Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuận nước đẩy thuyền

Tiểu thuyết gốc · 3307 chữ

Chiều tối ngày hôm đó.

Lily đã cắt tóc xong xuôi, và lúc này cô bé đang nằm trên đùi Himiko mà vọc vạch chiếc điện thoại mới được mua.

Còn về phần Trần Hoài Nam, sau khi gồng hết công lực để giúp Lily trở nên dễ thương hết mức có thể thì đã lao thẳng vào nhà tắm để rửa trôi hết căng thẳng từ lâu rồi.

"Ôi chà... Sao nhà hết mất đồ ăn rồi? Để chuẩn bị đón năm mới, mình đã chuẩn bị rất nhiều rồi mà ta?"

"Hết đồ ăn rồi hở dì?" Himiko hỏi: "Con nhớ trong kho chứa đồ của cậu ấy cũng nhiều lắm mà? Lát nữa cô hỏi cậu ấy thử xem còn lại bao nhiêu?"

Bà Hằng khẽ cười: "À, thật ra là hết sạch luôn rồi. Hôm bữa đãi khách nó mang ra có chừa lại chút gì đâu? Vốn dĩ số thức ăn mà ta ăn từ sáng giờ đều là phần còn thừa lại của hôm đó đấy con ạ"

"Vậy để tôi mua cho, hiếm khi thằng Nam có dịp về chơi, vợ chồng mình không nên sai vặt nó nhiều quá" Ông Lâm rít một điếu thuốc rồi nói trong làn khói trắng mịt mù bên cửa sổ.

"Trong nhà có trẻ con đấy, ông bớt hút thuốc đi có được không?" Bà Hằng nhìn chồng mình với ánh mắt đầy sát khí.

"... Xin lỗi, tôi ra ngoài đây"

Himiko một tay che miệng cười, một tay lại nhẹ nhàng xoa đầu Lily: "Lily rất khác người, sẽ không bị mấy thứ chất hoá học đó làm hại được đâu. Hai bác cứ yên tâm về sức khoẻ thể chất của em ấy đi"

"Nói thì nói thế, chẳng phải con cũng không nên hít khói thuốc sao? Ông ta ra ngoài hút là phải đạo rồi"

Himiko nghe vậy liền thôi, không nói nữa.

Sau khi Trần Hoài Nam cắt bớt tóc đi, ngoại hình của Lily giờ đã thon gọn hơn nhiều rồi. Mái tóc vốn dài đến tận gót chân bây giờ chỉ còn đến eo, và phần tóc mái lượt thượt suýt che kín đôi mắt xinh đẹp cũng đã được tỉa lại, nói chung là trông rất đáng yêu!

Thiên thần vốn dĩ đã đáng yêu nay lại càng đáng yêu thêm bội phần!

Himiko để ý Lily vọc điện thoại từ nãy đến giờ, miệng khẽ cười: "Đang đọc manga hả? Đọc web lậu là không tốt đâu em. Nhà chúng ta không thiếu tiền, em muốn thì cứ việc lên mạng đặt hàng về thôi"

"Ở đây xa lắm, tội nghiệp mấy anh chị shipper chị ạ" Lily cười hì hì: "Nên là em phải chịu khó đóng vai người xấu một chút. Đợi khi nào về nhà, em sẽ mua bản chính chủ để đọc, cả bộ luôn nha"

"Rồi rồi, hết nói nổi em. Chị hỏi thật mấy cái này thì có gì hay ho chứ?"

"Hay lắm đó chị! Ít nhất là em thấy vậy. Mặc dù trong truyện có không ít tình tiết phi thực tế nhưng mà... Em cực kì yêu sự ngọt ngào này luôn đó~"

"Aiz"

Himiko biết mình không thể nói lại Lily, cuối cùng chỉ có thể thở dài rồi tiếp tục giữ im lặng mà thôi.

Một lúc sau, Trần Hoài Nam đã từ trong phòng tắm quay trở ra.

Thấy mẹ mình đang trầm tư trong bếp, cậu ta liền hiểu ra ngay vấn đề: "Nhà hết đồ ăn hả mẹ? Vậy để cho đi mua cho. Từ đây ra tới chợ cũng không xa lắm, tầm khoảng nửa tiếng gì đấy rồi về liền"

Thấy con trai ra đi dứt khoát, Bà Hằng vội vàng ngăn lại: "Ê, cha mày định đi thay mày rồi, ở nhà đi con"

"Thôi, để con đi cho. Lâu lắm rồi không về quê chơi, con muốn ra ngoài một lát cho biết quê mình đã thay đổi cỡ nào"

"...Cũng có lí"

Lily từ đầu đến cuối vẫn luôn âm thầm dõi mắt theo Trần Hoài Nam. Nhận thấy đây là cơ hội tuyệt vời cho chiếc thuyền của mình, cô bé liền lên tiếng: "Chị Himiko vừa nãy có nói chị ấy cũng muốn ngắm nhìn quê anh xem nó đẹp như thế nào nữa đó... Nên tóm lại là anh có muốn đưa chị ấy theo hay không?"

Himiko: "!?"

Lily, ai cho em cái quyền đó? Chị đây đã kịp nói gì đâu chứ?

Đừng có quên là chị vẫn chưa tính sổ với em chuyện tối hôm qua!

Nhìn xuống Lily, Himiko chỉ nhìn thấy cô bé đang ra sức đá lông mi với mình. Chỉ trong khoảnh khắc, cô ấy đã ngầm hiểu ra đôi mắt lấp lánh sinh động kia đang nói điều gì...

Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể thuận theo ý của Lily mà tiếp tục đâm đầu: "Nam, liệu có được không?"

Trần Hoài Nam bối rối: "Thì được... Nhưng đừng có làm cái kiểu thiếu nữ ỏng ẹo đó có được không cô nương? Trông sợ chết đi được, tôi còn tưởng cậu đang định tẩn tôi đấy"

"Cậu lại ngứa đòn hả?"

"Xin lỗi, lỡ miệng" Trần Hoài Nam cười khan một tiếng: "Có chuẩn bị gì thì mau chuẩn bị đi, nếu có cậu đi theo thì tôi sẽ cố gắng mua luôn thức ăn từ đây tới Tết. Khoảng hơn một hai tuần gì đấy nhỉ?"

"Âm lịch hả? Chắc còn khoảng một hai tuần gì đó thật. Liệu kho chứa của cậu có ổn không đấy?" Himiko hỏi.

"Thế nên tôi mới bảo cậu chuẩn bị đó. Có gì ngoài ý muốn thì hai ta phải cùng nhau xách đồ rồi"

Himiko: "..."

Giỏi lắm, dám xem tôi như chân sai vặt, xem lát nữa tôi trị cậu thế nào!

Sau cùng, cả hai vẫn rời đi trước vẻ mặt phức tạp của ông Lâm: "Mấy người này giỏi thật đấy. Mình còn không nghĩ tới đây lại là cơ hội cho con bé đó..."

"Sáng kiến tuyệt vời của Lily đó" Bà Hằng đứng bên cạnh đáp lại.

"Lily hả?" Ông Lâm khẽ thở dài, tuy khói thuốc đã tan nhưng lời nói của ông vẫn chất chứa sự đắng chát: "Điều này có ổn với con không Lily? Chẳng phải con cũng có ý đồ với con trai nhà bác sao?"

"Hì hì..." Lily cười tít mắt, tỏ ra khá bàng quan trước câu hỏi của ông Lâm: "Với con thì sao cũng được á. Hai người đó có lấy nhau hay không cũng chẳng vấn đề gì với con cả... Miễn là họ vĩnh viễn không bỏ rơi con, chỉ cần như thế thôi là được rồi ạ"

Bé Hoa ngồi một góc nghe Lily nói, rốt cục chỉ có thể lắc đầu thở dài: "Lily... Em thật kì quái"

Đừng bảo là bé Hoa, nhà này không ai có thể hiểu được suy nghĩ của Lily cả.

"Nếu em mà trở thành người thứ ba thật thì anh ấy chắc chắn sẽ phải ngồi tù đó. Mặc dù cơ thể này hoàn toàn không khớp với tuổi thật của em... Tuy nhiên đối với nhiều người, việc anh ấy yêu đương với em là phạm pháp đó nha"

Đâu chỉ ngồi tù, cũng chẳng cần đến pháp luật nữa... Chỉ cần cậu ta có quan hệ yêu đương với Lily, cậu ta chắc chắn sẽ bị hàng vạn người chung tay trói lại lăng trì!

Ai dám động đến thiên thần nhỏ của cả cộng đồng mạng đây? Một kẻ hướng nội như Trần Hoài Nam tuyệt đối không phải!

"Tuổi thật? Vậy năm nay con bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

Lily bấm môi, thử suy nghĩ một lát rồi khẽ nhún vai lắc đầu, biểu thị vẻ không chắc chắn cho lắm: "Chín trăm mấy á, con cũng không rõ cụ thể là bao nhiêu nữa. Rất lâu rồi không đếm thành ra quên mất tiêu"

Ông Lâm: "..."

Bà Hằng: "..."

Bé Hoa: "..."

Bao nhiêu cơ?

Chín... Chín trăm á!?

"Mà hình như sắp mưa rồi đó, mọi người không định lấy đồ vào nhà hả?"

...

...

Bên ngoài, trên đường ra chợ.

"Trời cũng sắp tối rồi, không biết người ta còn bán đồ hay không?"

Lẽo đẽo đi theo bước chân Trần Hoài Nam, Himiko vừa quan sát phong cảnh xung quanh vừa lên tiếng hỏi.

Trần Hoài Nam trầm tư một lúc rồi đáp: "Hẳn là không đâu. Dân ở quê chúng tôi thường xuyên thức khuya dậy sớm, dễ gì có chuyện dẹp sòng sớm như vậy được. Tôi chỉ sợ họ bán không đủ tôi ăn thôi"

Trong nhà bây giờ có tới sáu cái miệng ăn lận cơ mà... Chắc là không đủ để bao nuôi tất cả chỉ trong một chuyến đi rồi ha. Dù sao thì vẫn còn hơn hai tuần mới tới Tết, có lẽ cậu không nên tích trữ thức ăn một cách vội vàng như vậy.

"Nói mới nhớ, rõ ràng là cậu vẫn còn rất nhiều thời gian mà... Tại sao hôm đó cậu lại gấp rút muốn về quê vậy?"

"Tại tôi nhớ quê nên muốn về càng sớm càng tốt thôi... Tôi sợ mình nếu cứ ở lại thì thầy Phong sẽ lại giao cho tôi công chuyện gì đó, từ đó dẫn đến vỡ kế hoạch" Trần Hoài Nam cười khổ: "Cậu thấy đấy, đến cả Lily mà ông ta còn giao cho tôi được thì... Những chuyện kiểu đó không hẳn là không thể xảy ra đâu"

"...Hình như cũng có lí"

Im lặng một lúc, Himiko đột nhiên nở một nụ cười rồi đuổi kịp bước chân của Trần Hoài Nam: "Còn một vấn đề nữa... Con heo quay hôm qua là cậu âm thầm trích tiền của tôi ra mua đúng không?"

"Xin... Xin lỗi vì đã tự ý"

"Không cần phải xin lỗi. So với những gì cậu đã làm cho tôi... Chút tiền nhỏ đó căn bản chẳng đáng một xu với tôi" Himiko cười tít mắt lại, ngay cả lời nói cũng chứa đầy sự chân thành: "Cậu chấp nhận sử dụng chúng tức là cậu đã hoàn toàn tin tưởng tôi rồi nhỉ? Nói thật, tôi vui lắm"

"Ừm... Tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho cậu"

"Cậu có hiểu tôi đang nói gì không đấy?"

"Tôi hiểu. Nhưng tôi không muốn mắc nợ cậu về vấn đề vật chất... Cảm giác khó chịu lắm Himiko ạ" Trần Hoài Nam cười ha ha: "Nói như thế nào nhỉ? Dù gì thì tôi cũng là con trai mà. Việc tôi không muốn dựa dẫm vào con gái về vấn đề tài chính cũng là chuyện bình thường thôi"

"Ha..."

Himiko chỉ thở dài, không bàn luận thêm về vấn đề này nữa.

Một lát sau, cả hai đã đến chợ.

"Nãy vội đi mà quên hỏi. Himiko, phiền cậu nhắn hỏi thử xem Lily cùng mọi người muốn ăn gì để tôi còn biết đường mà mua"

Himiko khẽ gật đầu, vừa nhắn tin vừa theo chân Trần Hoài Nam tiến vào chợ. Hiện giờ thì trời cũng đã sắp tối thành ra khách cũng đã rất thưa rồi, thậm chí còn có vài quầy hàng đã dẹp đi... Nhưng cũng may là những quầy thức ăn quan trọng thì vẫn chưa dẹp, bằng không thì cả nhà hôm nay sẽ phải nhịn đói.

"Mẹ cậu nói muốn nấu thịt kho tàu để ăn cho lâu, còn lại thì tùy ý cậu. Những người khác thì không có ý kiến gì thêm, chỉ có Lily nói là muốn ăn vài củ khoai lang nướng"

Trần Hoài Nam khẽ gật đầu, lại có đôi chút buồn cười trước yêu cầu quái gở của cô bé nhà mình: "Tự nhiên lại vòi ăn khoai lang nướng, thật chẳng hiểu nổi suy nghĩ của em ấy nữa. Thôi kệ vậy, ai bảo tôi là ô sin của mấy người cơ chứ?"

"Thất lễ đó nha"

"Được được, xin lỗi"

Không tiếp tục nói chuyện phiếm, Trần Hoài Nam bắt đầu tập trung mua đồ. Còn Himiko thì chỉ lẽo đẽo đi theo sau nhìn ngắm xung quanh... Tuy nhiên khi bị người ta nhìn ngắm ngược lại thì cô ấy đột nhiên đâm ra ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống, chẳng dám nói thêm bất kì điều gì nữa.

"Nhìn cặp vợ chồng son nhà thằng Nam đi chợ kìa... Eo ôi, đáng yêu thật chứ"

"Thằng Lâm Thồn đấy có phúc thật, tao cũng muốn có con dâu đẹp như vậy... Hôm trước đi nhậu một bữa đến giờ vẫn chưa hết ghen tị đây này"

"Hình như nó còn dắt về một đứa nhỏ rất đáng yêu nữa, không biết là bọn nó có quan hệ gì nhỉ? Trước tiên cứ chú ý một chút, sau này còn kịp báo công an"

Trần Hoài Nam nổi gân xanh: "Mọi người, con có thể nghe thấy hết đấy nhé. Đừng tưởng con không xài được linh lực mà tai con không đủ thính nha... Con cũng biết giận đó"

"Xin lỗi, xin lỗi! Ha ha ha~"

Trần Hoài Nam cười lại, giống như được nước lấn tới: "Xin lỗi cũng phải thiết thực hơn một chút chứ, chỉ mấy lời nói suông thì con không hết giận được đâu. Một là giảm giá, hai là quà tặng kèm, chỉ được lựa chọn một trong hai hoặc cả hai, điều kiện niêm yết không bàn cãi nhé"

"Moá, coi thằng oắt con này gian thương chưa kìa! Đừng học cách trả giá theo mẹ mày chứ!" Mọi người cười ầm lên.

Himiko vẫn không nói gì, chỉ nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi thở dài.

Tuy không rõ ràng lắm nhưng cô ấy cứ có cảm giác tựa như mình đang bị lợi dụng vậy.

"Thịt kho tàu là món mặn rồi... Vậy trước mắt cứ ưu tiên mấy món ăn đủ tròn ngũ vị vậy. Thịt heo hầm củ cải có được không?" Trần Hoài Nam hỏi Himiko.

"Tùy ý cậu, tôi chỉ là chân xách đồ thôi"

"Được, vậy thì tùy ý tôi vậy. Có không vừa lòng cũng không được ý kiến với tôi đâu đấy"

Himiko: "..."

...

...

Nửa tiếng sau.

Khi đang chuẩn bị mua vài con cá biển về dự trữ thì trời bắt đầu đổ mưa. Lần này cả Trần Hoài Nam lẫn Himiko ra ngoài đều không mang theo áo mưa hay ô dù gì, thành ra chỉ có thể ngồi im chịu trận.

Tách~ tách~

Mưa càng lúc càng nặng hạt, vả lại còn rơi rất đều nên cả hai liền đoán được trận mưa này sẽ kéo dài rất lâu nữa mới tạnh.

Mắt thấy mấy túi áo mưa đang treo lủng lẳng trước cửa tiệm tạp hoá, Trần Hoài Nam toan định mua thì đột nhiên bị chú Năm bán cá ngăn lại với chiếc dù cỡ bự trong tay: "Khỏi mua làm gì cho tốn tiền, mau cầm cây dù này rồi về với nó đi Nam"

"Hả? Như vậy sao được chú Năm? Chú còn phải về nữa mà?"

"Tao ở đến tối khuya lận, đến lúc đó thì chắc là tạnh mưa rồi. Đổi lại là mày, mày mà không mau về thì cả nhà chết đói đấy. Hơn nữa tao không nghĩ mấy cái áo mưa rách đó cứu được đống thức ăn tươi trong tay mày đâu Nam ạ"

Ọc~ ọc~ ọc~

Là tiếng đập trống đến từ bụng của Himiko, làm cô ấy đỏ hết cả mặt.

Chú Năm cố nín cười rồi vỗ vai Trần Hoài Nam một cái: "Cứ về đi, đợi hôm khác đi chợ rồi mang đến trả cho tao cũng được. Đều là làng xóm với nhau, khách khí như vậy làm gì hả cháu? Mà lại, so với việc ở lại đây kì kèo với tao, tao nghĩ mày nên để tâm tới cái bụng của vợ mày hơn đấy"

"Cô ấy không phải vợ con... Mong chú Năm đừng hiểu lầm nữa" Trần Hoài Nam phản bác lại rồi nở một nụ cười: "Vậy thì... Con sẽ không khách khí. Lần này nợ một ân tình nhỏ, lần sau con bao cả chầu nhậu"

"Ờ, nhớ đấy nhé, tao mong chờ lắm đấy!"

Cứ như thể, Trần Hoài Nam cùng Himiko đứng dưới chung một tán ô mà ra về. Chú Năm đứng sau nhìn thấy cảnh này mà cười toe toét, trông có vẻ rất hạnh phúc kể cả khi đã không còn phương tiện để đảm bảo mình có thể về nhà mà không bị ướt.

"Ông nó biết cách đẩy thuyền quá nhỉ?"

Đứng ở phía sau, vợ chú Năm cũng khẽ mỉm cười nhìn cặp đôi trẻ ra về: "Thằng Nam có vẻ khờ khạo lắm, hình như nó thật sự không có ý gì với con bé ngoại quốc kia thì phải..."

"Nhưng con bé đó thì ngược lại. Khi bị người ta gán mác là vợ của thằng Nam, con bé đã không tỏ ra khó chịu và cũng không hề lên tiếng phủ nhận. Điều đó đã chứng tỏ điều gì? Chỉ có thế thôi mà thằng Nam cũng không hiểu ra được"

"Đúng nhỉ? Tội nghiệp con bé quá"

...

...

"Phù, về đến nhà rồi..."

Sau một lúc đi bộ dưới mưa, cuối cùng thì nhóm Trần Hoài Nam cũng đã trở về trước khi cả nhà chết đói. Tuy rằng cả hai đã đi chung dưới ô một đoạn thời gian khá dài nhưng cậu ta vẫn đang tỏ ra khá là bình thản, ngược lại với Himiko lúc này đang ngượng muốn chết.

Xấu hổ, nhưng mà hạnh phúc quá.

Đó là những gì Himiko đã thầm nghĩ.

"Hửm? Trong nhà có tiếng nhạc thì phải? Hình như còn có cả... Tiếng ca của Lily?"

Mặc dù tiếng mưa rất to nhưng Trần Hoài Nam vẫn thoáng nghe được tiếng ca du dương đang ngân lên trong nhà. Himiko cũng vậy, thời điểm cô ấy bình tĩnh lại cũng là lúc cô ấy nghe thấy tiếng ca xốp giòn nhẹ bổng của Lily: "Hình như đúng là em ấy đang hát thật..."

"Mau vào xem! Cái gì cũng có thể chứ riêng cái này thì không thể bỏ qua được!"

Mở cánh cửa chính ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hai người chính là cảnh tượng Lily đang xuôi mình theo điệu nhạc phát ra từ chiếc điện thoại.

Cô bé nhắm chặt hai mắt lại như để tập trung toàn bộ giác quan vào những khung nhạc dịu dàng tươi sáng ấy, đồng thời cũng thốt lên những ca từ vô cùng chân thành: "La la la, la la la, la la la~"

"Nơi nào có anh, thì nơi đó có em"

"Chính vì anh không đáng tin cậy chút nào..."

"Nên em mới phải ở bên cạnh anh"

"Cho đến khi đầu lấm tấm bạc"

"Cho đến khi nhịp đập kết thúc"

"..."

"Lại là vẻ mặt đó rồi"

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Để em lắng nghe tâm sự của anh nào"

"Nếu như anh cảm thấy không khoẻ"

"Hãy cùng em ăn một bữa thật no nhé"

"Ah~

"Một mái nhà ấm áp và những trái tim dịu dàng"

"Hôm nay lại là một ngày nắng đẹp"

"Ta lại cùng nhau viết nên một câu chuyện thanh xuân thật tuyệt vời"

"..."

Lặng nhìn Lily - thiên thần nhỏ của mình đang cất tiếng hát, Trần Hoài Nam chỉ biết lặng lẽ quỳ rạp xuống, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Chết tiệt, mình sẽ khóc mất"

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.