Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lo Lắng

Tiểu thuyết gốc · 1229 chữ

Chỉ chưa đến nửa canh giờ sau, Hồng Thảo và Quốc Huy đã trở về, cùng với đó dẫn theo một lão y sư râu tóc đã bạc phơ vào phòng để thăm khám cho Sơn Hải.

Sơn Hải vẫn còn đang ngồi nghỉ trên giường, khi thấy lão nhân vào phòng, nhớ lại thì hình như đây là một y sư đã từng đến khám cho hắn, liền lập tức đứng dậy chào hỏi. Y sư cũng không nói chuyện nhiều, chào hỏi qua loa cho có rồi liền kêu hắn nằm lên giường cho lão ta bắt mạch

"Hahaha, việc này thật sự là quá thần kì. Gia đình nhà các ngươi cũng rất may mắn đó. Mới hai tuần trước ta đến khám, kinh mạch của hắn còn đang vô cùng hỗn loạn, tất cả các nội tạng cũng đã trở lên rất suy yếu. Vậy mà ngày hôm nay cơ thể hắn đã khôi phục lại khoẻ mạnh như một người chưa từng bị bệnh vậy. Vừa nãy nghe ngươi kể hắn ngồi bật dậy ăn hết một tô cháo lớn ta còn có chút không tin a." Lão y sư vừa bắt mạch cho Sơn Hải, vừa cười lớn nói.

"Vậy là hắn đã khỏi hẳn rồi ư?" Hồng Thảo lo lắng hỏi.

"Đã khỏi hẳn hay chưa thì ta cũng không dám chắc nhưng việc cơ thể hắn đã hồi phục khoẻ mạnh trở lại là sự thật. Hãy cứ để hắn ở nhà dưỡng thương một thời gian cho an toàn, vài ngày nữa ta sẽ lại đến để kiểm tra."

"Đa tạ y sư, bọn ta sẽ chăm sóc hắn cẩn thận." Cả Hồng Thảo và Quốc Huy đều cúi người cảm tạ. Cả hai người đều vui mừng vì con trai họ đã thật sự khoẻ lại. Ban đầu thấy sức khoẻ Sơn Hải đột ngột tốt lên, họ còn tưởng đó chính là (*) hồi quang phản chiếu, giờ thì họ đã có thể yên tâm rồi.

"Không cần đa lễ, đều là chuyện nên làm." y sư khách sáo nói.

Sau khi nhắc nhở và kê cho hắn vài toa thuốc bổ, lão y sư đó liền rời đi. Cha mẹ hắn cũng chỉ ở lại hỏi thăm và rặn dò vài câu rồi cũng rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh để Sơn Hải nghỉ ngơi.

"Đôi vợ chồng này quan tâm con trai họ có chút quá mức a. Cũng phải thôi, đứa con duy nhất của họ vừa bị bệnh nằm liệt giường thập tử nhất sinh, nếu là cha mẹ nào cũng hẳn là rất lo lắng."

Nghĩ đến việc được cha mẹ quan tâm, hắn bỗng nhiên bật cười.

"Nhìn qua dáng vẻ thì có lẽ đôi vợ chồng này mới tầm hơn 30 tuổi, còn ít tuổi hơn so với ta ở kiếp trước. Một người chỉ biết chém giết như ta mà lại thấy vui vẻ khi được bọn họ quan tâm chăm sóc sao. Ta đã trở lên mềm yếu như này từ bao giờ vậy?" Sơn Hải tự giễu bản thân.

Thời gian bây giờ đã gần đến giữa trưa, cả một buổi sáng nằm trên giường khiến cơ thể hắn có chút bức bối. Không có việc gì làm, hắn liền đứng dậy khỏi giường, đi lại quanh phòng tiện thể mở ra cánh cửa chính để cho căn phòng đón chút ánh nắng.

Cha mẹ hắn thuộc hàng ngũ những gia đình khá giả của Lãnh gia, vì vậy hắn từ bé đã được sống riêng ở một tiểu viện nhỏ cạnh khu nhà chính của cha mẹ hắn.

Sơn Hải nhìn ra khu vườn của tiểu viện. Xung quanh khu vườn tràn đầy cây cỏ hoa lá mang lại một cảm giác vô cùng thoải mái nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một con người nộm bằng rơm đứng một mình giữa khu đất tập.

Kí ức của thân chủ cũ cho hắn biết đây không phải là một con người nộm rơm bình thường mà chính là Thảo Nhân cổ, vật dụng thường dùng giúp cổ sư luyện tập sử dụng cổ trùng. Thảo Nhân cổ được sử dụng để làm mục tiêu để thi triển uy lực của cổ trùng, giúp cổ sư ra chiêu chính xác hơn. Sau khi Thảo Nhân cổ bị chịu sát thương hoặc bị phá huỷ, nó sẽ khôi phục lại hiện trạng ban đầu ngay lập tức.

Một con Thảo Nhân cổ này có giá tới tận 3 nguyên thạch. Phải biết rằng một gia đình phàm nhân năm người một tháng cũng chỉ tiêu hết 1 nguyên thạch thôi a. Như vậy mới thấy cha mẹ của Sơn Hải chiều chuộng hắn tới mức nào.

Sơn Hải cũng tò mò muốn thử sức với con Thảo Nhân cổ này. Hắn tiến lại gần người nộm rơm, vào tư thế chiến đấu sau đó tụ lực tung ra một cú đấm mạnh nhất có thể của hắn.

Nhưng sau cùng hắn cũng chỉ là một thiếu niên phàm nhân. Sau cú đấm tiêu tốn hết sức lực đó của Sơn Hải thì chỉ thấy giữa cơ thể của con Thảo Nhân cổ xuất hiện một vết lõm nhẹ, ngay sau đó vài giây thì lập tức được những sợi rơm khác mọc ra lấp đầy.

Lần đầu được thấy sự ảo diệu của cổ trùng ngoài đời, trong lòng Sơn Hải cũng có chút thích thú. Hắn vẫn có chút chưa thể tin được rằng bản thân hắn đã thực sự xuyên không sang nơi Cổ giới kì lạ này.

Đừng nghĩ hắn tận hưởng việc xuyên không này, hắn chỉ cảm thấy biết ơn vì được sống một lần nữa thôi. Để mà suy nghĩ kĩ thì nơi đây còn nguy hiểm hơn nơi thế giới cũ của hắn.

Thế giới này không hề phân chia quốc gia lãnh thổ, cũng không hề có bất kì quy tắc hay thứ luật pháp gì. Chỉ cần ngươi đủ mạnh thì việc gì ngươi làm cũng đều đúng. Vì vậy mặc dù điều đó khiến con người ở đây tự do hơn nhưng với điều kiện là ngươi phải có thực lực.

Đây cũng là điều khiến hắn có chút lo lắng. Ngày mai đã là ngày lễ khai khiếu của Lãnh gia rồi. Mặc dù cả cha mẹ hắn đều là cổ sư nhưng nhỡ đâu, chỉ là nhỡ đâu thôi hắn lại không có tư chất cổ sư thì sao.

Điều đó đồng nghĩa với việc hắn phải chấp nhận sống cả một đời làm phàm nhân. Phải sống một cuộc sống phụ thuộc vào gia tộc và chịu đựng việc sống chết của mình và gia đình được quyết định bởi người khác.

Đó chính là điều mà Sơn Hải lo ngại nhất. Nếu đã được tái sinh với một cuộc sống mới mà vẫn phải sống một cuộc đời như thế hắn thà chết đi cho xong.

Bỗng nhiên có một tiếng gọi quen thuộc của một thiếu niên cất lên từ phía của chính vang vọng khắp tiểu viện: "Sơn Hải đâu, mau ra mở cửa cho ta vào thăm bệnh nào."

(*): Việc người đang bị bệnh nặng đột ngột hồi tỉnh, khoẻ lên trước khi qua đời.

Bạn đang đọc Thiên Ngoại Chi Lộ sáng tác bởi kendric2006
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kendric2006
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.