nhận, chiều hôm nay tức là ngày 5 tháng 7 năm 202x, miền Nam nước ta ghi nhận một hiện tượng lạ. Bầu trời phía nam xuất hiện mặt trời ảo, ba mặt trời nằm cạnh nhau trên một đường thẳng. Theo như các phân tích của chuyên gia thì đây một hiện tượng thiên văn hiếm thấy nhưng cũng không thần bí vì đều là những hiện tượng quang học…”

Trần Quý Lai với tay lấy điều khiển ti vi chuyển sang kênh giải trí khác. Chuyển mấy kênh rồi mà vẫn không có gì đáng xem, hắn quyết định mở điện thoại lên đọc truyện online.

Là một người thích sự yên tĩnh, ngoài những giờ làm việc mệt mỏi ở văn phòng ra thì Trần Quý Lai thích nhất là ở nhà. Rảnh rỗi thì xem phim, đọc truyện hoặc là ngủ bù cho những ngày làm việc tăng ca. Cuộc sống không bạn bè không tình yêu như thế mặc dù hơi nhàm chán, nhưng lại dành toàn thời gian dung túng cho bản thân.

Xem hết phần truyện mới cập nhật hôm nay thì cũng đã đến giờ đi ngủ. Hắn có thói quen ngủ sớm, dù có bận rộn việc gì đi nữa, hắn cũng cố gắng đi ngủ đúng giờ.

Hai mắt khép lại, ý thức mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay không giống như giấc ngủ mọi hôm, những đêm trước cho dù mệt mỏi cỡ nào thì hắn cũng không nằm mơ gì cả, chỉ ngủ một giấc là đến sáng.

Nhưng hôm nay rất lạ, hắn nằm mơ nhưng vẫn biết đây là một giấc mơ. Ý thức luôn tỉnh táo và nhắc nhở hắn điều mà hắn sắp mơ sẽ rất kỳ lạ.

Mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đường, ánh nắng gay gắt bao phủ khắp nơi trừ một vài bóng râm từ các tòa nhà cao tầng. Những hàng cây tô điểm ven đường chết héo vì khô nóng. Cả con đường rộng lớn trải đầy những vết nứt, lớp nhựa đường cũng bong chảy trước cái nắng gắt gao kia.

Trần Quý Lai nhìn khung cảnh xung quanh. Mặc dù là mơ nhưng cái nắng nóng ở nơi này làm cho hắn cảm thấy khó chịu, vô thức ngước nhìn về phía mặt trời.

Ánh mặt trời chói chang đến cực điểm, bầu trời lúc này là một màu xanh trong vắt, không mây không gió. Bao quanh bầu trời theo một hình tròn là mười mặt trời xếp đan xen nhau. Trần Quý Lai cuối cùng cũng hiểu cái nắng nóng lúc bấy giờ từ đâu mà ra.

Hắn chạy nhanh đến một cây dù rách nằm ở góc bên đường kia. Đầu hắn ướt đẫm mồ hôi, miệng bắt đầu khô khốc, đôi môi có dấu hiệu nứt nẻ. Làn da bên dưới lớp áo thun đỏ lên với tốc độ mắt thường nhìn thấy.

Đột nhiên từ xa có một đám người lao đến chỗ hắn. Khuôn mặt họ đầy nếp nhăn, màu da vàng sậm pha đen, lớp da trên cùng nứt toạc ra từng lỗ, đọng trên đó là vết máu đã khô cằn. Thân hình gầy trơ xương, không phân biệt được nam hay nữ.

“Cậu có nước không? Làm ơn cho tôi chút nước.”

“Xin hãy cho tôi chút nước.”

Một bàn tay gầy gò đặt lên vai Trần Quý Lai. Hắn quay đầu lại nhìn, một cái đầu khô quắt như xương khô xuất hiện trước mắt.

“Má ơi!”

Giật mình dậy từ giấc mộng hoang đường, người hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ánh trăng xuyên rọi qua cửa sổ, chiếu thẳng đến chiếc giường nơi hắn ngủ. Vết bẩn màu đen trên nền áo trắng trở nên chói mắt.

Hắn làm bẩn quần áo từ lúc nào vậy?

Hấp tấp bật đèn lên nhìn kỹ người mình, Trần Quý Lai chấn kinh đến đơ người. Không chỉ vết bẩn trên vai áo mà làn da hắn cũng đỏ rát đến kỳ lạ, ngay cả môi cũng khô khốc thiếu nước.

Chẳng lẽ những chuyện trong mơ là thật? Hay là không chỉ có ý thức tiến vào giấc mơ mà là cả thân thể và ý thức đều đang mơ.

Trần Quý Lai thay xong quần áo lại quay về giường, nhưng hắn làm sao cũng không ngủ được.

Liên tục như thế, một tháng trôi qua, hắn không ngừng mơ những thứ kỳ lạ. Những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy cũng dần đáng sợ hơn. Chúng rất chân thực, mà hắn giống như một người trải qua những cảnh tượng đó, chạy trốn những tòa nhà sụp đổ do địa chấn, bơi trên chiếc thuyền kayak nhỏ xuyên qua biển Thái Bình đầy xác chết trôi nổi, tránh khỏi truy lùng của những sinh vật kỳ quái không biết tên.

Áp lực sinh tồn khiến hắn không thở nổi. Cái loại cảm giác ngửi được mùi thi thể người chết đang trương phình ở cạnh bên, thoát khỏi móng vuốt của một con chuột khổng lồ trong gang tấc, những điều đó gần như khiến hắn phát điên.

“Anh Lai, sao dạo này thấy anh tiều tụy đi hẳn. Trong nhà có việc gì à?”

Một đồng nghiệp cùng công ty thấy hắn có vẻ mệt mỏi nên hỏi thăm. Thường ngày giữa bọn họ cũng có chút thân thiết, nên hắn cố gắng gượng cười rồi bảo không sao.

“Mà dạo này mọi người có thấy kỳ lạ không? Cứ bốn năm ngày thì lại thấy ở chỗ nào đó có ba mặt trời, ban đầu nghe đài truyền tin tức em còn thấy ngạc nhiên, sau này xuất hiện nhiều quá em lại cảm thấy nhàm chán.”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy vậy. Mấy chuyên gia láo kia còn nói là hiện tượng hiếm gặp. Hiếm đó sao? Một tuần gặp một lần!”

Trần Quý Lai nghe bọn họ trò chuyện nhưng cũng chẳng nói gì. Hắn không còn hơi sức nào để tám chuyện cùng người khác, nhanh chóng làm cho xong việc hôm nay rồi lại tan ca đúng giờ.

Bây giờ mỗi lần về nhà và nằm lên chiếc giường là hắn lại cảm thấy sợ hãi. Ngủ một giấc là cực hình đối với hắn lúc này.

[Mới có bao nhiêu đó mà đã sợ hãi rồi sao?]

Một giọng nói vang vọng khắp căn phòng trọ chật hẹp. Trần Quý Lai chỉ sống có một mình, phòng của hắn là loại phòng chung cư nhỏ cách âm tốt. Vì vậy không thể nào có tiếng bên ngoài truyền vào.

“Là ai?”

Hắn bắt đầu nghi ngờ phòng mình có trộm lẻn vào, nhanh chóng cầm một con dao nhỏ ở kệ bếp, lục xoát từng ngóc ngách trong nhà.

[Đừng tìm nữa, ta đang ở cạnh ngươi.]

Trần Quý Lai căng cứng người, tay nắm chặt con dao nhỏ, tùy thời có thể động thủ bất cứ lúc nào.

“Mày ra đây!”

[Ta nói là ta đang ở cạnh ngươi, ngươi không thể nhìn thấy được ta đâu.]

“Mày nói như vậy là ý gì?”

[Ta chỉ là một linh hồn sống nương nhờ tâm thức của ngươi mà thôi. Sự tồn tại của ta là nguyện vọng cuối cùng của thần.]

[Những thứ mà ngươi nằm mơ nhìn thấy thời gian qua là ta đã làm cho ngươi thấy.]

Trần Quý Lai đột nhiên bật cười, khủng hoảng tinh thần gần cả tháng nay, hóa ra là do cái thứ này làm. Cái thứ người không phải người mà ma cũng chẳng phải ma này không biết nói khùng điên đến khi nào. Hắn chẳng còn sức lực đâu mà đáp lại, nghĩ bụng chắc là nó cũng chẳng làm gì được mình nên cứ mặc kệ.

“Có gì thì nói sau đi, có thể nào cho tao một giấc ngủ ngon được không?”

Thứ đó im lặng, có vẻ như là đã đồng ý.

Hắn cũng chẳng nói gì nữa, nhanh chân đi tắm rồi trèo lên giường ngủ một giấc thật sảng khoái.

Khi Trần Quý Lai tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau. Hôm nay là chủ nhật nên hắn cũng không sợ trễ làm. Lại nhớ về chuyện tối hôm qua, hắn suy tính một lát lại cất giọng gọi thứ đó.

“Mày có ở đó không?”

[Có]

“Hôm qua chúng ta vẫn chưa nói rõ, hôm nay bắt đầu lại đi.”

Chuyện hôm qua, Trần Quý Lai nhớ được câu có câu không, cũng do mệt mỏi quá độ mà chẳng có tinh thần để ý cái gì.

“Trước tiên, mày là thứ gì và đến từ đâu? Tại sao lại cho tao mơ thấy những thứ quái dị đó.”

[Ta là Sa Luân, một linh hồn lưu lạc. Ta cũng chẳng biết mình đến từ đâu, ta chỉ biết mình chu du thế gian này rất lâu.]

[Sỡ dĩ ta cho ngươi nhìn thấy và cảm nhận những chuyện đó, đều có nguyên do cả. Đó là những chuyện xảy ra trong tương lai.]

“Xảy ra trong tương lai?”

[Còn nhớ cảnh tượng đầu tiên mà ngươi mơ thấy không?]

“Mười mặt trời trên không trung?”

[Đúng vậy, chắc mấy ngày nay ngươi cũng biết hiện tượng ba mặt trời xuất hiện thường xuyên. Một thời gian nữa thôi, mặt trời thứ tư sẽ xuất hiện. Cứ như vậy, cách một thời gian sẽ có một mặt trời mới xuất hiện, chừng nào đủ mười mặt trời thì thôi.]

“Làm sao mà tao tin được chuyện này sẽ biến thành cảnh tượng trong mơ?”

Bạn đang đọc Thời đại của những vị thần sáng tác bởi Co312
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Co312
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.