Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ Vị Nhân sinh

Tiểu thuyết gốc · 4360 chữ

Nay mưa lớn , ngoài cửa sổ từng hạt mưa nặng hạt đang vắt tréo trên bầu trời đan xen nhau rơi thẳng xuống mặt đất. Trời đất âm u như khoác trên mình một chiếc áo tối mầu , tiết trời bắt đầu chuẩn bị vào thu. Sang tháng sau chắc sẽ lại nhiều bão lắm đây . Từ sáng sớm Lê lão tư đồ đã vào cung , ông tất tả vội vàng việc triều chính , sáng lão đi sớm, trước khi lão bước ra khỏi nhà lão liền ngoái cổ lại dặn dò rất kỹ cả nhà trông coi tiểu thư thật cẩn thận ,đề phòng nam nhân xấu câu mất .

Lão Tiền quản gia cười tủm tỉm , nếu có thể xảy ra thật chắc sang năm Lê phủ sẽ có hỷ sự . Đêm qua lão thấy lão gia mình cùng Lâm công tử bàn luận sôi nổi đến tận đêm khuya. truyện này chắc hẳn phải quan trọng lắm , hạ nhân đã thay nến đến ba lần nhưng lão gia vẫn chưa muốn đi ngủ . Đêm qua lão cũng thấy bóng dáng đại tiểu thư trong phòng bàn luận cùng truyện của lão gia. Lão gia nhà lão là một người rất quy tắc ngoài cậu chủ Lê Anh ra người còn lại có thể vào bàn luận cùng thì cũng chỉ có đại tiểu thư . Còn nhớ lần trước Tứ phu nhân được lão gia hết mực yêu thương . Đêm nọ thấy lao gia bàn luận chuyện quan trọng cùng mấy lão đại trong triều. Tứ phu nhân len lén nghe trộm . Lê đại tư đồ biết chuyện giận lắm, lão không nói gì xử đúng theo gia pháp ,đánh cho một trận quyết định đuổi tứ phu nhân đi , mấy vị phu nhân khác khóc lóc cầu xin cũng không được . May thay Đại tiểu thư đứng ra cầu xin cho Tứ phu nhân , như vậy Tứ phu nhân mới được ở lại . Nhưng Lão gia không yêu thương Tứ phu nhân nhiều như trước . Điều ấy cũng thấy lão gia yêu quý Đại tiểu thư nhiều như thế nào, có đôi khi lão Tiền cảm nhận Lão gia nhà Lão yêu thương đại Tiểu Thư nhiều hơn công tử một chút. Có thể là do đại tiểu thư nhà lão lớn nên rất giống đại phu nhân mang theo hình bóng quá cố của phu nhân , cả đời chinh chiến phu nhân luôn ở bên lão gia chưa từng lần nào than khổ sở , chỉ tiếc phu nhân mệnh mỏng để lại Đại tiểu thư cùng công tử rồi ra đi . Từ ngày đại phu nhân mất tình cảm của lão gia chỉ còn dành cho công tử và đại tiểu thư .

Sáng nay lão gia đi cũng có dặn rằng đối sử với Lâm công tử và Tú công tử thật tốt , cậu chủ như thế nào thì cũng phải lấy lễ số đối đãi như vậy , không những thế phải chuẩn bị cho Lâm công tử một bộ quần áo thật đẹp chiều cùng vào cung với lão gia. Sẵn sàng diện kiến thánh thượng .

Mí mắt lão tiền giật giật , được lão gia nhà lão đề bạt lại để ý .Chắc hẳn tiền đồ Lâm công tử sau sẽ vô cùng rộng mở Lão tiền thầm nhủ. Nay Tú dậy sớm hắn khoác trên vai gần năm mươi cân đá nặng ,chân tay đều lai lịt gọn gàng khắp nơi đều đeo sắt trọng lượng đeo theo trên người ước tính đến trăm cân nhưng hắn không thấy nặng . Tú chạy băng băng gần năm mươi vòng quanh phủ . Sau đó lại hít đất năm trăm cái , bật cao năm trăm cái mỗi một động tác đều chuẩn mực hết sức tỉ mỉ . Gia nhân trong phủ đều lắc đầu lè lưỡi nhìn cách tập của hắn . Mấy lão già tấm tắc khen ngơi cơ bắp tốt sức bền dẻo dai , sau này chắc chắc có tiền đồ . Tú khởi động xong mồ hôi hắn bốc lên nghi ngút , hắn uống một um nước lại tiếp tục đấm vào những bao đá đang được treo trên cao , những bao đá rung nên rầm rầm . Lão Tiền quản gia một lần nữa mắt lại giật giật , Tú công tử cũng không phải người bình thường a . Lê Anh cùng lão Thành ngưỡng mộ Tú lắm , lão Thành mang đứa cháu trai độc nhất của lão đến . Lão sống chết đòi xin Tú làm sư phụ của cháu lão. Tú ngượng ngùng rồi từ chối được dù gì lúc hắn thương nặng chính lão Thành là người đưa hắn về hắn vẫn nợ lão thành một lần. Nghĩ vậy Tú liền vui vẻ gật đầu chấp nhận , thằng cháu lão mới mười tuổi ánh mắt sáng khuôn mặt ngây ngô búng ra sữa . Nó không hiểu truyện nên chỉ biết ông nội dẫn nó đi học võ nhìn thấy Tú liền toét miệng cười rất vô tư . Nó vô cùng hâm mộ nhìn Tú thi triển các kỹ năng . Thằng nhóc thích thú lắm chạy lại thử đeo cái balo nặng chịch nên vai sức nặng balo làm thằng bé mặt mũi đỏ bừng chưa bước được hai bước thì Rầm một tiếng chiếc balo kéo nó ngã ngửa ra đất, chổng vó lên trời , làm mấy binh lính canh cửa phì cười . Tú không trách nó mà nhẹ nhàng kéo dậy thay đồ đạc sắm sửa một balo nhỏ chỉ chứa chưa đến hai cân đeo nên người thằng nhóc , thằng nhóc vui sướng chạy thử . Chưa đủ một vòng đã nằm thở hồng hộc .

Lê Anh cũng hâm mộ Tú Lắm từ ngày Tú đến đây , hắn liền tụ tập đám bạn tốt của mình lại , toàn con nhà trong quân đội cả lại là đầu trâu mặt ngựa có tiếng thiếu vắng bóng chúng đông kinh như im ắng hẳn đi , được Lê Anh kể lại sự tích hùng tráng như “tay không chiến đấu” , “hai anh em cùng nhau đọ sức với lôi thần” ,làm cả đám nhao nhao nên đòi học võ . Tú nở nụ cười vô cùng thân thiện như một đức phật hiền lành chấp nhận ngay . sáng hôm sau đồ đạc tập luyện đã đầy đủ mỗi người đeo một balo hai mươi cân đá chạy mười vòng quanh hồ Hoàn Kiếm , chân tay đều được thêm các thanh sắt tăng trọng lượng cơ thể nên nhanh tróng , cách tập luyện của Tú đã đánh động đến đám lão đại, dù gì con cái nhà mình cũng đang tập luyện phải ghé thử xem cao nhân tập luyện ra sao , có hơn hộ vệ trong phủ không? Nghe nói cao nhân này còn rất trẻ, không nhẽ giỏi hơn cả cao thủ trong nhà mình sao .

Bên bờ hồ Hoàn Kiếm chật ních người ,tới nơi ai cũng tấm tắc khen ngợi cách tập luyện của Tú rất hay áp dụng hành quân dài rất tốt . Đám trẻ tuổi trong nhà sống sung sướng quen rồi phải cho chúng hiểu cha ông chúng gian khổ ra sao . Đại Đô Đốc Lê Ngân sờ mấy bao đá nặng lại tiếp tục sờ nhưng đồ nghề đã được chuẩn bị sẵn, lão tò mò trang bị nên người thử , chạy năm vòng quanh hồ đã thấy thấm mệt lão ném bao đá xuống đất , đấm đấm lưng vài cái than thở : già rồi không còn bền bỉ như ngày xưa .

Lão vui vẻ lắm gọi con trai mình là Lê Tuấn vào bắt hắn đi đầu tập luyện , chính tay ông sẽ coi cả đám tập luyện . Đám thanh niên mặt vàng như nghệ thôi xong rồi Đô Đốc Lê Ngân ở đây hung thần ác sát thì ai giám lơ là nghỉ tập chứ. Lê Tuấn cùng Lê Anh cùng Trịnh Bá Quát con Trai Trịnh khải đại tướng quân đi đầu kéo sau là đám đầu trâu mặt ngựa nơm nớp lo sợ , chúng đều lo lắng không hoàn thành bài tập . Ngày mai nên triều mấy ông già trong nhà sẽ bị Đại Đô Đốc cười chê mặt mũi để đâu nữa chúng thầm than khổ nhìn sang phía Lê Anh thế này gọi là cưỡi hổ khó xuống , giờ mà bỏ về chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất ,toàn con nhà võ cả sinh ra trong đao kiếm há lại sợ vài cục đá . Tinh thần tất cả hừng hực, mỗi người liền trang bị cho mình lai lịt gọn gàng . Nghe việc tập luyện có vẻ rất dễ nhưng khi thực hiện mới thấy điều ấy không hề dễ, chạy được năm vòng số người trụ lại còn rất ít lác đác một hai người .Ngân Đại Đô Đốc rất nghiêm túc không hề ề à bất cứ ai dừng lại đều bị lão đá vào đít không thương tiếc . Lê Anh thở hồng hộc nằm dài ra trên đất cuối cùng hắn cũng chạy được bảy vòng bỏ cuộc khồn thể chạy thêm . Vù hắn thấy Tú vụt qua Tú vừa hoàn thành xong mười vòng quanh hồ lại một lần nữa chạy thêm năm vòng . Tốc độ cùng sức bền không hề giảm sức nặng trên người hắn lớn gấp hai lần những người tập luyện ở đây . Hoàn thành xong phần khởi động Tú một tay nhấc bổng bao đá hai trăm cân treo chắc chắn nên chiếc móc sắt , Tú hít thở sâu đấm rầm rầm liên tục vào bao đá . Bao đá bị sức đấm rung nên từng chạp , làm đám Lê Anh chợn trong mắt lắc đầu lè lưỡi không thôi: thiên lý ở đâu ? Tú ca còn là con người nữa không , ta đã sai lầm khi học theo cách tập luyện của tên ác ma này . Đại Đô Đốc mắt sáng rực : đây chính là khí phách tuổi trẻ thật là nhiệt huyết . Lão bất giác quay nhìn lại Lê Anh , cùng con trai mình và đám thanh niên liền thở dài không thôi .

Tô Lâm đang ngồi bên đình đá hắn , hắn đang nhìn vào màn mưa . Đông kinh có điều gì khiến ta mộng mơ , hắn nhớ lại năm ngoái . Cứ khi mưa lớn , đường Hà Nội lại ngập . Những ngày như vậy trả ai muốn đi làm nữa. Người hắn ướt nhẹp chui vào một quán phở ven đường gọi một bát nhiều bánh nhiều thịt , thêm chút dấm ớt . Một đĩa giá nhúng qua được mang lên điểm trên thêm vài cọng cải xanh mướt , mùi béo ngậy của nước dùng , ngọt dịu của giá đỗ , hăng hăng của cải . Mưa này làm bát phở lớn cho dù cho làm thần tiên cũng không muốn đổi . Rảnh rỗi thì ngồi lại bên đường làm một ấm trà trà đặc thêm vài ba cái kẹo lạc , đọc vài tờ báo . Đấy chính là hương vị của Hà Nội đấy . Người ta hay nói Hà Nội không vội được đâu , đúng vậy trong nhịp sống hối hả Hà Nội vẫn thế lặng lẽ trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống . Thủ đô vẫn vậy im lặng già cỗi như một đại nho nhưng vẫn có sự thanh lịch cổ kính từ ngàn xưa. Hà Nội vẫn thế chuyển động chầm chậm mà sâu lắng , người ta yêu con người nơi đây vì tính cách của họ , nụ cười thân thiện của những người lớn tuổi , sự dịu dàng của những cô gái đôi mươi , hay tiếng cười vui vẻ trong sáng của trẻ thơ .

Đúng mưa thế này phải ăn phở , người hà nội không ăn phở thì ăn gì , không nhẽ đi tít vào miền trung ăn bún bò Huế .

Hắn không chịu được bỏ tất cả suy nghĩ sang một bên tiến thẳng tới nhà bếp .Tên Đầu bếp béo đang ngân nga vài gia điệu nghe khá vui tai . liền giật mình khi thấy Tô Lâm đang tiến về bếp , hắn sợ hãi lắp bắp . Tiền quản gia đã rặn phải đối xử với Lâm công tử như đối sử với công tử nhà mình . Công tử nhà mình xuống bếp thì cái Lê phủ này làm gì còn mặt mũi nào chứ . Hắn định chạy lại ngăn cản nhưng thấy vẻ mặt Tô Lâm thì lại không giám nữa điệu bộ vô cùng lúng túng hai bàn tay vò chặt vào nhau nhìn vô cùng buồn cười .Tô Lâm không để ý hắn hai tay thuần thục cho bột năng cùng bột gạo và muối vào một bát lớn sau đó trộn đều .

À chỉ là công tử thích nghịch bột thôi , người quyền quý thú vui cũng khác bình dân . Đầu bếp béo thầm nghĩ hắn thở phào nhẹ nhõm đứng một bên quan sát .

Tô Lâm lại đổ từ từ nước , dầu mè vào hỗn hợp bột . Hắn trộn đều đến khi hỗn hợp sệt sệt lại nhưng không quá đặc . Tên đầu bếp béo lắc đầu lè lưỡi nếu tý quý nhân bắt hắn ăn thử thứ này chắc chắn hắn vẫn sẽ ăn thử không những thế hắn sẽ lại còn phải gật đầu khen ngon . Hắn nhìn lên trời nước mắt trục trào ra , hắn thở dài nhuốt nước mắt vào trong tim .

Tô Lâm quét một lớp dầu nên nồi hấp .Hắn thuần thục cầm muôi lớn múc bánh phở tráng đều cho bột mỏng , sau đó đậy lắp vung lại lẩm bẩm đếm ngược ba mươi giây đợi đến khi lớp phía trên của bánh phở khô lại , tay hắn nhanh thoăn thoắt cho bánh phở ra khay nướng ở trên đợi tới khi các lớp bánh phở khô lại gấp đôi bánh phở nhẹ nhàng cắt bánh phở theo hình con chỉ . Những sợi phở trắng tinh bắt đầu được tạo nên . Trong ánh nắng những dải bánh phở đẹp như những con rồng trắng uốn lượn . Tuyệt hảo hắn thầm khen .

Tên đầu bếp béo ngẩn ngơ , Lâm thần tiên đúng là đệ tử tiên gia nấu ăn cũng có phong phạm cao nhân , thức ăn dường như cũng có tiên khí thật đẹp .

-Lâm thần tiên , ngài nấu món gì thế sao nhìn đẹp vậy.

Đầu bếp béo tò mò run run hỏi , hắn đã nghe kể sự tích Tô Lâm mượn thần khí của thiên lôi có đánh chết hắn hắn cũng không tin Tô Lâm không liên quan gì đến thần tiên .

-Phở . Phở đấy , người Đông Kinh không thể sống thiếu phở .

Tô Lâm vừa nói , tay lại bắt đầu chặt sương cho vào nồi hầm . Quan điểm sống của hắn hơi khác , Tô Lâm muốn biến mình thành một quý ông , có thể mọi lúc mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ mình yêu , nhất là được thể hiện tình yêu qua từng món ăn .Tô Lâm rất nỗ lực học nấu ăn , thể hiện tâm tư tình cảm vào trong món ăn đó .

Tình yêu à trong đầu hắn bất giác hiện lên bóng hình thần tiên tỷ tỷ , hắn lắc lắc đầu tập chung thái rau chuối . một lần nữa hình ảnh tình yêu lại được đề cập đến trong đại lão hắn , bóng dáng Linh Anh hiện nên làm Tô Lâm mỉm cười hạnh phúc . Nụ cười của Tô Lâm ấm áp như ánh nắng mùa thu hiền dịu , làm mê mẩn bao nhiêu tì nữ đi ngang qua . Trong lòng các nàng Tô Lâm chính là hình tượng “sói” ca được hiện thực hóa nên đến cực điểm, đẹp trai tri thức lại nấu ăn giỏi . Cả đời này tìm được một người như thế gả đi chết cho dù khó khăn khổ sở như nào cũng cảm thấy hạnh phúc . chúng nữ lập tức mặt đỏ lừ hét lên sung sướng rồi ôm mặt bỏ chạy .

Mùi nước dùng bay lên ngào ngạt khắp Lê phủ . bên ngoài bếp đã đông nghịt người , Tô Lâm vẫn không để ý gì cả trên người hắn vẫn đeo tạp dề hai tay thái rau, chăm chú bày biện đồ ăn . Món ăn được thể hiện nên vô cùng đẹp mắt , dường như trong thế giới này chỉ có mình hắn và nồi phở cũng bóng hình mỹ nhân chứ không hề có một ai khác . hắn đang rơi vào một trạng thái thật hoàn mĩ , từng miếng thịt được thái mỏng thủ pháp dùng dao cũng thật tốt , Tô Lâm sắp xếp phở vào bát xếp ngay ngắn từng thớ thịt mỏng lên trên , thịt bò béo ngậy bóng mỡ ánh nên trong nắng . Nước dùng nhánh mỡ phía trên được bày biện đầy đủ rau thơm , hành củ thái mỏng , nước mắm hồ tiêu cùng dấm ớt được điểm thêm . Khói nghi ngút bốc lên ngào ngạt như xúc động tới ruột gan , như giục nên cái đói của bụng . hoàn hảo thịt đỏ rau xanh phở trắng kết hợp với nhau như một kiệt tác . Đầu bếp béo kinh ngạc chưa bảo giờ hắn thấy thức ăn nào đẹp đến vậy . Cổ họng hắn nuốt nước bọt vang lên Ực ... ực..

Phía ngoài bếp người đến xem đã đông nghịt , thi thoảng tiếng thiếu nữ hét sung sướng ngượng ngùng đỏ mặt rồi chạy đi . Xung quanh hắn đã đầy ắp người ,lão Tiền quản gia kinh ngạc không thôi , đám tì nữ ánh mắt như si như say . Nhìn hắn trìu mến có thể nói món ăn hoàn mỹ kia cũng không thể hấp dẫn cả đám bằng Tô Lâm .

Tô Lâm từ trong trạng thái ấy tỉnh lại hắn ngạc nhiên lắm , xung quanh đã chật kín người . Linh Anh xinh đẹp đang mặt đỏ hồng e thẹn trốn sau đoàn người .

Tô Lâm thấy vậy bê bát phở đến lại gần bát phở được đựng trên khay đũa thìa được sắp xếp vô cùng ngày ngắn . Hắn nở nụ cười :

-Ta làm món này là để dành cho muội đấy .

Tất cả im lặng trọng không khí có mùi lãng mạng của nam nhân , có mùi hạnh phúc của nữ tử đang yêu .Đầu óc dường như nổ tung , sự lãng mạng chỉ đến thế là cùng lãng mạng đến cực điểm . Trong đầu óc các chị em cũng chỉ mong mỏi được một lần như vậy thôi ánh mắt mọi người như si như say đôi khi có chút ghen tỵ nhìn vào Linh Anh.

Linh Anh e thẹn bê bát phở nên bàn ngồi cười duyên , nàng hiền lành trất phát lại dễ thương nụ cười ấm áp khiến không ai có thể ghét nàng đươc. Linh Anh bắt đầu thưởng thức , phở đủ vị , ngọt , bùi , thơm , béo , bổ …. Một tý chua chua của giấm ớt thêm vị cay vừa đủ tất cả như lan tỏa trong khoang miệng

-Lâm Ca món này thật ngon , ta rất thích .

Nàng e then nhỏ giọng nói . Lão Hai đứng bên cạnh giơ ngón cái lên biểu dương Tô Lâm làm tốt lắm .

Thời này sự lãng mạng còn rất yếu ớt , chỉ vài động tác nhỏ thế thôi nhưng cũng làm bao nhiêu thiếu nữ ngất ngây

Tô Lâm nhờ người mang cho Thần Tiên Tỷ tỷ một bát . Người ta nói tình yêu bắt đâu từ cái dạ dày , vậy nên ta sẽ lấy thưc ăn cảm hóa thần tiên tỷ tỷ , đúng phải dùng đến chiêu này mới thu thần tiên tỷ tỷ vào hậu cung được, tối tối trái ôm phải ấp thật hạnh phúc đúng là cuộc sống thần tiên . Nghĩ rồi hắn cười khoái trá vẻ mặt trư bát giới lại hiện nên rất thô bỉ .

Mấy cái thùng cơm di động bắt đầu đi luyện võ từ ngoài về . Về đến cổng Tú hít hà liên tục trong không khí , mũi hắn vểnh nên hít hít mắt hằn mê dại đi như mất ý thức . Vừa đi đi vừa lầm bẩm

-Phở . Phở . Phở thân yêu Ca đến với ngươi đây .

Dãi hắn chảy đầy quanh miệng nhìn thế nào cũng không có khí phách . Tô Lâm hiểu tên này quá rõ , hắn múc một bát lớn nhiều bánh nhiều phở trên đầy ú ụ thịt , phở không hành . Trên đời này có hai kiểu người rất lạ một kiểu ăn hành và kiểu còn lại . Tú là kiểu còn lại , ăn mọi thứ trừ hành . Tú cầm lấy bát to Tô Lâm đưa hắn bĩu môi một cái hắn lấy từ trong phòng hắn ra một bát còn to hơn , nói đúng nhìn trả khác mẹ gì cái liêu cơm ba người ăn hắn quả quyết đây là bát hắn đã ao ước và tìm thấy , không thèm đôi co cùng Tô Lâm vớt liền ba bốn cục sương hầm cho vào bát , thêm bánh thêm phở . Dầu ớt rắc đầy lên trên đến khi cái niêu của hắn đầy ú ụ thịt mới hài lòng ngồi xuống bàn ăn . Tốc độ ăn như gió cuốn mây trôi nhìn vô cùng ngon miệng luôn mồm tấm tắc khen , cay quá ngon chết mất .

Lê Anh không kìm được nữa liên tục đá đít đầu bếp béo , khổ thân tên đầu bếp béo thái thịt chậm cũng bị mấy tên hung thần ác sát này mắng sối xả . Liên tục các phụ bếp được gọi đến , Tô Lâm múc liền hơn chục bát bắt đầu chia cho mọi người . Đô đốc Lê Ngân thích lắm tấm tắc khen đúng là mĩ vị nhân gian , trước giờ toàn ăn cơm thôi ăn phở chưa kịp thưởng thức hết mùi vị đã trôi tuột xuống bụng . Uống hết cả nước vẫn chưa cảm nhận đủ mùi vị nên mạnh dạn đứng lên lấy hai bát lớn xin liền hai bát một bát ăn tiếp để cảm nhận đủ nhân sinh, một bát mang về cho lão bà cùng cảm nhận . Điệu bộ không còn chút phong phạm của Đại Đô Đốc một chút nào . Tô Lâm không hề khách khí múc đầy hai bát ú ụ thịt hắn thầm nghĩ quái lạ tại sao ăn phở lại cảm nhận ra nhân sinh . Dù sao cũng đông người làm nguyên liệu trong phủ đều có sẵn hắn liên tục chỉ huy mọi người làm để tất cả Lê phủ cùng có thể ăn phở .

Ngọc Dao tiểu thư đang cầm đũa thưởng thức từng sợi phở , phở mềm mại lại dai ngon trắng mịn . Nước dùng đủ vị nhưng không kị nhau lại rất hài hòa , đúng là mỹ vị thật ngon .

-Hương Muội là tên Cầm Thú đó làm món ăn này thật sao? đồ ăn này thật ngon .

Ngọc Dao đang nói với Tiểu Hương là tì nữ này từ nhỏ đã quen hầu hạ nàng suốt bao nhiêu năm qua .

-Đại tiểu thư , là thật đấy chính mắt ta cùng các chị em khác nhìn thấy , Lâm công tử thật điển trai lại nấu ăn giỏi , lúc Lâm công tử nấu ăn bất ngờ phát hiện thấy chúng ta nhìn trộm , không những không trách lại nở nụ cười rất đẹp . Lúc ấy tim ta đập thình thịch , mặt đỏ bừng . Đại tiểu thư có phải ta bị bệnh rồi không mỗi lần nghĩ đến điều đó ta lại đỏ mặt tim đập rất nhanh .

Tiểu Hương đang nghĩ lại nàng gục đầu bên cửa sổ ánh mắt mơ màng của thiếu nữ mới lớn nhìn ra xa xăm mơ mộng

-Đại Tiểu Thư đừng gọi Lâm công tử là cầm thú. Ta thấy Lâm công tử rất đáng yêu . Đời này nếu ta lấy được một người như vậy dù chết cũng mỉm cười sung sướng .

Ngọc Dao lắc đầu .

-Muội muội tốt , muội đừng tin hắn, con người này thật không đáng tin . Linh Anh hiền lành xinh đẹp như thế , chỉ vì một lần chăm sóc hắn ốm liền bị hắn lợi dụng . Tên này đúng là cầm thú không bằng muội lên tránh xa hắn ra một tý .

Tiểu Hương vẫn mơ màng , thầm than

-Linh Anh muội muội thật có phúc a .

Gần một canh giờ vất vả đun nấu cho tất cả lê phủ cùng thưởng thức , đám Lê Tuấn , Trinh Bá Quát đã ăn lo nứt bụng mỗi người đều mang về thêm mấy bát . Lại hẹn Tô Lâm hôm sau tới ăn tiếp . Mười mấy đầu bếp mệt không thở ra hơi , phục vụ liền lúc hơn trăm người ăn , món ăn hoàn toàn mới lạ mặc dù có chút lúng túng nhưng được học món mới thì ai cũng vô cùng hạnh phúc . Mọi người thích ăn thế sau này nhỡ không được ở Lê phủ nữa có chút vốn liếng rồi mở cửa hàng nhỏ còn sợ sau không có khách sao .Chỉ là món này hơi đắt cần có hồ tiêu , cơ mà không sao thiếu đi tý vẫn ngon như thường nghĩ đến đây ai lấy cùng cười rạng rỡ . Tô Lâm lấy từ túi tiền của Lê Anh ra bất ngờ thưởng cho mỗi người một quan tiền . Dù sao thì cũng vất vả cả rồi . Phải đối đãi tốt .

Hắn ăn no rồi , liền duỗi lưng mệt mỏi nằm xuống nghỉ ngơi . Chuẩn bị thay quần áo chiều vào Kinh diện kiến thánh thượng .

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.