Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sức mạnh của nóc nhà

Tiểu thuyết gốc · 2371 chữ

"Mm... Cái gì trên người mình mà nặng quá vậy?"

Nửa đêm hôm đó, lẽ ra phải là thời điểm mà tất cả mọi người trong nhà đều đã say giấc nồng, Trần Hoài Nam lại phải tức tưởi tỉnh dậy vì lí do tương tự như những lần trước đó... Rằng một "thứ gì đó" nặng nề đang đè lên ngực cậu, làm cậu cảm thấy cực kì khó thở.

Khoảnh khắc mà cậu từ từ tỉnh dậy cũng chính là lúc não cậu tự động nhảy số, bởi vì cậu biết rõ chỉ có một người duy nhất trong nhà dám làm cái chuyện này.

Lily!

"Thiên thần nhỏ của tôi ơi, nửa đêm nửa hôm mà em lại muốn làm g-?"

"..."

"Hả?"

Mặc dù đêm đã tối nhưng ánh trăng mập mờ qua khung cửa sổ vẫn đủ để giúp cho cậu nhìn thấy khá rõ ràng nhân dạng của Lily lúc này... Một vẻ ngoài mang điểm gì đó khang khác, không giống với Lily điềm đạm đáng yêu vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí cậu.

Đôi mắt tím sẫm tựa như một khối thạch anh phát sáng trong đêm, đồng tử dựng ngược giống như ánh mắt của những kẻ săn mồi lẩn khuất, khí chất cũng trở nên trầm lặng và yên tĩnh hơn, như thể một hố sâu hun hút nội liễm vô số hiểm nguy mà người đứng đối diện với nó không cách nào mường tượng ra được.

Trần Hoài Nam biết rõ, đây không phải Lily mà cậu từng biết.

"Em là ai?" Cậu trịnh trọng hỏi một cách hết sức cẩn thận, sợ sẽ làm kinh động đến đối phương.

Dù sao thì cậu vẫn chưa thể đánh giá được người này có gây nguy hiểm với Lily nguyên bản hay không... Thế nên tốt nhất là đừng có làm gì tạo ra địch ý.

"Em là Lily mà? Anh nói gì lạ thế?" Lily khẽ nghiêng đầu với biểu cảm hết sức nghi hoặc: "Ủa mà tại sao em lại ở đây nhỉ? Chẳng phải vừa rồi em còn đang lén lút nắn ngực chị Himiko hay sao?"

Trần Hoài Nam: "...?"

Làm gì cơ? Nắn cái gì?

Hoá ra tụi con gái các em sống thoải mái với nhau đến thế sao?

Từ đã, đó không phải vấn đề trọng điểm!

"Vậy tại sao em lại ngồi lên ngực anh? Nửa đêm nửa hôm đột nhập vào phòng rồi nhìn chằm chằm người khác như vậy... Cảm giác đáng sợ lắm đấy em ạ" Trần Hoài Nam nói.

Lily lại nghiêng đầu: "Chẳng phải em đã nói rồi sao? Chính em cũng không biết tại sao mình lại ở đây nữa... Hmm, chẳng lẽ là em đã vô tình bị thứ gì đó chi phối trong vô thức sao? Hoặc là em bị mộng du? Nghe có hơi vô lí nhưng đó là những giả thuyết có vẻ hợp lí nhất rồi"

"Chi phối..."

Nghe đến cụm từ này, vẻ mặt của Trần Hoài Nam dần dần chuyển biến, dường như đã không còn bình tĩnh như lúc mới bắt chuyện nữa. Trái lại, cậu ta còn tỏ ra có phần vội vàng và nóng nảy: "Trước tiên thì em có thể xuống đi được không?"

Chi phối à... Nó đến nhanh hơn cậu nghĩ.

"Anh không thích thế này sao? Em cứ nghĩ con trai các anh đều thích những chuyện kiểu như đột kích phòng ngủ chứ?"

"... Em điên rồi hả?"

"Hừ, không thú vị chút nào"

Trần Hoài Nam cau mày, bởi vì cậu biết biểu cảm đó không phải là biểu cảm của Lily thường ngày. Quả nhiên là em ấy của hiện tại có điểm gì đó cổ quái hơn, mang hơi chút hương vị của Himiko nhưng còn đáng sợ hơn thế nhiều.

Tuy rằng Himiko thích chọc ghẹo cậu nhưng đồng thời cô ấy cũng có những giới hạn của riêng mình... Ví dụ như sẽ không đột nhập vào phòng rồi ngồi lên ngực nhìn chằm chằm cậu một cách tùy tiện lúc nửa đêm!

"Theo anh"

Bằng cách yên tĩnh nhất có thể, Trần Hoài Nam đã kéo tay Lily cùng nhau rời khỏi căn phòng.

Không lâu sau đó, cậu ta đã dẫn cô gái nhỏ vào nhà vệ sinh, nơi một chiếc gương trong vắt đang ngự trị trên tường: "Em có biết là em hiện tại đang rất kì lạ hay không? Em giống như không phải là chính em vậy... Có lẽ em đã thực sự bị thứ gì đó chi phối đấy"

"..."

Nhìn thấy chính mình trong gương với một nhân dạng và một khí chất hoàn toàn khác với thường ngày, dường như Lily cũng dần nhận thức được sự thay đổi trái ngược đến đáng sợ của mình. Cô bé bắt đầu lâm vào hoảng loạn, nhãn thần rung rinh không sao ổn định lại được: "Đây không phải là em... Em không thể nào trông hung dữ như thế này được"

"Không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em, không phải em,..."

Chỉ một cụm từ ngắn ngủi nhưng nó cứ lặp lại trong miệng Lily một cách tuần hoàn và không hề có dấu hiệu ngưng nghỉ, thậm chí cô bé còn gần như phớt lờ sự tồn tại của Trần Hoài Nam vốn đang đứng ngay bên cạnh cô bé. Điều đó đã làm cho cậu ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi... Nhưng thực sự đấy, cậu không cách nào bỏ mặc Lily đang dần trở nên mất kiểm soát như thế này được!

"Mình thay đổi rồi, anh ấy sẽ ghét mình, anh ấy không yêu mình, anh ấy sẽ bỏ mặc mình, anh ấy không quan tâm đến mình, anh ấy không thích một Lily không đáng yêu, anh ấy ghét Lily, anh ấy ghét mình,..."

"Nhận lấy này!"

Cốp!

"Ui!?"

Nhân lúc Lily không để ý, Trần Hoài Nam đã bất ngờ cụng đầu với cô bé một cái rõ to, làm cả hai nhận lấy một nỗi đau giống hệt như vỡ sọ vậy. Thậm chí còn có một vết máu dài đang chảy xuống từ trên trán cậu ta, nhưng có vẻ như cậu ta không hề để ý đến vết thương của mình.

Bị đau, Lily cũng lấy lại được một chút sự tỉnh táo. Tuy nhiên vừa mới ngẩng mặt lên, cô bé đã ngay lập tức bị hù doạ bởi vết thương trên trán Trần Hoài Nam: "Anh ơi! Vết thương của anh..."

"Kệ bà nó đi và nghe anh mày hỏi này"

"Dạ?"

"Ngay bây giờ, em có đang cảm thấy hạnh phúc hay không? Từ khi ở bên cạnh anh và chị Himiko, em đã bao giờ cảm thấy buồn phiền hay đau khổ gì không? Hãy thử suy ngẫm lại thật kĩ và trả lời thành thật cho anh nghe"

"Em rất hạnh phúc, không có chút nào đau buồn cả..." Lily đáp lại mà chẳng cần phải suy nghĩ... Bởi vì cô bé đã quá hiểu rõ quãng thời gian ấy đối với chính mình là tuyệt vời đến mức nào.

"Đúng vậy, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi"

Trần Hoài Nam chủ động ôm lấy Lily, người lúc này đang lệ nóng doanh tròng vì quá sợ hãi trước tất cả mọi thứ, từ vết thương và máu của người mà cô bé yêu quý đến nỗi sợ to lớn đối với sự thay đổi của chính bản thân mình.

"Miễn là em cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy vui vẻ thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi... Hãy tin tưởng anh. Anh sẽ không bao giờ căm ghét em đâu" Trần Hoài Nam khẽ thì thầm bên tai cô gái nhỏ bằng thanh tuyến dịu dàng nhất có thể: "Bởi vì em chính là thiên thần nhỏ, cũng là cô công chúa nhỏ đáng yêu nhất của anh mà"

ĐM! Sến quá! Ngại chết tôi mất thôi!

Nhưng con gái là sinh vật yêu thương bằng lỗ tai... Cậu phải cố gắng nặn chữ để Lily bình tĩnh lại!

"Thật sao?" Lily mếu máo, thanh âm run rẩy nói: "Kể cả khi em trở thành một con người hoàn toàn khác... Kể cả khi em không còn là chính mình thì anh vẫn sẽ yêu em sao?"

"Ừ, hứa với em đấy"

"..."

"..."

"Em sẽ tin anh..."

Lily nói khẽ rồi nâng tay lên ôm lấy Trần Hoài Nam thật chặt, thậm chí còn mãnh liệt đến mức làm cho cậu cảm thấy khó thở. Thế nhưng, cậu ta đã không hề phản kháng, bởi vì cậu biết đây là thời điểm Lily trở nên yếu đuối nhất.

"Anh Nam, anh đã hứa với em rồi nên anh không được thất hứa, thất hứa là xấu tính lắm đó... Em sẽ không tha cho anh nếu như anh lạnh nhạt với em đâu"

"Ờ, nếu chuyện đấy thật sự xảy ra thì em có quyền đánh anh tùy thích"

Lily dụi đầu vào ngực Trần Hoài Nam, thấp giọng đáp: "Sao em có thể làm vậy được chứ? Cùng lắm thì... Em chỉ "lỡ tay" tẩy não anh hoặc làm điều gì đó tương tự mà thôi... Không có chuyện em sẽ sử dụng bạo lực với anh đâu"

Trần Hoài Nam: "..."

Hình như em ấy vừa mới nói một cái gì đó cực kì đáng sợ thì phải?

Thậm chí còn đáng sợ hơn việc em ấy treo cậu lên đánh gấp hàng vạn lần!

"Anh Nam, sau này trưởng thành rồi... Anh sẽ cưới em hay chị Himiko?"

"???"

What? Quái gì vậy? Sao chủ đề chuyển nhanh dữ vậy cô nương?

"Hình như anh chưa nhận thức ra được vấn đề nhỉ? Thôi vậy" Lily lại dựa vào ngực Trần Hoài Nam rồi nói tiếp: "Về đề nghị hồi trước ấy, em không bận tâm nếu mình trở thành vợ của anh đâu. Em hoàn toàn tình nguyện và vui vẻ chấp nhận nó luôn đó. Anh hiểu chứ?"

"Đừng gạ gẫm anh vào con đường tội lỗi ấy nữa... Anh cá chắc mình sẽ cút thẳng xuống địa ngục nếu dám làm vậy với em..."

Trước đừng nói đến những người khác, ngay cả bản thân cậu còn không thể tha thứ cho chính mình nữa là.

"Do em quá nhỏ con sao? Nhưng em hoàn toàn hợp pháp mà? Nếu thật sự không được thì anh có thể đợi em lớn lên..."

"Lily, em học đâu ra thói xấu này vậy?"

"Sao nào? Thiên thần thì không được phép lĩnh hội những tri thức đó hay sao? Dù gì thì em cũng là con người mà, em cũng phải lấy chồng sinh con chứ?"

"Ý anh không phải vậy, chỉ là..."

Hừ... Lại là cái trò "không có tình yêu đúng nghĩa thì sẽ không có được hạnh phúc đúng nghĩa sao" ? Cái tên ông cụ non này đúng là hết thuốc chữa mà!

Lily thầm nghĩ vậy rồi phồng má lên.

...

Vẫn là thôi vậy, đây vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để nói về mấy chuyện kiểu này.

"Em bình tĩnh lại rồi nên mau thả em ra đi, không có chuyện em sẽ mất bình tĩnh nữa đâu, anh có thể yên tâm được rồi"

"Vả lại..."

"Để chị Himiko nhìn lén anh em mình chim chuột với nhau trong phòng tắm giữa đêm khuya thì không được hay cho lắm"

Trần Hoài Nam đơ người ra: "Hả?"

"Chị ấy đang nấp ở góc tường kìa" Lily nhún vai: "Giác quan của chị ấy nhạy cảm lắm, chỉ cần thiếu vắng em một tí thôi là tỉnh lại ngay rồi... Làm gì có chuyện nửa tiếng đồng hồ không thấy mặt em mà chị ấy không đi kiếm em chứ?"

Trần Hoài Nam: "..."

Himiko: "..."

Lily phiên bản hắc hoá này còn sắc sảo hơn cả Lily thường ngày nữa! Đúng là không thể bỏ mặc được mà!

"Cho nên, hai người có thể giải thích tường tận cho tôi nghe về những gì đã xảy ra được hay không?"

Trần Hoài Nam, Lily há to miệng trước hình tượng Himiko đang dần tiến vào trạng thái Chaos: "A... Tu la giáng thế"

"Được! Hay! Không!?"

Trần Hoài Nam cùng Lily giật bắn mình, vội vàng buông nhau ra rồi chạy khỏi nhà tắm... Nhưng mà Himiko đã nổi máu điên lên rồi thì có mà chạy đằng trời cũng không thoát được...

Cuối cùng, cả hai chỉ có thể quỳ gối trước trùm cuối một cách cực kì ngoan ngoãn tựa như hai chú cún rũ đuôi biết lỗi, đã nửa ngày trôi qua mà cả hai vẫn chẳng dám hó hé câu nào.

Trần Hoài Nam khẽ đá mắt lên.

Mẹ ơi! Trông đáng sợ chết đi được! Cảm giác giống như đang đối diện với đại sát tinh vậy! Chết mất! Sẽ chết mất!

"Lily, chị biết chị đang nợ em hơi nhiều... Nhưng đồng thời, em cũng đang nợ chị đây không ít đâu" Himiko ngồi vắt chéo hai chân, lạnh lùng cất lời: "Còn về phần Trần Hoài Nam, tốt hơn hết là cậu đừng làm gì vượt quá giới hạn... Tôi vốn dĩ không giỏi kiềm chế cảm xúc trước những kẻ phản bội đâu"

Phản bội gì cơ?

Cậu cảm thấy rất nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi.

"Hai người liệu hồn mà cho tôi một lời giải thích thật hợp lí! Nếu không thì đừng có trách tôi lãnh khốc với hai người!" Himiko cười lạnh khẽ quát.

Hôm nay cô ấy phải cho hai cái người này biết ai mới chính là nóc nhà!

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.