Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Tư Đồ

Tiểu thuyết gốc · 3509 chữ

Đêm qua cùng Tú uống say không nhớ ra về phòng lúc nào. Chỉ nhớ lúc sau Lê Anh tới chén chú chén anh qua lại dăm ba câu, có đề cập qua Đại Tư Đồ muốn hôm nay gặp mình. Chẳng biết đêm qua có nói hớ gì không. Tý phải sang phòng hắn mượn ít sách đọc tạm mới được. Tô Lâm vục đầu vào chậu nước nước mát làm tinh thần sảng khoái. Rượu say, miệng đắng ngắt khô khốc. Hắn hít hít tìm mùi thơm phát ra. Chà! Cháo thơm quá! Bụng Tô Lâm sôi ục ục. Mùi thơm đưa Tô Lâm đến thẳng nhà bếp. Linh Anh bê một bát cháo loãng đến bên cạnh Tô Lâm. Hắn cảm động lắm, đói bụng có người cho đồ ăn thật là tốt.

- Cảm ơn muội!

Tô Lâm đỡ hai tay húp một ngụm lớn. Chà! Cháo thật vừa miệng! Linh Anh chắc chắn sẽ thành một cô vợ tốt.

- Sáng nay, công tử Lê Anh đến tìm huynh, nhưng huynh chưa dậy. Ta cũng không nỡ làm phiền.

Linh Anh e thẹn kể với Tô Lâm. Con gái tuổi mười tám má hồng xinh xắn lại thẹn thùng làm người ta thật khó kìm lòng. Tô Lâm lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ bậy bạ.

Đêm qua, hắn cùng ta uống say không nhẽ nào lại tỉnh nhanh vậy? Kỳ quái!

- Lâm huynh!…. Huynh không phải người đến từ đây sao?

Linh Anh lúng túng hỏi Tô Lâm.Tô Lâm lăc đầu cười nhẹ đáp:

- Sao muội hỏi ta thế? Muội xem ta có khác gì muội không nào?

Hắn cười cười rồi húp thêm một ụm cháo. Phải rồi, rượu say ăn cháo là hợp nhất. Sao Linh Anh lại hỏi câu lạ vậy nhỉ?

- Đêm qua huynh về có nói rằng phủ đệ xa hoa nhưng nhà quê quá, còn xấu hơn nhà huynh ở. Huynh bảo là cái gì mà gốm sứ bầy bừa phứa. Đồ trong nhà thì không rõ ràng nhìn rối cả mắt, nhìn như nhà quê!!!

- Lâm huynh nhà huynh giầu lắm hả, giầu hơn cả Lê Đại Tư Đồ sao?

Phụt !

Tô Lâm đang ăn cháo liền phun tất cả ra. Hắn xấu hổ lau miệng.

- Đêm qua ta nói thế thật à?

- Đúng vậy! Huynh còn kể huynh đã từng đi qua Chiêm Thành, ra Đông Hải, tới biển ngắm mặt trời. Lâm ca! Biển đẹp thế sao?

Linh Anh mặt vô cùng ngây thơ hỏi Tô Lâm. Ánh mắt to tròn của nàng làm người khác không nỡ từ chối trả lời.

- Phải! Biển rất đẹp! Nhất là hoàng hôn, ta thích nhất ngắm hoàng hôn trên biển. Có cơ hội, nhất định ta sẽ đưa Linh Anh đi.

Linh Anh vô cùng vui sướng sau đó lại ỉu xìu.

- Chắc không được rồi Lâm ca. Ta là người miền núi. Cha ta bảo chúng ta là con cháu Sơn Tinh, không ra biển được, ra biển sẽ bị Thủy Tinh bắt đi .

Tô Lâm phì cười, hắn xoa đầu Linh Anh:

- Linh Anh thật ngốc, không chuyện gì Lâm ca không làm được. Nếu Thủy tinh xuất hiện bắt nạt Linh Anh, Lâm ca sẽ đánh chết Thủy Tinh bảo vệ Linh Anh .

Linh Anh vô cùng ngượng ngùng. Trước giờ, chỉ có cha nàng là xoa đầu nàng, các con trai trong làng đều kiêng nể cha rất ít khi thân thiết với Linh Anh. Cảm giác này là sao nhỉ? Thật kỳ lạ! Cô nàng xấu hổ ôm mặt mặt dỏ dừ chạy như bay ra khỏi bếp.

Tô Lâm lắc đầu cười cười. Hắn vươn vai đi dạo vài vòng. Hắn ngắm nhìn những bụi chậu hoa hồng, hoa mười giờ đỏ thắm đang khoe sắc. Thi thoảng vài giọt sương còn sót lại trên cánh hoa tô điểm như những viên ngọc.

Thấp thoáng phía sau mấy chậu hoa hồng, bóng tiên nữ đang đi lại ẩn hiện cẩn thận chăm sóc cho những chậu hoa. Nàng mặc bộ lụa trắng, mình hạc sương mai. Đôi mắt sáng, nụ cười duyên tỏa ra ấm áp như ánh nắng mùa thu. Vẻ đẹp của nàng như lấn át đi tất cả vẻ đẹp của vườn hoa.

Tô Lâm nhìn như si như say không ngờ trong phủ Đại Tư đồ lại có giai nhân như vậy. Đại Tư Đồ thật biết hưởng thụ. Hắn tấm tắc khen ngợi, lại định tới gần chào hỏi. Tô Lâm lấy dáng vẻ thanh lịch nhất nho nhã nhất lên tiếng bắt truyện.

-Thần tiên tỷ tỷ! Người cũng thích hoa sao?

Vừa phát hiện ra hắn, thần tiên tỷ tỷ như mất đi thú vui xem hoa, giận dữ mắng một câu “Cầm thú!” rồi bỏ đi, để lại Tô Lâm một mình ngơ ngác.

Tiên Tử quả nhiên phong thái không giống thường dân, đến giận dỗi cũng thấy đẹp vô cùng. Mà sao thần tiên tỷ tỷ lại gọi ta là cầm thú nhỉ? Hắn soi gương xuống nước, khuôn mặt đăm chiêu. “ Ồ! Vẫn rất đẹp trai!” Thần tiên tỷ tỷ thật là khó hiểu.

- Đêm qua huynh ngủ tốt chứ?

Lê Anh bước tới tay hắn cầm một bình trà, người Đông Kinh có thói quen uống trà không có trà làm con người ta không chịu được. Thói quen này vẫn còn duy trì đến ngày nay, chỉ khác là trà ngày xưa chỉ dành cho nhà quyền quý giàu có còn trà ngày nay là trà đá vỉa hè. Bạn chỉ cần mười nghìn có thể ngồi uống trà nhâm nhi, không những thế, lại được combo thêm một đĩa hướng dương, cắn vài hạt hướng dương lép bép, mặt ngáo ngơ nghe thông báo miễn phí từ mồm bà chủ quán luôn là vô cùng chính xác, chuyện từ đầu phố đến cuối phố không trượt một nhà nào. Nếu buồn quá thì lại làm bi thuốc lào, nhìn bầu trời lâm ly ngẫm nghĩ. Kỳ thật! Phong cảnh rất thi sỹ.

- Cũng ổn. À! Hiền đệ, đệ có biết thần tiên tỷ tỷ nãy ở đây là ai không?

Tô Lâm ngẩn ngơ hỏi:

-Thần tiên nào? Hmm là tỷ tỷ ta đó, mà đi nào cha đệ đang muốn gặp huynh lắm rồi đấy. 

Sảnh chính của Lê phủ to lớn uy nghi trên mặt đất trải đầy các loại thảm lông thú bên trong bày đủ loại đổ cổ gốm sứ quý giá, trên kệ cao, đặt các chiếc bình củ tỏi đặc trưng gốm hoa lan nổi tiếng Chu Đậu.

Tô Lâm sờ sờ xung quanh, đời sau chỉ thấy những mẫu vật chứ không được sờ nhìn tận mắt như này mà ta nhớ không nhầm đồ gốm hoa lan này là đồ tiến vua sao Phủ Đại Tư Đồ lại có nhiều đến vậy nhỉ? Hắn à lên một tiếng trầm trồ thâm khen “Đại Tư Đồ thật có khí phách ”.

Lê Sát ngồi trên ghế cao dáng uy nghi oai phong lẫm liệt. Lão ngồi thẳng lưng ánh mắt kiên định, khí tức toả ra ngút trời nhìn giống như một chiến thần. Lão thầm nghĩ cho dù thế nào cũng không thể để mất hình tượng trong mắt giới trẻ được .

- Tại hạ Tô Lâm bái kiến Đại Tư Đồ.

Tô Lâm hơi khom người hơi cúi xuống, dù sao thì lễ số cũng phải đủ, mấy ông già này rất quan trọng tiểu tiết. 

Đại Tư Đồ, Lê Sát hài lòng lắm, giỏi giang nhưng không kiêu ngạo, mặc dù là đệ tử thần tiên nhưng lại vô cùng lễ phép. Lão bước xuống đỡ Tô Lâm dậy.

-Lâm Nhi! Đừng quan trọng lễ số quá, đã cùng Lê Anh nhà ta gọi nhau là huynh đệ. Lâm Nhi cũng là người nhà ta, ta xem Lâm Nhi như là ca ca của Lê Anh vậy .

Tô Lâm vui vẻ ngồi xuống ghế, Đại Tư Đồ khác hẳn với hắn tưởng tượng, không quá dữ dằn lại vô cùng mến khách, thật thoải mái.

- Không biết bá bá nay gặp Tiểu Nhi có chuyện gì cần bàn vậy?

Hắn vào thẳng luôn chủ đề giọng nói vừa vừa nghe rất êm tai.

- Không giấu gì cậu, ta luôn ấp ủ mong mỏi, Đại Việt ta lớn mạnh, từ hàng đời nay nhà Minh luôn tìm những người ẩn dật tài đức thông minh tài hoa xuất chúng để đưa về Kim Lăng.

Lão ngập ngừng, như tiếc cho thân phận tài hoa của những người đã đi trước. Đúng vậy! Trong dòng chảy của lịch sử đã có vô số nhân tài nước ta xuất hiện. Điển hình như Tuệ Tĩnh - thần y người cống hiến cả đời cho y học, ông bị đưa đi cống cho triều đình nhà Minh. Sang Trung Quốc, ông vẫn làm thuốc, nổi tiếng, được vua Minh phong là Đại y Thiền Sư, ông qua đời tại Giang Nam, Trung Quốc nhưng không rõ năm nào. Hay Tử Cấm Thành - niềm tự hào của người Trung Quốc cũng chính do Nguyễn An xây dựng, còn rất nhiều người tài giỏi đều bị cướp đi.

- Đất nước mới thoát khỏi chiến tranh hỗn loạn, vua còn quá nhỏ, nay gặp được cao nhân quả là có phúc phận của toàn dân. Lâm Nhi, ngươi có thể làm được sản lượng sắt tăng lên và thúc đẩy nông nghiệp, công nghiệp Đại Việt ta ?

Trong ánh mắt Đại Tư Đồ ánh lên vẻ mong mỏi, ông xuất thân từ quân nhân, không hề biết cách trị dân, cai quản lòng người tính tình thẳng thắn, đôi khi có chút lỗ mãng nhưng chỉ là lo an nguy xã tắc.

- Có thể nếu thành công thuế nông nghiệp sẽ giảm đi rất nhiều, thu nhập sẽ đến chủ yếu từng thương nghiệp cùng công nghiệp. Thuế nông nghiệp sẽ giảm đi chỉ còn chưa đến 1 thành.

Tô Lâm nở nụ cười đáp:

- Lâm Nhi ngươi không nói đùa chứ? Ngươi biết điều đó biểu hiện cho gì không? Nước ta chủ yếu thâm canh lúa nước thuế chủ yếu dựa vào nông nghiệp, nếu thuế nông chỉ đóng góp 1 thành đây không phải là điều trong mơ hay sao?

Lão thâm trầm suy nghĩ “Liệu có thật sự làm được như vậy không đất nước có thể lớn mạnh?”

Thật sự như vậy sao? Hay Tô Lâm nói qua loa chỉ để qua chuyện?

- Từ rất lâu, nhân dân ta biết luyện kim, nhưng giặc mình chiếm đóng chúng phá hủy nhà cửa, đốt sách vở, hủy lịch sử, hủy nghề sắt của chúng ta, thao túng sắt hàng năm. Chúng ta cũng chỉ được phép mua chưa đến một nghìn cân sắt, không đủ dùng cho đất nước. Những người lính biên ải không có giáp sắt ngày đêm phải mặc áo vải canh giữ bờ cõi, người nông dân không có công cụ lao động, không có việc làm. Đất nước ta lão già ta chỉ biết đánh trận cải tổ, quả thật chúng ta không hiểu dường như đã quá lâu rồi không cải tiến, phát triển chậm chạm thật đáng buồn! Công - nông - thương nghiệp chỗ nào cũng sơ hở, thủng lỗ chỗ mấy biết. Chỉ tiếc hận là kỳ nhân dị sỹ người biết chữ quá ít lại không chịu ra giúp Hoàng Thượng. Là con dân Đại Việt, hà cớ gì sao không chia sẻ lỗi lo cùng Hoàng Thượng?

Đại Tư Đồ than thở không thôi, Hoàng Thượng còn nhỏ quá Tiên Đế vừa băng hà, Chiêm Thành đã đem quân nhòm ngó Đại Việt, may mắn thực lực Đại Việt ta không hề suy yếu chống trả kịch liệt đem quân Chiêm Thành đánh lui. 

- Bá bá, nếu muốn cải tổ chúng ta cần chia đất nước thành từng vùng quy hoạch, quy hoạch từng ngành nghề phổ biến đa dạng, phát triển nghề trong dân sinh học phải đi đôi với thực hành. Như vậy đất nước mới đi lên phát triển được. Thú thật bá bá, ta thấy dân ta sống khổ quá!

 Đại Tư Đồ vẫy tay toàn bộ người trong sảnh đều ra ngoài. Sau đó, cẩn thận đóng cửa lại chỉ để lại ba người Lê Đại Tư Đồ, Lê Anh cùng Tô Lâm.

- Lâm Nhi! Nếu chúng ta quy hoạch từng khu công nghiệp, sản lượng sẽ ra sao? Đất nước sẽ đổi mới như nào?

Lão tò mò hỏi, lão đang dần tin vào những điều Tô lâm nói. Cả đời sống trong chiến tranh, làm lão hiểu ra rằng: “Học tập không đi cùng thực hành cũng như ngắm hoa trong gương trăng trong nước, đọc thơ thì có gì tốt? Có làm no bụng được không? Khi quân đến cướp lão bà ngươi có bảo vệ được không? Chỉ có áp dụng học tập vào đời sống lấy kinh nhiệm từ sách vở truyền lại cho nhân dân mới tạo ra được sức mạnh. Dùng sức mạnh đoàn kết lại bảo vệ những người thân. Như vậy mới được coi là đại tông sư.”

- Trong công nghiệp, sắt được trích xuất ra từ các quặng của nó, chủ yếu là từ hematit (Fe2O3) và magnetit ( Fe3O4 ) bằng cách khử với cacbon trong lò luyện kim sử dụng luồng không khí nóng ở nhiệt độ khoảng 2000°C. Trong lò luyện quặng sắt, cacbon trong dạng than cốc và các chất tẩy tạp chất như đá vôi được xếp ở phía trên của lò. Luồng không khí nóng được đưa vào lò từ phía dưới. Than cốc phản ứng với ôxy trong luồng không khí tạo ra mônôxít cacbon: 2C + O2 → 2 có cacbon mônôxít khử quặng sắt (trong phương trình dưới đây là hematit) thành sắt nóng chảy và nó trở thành điôxít cacbon : 3CO + Fe2O3 + 2 Fe + 3CO2. Chất khử tạp chất được thêm vào để khử các tạp chất có trong quặng (chủ yếu là điôxít silic cát và các silicat khác). Các chất khử tạp chất chính là đá vôi (cacbonat canxi) và đôlômit (cacbonat magiê). Các chất khử tạp chất khác có thể cho vào tùy theo các tạp chất có trong quặng. Trong sức nóng của lò luyện đá vôi bị chuyển thành vôi sống (CaO): CaCO3 + CaO + CO2. Sau đó ôxít canxi kết hợp với điôxít silic tạo ra xỉ. CaO + SiO2 > CaSiO3. Xỉ nóng chảy trong lò luyện (điôxít silic thì không). Ở phần dưới của lò luyện, xỉ nóng chảy do nhẹ hơn nên nổi lên phía trên sắt nóng chảy. Các cửa lò có thể được mở để tháo xỉ hay sắt nóng chảy. Sắt khi nguội đi, tạo ra gang thô, còn xỉ có thể được sử dụng để làm đường hay để cải thiện các loại đất nông nghiệp nghèo khoáng chất. Theo tiểu điệt thấy, nếu ta cải tổ quy hoạch đúng cách chuẩn mực theo công nghệ, chúng ta có một tháng sẽ thu được không dưới năm nghìn cân sắt được chế tạo ra, công việc này sẽ tạo ra việc làm cho trên dưới hai nghìn người.

Hai bố con lão Lê Đại Tư Đồ gật gù trầm tư. Biểu hiện như vậy, Tô Lâm tin chắc, hắn nãy giờ nói đều phí bòn bọt thà tự tay hắn làm. Làm xong sẽ trình báo kết quả lão nghiệm thu vậy là được, giải thích đâm ra làm lão khó hiểu, không hiểu ý nghĩa gì.

-Cầm thú ngươi nói thật chứ?  

Một tiếng nói trong trẻo phát ra, âm thanh ngọt ngào như chuông bạc đánh thức ba người tỉnh lại trong cơn suy nghĩ.

- Con mẹ nó! Ai? Ai giám gọi ta là cầm thú ?

Tô Lâm giận dữ nhìn quanh, hắn cố gắng tìm trong tầm mắt mình nơi giọng nói vừa phát ra.  

Một nữ tử vô cùng xinh đẹp bước ra, nàng chỉ mười chín đôi mươi, khoác trên mình bộ cánh màu trắng, nàng xuất hiện như một tiên tử không dính bụi trần. Mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như bạch ngọc.

Ánh mắt Tô Lâm như bắn ra lửa: “Là thần tiên tỷ tỷ, là thần tiên tỷ tỷ”. Hắn ngẩn ngơ nhìn người con gái đang xuất hiện, thời gian quanh hắn như ngừng trôi. Lê Đại Tư Đồ vô cùng cảnh giác, nhận ra chuyển biến liền đứng chắn trước mặt Ngọc Dao.

- Ầy! Con gái à! Con ra đây làm gì? Chuyện đàn ông luận bàn chính sự. Con gái ngoan vào với mẹ đi nhé! Ngoài này có người xấu không tốt, có phải không Lê Anh ?

Lê Anh nhìn ra rồi hắn nhìn vẻ mặt trư bát giới của Tô Lâm thì gật đầu như bổ củi. Mặc dù Lâm ca bị gọi là cầm thú nhưng nhìn Lâm ca không hề giống tức giận mà đang biểu hiện giống như là vô cùng hạnh phúc. 

- Đúng đúng, tỷ tỷ, tỷ nên vào nhà đi. Vào nhà đi nhá, ngoài này có người xấu.

- Cha à! Con muốn học luyện sắt để giúp đỡ người.

Ngọc Dao bỏ qua lời Lê Anh nói phụng phịu làm nũng với Đại Tư Đồ.

-Ầy! Con gái ngoan, nếu muốn nghịch sắt để ta bảo Chu đại thúc lấy sắt cho con nghịch. Con gái ngoan vào nhà đi nhé!

Ngọc Dao bỏ qua lời cha nàng nói, tiến về phía Tô Lâm, tay qua qua trước mặt hắn.

-Này! Cầm thú, ngươi đang nhìn gì vậy? Có nghe thấy ta nói không? 

Tô Lâm choàng tỉnh, lau nước dãi chảy ra từ mép hắn vừa ngại lại hơi xấu hổ, từ ngày bị chuyển đến đây ít được tiếp xúc với mỹ nhân thành ra, khi gặp người đẹp cảm giác tự chủ của hắn hơi kém. Tâm cảnh là khá yếu cần luyện tập thêm. Mỗi ngày ngắm mỹ nhân một lần chắc chắn sẽ khá hơn nếu được ở cạnh ăn cơm cùng thì càng tốt. Hắn thầm nghĩ.

-Thần tiên tỷ tỷ, tỷ cứ tin ta trên đời này không việc gì ta không làm được. Việc chế ra năm nghìn cân một tháng chỉ trong tầm tay thôi.

- Dễ vậy sao?

Cả ba đồng thanh hô lên:

- Sao hả? Không tin ta sao hả? Hmm 

- “Nhìn mặt huynh nhìn tỷ tỷ ta thật dâm tiện, làm ta vô cùng khó tin. Đồ đê hèn!” Lê Anh khinh bỉ ngửa mặt lên trời nhìn Tô Lâm nói.

“Khốn kiếp! Ai bảo tỷ tỷ ngươi ngon thế cơ chứ? Nhìn đi, nhìn xem có nam nhân nào là không muốn tối tối chà đạp nên tấm thân đó không? Mông ngực vừa đủ, da trắng mặt xinh là tuyệt sắc giai nhân như này, cho dù đi tù thì cũng thấy hạnh phúc”. Tô Lâm thầm nhủ trong lòng.

- Vậy theo Lâm Nhi nên đặt lò sắt này ở đâu là hợp lý?

Lê Đại Tư Đồ không hề để ý nữa, lão suy nghĩ rồi hỏi Tô Lâm:

- Theo ta thấy, nên đặt lò sắt ở Thừa Tuyên là hợp lý, nơi đó núi cao, nhiều đá vôi lại có quặng sắt rất hợp để làm sắt. 

- Sao ngươi biết trên đó có mỏ sắt? 

Lê Ngọc Dao vô cùng tò mò hỏi ánh mắt tiên tử ngây thơ làm tim Tô Lâm đập thình thịch ngây dại.

- Trên đời này có rất nhiều câu hỏi không thể giải thích. Khi xưa, sư phụ ta có cho ta một lần đi qua đó. Người bảo, chỗ này có mỏ sắt, ta rất tin tưởng người. Ông ấy chưa lừa ta bao giờ.

Tô Lâm làm ra vẻ đạo mạo tiên phong đạo cốt giảng giải đạo lý nhìn vô cùng nghiêm túc. Việc gì khó đã có sư phụ lo.

-Ngày mai, ngươi hãy vào triều cùng ta, Hoàng Thượng đã biết tin ngươi cống hiến phương pháp làm muối sắt đang vô cùng vui mừng, muốn trọng thưởng ngươi thật hậu hĩnh, Người trẻ tuổi tài năng nhưng không kiêu ngạo rất tốt. Sư phụ ngươi thật tài giỏi dạy ra đồ đệ rất ưng ý.

Lê Đại Tư Đồ gật đầu âm thầm tán thưởng. 

- Bá bá quá khen rồi! Cháu và Lê Anh đây như anh em chi giao tình như thủ túc, thấy nước nhà khó khăn sao không ra tay giúp đỡ. Huống chi, lại gặp thần tiên tỷ tỷ ở nơi đây. Lần đầu gặp như đã quen cả trăm năm, trái tim thêm rạo rực dù chết cháu cũng xin cống hiến hết mình cho tiểu thư. 

- Đồ khốn khiếp dâm tiện! Định trộm con gái lão phu à?

Nói rồi, Lê Đại Tư Đồ co chân đá bay Tô Lâm ra ngoài cửa.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.