Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu mới

Tiểu thuyết gốc · 2685 chữ

Tây lục địa, lãnh địa nhà Anderson.

Bên bàn làm việc, Edgar chán nản ngồi ngáp ngắn ngáp dài bên đống giấy tờ đang chất cao như núi.

Từ cái ngày cha ruột cậu qua đời vì một lí do bí ẩn, cậu nghiễm nhiên trở thành người tiếp quản lãnh địa này nương theo di chúc của ông ấy... Tuy rằng thi thoảng có bị mấy anh chị tìm đến quấy phá một chút nhưng đó không phải là vấn đề với cậu.

Vấn đề là... Hình như cậu vẫn còn quá trẻ để đặt chân vào thế giới chính trị.

Trong những lần đi gặp mặt những lãnh chúa khác trong nước, cậu luôn là người tỏ ra yếu thế do vẫn còn quá non kinh nghiệm. Mặc dù cậu vẫn đủ tỉnh táo để không bị người ta lừa lọc nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi khi phải đơn độc chèo lái cái lãnh địa quá đỗi rộng lớn này.

Biết rằng bản thân có thiên phú quản lí... Nhưng mà cậu vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách!

"Cậu chủ cũng khá mệt rồi, mời cậu dùng trà"

Người quản gia trước mặt này chính là phụ tá đắc lực nhất của cậu, đồng thời cũng là người thay cậu giải quyết mọi vấn đề trong lãnh địa khi cậu vắng mặt.

Nếu phải so sánh một cách chân thành thì rõ ràng là cậu yếu kém hơn so với anh chàng quản gia này về rất nhiều mặt... Thậm chí cậu còn nghĩ việc cậu nâng anh ta lên vị trí lãnh chúa thay cho cậu cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Nhưng mà trong nhà làm gì có ai ủng hộ quyết định đó đâu? Kể cả khi bọn họ đều biết anh chàng quản gia này nhất định sẽ là một lãnh chúa xuất chúng...

Aiz...

Ngày nghỉ mà, muốn đi chơi quá đi.

Phải viện cớ ra ngoài mới được, ở đây mãi cảm giác ngột ngạt quá.

"Patrick, anh nghĩ sao về một chuyến đi săn cho khuây khoả nhỉ?"

Anh chàng quản gia xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Sao đột nhiên vậy? Phải chăng cậu chủ đang phát ngán công việc này nên muốn tìm cớ đào tẩu?"

Edgar: "..."

"Xem ra đúng là vậy rồi... Mà thật ra có đi săn cũng chẳng sao. Đống giấy tờ này giải quyết sau cũng được, không gấp" Anh chàng quản gia cúi người: "Tôi sẽ lập tức sắp xếp một chuyến đi săn, mong cậu chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi"

"Sao dễ vậy? Tôi cứ tưởng anh sẽ phản đối kịch liệt cơ chứ?"

"Đi săn là một cách để rèn luyện võ lực, mà võ lực là thứ cần thiết để tạo nên một vị vua tuyệt vời, thưa cậu chủ"

"Đừng nói vậy, người khác mà nghe được thì cả tôi và anh đều bị bắt vì tội mưu đồ phản nghịch đấy"

"Cậu chủ khéo đùa" Louis cười khẽ với vẻ mặt đầy bí hiểm: "Làm gì có ai mang mưu đồ trong sáng một khi đã nhờ người khác âm thầm thu thập tình báo về sự bất ổn của Đế Quốc cơ chứ? Cậu chủ, tham vọng một chút cũng không phải lỗi lầm gì, huống hồ đây là lãnh địa của cậu, không mấy ai dám đột nhập đâu"

Edgar gãi đầu: "... Đừng lột trần tôi như thế chứ"

Patrick cười ha ha, cúi người một cái rồi lập tức rời đi.

"Có những lúc mình hoài nghi liệu thằng cha này có thực sự trung thành với mình hay không nữa. Ngay cả mình còn không nắm bắt nổi suy nghĩ của anh ta cơ mà..."

"Thôi, kệ vậy. Anh ta mà muốn hại mình thì mình rơi đầu lâu rồi, trước mắt cứ tập trung vào công việc giấy tờ cái đã"

...

...

"Hừm, tập luyện lâu như vậy rồi, có lẽ mình nên ra ngoài tìm cái gì đó thử nghiệm một tí mới được"

Sau một thời gian khắc khổ rèn luyện những gì có ghi trong sách, cuối cùng thì Lục cũng đã phần nào nắm giữ cách thức để khống chế thứ ách vận mơ hồ nhưng khổng lồ của mình. Và hôm nay, cậu đang định tìm thứ gì đó thử nghiệm xem khả năng của bản thân đã đến đâu...

Nhân lúc trời đang mưa to, hay là...

Như nghĩ ra được gì đó, Lục vội mặc áo mưa, đeo ủng cao su rồi chạy tít ra ngoài. Mãi cho đến khi đã cách xa khu dân cư, cậu thử mang một chút khí đen trong người yểm vào mấy cái cây gần đó rồi tiếp tục chạy toé khói rời khỏi.

Khoảng chừng ba mươi giây sau đó, bầu trời bắt đầu xuất hiện những tia sét và tiếng sấm thét gào làm rung chuyển cả mặt đất... Rồi lại thêm ba mươi giây sau nữa, những tia sét đã bất ngờ đánh xuống.

Ầm ầm ầm vài tiếng, nơi những cái cây bị Lục yểm phép đã biến thành tro bụi trước con mắt kinh ngạc của chính cậu ta: "Mẹ nó nha, chiêu này của mình mà dùng làm vũ khí ám sát thì hết nước chấm!"

...

...

"Aiza, bực mình quá"

Ngồi một mình trong nhà, Ikki liên tục thở dài vì cứ bị một đám mây mơ hồ theo đuổi. Kể từ lúc triệu hồi cho đến giờ, đám mây này căn bản chưa từng có ý định trở về thế giới nguyên bản của nó, ngược lại còn suốt ngày kè kè bên cạnh cậu, có ra lệnh thế nào cũng chả thèm nghe!

Thật đấy, cái gọi là khế ước chủ tớ đó có tồn tại không vậy? Hà cớ gì nó không hề chịu trừng phạt khi bất tuân mệnh lệnh?

Quan trọng hơn, đám mây này dường như càng lúc càng có nhân tính thì phải... Chẳng biết có phải ảo giác hay không nhưng hình như nó đang sở hữu hình dạng của một thiếu nữ, cả ngày chỉ chờ cậu sơ hở rồi ôm lấy cậu từ đằng sau... Bị khùng hả?

Xin lỗi nhưng tôi không thể hỏ-ni với một đám hơi nước được!

...

...

"Xin lỗi con nhé, mẹ lại có thai rồi"

"..."

Đứng trước mặt người mẹ nhí nhảnh vừa mới đi khám thai trở về, Limia chỉ thiếu chút nữa đã quỳ xuống lạy mẹ một vạn lần.

Trời ạ! Trong nhà có hai đứa kia đã đủ mệt, đủ đói rồi... Giờ lại thêm một đứa nữa, mẹ muốn giết con lắm có đúng không!?

"Mẹ xin lỗi, tại hôm đó cha con nhiệt tình với mẹ quá, mẹ không nhịn được"

Người mẹ tóc đỏ trẻ trung vừa nói vừa hai tay dâng mặt, miệng cười toe toét trông cực kì khiêu gợi: "Khi nào lấy vợ thì đừng có như cha con nhé, anh ấy không biết kiêng nể là gì cả... Làm mẹ nhiều lúc cứ tưởng mình sắp chết đến nơi rồi ấy chứ~"

"Mẹ im đi..."

Con không muốn nghe mấy chuyện đáng xấu hổ của hai người!

"Mà, lần này thì con có thể phần nào yên tâm về vấn đề tài chính rồi. Thi thoảng mẹ sẽ cố tìm cách gửi về nhà một khoản tiền cho con nuôi các em... Chỉ cần đợi thêm vài năm nữa thôi, mẹ liền không còn nợ nần gì với đồng tộc nữa, đến lúc đó mẹ sẽ trở về bù đắp cho các con"

"Và cũng đừng sinh thêm bất kì đứa em nào nữa, nuôi con nít mệt muốn chết luôn đấy mẹ của con ạ!"

"Hmm... Hên xui. Lỡ hôm nào nhiệt tình quá thì lại thêm một hai đứa..."

"Hai người không biết sử dụng phương pháp an toàn luôn hả!?" Limia gào thét trong tuyệt vọng.

"Làm thế không kích thích chút nào"

Limia: "..."

Aaaaaaaaaaa!

...

...

"Sen ơi, cơm sáng nấu xong rồi á"

"Tới ngay"

Ngồi xuống trước bàn ăn đã được "ai đó" dọn sẵn, Dạ Trầm Uyên vẫn thầm cảm thấy thực sự vi diệu.

Cậu không bao giờ nghĩ tới người duy nhất có thể nhìn thấy cậu, sống cùng với cậu mỗi ngày hoàn toàn không phải con người... Mà lại là một Miêu Yêu trẻ tuổi cực kì đáng yêu.

Tất nhiên, nhiều lúc cô ấy cũng trở nên khá là khó ưa nữa.

Bằng một cách nào đó, cô nàng Miêu Yêu này rất giỏi nấu ăn. Kể từ cái ngày hai bên chính thức giao tiếp với nhau trở đi, Hoa đã rất chăm chỉ tu luyện để có thể hoá thành hình người... Và sau khi cô ấy hoá thành hình người, mọi chuyện liền trở thành như thế này đây.

Vai vế đã thay đổi, bây giờ Dạ Trầm Uyên mới chính là người được nuôi.

"Lại là cá hả?" Dạ Trầm Uyên hỏi.

"Ừm? Sen không thích sao? Hoa thì thích ăn cá lắm á" Nàng Miêu Yêu cười khúc khích.

A~ Dễ thương quá đi~ Đúng là Miêu Yêu có khác nha~

"Không sao, cá cũng ngon" Dạ Trầm Uyên xoa xoa đầu nàng Miêu Yêu: "Mà cũng đừng gọi anh là Sen nữa. Bây giờ chúng ta đã không còn là quan hệ chủ tớ như trước nữa rồi"

"Vậy anh hãy gọi em là Hoa nhé? Đổi lại..." Nàng Miêu Yêu cười tinh quái, sau đó ghé vào tai Dạ Trầm Uyên thì thầm: "Em sẽ gọi anh là O~ni~i~ cha~n~"

"Pffff!"

"Nya ha ha ha~ Phản ứng của anh trông buồn cười thật đó~"

Đây, đây mới chính là điểm khó ưa cực kì đáng yêu của cô ấy!

Moá, có ngày mình sẽ chết vì vỡ tim mất!

...

...

"Huyên à, con đã trở thành Vtuber có đúng không con trai?"

"Là Hiên, mẹ là mẹ con đó! Sao mẹ cứ gọi sai tên con hoài vậy!?"

Qua chiếc điện thoại, Lưu Hiên bày tỏ sự nghi hoặc của mình đối với người mẹ đang cô độc tại vùng đất Trung Địa rộng lớn: "Mà tại sao mẹ lại biết con đã trở thành Vtuber hay vậy? Con đã kịp nói chuyện này với ai đâu nhỉ?"

"Hừm... Bố con ấy, ngày nào cũng xem kênh Ayaki Suzume của con. Ông ấy nói ngay từ lần đầu tiên bắt gặp, ông ấy đã cảm nhận được một mối liên kết kì lạ với channel của con rồi. Thế là..."

Lưu Hiên: "..."

Cái này chính là giác quan thứ sáu của các bậc phụ huynh sao?

"Vậy mẹ gọi con làm gì, định khuyên con từ bỏ cái nghề này hả?"

"Không, mẹ chỉ muốn xác nhận thôi" Người mẹ hiền từ đáp: "Mẹ tôn trọng lựa chọn của con mà, Hiên. Bất kể con có muốn làm gì đi chăng nữa, mẹ và bố con vẫn sẽ ủng hộ mà thôi. Đừng mặc cảm hay tự ti gì cả, cứ thoả sức làm những gì con muốn"

"..."

Lưu Hiên thở dài, bên má có một giọt lệ đang chậm rãi chảy xuống. Tuy nhiên, để không khiến họ cảm thấy lo lắng, cậu ta đã cố tỏ ra bình tĩnh để đáp lại: "Hai người nghĩ nhiều rồi, con sống ở đây thoải mái lắm, đừng có lo lắng quá"

"Con không giấu được mẹ đâu, con trai ngoan của mẹ" Người mẹ cười khẽ: "Thôi thì... vẫn như ý trước, con cứ làm sao khiến con cảm thấy thoải mái là được. Khi nào rảnh thì về thăm mẹ nhé, năm mới sắp đến rồi đó"

"Vâng, con sẽ sắp xếp"

Cạch~

"Thật tình... Sao họ lại nhạy cảm đến vậy được cơ chứ... Thật không hiểu nổi"

...

...

Trung Địa, Đào Hoa Lĩnh.

Đúng như cái tên, ngọn núi này giống hệt như thế ngoại đào viên, xinh đẹp và yên bình tựa như tiên cảnh. Điều đặc biệt nhất là những cây đào ở đây trổ hoa kết quả quanh năm, khiến cho ngọn núi này bất kì lúc nào cũng mang một màu hồng đẹp đẽ và làn hương thơm nồng đượm... Thế nhưng lại chẳng thể nào trở thành một vùng đất phục vụ cho khách du lịch.

Tương truyền, ngọn núi này chính là tiên tích mà một vị cao nhân nào đó còn sống sót từ thời kỳ tăm tối tự tay sáng lập ra. Cũng chính vì vậy, trừ phi được vị tiền bối đó cho phép, bằng không gần như không một ai trên đời có thể bước chân qua khỏi chân núi được, nhiều nhất chỉ có thể đứng nhìn từ xa trong sự bất lực mà thôi.

Xa xôi trên ngọn núi cao chọc trời, dưới một mái đình nhỏ bên cạnh hồ hoa sen có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi đánh cờ một mình.

Ông lão tuy tuổi đã cao nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sáng ngời, tuy nhiên đâu đó trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn thầm kín, một đặc điểm thường thấy của những người đã ở tuổi xế chiều.

"Cuối cùng cũng có một đứa trở về"

Đột nhiên, thao tác đánh cờ của ông lão hơi dừng lại. Ông lão sắp xếp lại đạo bào ngổn ngang của mình rồi cất lên âm thanh khản đặc: "Còn biết về thăm lão già này sao?"

"Sư phụ, con đã về"

Trước mặt lão nhân, một thiếu nữ cực kì xinh đẹp định quỳ xuống hành lễ nhưng lại bị ông lão quyết liệt ngăn lại: "Xin con đấy, đừng có quỳ xuống! Con không nhớ lần trước con quỳ xuống bái sư đã khiến cho vi sư suýt chút bị sét đánh chết rồi hả!?"

"Nhưng mà..."

"Tử Ngọc, vi sư biết con là ai nên cứ bỏ qua mấy cái lễ nghi phiền phức ấy đi, ta không bận tâm làm gì đâu"

Hoa Tử Ngọc khẽ cúi đầu.

"Về rồi, tức là con đã chính thức gặp mặt ngài ấy rồi sao?" Lão nhân hỏi.

"Vâng... Vẫn đẹp trai như ngày nào ạ" Hoa Tử Ngọc khẽ dâng mặt, một bộ thiếu nữ ngượng ngùng đáp lại sư phụ mình: "Bây giờ con đang là học sinh của anh ấy... Hì, liệu không biết cái trò sư đồ luyến với anh ấy cảm giác sẽ như thế nào sư phụ nhỉ?"

"Đừng có hỏi ta!" Lão nhân hốt hoảng đáp.

"He he he~" Hoa Tử Ngọc cười một mình rồi đắm chìm trong ảo mộng của bản thân.

Thật đấy, nếu như lão không biết con bé này thật sự là ai thì có khi lão đã bị dáng vẻ thiếu nữ của con bé này đánh lừa rồi!

Mà thôi, chuyện của mấy người đó lão không quản được, mặc kệ vậy.

Một lúc sau, một học trò khác của lão cũng đã lò dò trở về.

"Sư phụ, đồ nhi đã về... A? Sư... Sư... Sư tỷ?"

Mắt thấy Hoa Tử Ngọc đang đứng ở đó, người sư đệ hình như hơi đỏ mặt lên, phong thái trông có phần ngốc nghếch: "À thì... Tỷ cũng vì thăm sư phụ hả? Thật là trùng hợp mà! Ha ha ha~"

"Ừm, đã lâu không gặp, sư đệ" Hoa Tử Ngọc khẽ mỉm cười.

Chỉ là một cái mỉm cười cho qua chuyện thôi nhưng người sư đệ kia lại biểu hiện trông giống như bị động kinh vậy.

"Ukyo, mau đến đây quỳ xuống cho vi sư" Lão nhân khẽ quát: "Con giỏi lắm, đến lễ nghĩa tất yếu cũng không thèm làm cơ mà! Hôm nay vi sư phải đánh con một trận nên thân mới được!"

"Hả!? Từ đã sư phụ, con không có ý đó..."

"Rút kiếm ra, mau lại đây đọ kiếm với vi sư!"

Người sư đệ đen mặt lại, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng tuân lệnh: "Mệnh vậy!"

Bạn đang đọc Thiên Thần Sư sáng tác bởi SonOfGaia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SonOfGaia
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.