Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạt giống mùa xuân

Tiểu thuyết gốc · 1659 chữ

"Tại sao tao phải đánh đổi cuộc sống ổn định hiện tại để đi theo con đường mà mày nói?"

"Mày biết không, chuyện gì cũng phải cần có lợi ích thì người ta mới làm."

Sa Luân im lặng một lúc, nó hiểu hắn đang nghĩ gì. Khi hắn nói đến lợi ích, tức là lòng hắn đã dao động với yêu cầu này.

[Như vậy đi, ở thời đại này có cái gọi là hệ thống trò chơi. Ta sẽ làm như thế, giao nhiệm vụ cho ngươi, mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ, ngươi sẽ nhận được phần thưởng tương xứng.]

[Đã hài lòng chưa?]

Trần Quý Lai gần như đã nhận được câu trả lời ưng ý, nhưng hắn lại càng muốn nhiều hơn. Đâu ai biết được rốt cuộc những nhiệm vụ đó có nguy hiểm gì đến tính mạng hay không?

"Thôi được, tao nhận lời mày. Nhưng mà..."

"Nếu muốn là hệ thống trò chơi, thì ít ra cũng phải có gói quà dành cho tân thủ chứ." Hắn nhất định phải đòi được thứ gì đó có ích.

Sa Luân nghiến răng nghiến lợi trong lòng, con người này khó chơi hơn nó tưởng. Chưa làm mà lại đòi rất nhiều quyền lợi. Nhưng nó lại không biết được, đòi quyền lợi trước khi làm là bản năng của người làm công. Chỉ có nó là ngây thơ tính toán lên kẻ mưu mô đầy mình.

[Thôi được rồi, bản thân ta chỉ còn lại chút linh lực yếu ớt, lại không có thứ gì trong tay. Ta tặng ngươi một hạt giống, đây là thứ duy nhất ta có. Ngươi mang nó bên người có thể nâng cao tốc độ hấp thụ linh khí.]

Trần Quý Lai sai rồi, là hắn đánh giá quá cao về thứ này, căn bản nó cũng chẳng có bao nhiêu năng lực, nếu không thì nó cũng không tìm đến hắn để xin giúp đỡ.

Thôi thì có cái gì nhận cái đó, cũng đã lỡ nhận lời rồi, giờ mà lật kèo thì mặt mũi để ở đâu, lòng tự trọng của hắn rất cao đó.

Sa Luân vì sợ rằng Trần Quý Lai sẽ thay đổi quyết định, từ không trung nhanh chóng biến ra một hạt giống.

Hạt giống này to bằng ngón tay cái, bên ngoài bao bọc bằng lớp vỏ cứng sẫm màu nâu đất. Nó phát ra mùi hương thoang thoảng trong không khí, mùi hương tựa như gỗ trầm lại tựa như hoa mai.

Không thể nhận diện chính xác rốt cuộc là mùi gì, chỉ cảm giác phút chốc nó là mùi này, lát sau lại là mùi kia. Nếu như tổng hợp lại thì chắc là mùi của không khí mùa xuân, mùi trà phảng phất, mùi trầm say hương, mùi muôn hoa đua nở.

Khoảnh khắc mà Trần Quý Lai hít một hơi cảm nhận hương xuân hoảng phất trong không khí kia, tinh thần và thể xác của hắn như đang được gột rửa. Nếu đêm qua ngủ một giấc chỉ là thoải mái một phần thì lúc này chính là thoải mái mười phần. Lồng ngực hắn đầy ấp sự ấm áp, những luồng khí giống như dòng nước, chảy đi khắp mọi ngóc ngách trong thân thể cùng lục phủ ngũ tạng.

Đầu tiên là phổi, len lỏi đến tim rồi dần dần di chuyển đến vùng bụng, chân tay dần ấm lên, điểm đến cuối cùng của dòng khí chính là đại não.

Cảm giác toàn thân ấm nóng, mang theo sự dễ chịu muôn phần, mặc dù chỉ là chạm qua một chút hạt giống đó.

Lúc trước hắn vẫn còn bán tín bán nghi Sa Luân, nhưng giờ hắn đã hoàn toàn tin tưởng nó. Đồng thời, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng những việc xảy ra trong mơ sẽ thành sự thật.

Trải qua một ngày cảm nhận về độ thần kỳ mà hạt giống mang lại, cơ thể của Trần Quý Lai lúc này đây khỏe mạnh chưa từng có. Mỗi tế bào trong cơ thể đều ẩn chứa sức mạnh hiện hữu.

Sa Luân nói rằng, tốc độ hấp thu linh khí của cơ thể hắn ở mức độ bình thường. Nếu như ở trước thời kỳ mạt sát, có lẽ chỉ ngắn ngủi trong vài giờ là đã đạt đến trình độ sơ cấp tiến vào tu luyện.

Đừng hỏi tại sao nó lại khinh thường tốc độ như vậy, vì hạt giống này chính là một thứ vô cùng tốt, chính là nhờ hạt giống mà nó mới gom góp đủ linh lực để tồn tại cho đến giờ này. Cầm trong tay thứ quý giá như vậy mà tu luyện lại chậm rì rì.

Sáng nay trên đường làm, Trần Quý Lai có ghé ngang tiệm trang sức cũ nằm trong góc đường, tiệm trang sức này lần trước hắn mua quà tặng mẹ nên mới biết được, giá rẻ mà nghệ nhân làm lại có tâm.

Hắn định sẽ xâu hạt giống này thành một sợi dây chuyền đeo bên người, vừa tránh làm mất, lại thời thời khắc khắc hấp thụ linh khí thông qua nó.

Mặc dù Sa Luân có nói hạt giống này chỉ phụ trợ cho việc hấp thụ linh khí điều dưỡng thân thể, nhưng hắn không nghĩ vậy, nó có khi còn giá trị hơn những gì Sa Luân nói.

Bước đến cửa tiệm, hắn chào hỏi bác nghệ nhân già rồi giao ra hạt giống.

Lão già hơi ngạc nhiên khi thấy thứ mà hắn muốn làm thành trang sức. Đời này lão gặp qua đủ thứ vật liệu, riêng chỉ có hạt giống là không thấy ai tìm đến làm. Có vẻ hạt giống này hơi lạ, như một giống cây quý. Lão cũng chẳng nghĩ nhiều, nhận đơn rồi làm ngay.

Buổi chiều khi Trần Quý Lai đến lấy, ông lão hơi ngập ngừng hỏi hắn đôi câu.

"Cậu còn hạt nào giống hạt này không?"

Hắn cũng không ngạc nhiên lắm, vốn hạt giống này đã kỳ lạ, người khác nhận ra cũng là vẻ đương nhiên. Hắn chỉ có thể bịa mà cho qua chuyện.

"Cái này là do mẹ cháu lên chùa xin về, nghe nói cầu bình an. Chắc là hạt của loại cây nào đó trong chùa. Ông tìm mấy chùa gần đây hỏi thử, chắc sẽ có thôi."

Lão già vui mừng gật đầu, khuôn mặt cười đến độ toàn nếp nhăn. Cả ngày nay lão đã cầm sờ hạt giống này trên tay, không biết có điều gì thần kỳ hay không mà cơ thể lão không còn mệt mỏi nhiều, cả thân thể nhẹ nhàng chưa từng có. Nghĩ đến việc hạt giống này là ở chùa, lão lại càng tin tưởng vào sự thần kỳ của hạt giống.

"Thật sao? Chỉ cần đến chùa hỏi sẽ có sao?"

"Cháu nghĩ chắc là vậy."

Trần Quý Lai cũng không muốn nói thêm nhiều, nhanh chóng thanh toán tiền rồi chạy nhanh về nhà.

Về đến nhà, cầm sợi dây chuyền trên tay, hắn ngắm nghía một hồi lâu.

Sợi dây làm bằng bạc, mặt dây chuyền được khắc thành cái lồng nhỏ, vừa khít với hạt giống phía trong. Dưới ánh sáng của đèn trần, hạt giống màu nâu trầm xen lẫn màu bạc lấp lánh của mặt dây, đẹp mê người.

Nhưng mà... Hắn là nam...Đeo trang sức như này chắc không sao đâu nhỉ?

Mà thôi, quan trọng chi hợp hay không hợp, miễn có đeo là được rồi.

Tối nay hắn dự định sẽ bước lên con đường tu dưỡng thân thể.

Sa Luân có nói với hắn, đối với những người trần mắt thịt như hắn, muốn bước một chân vào hàng ngũ tu luyện phải trải qua một quá trình điều dưỡng thân thể. Thân thể nhân loại phải đạt đến cấp độ nhất định mới có thể chứa được một lượng linh khí đủ để tu luyện.

Tu luyện là một chuyện rất khó, không giống như những nhân vật trong truyện mà hắn đã đọc. Muốn bước vào tu luyện trước tiên phải đủ hiểu thân thể của mình, mạnh ở đâu yếu ở đâu để tìm ra nhược điểm từ đó tránh chỗ hiểm khi chiến đấu. Khi thân thể đã vững thì phải tu luyện đến tâm thức, tâm phải cảm nhận được ý thức của thế gian, tu luyện chính là nương nhờ sự sống linh khí của thế gian này mà lớn mạnh.

Còn phải học rất nhiều thứ, biết rất nhiều điều...

Cho nên hắn đã vạch ra sẵn kế hoạch tu dưỡng thân thể dành cho mình. Không bỏ sót một phút giây nào.

[Ngươi không tính đi tìm Tiễn Thần sao? Ba ngày nữa là mặt trời thứ tư xuất hiện rồi. Đợi thêm nữa là chờ chết luôn đó!]

"Mày nói tao đi tìm người ta ở đâu đây? Thông tin hỏi mày thì mày nói không có, làm phép thì mày nói không đủ linh lực."

"Cho nên, vì mày vô dụng nên tao cũng lực bất tòng tâm."

[Ngươi cho là ta muốn sao! Ta cũng đâu còn cách nào!]

Trần Quý Lai thật sự phục rồi, hắn phục độ vô dụng của cái thứ này rồi, cả người nó chỉ cái cái hạt giống kia là có tác dụng.

"Tao hỏi mày, đặc điểm của Tiễn Thần là gì?"

Sa Luân cố gắng nhớ lại Tiễn Thần trong ký ức của mình rốt cuộc ra sao. Nhưng nó chỉ nhớ mang máng về câu chuyện mà người đời lưu truyền lại, còn Tiễn Thần ra sao thì nó thật sự không biết.

[Chắc là dáng người to lớn vạm vỡ, thân cao thước tám, khuôn mặt bặm trợn. Hơn nữa, tài bắn cung rất giỏi.]

Bạn đang đọc Thời đại của những vị thần sáng tác bởi Co312
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Co312
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.