Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng Hữu

Tiểu thuyết gốc · 1023 chữ

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc này, Sơn Hải liền biết ngay đó là ai. Chủ nhân tiếng gọi đó chính là Hồng Quang, bạn thân của hắn từ thủa còn bé.

Sơn Hải liền chậm chạp bước ra mở cửa. Ngay khi cửa chính vừa được hé mở, Hồng Quang liền lao ngay vào trong tiểu viện.

"Hahaha vậy là ngươi thực sự khoẻ lại rồi sao? Tốt quá rồi! Ta còn tưởng là ngươi sẽ không qua khỏi cơ. Khoẻ lại ngay trước lễ khai khiếu, ngươi đúng là rất may mắn đó."

"Ngươi đã chuẩn bị gì cho lễ khai khiếu ngài mai rồi? Ta mấy ngày nay được cha mẹ tẩm bổ đều đã sớm phát ngán rồi. Ta thậm chi còn tăng lên gần 10 cân rồi nè. Ngươi nhìn xem giờ ta có khác gì con lợn không chứ."

"Ta thực sự rất háo hức về lễ khai khiếu ngày mai đó. Ngày mai chính thức chúng ta sẽ trở thành cổ sư thật sự rồi. Uống nhiều thuốc bổ thế này, mai ta chí ít cũng phải được tư chất ất đẳng trở lên a. Có khi còn được giáp không chừng. Còn ngươi, ngươi nghĩ ngươi sẽ được tư chất gì?" ...

Không đợi Sơn Hải trả lời, Hồng Quang liền tiếp tục nói một tràng dài không ngừng nghỉ. Đây đã là tính cách của hắn từ bé đến giờ. Sơn Hải chỉ có thể cười mỉm cho qua.

Hồng Quang chính là cháu trai của một gia lão có tiếng của Lãnh gia. Nhưng thay vì cao ngạo lãnh đạm như những tên "con ông cháu cha" khác, hắn lại vô cùng thân thiết với Sơn Hải, thậm chí có chút hơi quá mức.

Sơn Hải cũng không khó chịu với điều này. Hai người đã quen thân và chơi với nhau từ bé vậy nên đã có chút quen thuộc. Vả lại Sơn Hải lại thích kiểu người vô tư như vậy. Trải qua kiếp trước bị những người thân duy nhất của mình phản bội, hắn rất sợ với những mối quan hệ không an toàn. Còn tên Hồng Quang này từ bé đến lớn đều như thế, suy nghĩ cái gì liền nói ra ngay cái đấy, Sơn Hải giờ đây chính là thích kiểu người như này nhất.

Đợi Hồng Quang nói xong một tràng, Sơn Hải mới tìm được cơ hội để hỏi chen vào: "Vậy sao nay tự nhiên ngươi lại sang đây?"

"Tại sao ư. Vừa biết tin ngươi khỏi bệnh, cha ngươi liền chạy đi khoe với toàn Lãnh gia. Bây giờ ngươi đi hỏi xem có ai là không biết Lãnh Sơn Hải ngươi vừa mới khỏi bệnh không?" Hồng Quang buồn cười thuật lại sự việc.

"Ta nghe được tin ngươi khỏi bệnh liền chạy ngay sang đây thăm ngươi đó. Thấy ngươi có vị bằng hữu tốt không? Mà chạy vội sang nhà ngươi khiến ta có chút mệt, nhà còn gì để ăn không mang ra cho ta đi"

"Tên này đúng là nghĩ gì nói đấy, không biết giữ lại thứ gì trong đầu." Sơn Hải vừa buồn cười vừa nghĩ.

Cả hai cùng vào trong phòng của Sơn Hải. Mang cho Hồng Quang chút đồ ăn, cả hai cùng nhau tám chuyện cả một ngày dài. Trên thực tế thì thật ra chỉ có Hồng Quang đơn phương nói chuyện, Sơn Hải thi thoảng mới chèn vào nói được một câu.

"Ngươi có biết không, trong lúc ngươi bị bệnh, Cuồng Táng với Mã Suy đã suýt ẩu đả vì tranh giành một cô gái đó."

...

"Lãnh Mai Lam sư tỷ mới tu luyện hai năm đã lên nhị chuyển trung giai rồi. Đúng là tư chất loại giáp có khác, tu hành tốc độ nhanh thật."

...

"Quang Thắng sư huynh đã đang chuẩn bị đột phá tứ chuyển rồi đó. Mới 30 tuổi đã sắp được làm gia lão, có tư chất tốt thật sự rất sướng a."

...

Sơn Hải ngồi nghe Hồng Quang kể hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, thoắt một cái là đến tối muộn. Hồng Quang cũng đói bụng nên cũng đã bắt đầu ra về.

"Thôi tối muộn rồi, ta còn phải về nhà ăn cơm đây. Hôm nay nói chuyện với ngươi vui lắm. Ngày mai gặp ngươi ở lễ khai khiếu nhé." Hồng Quang vẫy tay ra về, tay còn lại còn đang cầm một miếng bánh cắn dở.

"Nói chuyện gì chứ, một mình ngươi tự thoại thì có." Sơn Hải nghĩ thầm nhưng rồi cũng vẫy tay chào Hồng Quang. Quay trở về phòng của hắn, nơi đây mãi mới trở về lại với sự yên lặng thường ngày.

Một lúc sau cha mẹ của hắn đưa lên bữa tối, đồng thời hỏi thăm kỹ lưỡng về tình hình sức khoẻ của hắn.

Vừa ăn vừa chịu sự "tra hỏi" dày đặc của cha mẹ trong hàng giờ liền, Sơn Hải cuối cùng mới có thể đặt lưng lên giường để nghỉ ngơi.

Về việc lễ khai khiếu, hắn biết rằng cha mẹ hắn còn lo lắng và hồi hộp hơn chính bản thân hắn lúc bây giờ vì hắn vừa mới khỏi ốm liền phải đi khai khiếu. Biết đâu sau cơn ốm này tư chất của hắn bị ảnh hưởng thì sao? Biết đâu hắn thậm chí còn không thể làm cổ sư! Vì hắn là con một nên việc này còn khiến cha mẹ hắn lo lắng hơn nữa. Đoán không chừng bây giờ hai người đó đang ngồi ở phòng thờ khấn cầu tổ tiên phù hộ cho hắn rồi.

Hắn cũng có chút bồn chồn nhưng hắn biết điều đó không giúp ích gì. Việc hắn có tư chất cổ sư hay không đâu phải là thứ mà hắn có thể quyết định được. Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là ngủ một giấc thật ngon để có trạng thái tốt nhất cho buổi lễ ngày mai.

Vừa nghĩ xong, hắn liền nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Thiên Ngoại Chi Lộ sáng tác bởi kendric2006
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kendric2006
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.