Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài kiểm tra cuối cùng

Tiểu thuyết gốc · 2974 chữ

Diệc Thần trở về nhà, tâm trạng vẫn chưa thoát khỏi nặng nề và phức tạp sau cuộc gặp gỡ với Ngọc Huyền và Ngọc Nga. Vừa bước vào phòng khách, hắn chợt dừng lại khi thấy Vân Nghi đã ngồi chờ sẵn. Cô ngồi yên lặng trên ghế, đôi mắt bình thản nhưng không giấu được sự quan tâm sâu sắc.

“Anh về rồi,” cô nói, giọng nhẹ nhàng.

Diệc Thần không nói gì, chỉ gật đầu một cách hờ hững. Hắn bước đến, thả người xuống chiếc ghế đối diện, tâm trí mệt mỏi và đầy u phiền. Hắn không muốn suy nghĩ thêm về những gì vừa diễn ra.

Vân Nghi nhìn hắn một lúc, không hỏi thêm câu nào. Chỉ lặng lẽ rót một tách trà và đưa đến trước mặt hắn, như thể nhớ đến lời hắn đã dặn trước khi rời đi.

“Trà đã pha xong rồi” cô nói nhẹ nhàng, ánh mắt dõi theo hắn, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.

Mùi hương thoang thoảng của trà từ góc bàn khiến hắn trở nên bình tĩnh lại. Diệc Thần nhìn tách trà, hơi ấm lan tỏa khiến hắn cảm thấy đôi chút dễ chịu. Hắn nhấc tách lên, không nói gì nhưng trong lòng thầm cảm ơn Vân Nghi. Hắn nhấp một ngụm trà, để vị thanh mát làm dịu đi tâm trạng phức tạp.

Vân Nghi vẫn ngồi đó, không hỏi thêm bất cứ điều gì, chờ đợi hắn lên tiếng nếu cần, nhưng cũng sẵn sàng im lặng nếu đó là điều hắn muốn.

Hắn bất ngờ lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng:

“Giữa hai bộ dạng tốt và xấu của anh, em thích bộ dạng nào hơn?”

Câu hỏi khiến Vân Nghi khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô hơi ngạc nhiên khi nhìn Diệc Thần. Cô không nghĩ hắn sẽ hỏi một điều như vậy, đặc biệt vào lúc này, nhưng trong đôi mắt hắn không có vẻ gì là đang đùa cợt. Đó là một câu hỏi thật sự, và hắn đang chờ một câu trả lời nghiêm túc.

Cô im lặng trong giây lát, đôi tay đan vào nhau như thể đang suy nghĩ sâu sắc. Cô biết Diệc Thần đang không ổn, và câu hỏi này ẩn chứa nhiều điều hơn là chỉ một sự lựa chọn bề mặt.

Cuối cùng, Vân Nghi nhẹ nhàng đáp lại, giọng cô trầm ấm nhưng vẫn đầy kiên định:

“Em không nghĩ mình có thể chọn giữa hai bộ dạng đó. Tốt hay xấu, mạnh mẽ hay yếu đuối… tất cả đều là anh. Em không thể chỉ yêu một nửa con người của anh, mà phải chấp nhận và trân trọng toàn bộ.”

Lời nói của Vân Nghi khiến Diệc Thần ngạc nhiên. Hắn đứng im, đôi mắt khẽ dao động trước sự thẳng thắn và chân thành trong lời nói của cô. Có lẽ hắn đã mong đợi một câu trả lời đơn giản, một sự lựa chọn dễ dàng để có thể đẩy lùi những suy nghĩ phức tạp trong lòng. Nhưng những gì cô nói lại mang đến một cảm giác khác, một sự thấu hiểu mà hắn chưa từng nghĩ tới.

Trái tim hắn khẽ đập mạnh, như thể sự trống rỗng từ nãy giờ đã được lấp đầy một chút. Diệc Thần không nói gì thêm, chỉ nhìn Vân Nghi một lúc lâu. Cô vẫn ngồi đó, ánh mắt dịu dàng nhưng không hề né tránh, như muốn nói rằng cô sẽ luôn ở bên cạnh, dù hắn có là ai, dù tốt hay xấu.

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, với lấy chén trà đã nguội. Cả hai chìm vào một khoảng lặng, không cần lời nói thêm, lặng lẽ nhấp một ngụm. Dù trà đã mất đi hơi ấm, nhưng vị nhạt nhẽo lại khiến hắn cảm thấy thoải mái, như thể nó phản ánh chính trạng thái trống rỗng trong lòng hắn lúc này.

Mấy ngày sau, Diệc Thần dồn toàn bộ sự chú ý vào Hiểu Vân, không đưa ra chỉ dẫn nào cụ thể mà để cô tự do luyện tập những gì cô cho là cần thiết. Hắn biết rằng việc cô tự tìm ra cách hoàn thiện bản thân sẽ mang lại kết quả tốt hơn bất kỳ bài học nào hắn có thể dạy. Đứng từ xa quan sát, hắn thấy từng đường kiếm của Hiểu Vân ngày càng trở nên nhuần nhuyễn, tự tin.

Cả hai đang ở trên một ngọn đồi hoang, không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những ngọn cỏ và tiếng kiếm Hiểu Vân vung lên trong không trung. Cô di chuyển nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước chân đều chắc chắn, từng động tác đầy sự kiên quyết và tập trung. Mái tóc dài của cô khẽ lay động theo gió, phản chiếu ánh sáng mặt trời yếu ớt.

Diệc Thần đứng khoanh tay, đôi mắt lạnh lùng nhưng ánh lên chút tự hào. Hắn không nói gì, cũng không muốn làm gián đoạn quá trình luyện tập của cô. Sự tự do trong luyện tập của Hiểu Vân là cách mà hắn tin tưởng cô sẽ tự tìm ra sức mạnh thật sự của mình.

Hiểu Vân chợt dừng lại, hít thở đều đặn, rồi quay đầu nhìn Diệc Thần, đôi mắt sáng ngời hỏi:

“Anh nghĩ thế nào?”

Diệc Thần không trả lời ngay, hắn chỉ nhìn cô một lúc, như thể cân nhắc kỹ lưỡng từng lời nói. Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu:

“Em tốt lắm, nhưng đừng vội hài lòng. Hãy tiếp tục nâng cao giới hạn của bản thân, không có giới hạn nào là tuyệt đối.”

Hiểu Vân mỉm cười, hiểu rằng dù lời khen của hắn rất ít, nhưng đối với cô, đó là một sự động viên lớn lao. Cô biết mình còn nhiều việc phải làm, nhưng sự tin tưởng mà Diệc Thần dành cho cô khiến cô càng có động lực tiến về phía trước.

Luyện tập thêm một chút thì cũng đã đến lúc chiều tà, Hiểu Vân thu lại kiếm, bước đến cạnh Diệc Thần, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên hắn.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương của cỏ cây. Đầu cô tựa lên gối, ánh mắt chăm chú nhìn vào Diệc Thần, giọng cô tràn đầy sự chân thành:

“Cảm ơn anh…cảm ơn anh đã giúp đỡ em trong suốt thời gian qua.”

Diệc Thần quay sang, ánh mắt hắn ấm áp và có chút thăm dò:

“Em vẫn chưa sẵn sàng cho cuộc đối đầu ngày mai à ?”

Hiểu Vân mỉm cười, ánh nắng chiều rọi nhẹ trên gương mặt cô, tạo nên vẻ đẹp rạng rỡ:

“Không có, em sẵn sàng rồi ạ…Nhưng mà nếu lỡ…”

Cô chưa kịp nói hết thì đã bị Diệc Thần đưa tay chặn lại, ánh mắt hắn kiên định:

“Không có nếu gì cả. Chỉ cần em cố gắng hết sức là được.”

Câu nói của hắn như một lời khẳng định, khiến lòng Hiểu Vân ấm áp. Cô gật đầu đáp lại:

“Em hiểu rồi. Em sẽ không để anh thất vọng.”

Diệc Thần mỉm cười, một nụ cười chân thành, như một lời hứa hẹn cho những điều tốt đẹp phía trước. Họ cùng nhau nhìn về chân trời, nơi ánh sáng chiều dần tắt, nhưng trong lòng Hiểu Vân, niềm tin và quyết tâm lại đang bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ngày ước định đã đến, Diệc Thần lần này sẽ không tham dự, mà lựa chọn ở nhà trông coi Thiên An. Các nữ quỷ ai nấy cũng bất ngờ vì điều đó, nhưng chỉ có Lạc Tiên là hiểu rõ Diệc Thần ca ca là kiểu người thế nào.

Anh ấy sẽ không tham dự vào những cuộc chiến mà anh ấy chắc chắn sẽ thắng.

Vân Nghi mở ra một cánh cổng đưa cả mấy người bọn họ đến một hành tinh bị bỏ hoang. Cả nhóm bước vào không gian tĩnh lặng, nơi mà thời gian dường như ngừng lại. Diệc Thần đứng ở lối vào, ánh mắt chăm chú nhìn Hiểu Vân. Hắn mỉm cười, một nụ cười ấm áp và đầy khích lệ thay cho lời chúc may mắn.

Hiểu Vân khẽ gật đầu đáp lại, trong lòng cảm thấy thêm phần mạnh mẽ khi nhận được sự ủng hộ từ hắn. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho thử thách phía trước.

Quy tắc của cuộc thi đấu là do Vy Vy đặt ra. Trong vòng ba chiêu thức, ai có thể hạ gục được đối phương trước sẽ là người chiến thắng. Nếu sau ba chiêu mà cả hai vẫn còn đứng vững, Hiểu Vân sẽ được coi là người thắng cuộc. Thêm một điều nữa, cuộc thi đấu sẽ không có giới hạn về việc sử dụng sức mạnh cho cả hai bên. Vy Vy và Hiểu Vân được phép sử dụng mọi năng lực mà họ có, kể cả Quỷ Vực.

Ánh mắt của Lạc Tiên lúc này có chút khó chịu. Cô hiểu rằng, Vy Vy khi không sử dụng Quỷ Vực, chị ấy đã vượt trội hơn Hiểu Vân rất nhiều. Nhưng việc sử dụng sức mạnh tối thượng ấy sẽ khiến cho cuộc thi đấu mất đi tính công bằng, và Lạc Tiên lo sợ rằng nếu chị Vy Vy thực sự quyết định dùng đến Quỷ Vực, Hiểu Vân chắc chắn sẽ thua.

Khung cảnh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết khi cả hai chuẩn bị vào vị trí. Không khí ngột ngạt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, chờ đợi giây phút quyết định sẽ đến.

Vy Vy quét mắt nhìn Hiểu Vân, nhận ra thực lực của tiểu hồ ly chỉ mới đạt Rank 7. Cô lấy thanh kiếm quen thuộc của mình ra, cắm nó xuống đất với một vẻ tự tin.

“Ta không cần dùng cây kiếm này!”

Nói xong, Vy Vy rút ra một cây kiếm khác tương tự như của Hiểu Vân, ánh mắt cô kiêu hãnh.

“Tiểu hồ ly, nhường cô ra đòn trước!”

Hiểu Vân khẽ đáp, không chút chần chừ: “Vâng ạ.”

Hiểu Vân tập trung, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, chuẩn bị cho đòn tấn công đầu tiên. Cô nắm lấy thanh kiếm, rồi toàn lực chém mạnh về phía Vy Vy.

Vy Vy không tránh né. Cô bình tĩnh dùng thanh kiếm của mình để đỡ lấy chiêu thức của Hiểu Vân, nhưng khi thanh kiếm của cô chạm vào thanh kiếm của Vy Vy, cô lập tức cảm nhận được sự chênh lệch giữa hai người. Cú va chạm mạnh mẽ khiến cô bị hất văng ra sau, ngã xuống mặt đất.

Cảm giác có hơi choáng váng một chút, nhưng Hiểu Vân nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng dậy ngay lập tức. Ánh mắt cô vẫn đầy quyết tâm, không để sự thất bại đầu tiên làm chùn bước.

Vy Vy quan sát cô, nụ cười tự mãn trên môi. “Như vậy là chưa đủ đâu, tiểu hồ ly. Cô cần mạnh mẽ hơn nữa.“

Đến lượt Vy Vy, cô ném trực tiếp ném thanh kiếm của mình thẳng về phía Hiểu Vân. Cú ném mạnh mẽ, như một mũi tên lao tới.

Hiểu Vân nhanh chóng phản ứng, nắm lấy thanh kiếm của mình để đỡ lại. Nhưng sức mạnh của Vy Vy quá lớn, khiến Hiểu Vân phải lùi lại mấy bước, chân chạm đất mà vẫn cảm thấy chao đảo.

Tuy nhiên, khi thấy Hiểu Vân vẫn còn đứng vững, Vy Vy cảm thấy hơi khó chịu. Cô thu hồi thanh kiếm lại, biểu hiện trên mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Cô không muốn cuộc chiến này kéo dài quá lâu, nên quyết định kết thúc nó trong chiêu thức thứ hai.

Với một động tác nhanh nhẹn, Vy Vy lướt ra sau lưng Hiểu Vân, chuẩn bị cho một đòn tấn công bất ngờ.

Nhưng ngay khi Vy Vy ra tay, Hiểu Vân đã phản xạ kịp thời, chặn lại đòn đánh của Vy Vy bằng thanh kiếm của mình.

Các nữ quỷ khác xung quanh, bao gồm cả Vy Vy, cũng không khỏi kinh ngạc trước màn phản xạ bất ngờ này của Hiểu Vân.

Linh Lăng chợt nhớ ra điều gì đó, lên tiếng: “Cô ta cũng y hệt như lần đó. Cách biệt lớn về cấp độ là rõ ràng, nhưng làm sao cô ta có thể bắt kịp tốc độ của chúng ta?”

Lạc Tiên ngay lập tức hiểu ra:

“Là sự đồng bộ với sức Quỷ Vực. Hiểu Vân tuy chưa mở ra được Quỷ Vực, nhưng cô ấy đặc biệt giống như Tiểu Mạn và Tuyết Di. Có thể sử dụng một phần sức mạnh của Quỷ Vực mà không cần phải mở ra nó.”

Vân Nghi tự hỏi, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm:

“Đây là lý do, ca ca có niềm tin vào Hiểu Vân nhiều như vậy sao?”

Đến lượt Hiểu Vân, cô nhanh chóng ra đòn bất ngờ như Vy Vy. Lần này, Vy Vy không dùng kiếm mà trực tiếp đưa tay ra đỡ.

Cơ thể cô được bao bọc bởi một bộ long giáp vô hình, nhưng sức mạnh từ đòn đánh của Hiểu Vân khiến vài vảy rồng trên giáp tay rơi ra, lấp lánh như những mảnh vụn ánh kim.

Cảm thấy sự kỳ lạ trong cách phản ứng của

Vy Vy. Kiều Trang không khỏi thắc mắc:

“Chị Vy Vy sao lại không dùng kiếm để đỡ chiêu?”

Lạc Tiên đã có lời giải thích:

“Không phải là không muốn dùng kiếm, mà là Vy Vy không kịp sử dụng kiếm.”

Linh Lăng ngạc nhiên nhận ra:

“Tốc độ của Hiểu Vân khi mở ra Quỷ Vực đã vượt xa Vy Vy rồi!”

Vy Vy cũng không còn nhường nhịn nữa. Cô vươn tay triệu hồi Quỷ Vực của mình, và ngay lập tức, không gian xung quanh biến đổi hoàn toàn. Mặt đất như biến mất, chỉ còn lại những tảng đá lơ lửng giữa không trung, bên dưới là vực sâu thăm thẳm không đáy. Cảm giác như mọi thứ đang bị cuốn trôi vào một thế giới khác.

Nhìn thấy sự chuyển mình mạnh mẽ của Vy Vy, Vân Nghi không khỏi lo lắng:

“Hiểu Vân, muội ấy sẽ không sao chứ?” Giọng cô đầy lo âu, mắt không rời khỏi Hiểu Vân.

Hiểu Vân vẫn đứng vững trên tảng đá, ánh mắt không chút dao động. Vy Vy thầm nghĩ, tiềm năng của Hiểu Vân vượt xa những gì cô tưởng tượng. Nếu không phải là một Quỷ Vệ Hồn, có lẽ Hiểu Vân đã sớm bị không gian này bóp nghẹt rồi.

Thế nhưng, các Quỷ Vệ Hồn khác cũng dần nhận ra rằng, trong không gian Quỷ Vực Long Hình, tốc độ không còn là lợi thế như trước nữa. Mọi thứ dường như chậm lại, và chỉ có sức mạnh, thực lực mới quyết định ai sẽ là người chiến thắng.

Vy Vy mỉm cười tự tin, cô chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo, trong khi Hiểu Vân cũng không chịu thua. Quỷ khí bắt đầu trào dâng trong người cô, tạo nên một dòng sức mạnh cuồn cuộn. Mọi thứ trong lòng cô đều sôi sục, như một ngọn lửa đang âm ỉ chờ thời cơ bùng cháy.

Không chần chừ, Vy Vy nhảy lên cao, xuyên qua mấy tầng mây rồi dùng hai tay cầm kiếm chém xuống.

Hiểu Vân ngay lập tức cảm nhận được sức mạnh đang đổ xuống từ trên cao. Cô nắm chặt thanh kiếm, không thể để bản thân bị đánh bại trong khoảnh khắc quyết định này.

Cô tập trung toàn bộ năng lực đón nhận cú chém của Vy Vy.

“Rầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên khắp không gian, rung chuyển cả những tảng đá lơ lửng. Khi cả hai nguồn sức mạnh chạm vào nhau, một làn sóng sức mạnh khổng lồ lan tỏa, cuốn theo bụi bay mù mịt và khiến cho mọi thứ xung quanh rơi vào hỗn loạn.

Một lát sau, không gian Quỷ Vực Long Hình đã biến mất, trả lại sự yên tĩnh cho nơi từng diễn ra cuộc chiến. Vy Vy bước ra từ làn sương, trên tay cô đang bế Hiểu Vân. Ánh mắt cô có phần tiếc nuối pha lẫn mãn nguyện.

Khi này, thanh kiếm của Vy Vy đã cắm thẳng xuống mặt đất, còn thanh kiếm của Hiểu Vân đã bị đứt làm đôi, cho thấy sự quyết liệt trong cuộc thi đấu. Không ai nhường ai một chút nào.

Những người chứng kiến vẫn chưa thể hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt họ đổ dồn về phía hai cô gái.

Lạc Tiên nhìn Vy Vy với nụ cười nhẹ, nói:

“Chị Vy Vy, chị thua rồi!” Cô nhẹ nhàng bày tỏ sự vui vẻ nhưng cũng có chút lo lắng.

Vy Vy chỉ mỉm cười, vẻ mặt không chút tức giận. Cô hiểu rằng Hiểu Vân đã vượt qua kỳ vọng của mình. Thật ra, Hiểu Vân đã kịp thời đỡ được sát chiêu của Vy Vy, nhưng uy chấn quá mạnh khiến cô tạm thời ngất đi.

Vy Vy nhẹ nhàng đặt Hiểu Vân xuống đất, kiểm tra xem cô có ổn không. Khi mọi người bắt đầu hiểu ra, một bầu không khí ấm áp và đầy tôn trọng dành cho Hiểu Vân lan tỏa trong không gian.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.