Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 216

Phiên bản Dịch · 3148 chữ

Tiếng nói đó ít ra cũng phải cách ba bốn dặm. Người kia vừa nói xong, trên ngọn núi phía bắc cũng có tiếng đàn bà trong trẻo yểu điệu nổi lên:

- Lão mũi bò, ai bảo ngươi hay xen vào chuyện người khác? Người ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bị vố này, Đồng Mỗ quả thật hết đường chống đỡ. Để ta lên Thiên Sơn tận mặt hỏi Đồng Mỗ xem bà ta nói sao nào?

Giọng nói so với người đàn ông bên phía tây xem chừng còn xa hơn. Mọi người nghe thế, ai nấy biến sắc, hai người kia ai cũng cách xa ba bốn dặm, không cách nào có thể đuổi kịp, hiển nhiên Bất Bình đạo nhân đã bố trí chu đáo sẵn đồng bọn tiếp ứng từ xa. Huống chi theo tiếng nói đó thì nội công hai người phải cực kỳ thâm hậu, dẫu đuổi kịp cũng chưa chắc làm gì được.

Ô Lão Đại biết rõ lai lịch hai người này, liền cao giọng nói:

- Bất Bình đạo trưởng, Kiếm Thần Trác tiên sinh, Phù Dung tiên tử ba vị nếu nguyện ý giải thoát khốn khổ cho mỗ, chúng tôi cực kỳ cảm kích. Thôi thì nói gần nói xa chẳng qua nói thật, ba vị nếu đã biết rõ nội tình, có dấu cũng vô ích, vậy xin mời cùng xuống đây thương nghị đại kế, được chăng?

Gã Kiếm Thần cười đáp:

- Bọn ta ở xa xa xem trò vui thì tốt hơn, nếu có chuyện gì sai sẩy, co giò bỏ chạy cũng nhanh. Chứ như chui đầu vào chỗ nước đục kia thực chẳng có gì hay cả.

Người đàn bà cũng nói:

- Đúng đó, tên mũi bò Bất Bình kia, hai chúng ta đứng ngoài, kẻo bọn chúng lại xông vào chém nát như tương thì lấy ai ra người báo tin, có phải chết oan không?

Ô Lão Đại lớn tiếng nói:

- Hai vị chỉ đùa. Quả thực vì kẻ đối đầu quá mạnh, chúng tôi như chim sợ cây cong, hành sự phải hết sức dè dặt. Ba vị trượng nghĩa tương trợ, chúng tôi có đâu là thứ không biết phải quấy, vừa rồi không dám thành thực bẩm cho các vị, bên trong quả có những chỗ khó ăn khó nói, xin ba vị lượng thứ cho.

Mộ Dung Phục đưa mắt cho Đặng Bách Xuyên, hai người cùng nghĩ: "Gã Ô Lão Đại này đâu phải tầm thường, huống chi bọn chúng người đông thế mạnh, vậy mà sao khép nép hạ mình đến vậy, hiển nhiên sợ tiết lậu tin tức. Gã Bất Bình đạo nhân và Kiếm Thần, Phù Dung tiên tử gì đó, mồm thì bảo rút đao tương trợ, nhưng xem ra không phải có ý tốt mà có âm mưu, mình chớ nên dây vào chuyện này là hơn cả." Hai người nhìn nhau gật đầu, Đặng Bách Xuyên nhếch mép một cái, ý nói lên đường cho rồi. Mộ Dung Phục nói:

- Các vị hào sĩ đông đảo thế này, dù chuyện khó tày trời thì cũng xong, huống chi có thêm ba vị cao thủ Bất Bình đạo trưởng trượng nghĩa tương trợ thì đương thế còn ai địch nổi? Thật chẳng cần đến bọn tại hạ đứng ngoài hò hét trợ uy làm gì, chỉ thêm vướng chân vướng cẳng. Xin cáo từ!

Ô Lão Đại vội nói:

- Ấy khoan đã! Sự tình đã bị nói toạc ra rồi, chuyện này là đại sự có liên quan đến sinh mạng mấy trăm người, tồn vong vinh nhục của anh em ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo chỉ ở trong đường tơ kẽ tóc. Mộ Dung công tử, không phải chúng tôi không tin các hạ, có điều chuyện này liên hệ quá lớn, không thể nào mạo hiểm được.

Mộ Dung Phục nói:

- Các hạ không để tại hạ rời khỏi nơi đây hay sao?

Ô Lão Đại đáp:

- Cái đó không dám.

Bao Bất Đồng nói:

- Cái gì Đồng mỗ mỗ, Đồng bá bá, nhà Cô Tô Mộ Dung chúng ta cô lậu quả văn, hôm nay mới nghe đến là lần đầu, dĩ nhiên không có dính líu gì. Chuyện của các ngươi, bọn ta bảo đảm không tiết lộ một câu một chữ. Cô Tô Mộ Dung Phục là hạng người nào, đã nói ra lại không giữ lời hay sao? Còn như các ngươi làm tới muốn giữ bọn ta lại cũng chưa chắc được. Giữ Bao Bất Đồng này thì dễ chứ làm sao giữ được Mộ Dung công tử và vị Đoàn công tử kia?

Ô Lão Đại biết y nó là chuyện thực, thấy vị Đoàn công tử bộ pháp kỳ quái, trên lưng tuy cõng thêm một người con gái, vậy mà chạy nhanh tưởng chừng chân không chấm đất, nhẹ nhàng thanh thoát, đi đâu là đi chẳng một ai ngăn trở được, huống chi trước mắt mình cũng không rảng rang, chẳng muốn có thêm cường địch, đắc tội với họ Cô Tô Mộ Dung. Y đưa mắt nhìn Bất Bình đạo nhân, vẻ mặt ra chiều khó nghĩ, ý như muốn xem y tính thế nào.

Bất Bình đạo nhân nói:

- Ô Lão Đại, kẻ đối đầu của ngươi quá mạnh, thêm một người giúp thì đỡ một tay. Nhà Mộ Dung Cô Tô thông suốt mọi bề, làm ơn không cầu báo đáp, ngươi cũng chớ quá dè dặt nữa. Việc hôm nay là làm sao giết được kẻ đối đầu, lần này không xong thì mọi việc coi như đổ xuống sông xuống biển. Một đại cao thủ như Mộ Dung công tử sao ngươi không mời giúp cho một tay?

Ô Lão Đại nghiến răng, ý đã quyết, đến trước mặt Mộ Dung Phục vái một cái thật sâu nói:

- Mộ Dung công tử, anh em chúng tôi ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo mấy chục năm nay chịu biết bao nhiêu dày vò hành hạ, không ngày nào được sống như con người, lần này quyết lấy tính mạng ra đánh đổi lấy mạng lão ma đầu, cầu xin công tử trượng nghĩa giúp cho một tay để giải cái nỗi thống khổ thì mãi mãi chúng tôi không dám quên đại ân đại đức.

Y phải cầu đến Mộ Dung Phục tương trợ chẳng qua không còn cách gì hơn chứ không phải do bản ý, thế nhưng mấy câu đó nói ra quả thực hết sức thành khẩn. Mộ Dung Phục đáp:

- Chư vị ở đây cao thủ đông như kiến, đâu có cần gì phải đến tại hạ…

Y định dùng lời khéo léo nhất định từ chối, để khỏi vướng mắc vào chuyện rắc rối này, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý: "Ô Lão Đại bảo là đại ân đại đức, vĩnh bất cảm vong, trong số ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo này biết bao nhiêu là cao thủ. Ta mai sau mưu đồ đại sự, chỉ lo thiếu người chứ đâu có sợ thừa, nếu như hôm nay giúp cho họ một tay, đến lúc cần có thể nhờ nhõi, mấy trăm hảo thủ thế này phải nói là một đội quân rất tinh nhuệ." Y nghĩ đến đó, lập tức đổi giọng:

- Thế nhưng người ta có câu rằng, đi đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của bọn người học võ chúng ta…

Ô Lão Đại nghe thấy Mộ Dung Phục nói thế, mặt lộ vẻ vui mừng hùa theo:

- Phải đó! Phải đó!

Đặng Bách Xuyên liên tiếp nháy mắt, ý nhắc Mộ Dung Phục hãy mau mau tránh xa chuyện này, xem ra bọn chúng không phải người lương thiện, nếu có giao du chỉ thiệt chứ không ích lợi gì. Thế nhưng Mộ Dung Phục lại quay sang y gật đầu, ý bảo đã hiểu rồi, xong nói tiếp:

- Tại hạ thấy quí vị võ công cao cường, khẳng khái trượng nghĩa, trong lòng hết sức khâm phục nên có bụng muốn kết giao. Nói thực ra, quí vị sát địch tru ác nào có cần gì đến tại hạ phải tiếp tay, nhưng nếu đã kết giao với quí vị bằng hữu rồi, anh em mình rồi đây còn sống ngày nào thì họa phúc cùng chung, hoạn nạn tương trợ, Mộ Dung Phục để mặc các vị sai khiến.

Mọi người hoan hô rầm rĩ, ai nấy vỗ tay khen phải. Danh tiếng Cô Tô Mộ Dung trong võ lâm cực kỳ lừng lẫy, vừa rồi thấy y ra tay quả không phải hư danh, Ô Lão Đại lên tiếng cầu xin nào có dám nghĩ rằng y sẽ đáp lời, chỉ mong y lập trọng thệ quyết không tiết lộ bí mật thì cũng đã tốt lắm rồi, ngờ đâu y lại bằng lòng mà ngôn ngữ lại cực kỳ khách sáo, nói những gì anh em mình rồi đây còn sống ngày nào thì họa phúc cùng chung, hoạn nạn tương trợ, nói thẳng ra là muốn kết thành sinh tử chi giao khiến cho vừa mừng vừa sợ.

Bọn bốn người Đặng Bách Xuyên cũng hết sức ngạc nhiên, có điều bọn họ xưa nay nghe lệnh Mộ Dung Phục đã quen, đến cả người lúc nào cũng chăm chăm phản bác người khác là Bao Bất Đồng, cũng chẳng bao giờ dám mở miệng Sai bét rồi, không phải vậy với vị công tử này, tất cả cùng nghĩ: "Công tử gia nhận lời tiếp tay chắc có dụng ý, có điều mình không biết đấy thôi!"

Vương Ngữ Yên thấy biểu ca nhận lời liên thủ với bọn họ, hiển nhiên hóa địch thành bạn, liền nói với Đoàn Dự:

- Đoàn công tử, bọn họ không đánh nhau nữa, công tử bỏ tôi xuống được rồi.

Đoàn Dự ngẩn ngơ đáp:

- Vâng! Vâng! Vâng!

Hai đầu gối chàng hơi cong lại, để nàng xuống đất. Vương Ngữ Yên thẹn thùng, gương mặt ửng hồng, nói nhỏ:

- Cảm ơn anh.

Đoàn Dự thở dài:

- Ôi! Trời dài đất rộng còn khi hết, hận này day dứt mãi khôn nguôi.(34.8)

Vương Ngữ Yên hỏi lại: Truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Công tử nói gì đó? Ngâm thơ chăng?

Đoàn Dự giật mình từ cơn mộng huyễn tỉnh lại, thì ra trong một khoảnh khắc trong đầu chàng nổi lên vô số ý niệm, nghĩ đến một khi mình bỏ Vương Ngữ Yên xuống rồi nàng sẽ theo Mộ Dung Phục đi mất, từ nay chân trời góc biển chẳng bao giờ còn gặp lại nhau, còn mình phiêu bạt giang hồ, mấy chục năm trời uất ức không quên cho đến khi ôm mối hận đời mà thác, thành thử mới ngâm lên Trời dài đất rộng còn khi hết, Hận này day dứt mãi khôn nguôi. Chàng nghe Vương Ngữ Yên hỏi như thế, vội vàng đáp:

- Không có gì đâu, tôi… tôi… tôi nghĩ ngợi lăng nhăng đấy mà.

Vương Ngữ Yên hiểu ngay ra tại sao chàng lại ngâm hai câu thơ này, mặt càng thêm bẽn lẽn, muốn chạy ngay lại bên cạnh Mộ Dung Phục, khổ nỗi huyệt đạo chưa giải nên không sao cất bước được.

Bất Bình đạo nhân nói:

- Ô Lão Đại, chúc mừng, chúc mừng! Mộ Dung công tử nếu ra tay tương trợ, chuyện lớn mười phần đến chín là thành công. Không nói gì Mộ Dung công tử thần công vô địch mà cả thủ hạ của y là Đoàn tướng công kia cũng là cao nhân khó kiếm trong võ lâm.

Y thấy Đoàn Dự lưng cõng Vương Ngữ Yên, thần sắc cực kỳ kính cẩn, lại tưởng chàng cũng cá mè một lứa với bọn Đặng Bách Xuyên đều là thủ hạ của Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục vội đáp:

- Vị Đoàn huynh đây là danh môn cao đệ của Đoàn gia Đại Lý, tại hạ đối với y cũng kính trọng lắm. Đoàn huynh, xin mời qua đây cùng mấy vị bằng hữu tương kiến, được chăng?

Đoàn Dự đang đứng bên cạnh Vương Ngữ Yên, nghé mắt trộm nhìn, hương thơm thoang thoảng, tuy không dám ngó thẳng vào mặt nàng nhưng thấy bàn tay trắng như bạch ngọc cũng đã hả lòng hả dạ, chẳng mong gì hơn thành thử lời kêu gọi của Mộ Dung Phục chàng không nghe thấy.

Mộ Dung Phục lại gọi lần nữa:

- Đoàn huynh, xin mời quá bộ lại đây gặp mấy vị bằng hữu.

Y nhất tâm nhất ý lấy lòng những anh hào giang hồ cho nên không ngạo mạn với Đoàn Dự như hôm trước nữa. Thế nhưng trong mắt Đoàn Dự, chỉ thấy độc nhất hai bàn tay Vương Ngữ Yên, mười ngón tay thon thon, mịn màng như mỡ đông, nên người ngoài gọi chàng nào có nghe gì đâu? Vương Ngữ Yên giục:

- Đoàn công tử, biểu ca tôi gọi công tử kìa!

Câu nói của nàng Đoàn Dự nghe được ngay, vội đáp:

- Vâng! Vâng! Y gọi ta gì thế?

Vương Ngữ Yên đáp:

- Biểu ca bảo rằng, mời công tử quá bộ lại đằng kia gặp mấy vị bằng hữu.

Đoàn Dự không đành lòng dời xa nàng, bèn hỏi lại:

- Thế cô có đi không?

Vương Ngữ Yên bị chàng hỏi càng thêm rối trí nói:

- Người ta muốn gặp anh chứ đâu phải gặp tôi.

Đoàn Dự đáp:

- Cô không đi, tôi cũng không đi.

Bất Bình đạo nhân tuy thấy Đoàn Dự bộ pháp lạ lùng nhưng cũng không coi chàng vào đâu, lại nghe chàng và Vương Ngữ Yên đối đáp, nào biết anh chàng một mối tình si, trong mắt ngoại trừ Vương Ngữ Yên ra, ức vạn người khác trong thiên hạ đều chỉ trông mà không thấy, lại tưởng chàng coi thường mình, không muốn làm quen nên trong bụng cực kỳ căm tức.

Vương Ngữ Yên thấy mọi người đổ dồn con mắt vào mình và Đoàn Dự, lại càng thêm cuống quít, sợ biểu ca hiểu lầm vội kêu lên:

- Biểu ca, tiểu muội bị người ta điểm huyệt, anh… anh lại đỡ em một chút.

Mộ Dung Phục không muốn trước mặt mọi người để lộ chuyện nhi nữ thường tình nên nói:

- Phiền Đặng đại ca lại chiếu liệu cho Vương cô nương còn Đoàn huynh xin mời lại bên này.

Vương Ngữ Yên nói:

- Đoàn công tử, biểu ca tôi mời công tử, vậy công tử lại đi.

Đoàn Dự nghe thấy nàng gọi Mộ Dung Phục lại đỡ, đủ biết coi mình chẳng có chút thân tình nào, trong lòng dâng lên một nỗi chua cay, ngơ ngẩn như kẻ mất hồn loạng choạng đi lại phía Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục nói:

- Đoàn huynh, để ta đưa huynh đài dẫn kiến mấy vị cao nhân, vị này là Bất Bình đạo trưởng, còn đây là Ô tiên sinh, vị này là Tang động chủ.

Đoàn Dự đáp:

- Vâng! Vâng!

Thế nhưng trong lòng chàng lại nghĩ: "Rõ ràng ta đứng ngay bên cạnh nàng, vậy mà nàng không nhờ ta đỡ lại gọi biểu ca đến là sao? Cứ xem như thế, mới đây nàng bảo ta cõng nàng trên lưng, chẳng qua vì lúc nguy cấp nên phải tòng quyền, nếu như nàng có thể nhờ biểu ca cõng được thì sẽ nhờ ngay chứ chẳng đến lượt ta được chạm đến." Chàng bèn nói một mình:

- Nếu như nàng được gục trên người biểu ca, ắt lòng như mở hội. Đến ngay cả Đặng Bách Xuyên, Bao Bất Đồng những người đó, dù chỉ là hạ thuộc của biểu ca, đối với nàng so ra cũng thân cận hơn ta nhiều. Ta ư? Ta với nàng vô thân vô cố, bèo mây gặp gỡ, chẳng qua chỉ là một người khách lạ có đáng gì đâu, nàng để tâm đến làm gì? Nàng cho ta nhìn một vài lần, ánh mắt trong như nước mùa thu kia thỉnh thoảng liếc tấm thân hèn mọn của ta thì cũng đã phúc cho ta lắm. Nếu ta còn nghĩ khác e rằng phúc báo nhãn tiền sẽ hết ngay… ôi, nàng chẳng thèm để ta đưa tay đỡ nàng nữa.

Bất Bình đạo nhân và Ô Lão Đại thấy chàng hai mắt mông lung, nhìn về khoảng không, những lời giới thiệu của Mộ Dung Phục nghe mà chẳng thấy, lông mày cau lại, vẻ mặt thiểu não, hiển nhiên không muốn làm quen với mình. Bất Bình đạo nhân cười nói:

- May được gặp! May được gặp!

Y đưa tay ra nắm lấy tay phải Đoàn Dự. Ô Lão Đại hiểu ngay, cũng ngửa tay giữ lấy tay bên trái. Công phu của Ô Lão Đại cực kỳ bá đạo, vừa mới ra tay đã hùng hùng hổ hổ, không như Bất Bình đạo nhân, tuy cũng cùng muốn cho Đoàn Dự khốn khổ một phen nhưng không để lộ chút dấu vết nào, làm ra vẻ thân mật lắm.

Hai người vừa nắm được tay Đoàn Dự, bốn lòng bàn tay chạm nhau, liền cùng vận sức bóp mạnh. Bất Bình đạo nhân lập tức thấy chân khí trong người mình cuồn cuộn tiết ra, kinh hãi quá vội buông tay. Thế nhưng lúc này nội lực Đoàn Dự cực kỳ thâm hậu nên dính chặt lấy tay Bất Bình đạo nhân, Bắc Minh Thần Công lưu chuyển, hút chân lực đối phương càng lúc càng nhanh. Ô Lão Đại vừa nắm được tay Đoàn Dự liền vận nội kình sử dụng độc chưởng công phu để cho Đoàn Dự toàn thân ngứa ngáy chịu không nổi phải mở mồm van xin, lúc đó mới cho thuốc giải. Ngờ đâu Đoàn Dự sau khi ăn phải con Mãng Cổ Chu Cáp, bách độc bất xâm, chất độc trong lòng bàn tay Ô Lão Đại không làm gì được chàng, ngược lại chân khí nội lực còn bị chàng hút thật nhanh. Ô Lão Đại kêu ầm lên:

- Ối! Ối! Ngươi… ngươi sử dụng Hóa Công Đại Pháp đấy ư?

Đoàn Dự vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lẩm bẩm tự trách mình:

- Nàng không cho ta đỡ, ta sinh ra trong chốn đất trời này còn có gì là lạc thú nữa đâu? Chi bằng ta quay về Đại Lý, từ nay không bao giờ gặp lại nàng nữa. Ôi, hay là lên chùa Thiên Long, xuất gia đầu Phật, dưới trướng Khô Vinh đại sư, mỗi ngày quán tưởng tấm thân ô uế này, xem chỉ là một bãi mủ máu tanh hôi, khi đó lục căn thanh tịnh, một hạt bụi cũng không nhiễm được…

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.