Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn khuya

Tiểu thuyết gốc · 2233 chữ

Tối hôm đó, Diệc Thần vẫn không nguôi ngoai cảm giác khó chịu. Những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu hắn như những cơn sóng cuồn cuộn, không ngừng đặt ra hàng loạt câu hỏi.

Nữ quỷ xuất hiện trong thế giới tâm thức của Thiên An rốt cuộc là ai?

Làm thế nào mà cô ta lại có thể xâm nhập vào không gian tâm thức của em gái hắn?

Điều khiến hắn băn khoăn hơn cả là lần đi đến Suối Nguồn Sinh Mệnh, lẽ nào đã không thanh tẩy toàn bộ quỷ khí trên người Thiên An như hắn nghĩ?

Diệc Thần nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể mình, giữ cho đầu óc trở nên bình tĩnh. Khi mở mắt ra. Hắn bắt đầu liệt kê những khả năng có thể xảy ra với mỗi câu hỏi.

Đầu tiên là về danh tính của nữ quỷ. Cô ta chịu ảnh hưởng bởi Quỷ Cách Đế Vương, điều đó có nghĩa cô ta có huyết thống của Quỷ Tộc. Diệc Thần nhớ kĩ lại từng chi tiết, hắn chưa từng thấy qua cô ta trong quỷ giới, mà cô ta cũng không thuộc bất kỳ loại chủng tộc quỷ nào mà hắn biết.

“Lẽ nào là được tạo ra bằng một cách đặc biệt ?”

Tạm thời không thể tìm ra lời giải, Diệc Thần tiếp tục tự hỏi, về cách mà nữ quỷ này xâm nhập vào không gian tâm thức của em gái.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi thoáng chốc giật mình:

“Tạo ra ác quỷ trong không gian tâm thức…chỉ có thể là… Tà Thuật Luyện Hồn!”

Có ba cách để tạo ra một ác quỷ, một là việc tạo ra bình thường giữa cơ chế sinh sản, hai là tạo ra dựa vào máu của Diệc Thần, ba là tạo ra bằng Tà Thuật Luyện Hồn.

Loại thứ nhất tạo ra qua việc sinh sản thông thường là loại cơ bản, không có gì đáng nói.

Loại thứ hai tạo ra từ máu của Diệc Thần là loại thượng cấp, được biết đến với tên gọi là Quỷ Vệ Hồn.

Loại thứ ba tạo ra từ Tà Thuật Luyện Hồn…chính là cách mà Ngạo Thiên đã sử dụng để tạo ra các Thiên Tà Thần.

Diệc Thần nghĩ tới đây nét mặt bỗng nhăn lại:

“Khốn khiếp, Ngạo Thiên, chuyện này là do ngươi làm sao ?”

Diệc Thần cố hít một hơi sâu để bình tâm lại, hắn lẩm bẩm:

“Không phải là Ngạo Thiên, chắc chắn không phải là Ngạo Thiên…”

Diệc Thần nhận ra điều này có vấn đề, nếu Ngạo Thiên là chủ động sử dụng Tà Thuật Luyện Hồn, thì Thiên An đã sớm quỷ hóa từ lâu rồi. Kẻ sử dụng Tà Thuật Luyện Hồn kia vẫn chưa đạt tới trình độ hoàn mỹ, chắc hẳn là tên đó chỉ mới học được một phần.

Nhưng nếu nữ quỷ đó được tạo ra bởi Tà Thuật Luyện Hồn, thì việc không thể thanh tẩy bằng nước của suối nguồn sinh mệnh là hợp lý rồi.

Diệc Thần cau mày, hắn hiện tại đã biết mình cần phải làm gì rồi.

Đầu tiên là phải giải Tà Thuật Luyện Hồn để cứu Thiên An trước, sau đó là tìm ra cái kẻ đã dùng nó lên người Thiên An.

“Nhưng mà chưa hợp lý lắm…” Diệc Thần khẽ nói, khi nhận ra sự bất đồng trong trình tự của mình.

Muốn giải được Tà Thuật Luyện Hồn thì phải hỏi người đã tạo ra nó.

Diệc Thần chán nản thở dài, hắn cảm thấy mình cần gì phải suy nghĩ nhiều cho mệt não ? Vẫn còn cách tốt hơn là biến Thiên An thành Quỷ Vệ Hồn mà! Như thế thì Tà Thuật Luyện Hồn sẽ tự nhiên vô hiệu.

Diệc Thần bỗng đỏ mặt, hắn tự nói thầm:

“Không được…không được…không thể làm thế được…Nó là…là…em gái…mình!”

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đang rối như tơ vò của Diệc Thần. Hắn quay đầu về phía cửa, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng pha chút mệt mỏi:

“Ai đấy?”

Bên ngoài, một giọng nữ trong trẻo cất lên, có chút e dè nhưng lại đầy quen thuộc:

“Em là Kiều Trang. Em mang đồ ăn khuya tới cho anh.”

Diệc Thần khẽ cau mày, hơi bất ngờ trước câu trả lời. Hắn đâu có nhờ ai chuẩn bị đồ ăn khuya, đặc biệt là vào lúc này.

Tuy vậy, hắn vẫn mở cửa, xuất hiện trước mắt hắn là Kiều Trang với chiếc đầm ren màu đen gợi cảm, thiếu vải đến mức chỉ đủ che thứ cần che.

Hắn ngượng ngùng hỏi, như thể đã quên mất lý do mà cô ấy gõ cửa trước đó:

“Em gõ cửa phòng anh làm gì vậy?”

Kiều Trang mỉm cười, đôi mắt lấp lánh một cách quyến rũ:

“Em mang đồ ăn khuya tới cho anh.”

Hắn quan sát Kiều Trang, ánh mắt hắn không giấu nổi sự bối rối, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, giọng hắn lắp bắp hỏi

“Đồ ăn…đồ ăn đâu ? Anh không thấy em mang theo đồ ăn ?”

Kiều Trang chỉ nhún vai, cô tự chỉ tay vào cơ thể mình, nụ cười tỏ ra rất mờ ám:

“Đồ ăn của anh ở ngay đây này!”

Diệc Thần lập tức nhận ra ẩn ý, trong ánh mắt của Kiều Trang.

“Con bé này chắc chắn là tới kỳ rồi!” Hắn nghĩ thầm.

Hắn cố gắng lẩn tránh ánh mắt Kiều Trang, đáp gọn với thái độ ngượng ngùng:

“Xin lỗi, anh không đói!”

Dứt lời, hắn nhanh tay đóng cửa lại, nhưng Kiều Trang đã đoán được ý đồ của hắn. Cô nhanh nhẹn chặn lại, khiến Diệc Thần cảm thấy một chút chênh vênh.

Kiều Trang vẫn đứng đó, nụ cười không hề phai mờ, như thể đang thưởng thức sự bối rối của hắn. Hắn cảm thấy tim đập mạnh, sự bình tĩnh vốn có bỗng chốc tan biến trước sự gợi cảm của cô.

“Thật sao? Nhưng em đã tốn công chuẩn bị mà,” cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy mời gọi. “Anh có thể thử một chút được không ?”

Diệc Thần chần chừ, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó thì Kiều Trang đã tiếp tục tấn công. Cô tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại, khiến không khí như nặng thêm. Hắn cảm nhận được nhịp tim của mình tăng tốc, và giọng nói của cô như một giai điệu ngọt ngào vang vọng bên tai.

“Em không nghĩ anh lại từ chối một món ăn ngon như vậy…” Cô thì thầm, đôi môi cong lên một cách mê hoặc “Chỉ một chút thôi, được không?”

Diệc Thần nhắm mắt lại, nỗi hoang mang trong lòng dâng lên. Hắn không biết mình có thể cưỡng lại sức hút này bao lâu. Nhưng hắn biết, mình cần phải giữ vững lập trường.

Hắn định thần một lúc, rồi bất ngờ kéo hết cánh cửa ra, hắn nói với Kiều Trang, giọng tỏ ra nghiêm túc:

“Em vào đi.”

Kiều Trang thoáng ngạc nhiên, nhưng sự bất ngờ nhanh chóng bị thay thế bằng sự hân hoan.

“Thật sao?” Cô hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, như đang thăm dò.

Hắn gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình thản, không để lộ ra bất kỳ ý đồ nào. Kiều Trang không chần chừ, bước vào phòng với dáng vẻ tự tin và quyến rũ. Cô liền nhẹ nhàng nằm lên giường, ánh mắt mời gọi, như thể đang chờ đợi hắn.

Nhưng khi thấy Kiều Trang đã yên phận trên giường, sắc mặt Diệc Thần bỗng thay đổi. Hắn không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh, đôi môi lộ ra một nụ cười ranh mãnh.

Với một quyết định dứt khoát, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, không quên để lại một câu nói an ủi:

“Chúc em ngủ ngon!”

Âm thanh đó vang lên khiến Kiều Trang rơi vào trạng thái ngỡ ngàng.

Cô nhìn vào cánh cửa đang đóng, trong lòng thầm trách:

“Ca ca! Anh chơi gì kỳ vậy!”

Cảm giác bối rối và hụt hẫng lướt qua tâm trí cô. Cô tự hỏi mình có nên cảm thấy tức giận hay buồn bã. Nhưng rồi, sau một khoảnh khắc, nụ cười lại xuất hiện trên môi cô. Kiều Trang lẩm bẩm, trong lòng một phần vừa tức giận, vừa ngọt ngào trước sự lạnh lùng của Diệc Thần.

“Anh thật là…đáng ghét…!”

Diệc Thần lững thững bước đi dọc hành lang, trong lòng có chút bận tâm không biết bây giờ nên ngủ ở đâu. Sau một lúc do dự, hắn quyết định hướng thẳng đến phòng của Thiên An, nơi có thể xem là an toàn nhất bây giờ.

Nhưng khi mở cửa, ánh mắt hắn chợt rơi vào khoảng không gian trống trải. Thiên An không có ở đó. Diệc Thần khẽ nhíu mày, tự hỏi có phải cô bé đã qua ngủ ở phòng của một trong những chị gái khác. Cảm giác lo lắng nhanh chóng được thay thế bằng sự thư thả. Vậy thì hắn cũng không khách sáo nữa!

Bước vào phòng Thiên An, Diệc Thần liền đóng cửa lại, cảm nhận được sự an tĩnh của căn phòng. Khóe miệng hắn nở ra một nụ cười an tâm.

Hắn nhanh chóng cất gọn chăn gối của Thiên An sang một bên, rồi lấy bộ chăn gối dự phòng ra. Mọi thứ diễn ra như một thói quen, không hề có gì phức tạp. Hắn nằm xuống giường, để cơ thể được vây quanh bởi sự ấm áp của chăn, và nhắm mắt lại, tận hưởng một giấc ngủ trọng vẹn.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, Thiên An như thường lệ đi về phòng mình để lấy đồ vệ sinh cá nhân. Nhưng khi vừa mở cửa, một cảnh tượng không thể ngờ ập đến khiến cô bé đỏ mặt. Nằm trên giường không chỉ có Diệc Thần, mà còn có cả chị Hiểu Vân và chị Linh Lăng.

“Ahhhhhhhh!” Thiên An thét lên, một phản xạ tự nhiên đầy xấu hổ. Cô vội vàng đóng sầm cửa lại, chạy xuống dưới lầu, khuôn mặt bừng bừng như lửa.

Trong khi đó, Diệc Thần, còn ngái ngủ, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn mơ màng mở mắt, quay sang bên phải và nhận ra Linh Lăng nằm bên cạnh, chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng manh. Hắn chưa kịp phản ứng thì giọng nói nhẹ nhàng bên trái đã vang lên:

“Chào buổi sáng, ca ca!”

Quay đầu lại, hắn thấy Hiểu Vân cũng vừa thức dậy, đôi mắt còn mơ màng, khoác lên mình bộ đồ lót hai mảnh đầy quyến rũ.

Cảm giác bất an xộc lên, Diệc Thần hốt hoảng, lay nhẹ hai cô gái đang nằm bên cạnh dậy, giọng nói có phần lúng túng hỏi:

“Các em vào đây từ khi nào?”

Hiểu Vân định lên tiếng, nhưng Linh Lăng đã chặn lại bằng nụ cười tinh nghịch. Cô ghé sát tai hắn, thì thầm:

“Ca ca…tối qua…anh…thô bạo lắm!”

Mặt Diệc Thần lập tức đỏ bừng, hắn gõ nhẹ đầu Linh Lăng, cố giữ vẻ nghiêm túc:

“Em đừng có ăn nói xằng bậy như vậy!”

Linh Lăng khẽ ôm đầu, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, đầy tinh nghịch. Hiểu Vân không thể nhịn cười, nhẹ nhàng giải thích:

“Ca ca, tối qua, là anh quên khoá cửa.”

Diệc Thần liền nhớ lại mọi chuyện liền cảm thấy hoang mang, hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp, lòng tự trách bản thân đã quá chủ quan mà quên cả việc quan trọng như khóa cửa

Không lâu sau, Thiên An dẫn theo Kiều Trang và Vy Vy quay trở lại phòng.

Cánh cửa vừa mở ra, ánh mắt của cả hai lập tức dừng lại ở cảnh tượng trước mắt, đầy sát khí và nghi ngờ. Diệc Thần cảm thấy một cơn gió lạnh lùa qua, vội vàng thanh minh:

“Anh chỉ ngủ thôi, còn mấy em ấy…”

Nhưng chưa kịp giải thích, Kiều Trang và Vy Vy đã mỗi người tặng hắn một cái tát mạnh, khiến hắn choáng váng.

Ánh mắt sắc lạnh của Vy Vy đâm thẳng vào hắn, như thể muốn lột sạch mọi lý do biện minh:

“Ca ca, nếu anh muốn thì cứ nói thẳng ra, chứ chơi như thế là không công bằng!”

Cùng lúc đó, Kiều Trang cũng không kém phần ghen tuông, giọng điệu trách móc khiến Diệc Thần càng thêm khó xử:

“Đồ mang tới phòng thì anh không ăn, bộ phải lén lút ăn vụng thì anh mới chịu à ?”

Diệc Thần sáng hôm đó bị mắng dồn dập mà không kịp phản bác lại câu nào. Trong khi Linh Lăng và Hiểu Vân đã lẳng lặng rời khỏi phòng, để hắn một mình đối diện với cơn thịnh nộ của Kiều Trang và Vy Vy. Hắn chỉ biết đứng đó, cảm thấy vừa tủi thân vừa uất ức.

Rõ ràng hắn ta mới là nạn nhân mà!

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.