Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tri Kỷ Là Gì

Tiểu thuyết gốc · 1710 chữ

Phủ đệ Lê Sát được toạ lạc bên phía đông, nằm trên dãy phố Đông Hoa sầm uất tấp lập người đi lại mua bán. Trước phủ đệ treo tấm bảng to Đại Tư Đồ. Phủ Đại Tư Đồ rộng lớn trang nghiêm bên ngoài cổng có trang trí một cặp sư tử đá nhìn rất oai phong. Lính canh cửa tất cả đều mặc quần áo sạch sẽ, đứng thẳng lưng. Hai chiếc đèn lồng đỏ to tướng đã được treo lên trên trước cửa , bên ngoài viết chữ Lê rất lớn đầy uy nghi . 

Ngoài cửa bắt đầu đốt những chậu than hồng, để chào đón Lê Anh cùng mọi người trở về . Người xưa thường hay có tục lệ đi xa bước qua lửa để xua đuổi nhưng cái xấu, không may mắn trước khi bước vào nhà. Mọi người cùng nhau bước qua tiến vào phủ .Ô Đỏ đã say khướt. Nó dường như không thích than lắm, hai chân loạng choạng bước qua, đá vào chậu làm tàn lửa bắn tung toé.

Một lão nhân lớn tuổi bắt đầu ra đón Lê Anh, theo sau là rất đông hạ nhân đang xếp hàng ngay ngắn tạo thành một con đường chạy dài vào phủ, cả đám người hô to: 

-Mừng cậu chủ khải hoàn trở về!! -Rồi cúi đầu tham kiến Lê Anh 

-Lão Tiền! Sao lão làm vậy! Lão làm thế khiến lòng ta phơi phới.

Nói xong Lê Anh cười dài hai tiếng, thời này cứ như mắc bệnh tự cười. Giống lão Tứ cũng thế khi lão ấy cầm trong tay tiền bán muối. Mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ dồn vào lão. Lão vuốt ve từng đồng tiên như vuốt ve tình nhân nhỏ. Sau đó vuốt chòm râu cụt ngủn ngẩng mặt lên trời cười to hai tiếng. Nhìn thật quê mùa chết đi được =)))

Nghe lão Thành kể, lần này cậu chủ đi ra ngoài thu hoạch được nhiều vô số, không những thế lại kết bạn được với đệ tử của thần tiên.

- Cậu làm lão gia vui lắm đấy!

Lão Tiền cười hiền hậu chỉ hỏi thăm Lê Anh.

Lê Anh thích trí lắm. Toàn người nhà cả cũng không giấu diếm gì, hắn đưa tay phải về phía Tú bắt đầu giới thiệu:

 - Giới thiệu với Tiền quản gia, đây là Tú ca ca. Tú ca ca sức khoẻ vô địch, tinh thông võ nghệ, chỉ dùng hai tay có thể hạ gục một con gấu bốn trăm cân cao ba mét.

Lê Anh hăm hở giới thiệu. Đối với một quân nhân như hắn, sức mạnh chính là điều tất cả khao khát. Quân nhân đề cao sức mạnh, cũng như khao khát sức mạnh. Lão Tiền nhìn Tú một lượt, Tú cao lớn mặt mũi sáng sủa cưỡi Ô Đỏ vô cùng hùng dũng. Chân tay hắn nổi những bắp thịt cuồn cuộn. Cả hai nhận ra mình đang được giới thiệu cùng tâng bốc, Tú liền nhìn lên trời làm vẻ mặt như đang thăm thú chứ chưa hề nghe đến câu truyện của Lê Anh nhưng điệu bộ cùng nụ cười của hắn đã bán đứng tất cả những hình tượng của hắn .

Lão Tiền nhìn về phía Tô Lâm. Tô Lâm mặc một bộ quần áo mầu xanh nhạt, vạt áo vừa đủ, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng hài hòa, khí chất ngọc thụ lâm phong. Trong thư của đại tiểu thư có nói học trò của thần tiên bao gồm hai người. Cho dù ai lễ số cũng phải đầy đủ không được qua loa, mặc dù người tên là Tô Lâm hơi vô sỉ một chút, tính tình phóng đang hay trêu hoa ghẹo nguyệt cần bảo các tỷ nguội khác tránh xa.

Lão tiền mắt hơi giật, từ tốn hỏi:

- Còn vị đây chắc hẳn là Tô Lâm. Cậu Lê Anh nhà tôi trong thư nhắc rất nhiều về cậu. Cậu ấy kể cậu có tinh thông đạo học, là đồ đệ thần tiên, có thể mượn được bảo bối của thiên lôi.

Tô Lâm lắc đầu xua tay, gạt bớt câu nói của lão Tiền.

- Lê Anh nói quá lời rồi. Tôi chỉ là học trò nghèo trên núi, theo học sư phụ có mấy năm học được chút tạp kỹ không đáng nhắc đến. 

Mặc dù trong lòng Tô Lâm đang nở rộ như xuân, nhưng hắn biết một điều đó là phải khiêm tốn. Các cụ chả có câu một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu. Hắn nhẫn lại không cho phép mình ngẩng mặt lên trời cười to thành tiếng. “Phải thật bình tĩnh! Không thể để mê hoặc! Ha ha!!! ”

Lão Tiền nhìn Tú với Tô Lâm ưng lắm. Khí độ đều bất phàm cả. Chân tay mềm mại, quả thật không giống con nhà nông quen lao động. 

- Các cậu là khách quý của cậu Lê Anh. Đã đến nhà chơi cũng là khách quý của Lê Phủ. Mời các cậu vào phủ để Lê phủ tôi cùng đón gió tẩy trần.

Tô Lâm cùng Tú bước vào Lê phủ. Lão Hai cùng Linh Anh sợ hãi lắm, luôn luôn nhìn quanh.Toàn thứ chưa từng thấy bao giờ, Lão tò mò lắm nhưng đều không dám động vào. 

Lê phủ được trang hoàng đa số bằng đồ gốm sứ, cùng rất nhiều đồ gỗ chạm khắc tinh xảo. Trong vườn trông vô số các loài hoa kỳ lạ ,Tô Lâm chốc chốc lại nhấc một số đồ vật lên. Hắn xem rất kỹ, rất tỷ mỉ. Thời này Gốm Chu Đậu rất nổi tiếng. Gốm Chu Đậu nổi tiếng và tinh xảo đến mức đời sau không thể nào bắt chước được. Người ta luôn tò mò tại sao kỹ thuật người ngày xưa lại tốt đến thế và bằng cách nào họ có thể chế tạo ra nước men kỳ lạ.Tô Lâm thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật vô cùng đắt giá.

Tiền quản gia đã cho người chuẩn bị sẵn nước tắm. Theo tục lệ, chinh chiến xa nhà khi về cần phải tẩy uế. Nước được đun rất nhiều quế, huỳnh hồi. Mùi hương tỏa lên vô cùng khó chịu. Hắn ngâm mình trong làn nước. Đã rất lâu rồi, Tô Lâm mới được tắm thoải mái như vậy. Hắn tắm rửa sạch sẽ rồi đi tham quan khắp Lê phủ rộng lớn, đời sống nhân sinh cũng vô cùng phong phú. Trong thời này người ta vô cùng chú trọng lễ giáo. Con gái có nơi ở riêng, chuyên học thêu thùa may vá. Nam nữa thụ thụ bất thân, việc nam nữ gặp gỡ nhau cũng là việc phi thường trọng đại. Hắn thăm thú khắp nơi cũng gần hết một ngày. Trời bắt đầu sẩm tối Đại Tư Đồ Lê Sát bắt đầu quay về phủ. Gia chủ về phủ mọi người đều đón tiếp nhiệt liệt. Đèn lồng đỏ to được treo lên phía trên tấm bảng trước cổng biểu thị gia chủ đang ở nhà. Đại Tư đồ Lê Sát là người tài trí. Ông cao lớn, râu rậm, lưng hùm vai gấu bước đi rắn chắc. Sử viết ông là người tài hoa vượt bậc. 

Cơm tối cũng xong, phải đi dạo một vòng cho tiêu cơm. “Con người mà ăn no không vận động chắc chắn sẽ bị phát phì, sẽ không còn vẻ nho nhã” Tô Lâm thầm nghĩ, dạo bước trên con đường gạch. Hồi chiều hắn có đi qua mấy tòa nhà phía tây, bên đó có phong đình lớn được xây dựng trên ao sen. Mùa sen nở rộ, vừa hay ra hóng mát cùng ngắm cảnh thật tuyệt diệu biết bao nhiêu.

Gió thổi qua đem lại hương sen ngào ngạt. Tô Lâm hít căng đầy lồng ngực hương sen thanh khiết. Hắn vươn vai nằm dài trên chiếc ghế đá như một chú mèo lười, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm. Thật thanh tĩnh! Mình đang hòa dần một thể vào thế giới này rồi!

Bộp !

Tú từ trên mái phong đình nhảy xuống làm hắn giật bắn mình. Tên này nhiều lúc hành tung như quỷ vậy, làm người ta không lường trước được .

- Uống không ?

Tú lắc lắc bầu rượu. Hắn thật hiểu lòng người, trăng thanh gió mát lại có bạn hiền thiếu rượu sao được. Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu. Tô Lâm nhấc hồ lô uống một ngụm sảng khoái.

- Aaaa! Thật tuyệt!

Hắn cười cười bắt đầu nói:

- Anh em mình đã đên đây hơn một tháng rồi. Chúng ta đang dần hòa thành một thể với thế giới này. Trước đây tôi xem phim cứ nghĩ cuộc sống đời trước sướng lắm, nhưng về đây lại không phải.

Hắn ném bầu rượu cho Tú. Ánh trăng tháng sau lấp lánh chảy dài soi sáng trên mặt hồ. Một ngọn gió nhỏ thổi qua làm cả đầm sen kêu lên xào xạc .

Tú uống một ụm lớn bắt đầu than.

- Ở đâu cũng có người khổ như vậy hết. Chúng ta cũng không phải thánh nhân. Chỉ cần sống tốt, không hổ hẹn bản thân là được. Ta ngốc ngếch nhưng chân tay khỏe, ngươi yếu ớt nhưng não bộ tốt. Chúng ta một người là chân tay một người là đầu óc. Hãy coi nhau như một thể đừng nghi ngờ nhau.

Rượu vào khiến đầu óc người ta nói chuyện văn thơ hơn, dễ nghe hơn. Đã bao lâu rồi nhỉ? Bao lâu rồi chưa thể ngồi nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn như vậy? Càng lớn càng nhiều tâm tư. Tâm tư cất kín trong lòng đôi khi sợ bị chê cười. Sợ bị nói vô dụng mà người ta cố che giấu lấp liếm đi nó. Trên thế giới này mình đâu có cô độc đâu , chỉ là mình tự xây dựng thành bức thường ngăn cách nó lại. Hồng trân như mộng, người tỉnh mộng tan. Nhân sinh như kịch , người tỉnh kịch tàn. Tô Lâm mỉm cười. Ánh trăng chiếu sáng hai bóng người bên hồ nước...

Bạn đang đọc Thịnh Thế Lê Sơ sáng tác bởi mocthanhluan123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocthanhluan123
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.