Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng Tộc thật đáng thương

Tiểu thuyết gốc · 1505 chữ

Tại lãnh địa của trùng tộc.

Khả Hân đi đi lại lại trong lãnh địa Trùng Tộc, ánh mắt rệu rã dừng lại tại một hoang mạc rộng lớn, gió thổi vu vu, cát bụi mịt mù. Hơn một tháng qua, cô vẫn không có tin tức nào về Tâm Nhi và Uyển Nhi. Trong lòng dâng lên một cảm giác bức rứt khó chịu giống như mình đang bị giam cầm trong lãnh cung vậy.

Không thể chịu đựng thêm, Khả Hân ngửa mặt hét lên giữa hoang mạc vắng lặng, giọng cô vang vọng vào hư không: “Tâm Nhi, Uyển Nhi! Rốt cuộc hai người đang ở đâu vậy!!!”

Tiếng hét của cô làm bầu không khí tĩnh lặng xung quanh lay động, mấy trùng nhân gần đó giật mình, lo sợ trước sự hiện diện của Khả Hân.

Dưới mặt đất, những kẻ còn sống sót trong Trùng Tộc âm thầm cầu nguyện cho cô rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Kể từ khi Khả Hân đặt chân đến đây, ngày nào cũng có hàng trăm đồng bào của họ, bị cô đồ sát không thương tiếc.

Mà nói “đồ sát” có lẽ cũng không hoàn toàn đúng, bởi cô ta thích ăn họ hơn là giết họ.

Khả Hân nhìn xuống tấm bản đồ trên tay, đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện vẻ mệt mỏi. Cô lặng lẽ gạch một đường chéo lên một đoạn đã đi qua, những vết gạch chéo chằng chịt trải dài như ghi dấu chặng đường đầy gian truân.

Tính toán sơ bộ, cô đã đi hết một phần năm lãnh địa của Trùng Tộc, nhưng khoảng không gian rộng lớn còn lại vẫn khiến cô cảm thấy như tuyệt vọng.

Trùng Vương lúc này đã nhận được thông báo về sự xuất hiện của Hồ Điệp Quỷ - Chu Khả Hân trong lãnh thổ của hắn.

Dù không rõ cô ta đến đây với mục đích gì, nhưng hắn cũng không vướng thêm rắc rối. Sau khi suy xét, Trùng Vương đã ban lệnh cho binh lính canh gác tuyệt đối không được va chạm với Hồ Điệp Quỷ.

Mối nguy lớn nhất hiện tại vẫn là Thiên Thần Tộc, Trùng Vương không muốn hao tổn binh lực vào việc đối phó với các Quỷ Vệ Hồn, những kẻ vốn nổi danh với sự tàn bạo và khó lường.

Hắn thầm nghĩ: "Cứ để cô ta chơi chán rồi tự đi thôi!"

Sau bảy ngày lang thang tốn công vô ích, Khả Hân chẳng thể tìm được một chút manh mối nào về Tâm Nhi và Uyển Nhi.

Cô thở dài, ngồi phịch xuống một tảng đá ven sông, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ chán chường:

"Lẽ nào mình thực sự phải lục tung hết cái lãnh địa Trùng Tộc này sao...".

Nhặt từng viên đá dưới chân, cô ném bừa xuống dòng nước, để mặc chúng tạo nên những vòng sóng nhỏ loang ra mặt sông. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở phía bên kia sông, nơi một tiểu bò cạp nhỏ nhắn đang cúi đầu uống nước.

Không hiểu sao, cơn bực tức trong lòng bùng lên, Khả Hân liền nhặt một viên đá to hơn và ném thẳng về phía tiểu bò cạp.

Tiểu bò cạp giật mình, quay ngoắt lại, nhìn xung quanh đầy giận dữ, rồi hét to:

"Ai! Ai to gan dám ném đá vào ông đây hả?!"

Khả Hân nghe thấy vậy, bỗng dưng cảm thấy đói bụng. Cô nhếch mép, rồi nhẹ nhàng đạp lên mặt nước mà tiến về phía hắn, đôi mắt không rời khỏi tiểu bò cạp bé nhỏ kia.

Nhìn thấy kẻ tấn công mình là một nữ quỷ, tiểu bò cạp tức tối xông tới, nhưng ngay khi tới gần, hắn bỗng khựng lại, mắt mở to đầy kinh hãi. Hắn lắp bắp:

"Tóc... tóc tím xõa qua vai... mặc bộ váy trắng tinh khiết... chân mang giày búp bê... cô... cô... là..."

Khả Hân hơi nhướng mày nhìn hắn, trong lòng có chút tò mò. Hắn hình như đang miêu tả cô.

Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi thêm, tiểu bò cạp đã hoảng hồn, xoay người bỏ chạy với tốc độ ánh sáng.

Thật ra, trong suốt hơn một tháng qua, Khả Hân đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng của Trùng Tộc. Cô liên tục "thử vị" từ loài này sang loài khác, khiến cả trùng nhân xung quanh kinh hãi không thôi.

Để tránh thêm những thương vong vô ích, những kẻ còn sống sót đã miêu tả lại hình dáng của cô mà truyền bá khắp nơi.

Chạy được một đoạn, thấy không có ai đuổi theo, tiểu bò cạp mới thở phào, vỗ ngực tự nhủ:

"May quá, ta sống rồi!"

Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo vang lên phía sau khiến hắn rùng mình:

"Ngươi trông ngon thật đấy."

Tiểu bò cạp toàn thân cứng đờ, quay lại hét toáng lên:

"Gặp quỷ rồi!! Gặp quỷ rồi!! Tiểu thư tha mạng cho ta, nhà ta còn có mẹ già, có hơn trăm đứa con aaaa!!!"

Khả Hân cũng chẳng bận tâm nhiều đến lời cầu xin của tiểu bò cạp. Cô định hoá kiếp cho hắn thì đột nhiên ánh mắt dừng lại ở dưới bụng hắn, nơi có một biểu tượng quen thuộc. Cô nhíu mày hỏi:

“Biểu tượng này, ai vẽ cho ngươi?”

Tiểu bò cạp run rẩy, giọng lắp bắp:

“Là... là một chị gái... trông rất xinh đẹp... vẽ cho ta…”

Hắn kể lại rằng, cách đây không lâu, khi đang phơi nắng trên một cánh đồng hoang, hắn bất ngờ bị một nữ nhân bắt cóc. Khi tỉnh lại, hắn đã thấy biểu tượng này trên người mình, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nghe tới đây, Khả Hân như bắt được vàng. Biểu tượng này không ai khác chính là tác phẩm của Uyển Nhi, người có thói quen vẽ lên xác những kẻ vô giá trị. Cô nở một nụ cười đầy hy vọng, có lẽ chuỗi ngày tìm kiếm người thân sắp chấm dứt rồi.

Không để mất thêm thời gian, cô nhanh chóng yêu cầu tiểu bò cạp dẫn mình đến ngôi đền nơi Uyển Nhi đang ở. Tiểu bò cạp chẳng dám từ chối, run rẩy đi trước, lòng thầm nghĩ:

"Cô ta liệu có tha cho mình không ?"

Tại ngôi đền vô danh của Trùng Tộc, hai người Tâm Nhi và Uyển Nhi đang bận rộn với những công việc quen thuộc của mình. Tâm Nhi ngồi trầm ngâm bên một góc đền, đôi mắt chăm chú nhìn vào con búp bê gỗ đang dần hình thành dưới bàn tay khéo léo của cô. Cô luôn dồn hết tâm trí và sự tập trung mỗi khi điêu khắc, tỉ mỉ đến từng đường nét để đảm bảo sự chính xác hoàn hảo.

Trái ngược với sự tĩnh lặng của Tâm Nhi, Uyển Nhi lại đang bận rộn với một sở thích quái dị hơn nhiều, ướp sống và biến chúng thành những mẫu tiêu bản. Mỗi khi đến một hành tinh mới, cô sẽ tìm những sinh vật đặc trưng ở đó và biến chúng thành các tác phẩm nghệ thuật của mình.

Sở thích này không chỉ gây kinh hoàng cho những ai vô tình biết đến, mà còn dẫn đến việc toàn bộ Trùng Tộc trong bán kính 100km quanh ngôi đền đã bị diệt sạch hoàn toàn. Không một sinh vật nào thoát khỏi bàn tay điên cuồng của Uyển Nhi.

Khả Hân mang theo tiểu bò cạp đến cánh đồng hoang nơi hắn đã gặp Uyển Nhi. Theo dấu biểu tượng trên xác động vật, cô dừng lại trước một ngôi đền cổ xưa. Thay vì bước vào ngay, cô ra hiệu cho tiểu bò cạp đi trước.

Hắn chần chừ một chút, nhưng không thể từ chối, bèn tiến lên những bậc thang. Chỉ vừa leo lên được vài bậc, tiểu bò cạp đã cảm nhận được một sức mạnh vô hình ập tới, đè hắn xuống như một tấm thảm mỏng. Khả Hân nhìn cảnh tượng này mà lòng có chút luyến tiếc.

Thật ra, cô không định đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng xung quanh không còn một cá thể Trùng Tộc nào khác, nên cô đành phải hy sinh tiểu bò cạp này.

Đúng như cô dự đoán, với tính cách cẩn trọng của Tâm Nhi, chị ấy chắc chắn đã đặt bẫy xung quanh không gian sống của mình. Bên trong ngôi đền, Tâm Nhi cũng cảm nhận được có ai đó đang muốn xâm nhập. Cảm giác khó chịu vừa chớm nở trong lòng, thì bỗng một con bươm bướm màu hồng bay lượn trước mắt cô.

Nhận ra điều gì đó, Tâm Nhi giật mình, không thể tin vào mắt mình:

“Khả Hân, là em sao?”

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.