Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 218

Phiên bản Dịch · 2719 chữ

Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác hai người nhìn nhau, cố hết sức nhịn không dám cười thành tiếng, ai đời bị người ta đánh cho mấy chục gậy mà lại mở tiệc mừng thì đúng là chuyện lạ nghìn năm một thuở, có điều giọng Ô Lão Đại nghe thê thảm quá, còn người chung quanh ai nấy nghiến răng nghiến lợi, nhao nhao chửi rủa, xem ra chuyện đó không phải là giả.

Đoàn Dự chỉ một mực toàn tâm chú ý đến Vương Ngữ Yên nhưng khi chàng nhìn đến nàng thấy cô ta đang lắng nghe Ô Lão Đại nói, nên cũng nghe thử xem y nói gì, mới nghe được mấy câu, nhịn không nổi vỗ tay một cái nói:

- Sao lại thế được? Sao lại thế được? Vậy chứ Thiên Sơn Đồng Mỗ kia là thần hay là tiên? Là yêu hay là quái? Ngang ngược bá đạo như thế không phải khinh người quá lắm hay sao?

Ô Lão Đại đáp:

- Đoàn công tử nói chí phải. Mụ Thiên Sơn Đồng Mỗ kia khinh khi áp chế chúng tôi, coi bọn này không bằng con heo con chó. Nếu như mụ ta không sai người đến đánh cho nát đít thì cũng dùng roi bện quật vào xương sống, hoặc đóng vài cái đinh trên lưng. Tư Mã đảo chủ, ông bị đánh bằng roi bện còn dấu sẹo, xin để các bằng hữu coi thử cho biết.

Một lão già người gầy như que củi đáp:

- Nhục nhã quá! Nhục nhã quá!

Y cởi áo dài ra, để lộ ba vết sẹo ngang, ba vết sẹo dọc, chín nơi giao tiếp thịt còn đỏ ửng, khiến ai trông thấy cũng phải rợn người, nghĩ đến lão già này khi đó phải chịu hẳn là đau đớn vô cùng. Một hán tử đen đúa lớn tiếng kêu lên:

- Thế thì đã thấm vào đâu? Coi thử phụ cốt đinh trên lưng ta thì biết.

Y cũng cởi áo thấy có ba chiếc đinh sắt lớn đóng ngay giữa lưng, đầu đinh đã hoen rỉ vàng khè, hiển nhiên đã lâu, vậy mà không hiểu vì sao hắc hán tử đó lại không tìm cách nhổ ra. Lại có một nhà sư ú ớ nói:

- Thảm trạng trên lưng Vu động chủ e rằng chưa bằng được tiểu tăng.

Y cởi tăng bào ra, mọi người thấy nơi xương đòn gánh nơi cạnh cổ có xuyên một sợi xích sắt dài, thõng xuống lại xuyên qua cổ tay. Tay y chỉ cần hơi cử động là đau thốn trên xương quai sanh chẳng nói thì ai cũng biết.

Đoàn Dự cực kỳ giận dữ, la lên:

- Láo thật! Láo thật! Trên đời sao lại có người âm hiểm tàn nhẫn đến thế được. Ô Lão Đại, Đoàn Dự này nhất định tương trợ, tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực để trừ mối đại hại cho võ lâm.

Ô Lão Đại đáp:

- Đa tạ Đoàn công tử trượng nghĩa tương trợ.

Y quay sang nói với Mộ Dung Phục:

- Những người tụ hội ở đây hôm nay, không người nào là không bị Đồng Mỗ hành hạ ức hiếp. Chúng tôi gọi cái gì Vạn Tiên Đại Hội chẳng qua chỉ để nói mẽ cho oai, chứ đúng ra thì phải là Bách Quỉ Đại Hội mới phải. Trong bao nhiêu năm qua thật các linh hồn đọa dưới a tì địa ngục chưa chắc đã bằng. Ai ai cũng sợ mụ ta thủ đoạn khiếp đảm, thành thử ngậm bồ hòn làm ngọt, nghiến răng chịu khổ sống lây lất cho qua ngày, cũng may trời xanh có mắt, lão tặc bà một đời ngang ngược, rồi cũng có lúc phải nghĩ lại thôi.

Mộ Dung Phục đáp:

- Các vị bị Thiên Sơn Đồng Mỗ chế ngự không có cách gì phản kháng, hẳn là mụ già đó võ công cao cường tuyệt đỉnh nên mỗi lần động thủ đều thua hay sao?

Ô Lão Đại đáp:

- Võ công của mụ giặc già đó đương nhiên là ghê gớm lắm rồi. Thế nhưng cao minh đến bực nào thì cũng chẳng một ai biết được.

Mộ Dung Phục hỏi lại:

- Cao thâm khôn lường chăng?

Ô Lão Đại gật đầu:

- Cao thâm khôn lường!

Mộ Dung Phục nói:

- Động chủ bảo rồi mụ ta cũng có lúc nghĩ lại, thế là sao?

Ô Lão Đại hơi nhướng mày ra vẻ hứng chí nói:

- Các huynh đệ hôm nay tụ tập nơi đây cũng là vì lẽ đó. Ngày mồng ba tháng ba năm nay, tại hạ cùng An động chủ động Thiên Phong, Khâm đảo chủ đảo Hải Mã một bọn chín người đến lượt mình nên sửa soạn trân châu bảo bối, gấm vóc lụa là, sơn trân hải vị, cùng các loại phấn son đem đến núi Phiêu Miểu dãy Thiên Sơn…

Bao Bất Đồng cười sằng sặc nói:

- Con mụ già chắc thành tinh thành yêu rồi hay sao? Đã gọi là mỗ mỗ mà còn dùng phấn son gì nữa?

Ô Lão Đại đáp:

- Đã đành lão tặc bà tuổi cao nhưng thủ hạ, kẻ hầu đầy tớ không phải là ít, những người trẻ cũng dùng phấn son. Có điều trên núi không có đàn ông, không biết bọn họ tô điểm để cho ai ngắm?

Bao Bất Đồng cười nói:

- Chắc là để cho ngươi ngắm đó. nguồn t r u y ệ n y_y

Ô Lão Đại nghiêm mặt nói:

- Bao huynh đùa đấy thôi. Bọn ta lên trên Phiêu Miểu Phong rồi, ai ai cũng bị che mắt bằng vải đen, chỉ nghe tiếng nhưng không thấy người, trên núi Phiêu Miểu ai xấu ai đẹp, ai già ai trẻ, từ trước tới nay nào có ai biết gì đâu.

Mộ Dung Phục nói:

- Nếu quả như thế, Thiên Sơn Đồng Mỗ là người thế nào, các vị trước nay chưa hề gặp, phải không?

Ô Lão Đại thở dài một tiếng nói:

- Nếu như có người gặp được thì người đó cũng sẽ hết sức thảm khốc. Hai mươi ba năm trước, có kẻ lớn mật, len lén hé mở tấm vải che mặt, nhìn lão tặc bà một cái, chưa kịp đậy khăn lại thì đã bị mụ ta đâm mù mắt, lại cắt luôn cả đầu lưỡi, chặt luôn hai cánh tay.

Mộ Dung Phục hỏi:

- Đâm mù mắt thì cũng còn được, chặt tay cắt lưỡi là để làm gì?

Ô Lão Đại đáp:

- Suy ra chắc là để y không thể tiết lộ hình dáng con mụ giặc già, cắt lưỡi để khỏi nói, chặt tay để khỏi viết được.

Bao Bất Đồng le lưỡi kêu lên:

- Chó má thật! Khốn nạn thật! Ác độc quá đi thôi.

Ô Lão Đại nói:

- Ta cùng An động chủ, Khâm đảo chủ lên trên Phiêu Miểu Phong rồi, cả chín người ai nấy sợ đến mất vía. Ba năm trước lão tặc bà đã dặn phải chuẩn bị dược vật, có mấy thứ cực kỳ khó kiếm, chẳng hạn như trứng con rùa đã sống ba trăm năm, sừng hươu dài năm thước những thứ đó lùng đâu cũng không ra. Bọn ta không sửa soạn đủ như đã dặn, nghĩ bụng lần này trách phạt hẳn là nặng lắm.

Có ai ngờ đâu chín người lập cập hốt hoảng trình phẩm vật lên, lão tặc bà sai người ra truyền rằng: "Những phẩm vật kiếm được thế là đủ rồi, truyền cho chín đứa cháu con đê tiện kia, mau mau cúp đuôi, cút xuống núi cho mau."

Bọn ta có khác nào được chiếu vua đại xá, vui mừng không đâu kể xiết, lập tức hạ sơn, sớm khắc nào hay khắc nấy, để khỏi lão tặc bà biết được phẩm vật chưa xong, truy cứu ra thì tội lại càng thêm nặng. Chín đứa xuống được chân núi Phiêu Miểu rồi, vội vàng cởi khăn bịt mắt ra, thấy có ba người chết, trong đó có một người An động chủ nhận ra là một cao thủ trong Nhất Phẩm Đường của Tây Hạ tên là Cửu Dực đạo nhân.

Bất Bình đạo nhân kinh ngạc kêu lên một tiếng nói:

- Cửu Dực đạo nhân hóa ra bị lão tặc bà giết chết, vậy mà trên giang hồ vẫn cứ đồn ầm lên rằng bị nhà Cô Tô Mộ Dung hạ độc thủ.

Bao Bất Đồng nói:

- Thối bỏ mẹ! Những đứa gì gì hòa thượng tám đuôi, đạo nhân chín cánh bọn ta đã bao giờ gặp đâu, sao lại đổ lên đầu nhà Mộ Dung là sao?

Y ngoạc mồm chửi thối bỏ mẹ ấy là nói về chuyện trên giang hồ người ta đồn rằng chứ không phải mắng Bất Bình đạo nhân nhưng người ngoài nghe thấy ai cũng thật chối tai. Bất Bình đạo nhân không bực tức, chỉ mỉm cười:

- Cây to thì chịu gió cả, trăm dâu bao giờ chả đổ lên đầu tằm.

Bao Bất Đồng lại gào lên:

- Thối…

Y liếc mắt nhìn Mộ Dung Phục, vội nín bặt không dám nói tiếp. Bất Bình đạo nhân nói:

- Bao huynh sao lại nuốt mấy chữ sau vào bụng rồi à?

Bao Bất Đồng nghĩ lại, cơn giận cành hông, quát lên:

- Cái gì? Ngươi bảo ta nuốt rắm ư?

Bất Bình đạo nhân cười nói:

- Không dám! Bao huynh thích ăn gì thì ăn cái đó.

Bao Bất Đồng toan cãi lại thì Mộ Dung Phục đã nói:

- Trên đời này chuyện không làm nhưng bị tiếng oan quả thật rất thường, Bao tam ca việc gì mà phải biện bạch? Nghe nói Cửu Dực đạo nhân khinh công cực cao, công phu Lôi Công Đáng trước nay ít ai địch nổi, chẳng nói chuyện ông ta cùng tại hạ không hề có chuyện xích mích, mà dẫu quả có oán cừu, tại hạ chắc gì đã thắng nổi Cửu Dực đạo trưởng, người được mệnh danh là Lôi Động Cửu Thiên Chi Thượng(34.12) kia?

Bất Bình đạo nhân mỉm cười nói:

- Mộ Dung công tử quả là khiêm tốn quá. Công phu Lôi Động Cửu Thiên Chi Thượng của Cửu Dực đạo nhân tuy cũng lợi hại thật nhưng nếu công tử trả đòn bằng Lôi Động Cửu Thiên Chi Thượng thì y cũng bó tay chịu chết mà thôi.

Ô Lão Đại nói:

- Trên người Cửu Dực đạo nhân có hai vết thương đều do kiếm nên giang hồ mới truyền ngôn y bị Mộ Dung Cô Tô giết, tất cả chỉ là đồn láo. Tại hạ chính mắt trông thấy, còn giả làm sao được? Nếu quả như là Mộ Dung công tử lấy mạng y thì phải dùng lôi công đáng đả thương mới phải.

Bất Bình đạo nhân liền tiếp lời:

- Hai vết kiếm ư? Ngươi bảo là bị thương hai chỗ? Quả là lạ thật.

Ô Lão Đại giơ tay vỗ đùi một cái nói:

- Bất Bình đạo trưởng quả là tinh minh, vừa nghe qua đã biết ngay có chuyện gì khúc mắc. Cửu Dực đạo nhân chết dưới chân núi Phiêu Miểu, trên người có hai vết kiếm thương, việc đó xem ra không hợp lý.

Mộ Dung Phục tự hỏi: "Có gì bảo là không hợp lý nhỉ? Bất Bình đạo nhân biết trong chuyện này có chỗ mờ ám, ta không hiểu ra sao." Trong một thoáng y không khỏi thấy mình có chiều kém vế. Ô Lão Đại lại muốn thử Mộ Dung Phục nên hỏi:

- Mộ Dung công tử, công tử xem trong chuyện này có chỗ không ổn chăng?

Mộ Dung Phục tuy không muốn đối phương biết mình không hiểu, còn đang sững sờ định nói: "Tại hạ không rõ lắm," thì đã nghe Vương Ngữ Yên lên tiếng:

- Một vết thương trên người Cửu Dực đạo nhân ắt là ở giữa hai huyệt Phong Thị và Phục Thố nơi đùi bên phải, còn vết thương thứ hai hẳn phải trúng huyệt Huyền Khu chém đứt xương sống ở sau lưng, không biết phải vậy không?

Ô Lão Đại kinh ngạc vô cùng hỏi lại:

- Lúc đó cô nương cũng ở dưới chân núi Phiêu Miểu chăng? Sao bọn ta… không ai thấy… thấy cô nương là sao?

Giọng y run run, đủ biết sợ hãi dường nào. Y tưởng lúc đó Vương Ngữ Yên cũng ở tại đương trường, bao nhiêu chuyện mình làm không thể nào lọt khỏi mắt cô ta được, e rằng cơ mật đã bị tiết lộ, chưa phát động đại sự mà Thiên Sơn Đồng Mỗ đã biết rồi.

Lại giọng một người từ trong đám người vọng ra:

- Ngươi sao lại biết… biết… biết… sao ta không trông thấy… thấy… thấy…

Người nói vốn dĩ cà lăm nặng nay bụng dạ lại bồn chồn nên càng khó nghe. Mộ Dung Phục nghe tiếng y lắp bắp vụng về thật nực cười, thế nhưng ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ không ai dám buông lời chọc ghẹo, liệu tưởng người này võ công cao cường, hành sự lại tàn độc, người nào cũng có bụng dè chừng, thành thử liên tiếp nháy Bao Bất Đồng, bảo y chớ có đắc tội với y.

Ô Lão Đại cũng sợ, nghĩ thầm: "Nếu ngươi không chính mắt trông thấy, thì hẳn là nghe tiếng đồn, không lẽ việc này đã ầm ỹ trên giang hồ rồi hay sao?" Y vội hỏi:

- Cô nương nghe người nào trông thấy thế?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Chẳng qua tiểu nữ đoán nhằng vậy thôi. Cửu Dực đạo nhân là cao thủ của Lôi Điện Môn, khi động thủ với người hẳn phải thi triển khinh công, tay trái sử thiết bài, bốn mươi hai đường Thục Đạo Nan Bài Pháp bảo vệ trước ngực, sau lưng, thượng bàn và bên trái thật chẳng khác gì bao bằng sắt, đối phương khó mà hạ thủ, chỉ có một chỗ nhược ở bên phải, địch nhân sử kiếm nếu muốn đả thương ông ta, thì phải đâm vào giữa hai huyệt Phong Thị và Phục Thố ở đùi. Khi đâm vào giữa hai huyệt đó, Cửu Dực đạo nhân ắt phải giơ thiết bài bảo vệ ngực đồng thời dùng lôi công đáng sử chiêu Xuân Lôi Tác Động phạt xéo vào địch nhân. Kẻ địch nếu là cao thủ ắt sẽ thừa cơ tấn công vào sau lưng ông ta, tiểu nữ đoán chừng hẳn phải là chiêu Bạch Hồng Quán Nhật hoặc Bạch Đế Trảm Xà chi đó, chém vào huyệt Huyền Khu ở trên xương sống. Với người võ công cao cường như Cửu Dực đạo nhân, dùng kiếm không dễ gì đả thương ông ta được, chỉ có thể dùng binh khí ngắn như phán quan bút, điểm huyệt quyết để khắc chế, còn như dùng kiếm thì chỉ có những chiêu số đó là kiến hiệu thôi.

Ô Lão Đại thở phào một cái như trút được gánh nặng, một hồi sau mới giơ ngón tay cái lên nói:

- Bội phục! Bội phục! Môn hạ Cô Tô Mộ Dung thực không phải là hư sĩ. Cô nương chẳng khác gì chính mắt trông thấy, phân tích thật hợp lý.

Đoàn Dự nhịn không nổi liền xía vào:

- Vị cô nương này họ Vương, cô ta đâu phải… đâu phải là Cô Tô Mộ Dung…

Vương Ngữ Yên mỉm cười nói:

- Họ Cô Tô Mộ Dung là chỗ chí thân, bảo tiểu nữ là người nhà Mộ Dung thì cũng được.

Người cà lăm kia lại nói:

- Thì ra là… là… là…

Ô Lão Đại không đợi cho y nói cho hết câu, liền nói:

- Vết thương trên người Cửu Dực đạo nhân đúng như cô nương đây đã đoán, giữa hai huyệt Phong Thị, Phục Thố trên đùi phải trúng một kiếm, xương sống bị chặt đứt ngay huyệt Huyền Khu…

Thế nhưng y vẫn chưa yên tâm, hỏi thêm câu nữa:

- Vương cô nương, cô quả thực dùng võ học suy đoán chứ không phải mắt thấy tai nghe chứ?

Vương Ngữ Yên gật đầu đáp:

- Đúng thế.

Thiên Long Bát Bộ - Chương #218

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.