Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 217

Phiên bản Dịch · 2919 chữ

Mộ Dung Phục đâu có biết chân tướng võ công Đoàn Dự, thấy cả Bất Bình đạo nhân lẫn Ô Lão Đại đều nguy cơ, sắc mặt đại biến, lại tưởng Đoàn Dự có ý phản kích, vội nắm lấy lưng Bất Bình đạo nhân, chân lực nhả ra kháng cự hấp lực của Bắc Minh Thần Công, kéo được y ra miệng kêu lớn:

- Đoàn huynh thủ hạ lưu tình!

Đoàn Dự giật mình từ trong cơn mộng huyễn choàng tỉnh, lập tức sử dụng tâm pháp bá phụ Đoàn Chính Minh truyền cho, thu thần công lại. Ô Lão Đại đang hết sức giằng ra, đột nhiên chưởng tâm buông lỏng, bao nhiêu niêm lực đều hết, lảo đảo bật ngửa về phía sau, lùi lại mấy bước mới đứng vững được, không khỏi đỏ mặt tía tai, vừa sợ vừa tức, luôn mồm kêu:

- Hóa Công Đại Pháp! Hóa Công Đại Pháp!

Bất Bình đạo nhân kiến thức rộng hơn, nhận thấy công phu Đoàn Dự hút nội lực của mình, so với ác danh trên giang hồ vẫn thường nhắc đến của Hóa Công Đại Pháp xem chừng không phải, thế nhưng vì y chưa bị Hóa Công Đại Pháp bao giờ nên cái đó là cái gì không nghĩ ra được.

Bắc Minh Thần Công của Đoàn Dự bị người ta nhận lầm là Hóa Công Đại Pháp đâu phải chỉ mới lần đầu nên mỉm cười nói:

- Tinh Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu hèn hạ nhỏ mọn, lẽ nào ta lại thèm đi học cái công phu dơ bẩn của y? Ngươi quả là không biết gì cả… than ôi, than ôi, than ôi…

Chàng vốn định mỉa mai Ô Lão Đại, chợt nhớ ra Vương Ngữ Yên cũng chỉ coi mình như người qua đường, trong khi mình đối với nàng si mê điên đảo, nếu nói đến "không biết gì cả" thì mình so với Ô Lão Đại còn ngu ngơ gấp vạn lần, thành thử đổi sang chép miệng thở dài mấy tiếng. Mộ Dung Phục nói:

- Vị Đoàn huynh đây là đích hệ của họ Đoàn Đại Lý, con nhà danh môn chính phái, công phu Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm thiên hạ vô song vô đối, sao lại có thể xếp ngang hàng với Tinh Tú Lão Quái được?

Y nói đến đây thấy lòng bàn tay bên phải cùng cánh tay càng lúc càng sưng phồng, hiển nhiên không phải vì bị cương chùy của gã lùn kia đụng phải, trong lòng hết sức hoang mang, đưa lên xem thấy lưng bàn tay dường như có sắc mờ mờ xanh, mũi ngửi thấy một mùi tanh tưởi, lập tức hiểu ra: "À, thì ra là thế, tay ta bị nhiễm phải chất độc từ thanh Lục Ba Hương Lộ Đao, độc khí xâm nhập vào da thịt rồi." Mộ Dung Phục lập tức đảo thanh đao lại, sống đao quay ra, lưỡi đao quay về phía mình nói với Ô Lão Đại:

- Ô tiên sinh, tại hạ xin phụng hoàn tôn khí, quả là đắc tội.

Ô Lão Đại giơ tay cầm lấy nhưng không thấy Mộ Dung Phục buông cán đao ra, hơi ngạc nhiên cười nói:

- Thanh đao này có điểm hơi lạ kỳ, có lỗi lắm thay.

Y lấy trong bọc ra một chiếc bình nhỏ, mở nắp ra, trút ra một chút bột vào lòng bàn tay, chụp lên mu bàn tay Mộ Dung Phục. Chỉ trong giây lát thuốc ngấm vào da, Mộ Dung Phục cảm thấy bàn tay và cánh tay mát rượi, biết là giải dược đã hiệu quả, mỉm cười đưa thanh quỉ đầu đao ra.

Ô Lão Đại cầm lấy thanh đao nói với Đoàn Dự:

- Vị Đoàn huynh này với chúng ta là địch hay bạn? Nếu là bạn thì chúng ta thành tâm gan ruột giãi bày, để tại hạ đem mọi chuyện phụng cáo. Còn nếu như là địch, tuy các hạ võ công cao cường thật nhưng cũng nhất định một phen tử chiến.

Nói xong đứng nhìn vẻ mặt khinh khỉnh ra chiều lạnh nhạt. Đoàn Dự bị vướng mắc trong đường tình, dưới mắt Ô Lão Đại y có coi chàng ra gì đâu! Chàng thần sắc ủ rũ nói:

- Phiền não trong ta chôn sâu tâm khảm, muốn cởi không được, biết ngỏ cùng ai, còn lòng dạ nào mà rỗi hơi dây vào chuyện người ngoài? Ta chẳng phải bạn ngươi mà cũng chẳng phải kẻ thù ngươi. Việc của các ngươi ta không giúp gì được, cũng chẳng phải đến đây để phá rối. Than ôi, lòng ta đau đớn mãi mãi khôn nguôi. Đất trời tuy thật bao la, một mình chua xót lệ sa đầm đìa.(34.9) Người biết ta thì không phải là người ta yêu, còn kẻ không biết ta thì ta cần gì? Những chuyện được mất lặt vặt trên giang hồ Đoàn Dự này có thèm để ý đến đâu?

Bất Bình đạo nhân thấy chàng điên điên khùng khùng, lảm nhảm nói một mình, nhưng cứ chốc chốc lại liếc trộm Vương Ngữ Yên nên cũng mười phần đoán được tám chín, liền cao giọng nói với Vương Ngữ Yên:

- Vương cô nương, lệnh biểu huynh Mộ Dung công tử đã trượng nghĩa sẵn lòng giúp một tay cùng chúng tôi gánh vác việc chung, ắt hẳn cô nương cũng tham gia chứ?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Có chứ! Biểu ca tôi đã cùng đi với quí vị thì tiểu nữ dĩ nhiên cũng nguyện theo hầu ngựa Ký ở đằng sau đạo trưởng.

Bất Bình đạo nhân mỉm cười:

- Không dám! Không dám! Vương cô nương khách sáo quá.

Y quay sang hỏi Đoàn Dự:

- Mộ Dung công tử đã cùng đi với chúng tôi, Vương cô nương cũng thế. Đoàn công tử, nếu các hạ cũng bằng lòng tham dự thì tất cả chúng tôi ai nấy cực kỳ cảm kích. Còn như công tử không nguyện ý thì xin tùy tiện, được chăng?

Nói xong y giơ tay chào ra chiều tiễn khách. Ô Lão Đại ngập ngừng:

- Cái đó… cái đó… e rằng không ổn…

Trong bụng y hồi hộp không yên, chỉ sợ Đoàn Dự ra đi sẽ tiết lậu cơ mật, tay nắm chặt thanh quỉ đầu đao, nếu như Đoàn Dự chuyển mình là lập tức xông ra chặn lại ngay. Y có biết đâu Vương Ngữ Yên đã ở lại rồi thì có buộc đến mười bốn con ngựa vào kéo cũng chưa chắc lôi Đoàn Dự đi được.

Chỉ thấy Đoàn Dự chậm rãi đi một vòng, rồi hỏi:

- Ngươi bảo ta cứ tùy tiện, thế nhưng tùy tiện đi đâu đây? Trời đất mang mang mà có chỗ nào cho Đoàn Dự này nương thân chăng? Ta… ta… biết dừng bước phương nao?

Bất Bình đạo nhân mỉm cười:

- Nếu như thế, Đoàn công tử cùng đi với chúng tôi vậy nhé? Đến khi có việc lẽ đâu công tử lại tụ thủ bàng quan, không giúp hay sao?

Ô Lão Đại còn đang hoang mang, Bất Bình đạo nhân đã nháy y một cái nói:

- Ô Lão Đại, ngươi tính việc sao lại xét nét thế? Thôi lại đây nào, ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ bần đạo vốn dĩ ngưỡng mộ đại danh từ lâu nhưng chưa có duyên được gặp. Từ nay tất cả anh em chúng ta chung một mối thù phải trả, ngươi nên đưa Mộ Dung công tử, Đoàn công tử và bần đạo đến chào mọi người đi thôi.

Ô Lão Đại nói:

- Cũng mong được như thế.

Nói rồi gọi tên từng người ra giới thiệu. Những kẻ đó ai cũng xưng hùng xưng bá một phương nhưng phần lớn chưa quen biết nhau, khi Ô Lão Đại đưa đến dẫn kiến với bọn Mộ Dung Phục, bên ngoài lại có nhiều người kinh ngạc kêu lên:

- Ồ, thì ra y là động chủ mỗ mỗ động.

Cũng có người nói nhỏ:

- Đảo chủ đảo mỗ mỗ uy danh vang dội, có ngờ đâu hình dáng lại như thế.

Mộ Dung Phục thầm toát mồ hôi: "Thì ra những người này cũng chẳng biết nhau, dường như tối hôm nay mới gặp là lần đầu." Trong số một trăm linh tám cao thủ, có bốn người trong trận hỗn chiến vừa rồi bị Mộ Dung Phục giết chết nên bọn hạ thuộc của họ khi gặp Mộ Dung Phục ai nấy hầm hầm, vẻ thù ghét hiện ra mặt.

Mộ Dung Phục lớn tiếng nói:

- Tại hạ lỡ tay đả thương mấy vị bằng hữu bên quí phương, trong lòng cảm thấy ăn năn hết sức, từ nay nguyện sẽ hết sức báo đáp cái lầm lỗi này. Còn như có vị bằng hữu nào không bằng lòng dung tha, lúc này cộng ngự ngoại địch, chúng ta tạm gác mối oán thù đó sang một bên, đợi khi đại sự hoàn thành, nếu muốn thì đến Yến Tử Ổ ở Cô Tô tìm tại hạ giải quyết cho xong.

Ô Lão Đại nói: Truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Nói vậy đúng quá đi thôi. Mộ Dung công tử quả nhanh mồm nhanh miệng! Trong tất các anh em đây chắc gì đã không thù không oán, có điều đại địch ở ngay trước mặt, những hiềm khích nho nhỏ tạm gác qua một bên, còn như có vị nào tính tình hẹp hòi không nhìn xa trông rộng, bất kể đại sự, thừa cơ báo thù chuyện riêng tư thì phải làm sao?

Trong đám người liền nhao nhao lên:

- Nếu thế thì đúng là con sâu làm rầu nồi canh, mình phải thanh tẩy tên đó trước đã.

- Để đối phó với con mụ già trên Thiên Sơn, đến mạng mình còn chưa biết có còn không, lấy đâu mà lo chuyện tư oán?

- Cái tổ bị lật úp thì chắc gì cái trứng nào còn nguyên? Ô Lão Đại, Mộ Dung công tử, các vị cứ yên tâm không ai dám làm trò ngu xuẩn đó đâu.

Mộ Dung Phục nói:

- Thế thì tốt lắm, tại hạ trước mặt mọi người ngỏ lời tạ lỗi. Thế nhưng không biết các vị muốn sai khiến tại hạ chuyện gì thì xin chỉ thị.

Bất Bình đạo nhân đáp:

- Ô Lão Đại, tất cả chúng ta cùng tham gia vào đại sự, mọi người đồng hội đồng thuyền. Ngươi là đàn anh đứng đầu tất cả, chuyện Thiên Sơn Đồng Mỗ phiền ngươi nói ra cho mọi người cùng nghe, mụ già đó có điều gì ghê gớm, có bản lãnh gì kinh người để cho bần đạo biết mà phòng bị, tránh cảnh tới lúc đầu một nơi, mình một nẻo rồi mà vẫn ù ù cạc cạc chưa biết gì cả.

Ô Lão Đại nói:

- Được! Các vị động chủ, đảo chủ lần này đưa tại hạ ra tạm thời chủ trì đại kế, họ Ô tài thô học thiển, nguyên không dám đảm đương nhiệm vụ nặng nề này, cũng may có Mộ Dung công tử, Bất Bình đạo nhân, Kiếm Thần Trác tiên sinh, Phù Dung tiên tử các vị cùng vì nghĩa cử mà giúp một tay, tại hạ quả là nhẹ gánh đi nhiều.

Y đối với Đoàn Dự vẫn còn căm tức nên không nhắc đến Đoàn công tử. Trong số đông có người xen vào:

- Thôi mấy lời khách sáo xin lược bớt đi cho.

Lại có người thô lỗ chửi ngay:

- Con bà ngươi chứ! Bọn ta xách đao sạch tới, đem đao nhuộm máu về,(34.10) sống chết chưa biết sao, ai rỗi hơi mà cứ nói lèm bèm, đâu phải tới đây chỉ để nói chuyện cà rỡn?

Ô Lão Đại cười nói:

- Hồng huynh đệ mở miệng ra là chửi thề rồi! Còn Khâm đảo chủ của Hải Mã Đảo xin phiền trấn thủ mặt đông nam, nếu như có kẻ địch đến dòm ngó nghe ngóng thì lên tiếng báo hiệu. Hoắc động chủ của Tử Nham Động xin phiền trấn thủ mặt chính tây…

Y liên tiếp ra lệnh cho tám cao thủ canh gác tám hướng. Tám người đó ai nấy đáp lời, dẫn bộ thuộc theo đi ra các nơi trấn giữ. Mộ Dung Phục nghĩ thầm: "Tám người chúa động, chúa đảo kia xem ra toàn là những kẻ ngang tàng, ngạo nghễ vậy mà hôm nay ai cũng nghe lời Ô Lão Đại, người nào người nấy có vẻ dè chừng đủ biết mưu tính chuyện lớn lắm, mà kẻ đối đầu cũng khiến cho họ khiếp đảm đến cùng cực. Ta nhận lời liên thủ với bọn chúng e rằng cũng chưa chắc đã làm được việc gì."

Ô Lão Đại chờ cho tám đoàn người đã đi ra canh gác tận xa xa mới nói:

- Xin các vị ngồi dưới đất để cho tại hạ thuật lại nỗi khổ nhục của chúng tôi.

Bao Bất Đồng đột nhiên chõ miệng vào:

- Những nhân vật như các vị, giết người đốt nhà, hạ độc cướp bóc, e rằng không khác gì cơm bữa, người nào người nấy hung tợn, dữ dằn xem ra trong đời việc xấu xa không phải là ít, sao lại còn gì mà khổ nhục cơ chứ? Lời của lão huynh quả thật không thông chút nào?

Mộ Dung Phục vội gạt đi:

- Bao tam ca hãy ngồi yên nghe Ô động chủ tường thuật, chớ có ngắt ngang như thế.

Bao Bất Đồng lầm bầm:

- Ta nghe người ta nói không thông nhịn không nổi nói thẳng ra chớ có gì đâu.

Tuy y nói vậy nhưng Mộ Dung công tử đã nhắc nên cũng không dám nhiều lời nữa. Ô Lão Đại vẻ mặt sượng sùng, gượng gạo nói:

- Lời của Bao huynh quả không sai. Họ Ô này tuy bản lãnh kém cỏi thật, nhưng trời sinh tính tình ngang bướng, mình không đi ăn hiếp người khác thì thôi, chứ đời nào để ai ăn hiếp mình, ai mà chẳng biết! Than ôi!

Ô Lão Đại vừa than thở, đột nhiên bên cạnh có người cũng Ôi! một tiếng dài sườn sượt, nghe còn bi thương hơn nhiều. Ai nấy quay sang kẻ vừa rền rĩ kia, thấy Đoàn Dự chắp tay sau lưng, ngửng đầu nhìn trăng, ngâm nga:

Vầng trăng lờ lững chừ,

Người ngọc thướt tha.

Sầu riêng một mối chừ,

Bẽ bàng tình ta.(34.11)

Bài thơ chàng ngâm đó là một chương trong bài Nguyệt Xuất từ Kinh Thi, ý nói ánh trăng vằng vặc, người ngọc dịu dàng nhưng trong lòng ta buồn bã khôn nguôi nên cảnh vật cũng tiêu điều. Thế nhưng bọn người chung quanh đều là những võ nhân bất học vô thuật, nào có ai biết Thi vân, Tử viết là thế nào? Ai nấy hầm hầm nhìn chàng, bực mình vì đã ngắt ngang lời của Ô Lão Đại.

Vương Ngữ Yên hiểu rõ tâm sự Đoàn Dự, ngại rằng biểu ca sẽ khó chịu, len lén liếc Mộ Dung Phục thấy y vẫn hết tâm hết sức chăm chú nghe Ô Lão Đại không để ý gì đến bài thơ Đoàn Dự vừa ngâm lúc đó mới yên lòng.

Ô Lão Đại tiếp tục:

- Mộ Dung công tử và Bất Bình đạo trưởng bây giờ không còn là người ngoài nữa, có nói ra các vị cũng chẳng nỡ chê cười. Chúng tôi ba mươi sáu chúa động, bảy mươi hai chúa đảo, kẻ thì ở tít tận nơi núi hoang, người lại xưng hùng nơi hải đảo, tưởng như thật là tự do tự tại, ngày tháng tiêu dao, có biết đâu ai cũng bị Thiên Sơn Đồng Mỗ ước thúc cả.

Thực lòng mà nói, chúng tôi tất cả đều là nô lệ của mụ ta. Mỗi năm, mụ đều sai người đến một hai lần, chửi mắng một chập, rủa xả tối tăm mặt mũi, thật không còn mặt mũi nào mà sống trên đời.

Các vị chắc tưởng chúng tôi bị chửi mắng như thế hẳn phải căm tức lắm chứ gì? Không phải vậy đâu, mụ ta sai người đến càng chửi như tát nước vào mặt, chúng tôi lại càng sung sướng…

Bao Bất Đồng nhịn không nổi lại xía vào:

- Thế thì lạ thật! Đời nhà ai có kẻ sao lại hèn hạ đến thế, người ta càng chửi lại càng thích bao giờ?

Ô Lão Đại đáp:

- Bao huynh chưa biết rõ mọi chuyện, người Đồng Mỗ sai đến nếu hầm hè chửi cho một hồi thì chúng tôi qua được một năm khổ ải, trong động trên đảo sẽ mở tiệc chè chén mấy ngày, ăn mừng bình an. Ôi, làm người mà phải đến nước đó thì đúng là ti tiện thật.

Nếu như sứ giả Đồng Mỗ sai đến chẳng chửi đám con cháu hậu sinh là đồ khốn kiếp, chẳng mắng ông bà tổ tiên là quân rùa đen thì từ nay kể như là khó sống. Nếu mụ ta không sai người đến chửi mà lại sai người đến đánh thì càng may hơn, dẫu có bị ba mươi hèo thì chỉ mong sao đừng đánh gãy đùi là tốt, lập tức giết bò mổ trâu ăn khao ngay.

Thiên Long Bát Bộ - Chương #217

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.