Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ quỷ chưa từng được biết đến

Tiểu thuyết gốc · 2073 chữ

Trong khi cuộc đối đầu giữa Hiểu Vân và Vy Vy đang diễn ra thì tại nhà Diệc Thần lúc này.

Hắn và Thiên An đang ngồi cùng nhau xem phim trong phòng khách, không gian tràn ngập tiếng cười và ánh sáng từ màn hình.

Bất chợt, Thiên An khẽ lảo đảo, rồi đột nhiên ngất đi, cơ thể mềm nhũn dựa vào ghế.

Diệc Thần lập tức quay sang, nét lo lắng hiện rõ trên mặt. Hắn vội vàng đỡ cô bé dậy, đặt tay lên vai cô, gọi tên cô nhưng không có phản ứng. Diệc Thần ánh mắt hoài nghi, không biết chuyện quái gì đang diễn ra trước mắt mình. Trong lòng của hắn hiện lên một nỗi bất an vô hình.

Rồi không chút do dự, hắn liền đặt cô lên ghế sofa, tay khẽ chạm vào trán cô, nhằm xâm nhập vào không gian tâm thức của Thiên An.

Diệc Thần nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, hắn đã thấy mình lạc đến một không gian vô định. Khung cảnh xung quanh âm u đen tối, ánh sáng nhợt nhạt chỉ le lói từ xa, như một ngọn đèn lạc giữa đêm tối.

Diệc Thần bước đi về phía trước, từng bước chân vang lên trong không gian tĩnh lặng, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy Thiên An.

Tuy nhiên khi hắn chạy đến chỗ cô bé thì một giọng nữ vang lên:

“Ngươi là ai, sao có thể vào được nơi đây ?”

Diệc Thần khựng lại, đôi chân hắn vô thức lùi một bước khi bất ngờ nhận ra sự xuất hiện của một nữ nhân đầy bí ẩn.

Dáng vẻ lạnh lùng của cô ta hiện lên trong không gian âm u, ngồi hiên ngang trên lưng một con quạ đen to lớn, đôi mắt của cô ánh lên tia sáng sắc lạnh. Xung quanh cô ta, những luồng khí đen cuộn trào, như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy quyết liệt:

“Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì em gái ta?”

Nữ nhân kia cau mày, cơn giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lẽo. Cô nhếch môi, giọng nói đầy kiêu ngạo vang vọng:

“Ta mới là người nên hỏi ngươi! Ngươi là ai mà dám xâm nhập vào nơi này?”

Chưa kịp để Diệc Thần phản ứng, cô lập tức vung tay, một luồng quỷ khí mạnh mẽ phóng thẳng về phía hắn như muốn nghiền nát tất cả.

Diệc Thần không hề né tránh, hắn đứng im, ánh mắt không chớp nhìn thẳng vào nữ nhân kia. Khi luồng quỷ khí cực lớn phóng về phía hắn, không có bất kỳ phản ứng hay tổn thương nào, đúng hơn là, sức mạnh đó tan biến ngay khi chạm vào hắn.

Ánh mắt của nữ nhân lóe lên một tia kinh ngạc. Cô nghiến răng, không thể tin nổi:

“Ngươi sao có thể ? Được lắm, thử chiêu này xem thế nào!”

Cô ta nhảy khỏi lưng con quạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, tay chỉ thẳng về phía Diệc Thần.

Con quạ đen hiểu ý chủ nhân, đôi cánh lớn quạt mạnh, lao tới với tốc độ kinh hoàng, mỏ nhọn sắc bén như muốn xuyên thẳng qua hắn. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị lao vào Diệc Thần, con quạ bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, đôi mắt đỏ ngầu của nó chớp một cái rồi đột ngột quay đầu.

Trong sự kinh ngạc của nữ nhân, con quạ liền đổi hướng, quay lại tấn công chính chủ nhân của mình.

Nữ nhân kia trợn tròn mắt, vung tay né đòn của con quạ, nhưng không thể hiểu nổi tại sao lại xảy ra chuyện này.

Sự bất ngờ lấp đầy ánh mắt của cô, sự kiêu ngạo trong giọng nói biến mất, thay vào đó là nỗi hoang mang và phẫn nộ:

“Ngươi… ngươi đã làm gì với Ô Niên ?”

Diệc Thần chậm rãi tiến tới, bóng dáng của hắn trầm tĩnh nhưng đầy áp lực. Từng bước chân của hắn khiến không gian như rung chuyển, và Quỷ Cách Đế Vương bắt đầu tỏa ra. Một luồng khí hắc ám bao phủ khắp nơi, khiến cả không gian trở nên ngột ngạt.

Nữ quỷ kia đột nhiên cảm thấy thân thể mình trở nên nặng trĩu, như thể bị một sức mạnh vô hình ghì chặt. Ánh mắt sắc bén của cô giờ đây đã mất đi vẻ tự tin, chỉ còn lại sự hoang mang, bất lực.

Cô cố gắng gồng mình chống lại áp lực vô hình đó, nhưng tất cả đều vô ích. Cả cơ thể như bị tê liệt, không thể cử động.

Cô chỉ có thể trân trối nhìn Diệc Thần tiến lại gần, vẻ mặt hắn không chút cảm xúc.

“Ngươi đã làm gì em gái ta ?” Diệc Thần lên tiếng, giọng hắn lạnh lùng nhưng âm vực đầy uy quyền.

Nữ quỷ cắn chặt răng, cố gắng lấy lại chút tỉnh táo. Nhưng trước sự áp đảo của Diệc Thần, mọi cố gắng chỉ như gió thoảng qua tai.

Nữ quỷ run rẩy, giọng nói yếu ớt vang lên giữa không gian tĩnh lặng:

“Ta… ta… không làm gì cả…”

Sự bất lực hiện rõ trên gương mặt cô ta, như thể không còn gì để che giấu. Diệc Thần vẫn đứng đó, đôi mắt sắc lạnh nhưng không biểu lộ cảm xúc. Hắn chăm chú lắng nghe, dường như đang tìm kiếm dấu hiệu nào đó để phân biệt sự thật và lời dối trá.

Nữ quỷ tiếp tục, giọng càng lúc càng khẩn thiết:

“Ta thật sự, thật sự không biết tại sao chuyện này lại xảy ra!”

Diệc Thần cau mày, nhận ra lời nói của nữ quỷ không có dấu hiệu dối trá. Hắn đứng lặng một lúc, suy nghĩ sâu xa về những gì đang diễn ra.

“Nhưng tại sao… rốt cuộc là Thiên An còn có bí mật gì?” Hắn tự hỏi, lòng đầy mâu thuẫn.

Hắn tiến lại gần Thiên An, tập trung sức mạnh của mình để phá hủy lớp hắc ám đang bao trùm lấy cô bé. Những luồng năng lượng đen tối dần tan biến, ánh sáng bắt đầu rực rỡ hơn trong không gian u ám.

Khi bóng tối đã được xua tan, hắn quay lại nhìn nữ quỷ kia, ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo. Giọng hắn trầm nhưng đầy uy lực:

“Nếu ngươi còn dám động chạm đến em gái ta lần nữa, ta sẽ không nương tay.”

Nữ quỷ nhìn hắn, đôi mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi, không dám phản kháng.

Diệc Thần không chần chừ, giải phóng linh hồn của Thiên An trở về lại thể xác.

Hắn cảm nhận được áp lực trong lòng dần vơi đi, nhưng những câu hỏi về bí mật của Thiên An vẫn chưa có lời giải.

Trở về với thực tại, Thiên An từ từ mở mắt, ánh sáng rực rỡ của phòng khách tràn ngập xung quanh. Cô bé ngồi dậy, nhìn quanh với vẻ ngơ ngác, không hề nhớ gì về những gì đã xảy ra.

Diệc Thần ngồi bên cạnh, thấy cô bé tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng hỏi:

“Em cảm thấy thế nào? Có ổn không?”

Thiên An gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ bối rối. Cô bé lẩm bẩm:

“Em… vừa rồi đã ngất đi à…”

Diệc Thần thở phào, nhưng trong lòng vẫn đầy lo lắng. Hắn không thể để điều này lặp lại. Mặc dù cô bé không có vẻ gì là tổn thương, nhưng hắn biết rằng có điều gì đó kỳ lạ đang ẩn náu bên trong.

“Ừm” hắn nói, giả vờ lờ đi những chuyện đã diễn ra. “Có lẽ là em thiếu ngủ đó.”

Thiên An mỉm cười, ánh mắt của cô vẫn có chút nghi ngờ. Nhưng rồi tiếng mở cửa đã khiến cho cô bé tạm quên đi, ánh mắt chuyển hướng về phía cửa ra vào.

Các nữ quỷ của Diệc Thần cuối cùng cũng đã trở về, từng người một bước vào, nhìn biểu cảm vui vẻ trên mặt của Hiểu Vân, cùng với sự thân thiết của mấy nữ quỷ khác giành cho cô. Diệc Thần đã đoán được kết quả của cuộc đối đầu.

Môi hắn khẽ nở một nụ cười, trong lòng dâng tràn niềm tự hào. Hắn ta thật sự đã không nhìn sai người.

Linh Lăng nhận thấy cái ánh mắt vui vẻ của hắn, cô liền bày ra một bộ mặt chán nản lên tiếng trêu chọc:

“Trời ạ, xem ca ca của chúng ta vui chưa kìa…”

Diệc Thần nghe thấy câu nói ấy thì chột dạ, trong lòng thoáng bất an. Hắn nhanh chóng phản bác:

“Em đang nói cái gì vậy ? Thấy mấy đứa về thì anh vui cũng là điều bình thường mà.”

Bước lại gần hắn, Linh Lăng nói với giọng điệu tinh quái:

“Chứ không phải là anh vui vì…nạp thiếp thành công à ?”

Câu nói bất ngờ của Linh Lăng khiến Diệc Thần nhất thời bị lúng túng. Hắn cố lấy lại bình tĩnh, giọng điệu có phần bối rối:

“Không đúng, đó chỉ là suy nghĩ của em thôi!”

Tuy nhiên, thái độ ngượng ngùng của hắn không qua mắt được Vy Vy. Lửa giận bùng lên trong cô, và cô tiến lại gần, giọng nói đầy đe dọa:

“Em chỉ cho qua lần này thôi! Anh đấy, đừng có mà mộng tưởng nạp thiếp nữa.”

Diệc Thần bị Vy Vy chất vấn liền muốn cãi lại:

“Anh…anh không có…”

Diệc Thần chưa nói hết câu thì Kiều Trang cũng xen vào, ánh mắt đùa cợt, như thể muốn châm dầu vào lửa:

“Anh đừng có xảo biện. Em thậm chí còn đang nghi ngờ rằng, anh đã lên kế hoạch nạp thiếp từ lâu rồi, chỉ là chờ đúng thời điểm thôi!”

Diệc Thần vội vàng bật lại, giọng nói đầy vẻ khẩn trương:

“Không! Không có kế hoạch nào ở đây cả. Mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên thôi!”

Nhưng lời nói của hắn không đủ sức thuyết phục. Kiều Trang lắc đầu, cô trực tiếp thêu dệt:

“Không có ngẫu nhiên gì ở đây cả, lý do anh đòi đi đến học viện là vì Hiểu Vân, em ấy đã sớm rơi vào tầm ngắm của anh rồi. Đừng có mà qua mặt em!”

Diệc Thần trong giây lát rơi vào thế bị động. Ánh mắt hắn lướt nhanh sang Lạc Tiên, người duy nhất có thể đứng về phía hắn lúc này. Với một chút hy vọng mong manh, hắn hỏi:

“Vụ đi đến học viện là do em đề xuất mà Lạc Tiên, em nói gì đi chứ ?”

Lạc Tiên hờ hững nhún vai, giọng nói lạnh nhạt, thản nhiên như không muốn bênh vực cho Diệc Thần:

“Em đâu có. Rõ ràng là anh tự đòi đi mà.”

Những lời nói của Lạc Tiên như tạt thẳng gáo nước lạnh vào sự cố gắng của Diệc Thần. Hắn chớp mắt vài lần, cảm giác bị đẩy vào đường cùng, không còn lời nào để bào chữa.

Vân Nghi thấy tình hình có vẻ căng thẳng, liền nhanh chóng bước lên phía trước, nhẹ nhàng nói với một giọng dịu dàng nhưng đầy ý tứ:

“Thôi nào, mọi người đừng trêu chọc ca ca nữa. Anh nói xem, tối nay anh muốn ăn ai ?”

Diệc Thần cảnh giác liền nhận ra điều không đúng, hắn gõ nhẹ lên trán Vân Nghi rồi nói. Giọng đầy sự nghiêm túc nhưng cũng mang theo một chút cưng chiều:

“Em nghiêm túc giùm anh cái đi.”

Vân Nghi cười khẽ, đôi mắt lấp lánh chút nghịch ngợm khi thấy phản ứng nhanh nhạy của Diệc Thần. Cô bước lùi lại một bước, nghiêm giọng nhưng vẫn không giấu được nụ cười:

“Em chỉ đùa chút thôi, ca ca. Đừng lo, em sẽ nghiêm túc ngay bây giờ.”

Diệc Thần bất lực, hắn quay lưng trở về phòng, bên tai vẫn nghe rõ tiếng cười đùa khúc khích của mấy nữ quỷ nhà mình.

Hắn lắc đầu thầm than:

“Tụi nó…càng lúc càng tinh ranh quá rồi!”

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.