Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng Tộc sắp loạn rồi

Tiểu thuyết gốc · 2354 chữ

Diệc Thần khi này vẫn không có ý định tiếp nhận tình cảm của Ngọc Huyền, hắn vội vàng rời để tránh khỏi những rắc rối có thể đột nhiên xảy ra với cô ấy.

Diệc Thần trên đường trở lại phòng thì lại cảm nhận được sự hiện diện của một thực thể khác không phải con người ở nơi này.

Hắn vốn dĩ không cần bận tâm chuyện này vì biết nó sẽ kéo hắn vào rắc rối.

Tuy nhiên từng tế bào của Diệc Thần bắt đầu thôi thúc hắn, chúng dường như đã cảm nhận được thứ mà chúng thuộc về. Diệc Thần trong phút chốc khựng lại, hắn xem ra không thể làm ngơ được chuyện này.

Diệc Thần lần theo cảm giác dẫn đến căn phòng tập luyện của trường.

Hắn chầm chậm mở cửa bước vào, đi dọc theo lan can vào bên trong, nhìn xuống dưới sân tập đó là một nữ nhân với mái tóc trắng đang cầm thanh kiếm chém vào các quái vật mô phỏng.

Nhìn tốc độ vung kiếm lẫn chiêu thức hắn có thể nhận ra người này là một cao thủ.

Nhưng cô gái đó đã che đi khí tức của bản thân, Diệc Thần phải dùng sức mạnh của Vĩ Na, đó là Đôi Mắt Của Sự Thật, thì mới có thể nhận ra được, cô gái đó là người của Yêu Tộc.

Yêu Tộc cũng là một chủng tộc lớn trong Thiên Hà, chúng có đa dạng nhiều chủng loại nhưng lại thiếu đoàn kết.

Nhân tài của Yêu Tộc phải nói là nhiều vô số. Chính vì lẽ đó mà năm xưa Yêu Tộc cho dù bị Quỷ Tộc chi phối hơn trăm năm nhưng chỉ cần một biến cố nhỏ, đó là cuộc đại chiến thiên hà lần thứ nhất thì chúng đã có thể vực dậy.

Yêu Tộc từ chủng tộc yếu nhất trở thành chủng tộc mạnh thứ hai sau Thiên Thần Tộc.

Diệc Thần quan sát cô gái đó một chút mỗi đường kiếm cô ta chém xuống đều toát ra lượng lớn yêu khí mạnh mẽ, khi kết chiêu kiếm khí sẽ ngưng tụ thành một con hồ ly đáp xuống mặt đất.

Nhìn cô gái đó Diệc Thần nhớ đến một Quỷ Vệ Hồn khác của hắn là Luyện Kiếm Quỷ - Vũ Ngưng, kỹ năng dùng kiếm của yêu nữ kia nếu được mài dũa, tương lai cô ta có thể sánh ngang với Vũ Ngưng, đang ngắm cô gái kia luyện kiếm thì bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi vụt qua, hắn không phòng bị mà ngã khỏi lan can.

Hắn liền sau đó bị cô gái kia phát hiện, khi vừa đứng dậy thì một mũi kiếm đã chỉ về phía hắn.

Đối diện với cô gái yêu tộc đó ở cự ly gần mới cảm nhận được cô ấy trông thật xinh đẹp, do bản thể là hồ ly nên khí chất toát ra luôn có chút ma mị.

Cô ta nhìn Diệc Thần với ánh mắt sắc lạnh nói:

"Ngươi đã nhìn thấy được gì ?"

Diệc Thần lắc đầu giải thích:

"Tớ chỉ là đi dạo rồi tình cờ vào đây thôi."

Cô gái kia nhìn sơ qua Diệc Thần có thể đoán được đây đơn giản chỉ là một Dị Năng giả Rank 4, đối với người bình thường ở trái đất mà nói thì đẳng cấp này thực sự rất hiếm gặp.

Cô nhìn hắn có chút lạ mắt hỏi:

"Là học sinh mới chuyển đến à."

Diệc Thần gật đầu xác nhận. Thấy Diệc Thần không có một tí nào sợ hãi với cô, cô thầm nghĩ hắn ta thật sự chưa nhìn thấy gì.

Trầm ngâm một lúc, cô gái kia cũng chẳng có ý định giết hắn, cô thu lại thanh kiếm rồi nói:

"Rời khỏi đây đi, cậu không đọc nội quy trường à ? Lần sau đừng có ra ngoài vào ban đêm nữa."

Diệc Thần nghe vậy chào cô ta một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Thấy bóng lưng của hắn đã đi xa, cô lúc này mới thở phào một hơi, cô tự trách:

"Lần sau phải thả thêm vài con yêu linh canh gác mới được."

Diệc Thần rời khỏi phòng tập, trong lòng có phần phức tạp, hắn dường như đang đứng trước một lựa chọn nào đó mà rất lâu rồi nó mới xuất hiện trở lại.

Về đến phòng thì đã khuya, hắn nhẹ nhàng mở cửa, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến hai người kia.

Thấy phòng đã tắt đèn hắn mới an tâm, không dám bật đèn, hắn nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ, rồi bước lên giường ngủ.

Tuy nhiên mặc đồ ra khỏi phòng tắm thì căn phòng đã sáng đèn, trước mắt hắn là hai cô gái giận dữ mang đầy sát khí:

Kiều Trang giọng trách móc hỏi:

Anh đi đâu giờ này mới về ?"

Diệc Thần nói:

"Anh chỉ đi dạo, sau đó thì lạc đường rồi..."

Tâm Thanh thấy vậy thì cắt lời nói:

"Đi dạo ? Nói dối không biết ngượng à, ngươi rõ ràng là đã đi hẹn hò."

Vừa nói cô vừa đưa tấm ảnh trên điện thoại cho hắn xem, Diệc Thần nhìn vào trong đó mới nhận ra, hình như đêm qua trong lúc đi dạo với Ngọc Huyền đã bị ai đó chụp trộm, hơn thế nữa tên đó còn thêm dòng tiêu đề:

"Chấn động! Hoa khôi trường hẹn hò với học sinh mới đến!".

Diệc Thần thầm nghĩ:

"Thôi xong rồi, sao mình lại có một linh cảm bất an."

Kiều Trang khi này cũng thuận theo Tâm Thanh:

"Anh còn lời gì để biện hộ nữa không ?"

Diệc Thần bất lực nói:

"Không, không có!"

Tâm Thanh không nói nhiều cô liền lập tức quăng chăn mềm của hắn ra hành lang rồi nói:

"Đêm nay ngươi ngủ ở ngoài đi, cấm bước vào phòng!"

Diệc Thần nhìn Kiều Trang ánh mắt có chút van xin, định rằng cô sẽ mềm lòng tha cho hắn nhưng không...

"Rầm"

Tiếng cửa đóng lại khiến cho Diệc Thần không khỏi mà ngơ ngác.

Hắn còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, rõ ràng là đi dạo sao lại thành hẹn hò, còn thêm hai người Kiều Trang với Tâm Thanh từ khi nào mà đã trở thành chị chị em em vậy.

Càng suy nghĩ càng nhức nhức cái đầu, hắn tạm thời phải cố quên đi cố gắng nhắm mắt cắn răn mà ngủ ngoài hành lang vậy.

Đêm hôm ấy là một đêm dài với hắn, việc ngủ bên ngoài hành lang thực sự là không dễ chịu chút nào, cộng thêm vào cái lạnh của thời tiết, làm sao hắn ta có thể ngủ ngon được chứ!

Ngay trong lúc này đây, chiến tranh lại đang diễn ra không ngừng trong thiên hà.

Thiên Thần Tộc sau khi đã lên kế hoạch cẩn thận, đã điều động 50 vạn quân tiến vào lãnh thổ phía đông của Trùng Tộc.

Trùng Tộc không có phòng bị, bất ngờ bị đánh úp khiến chúng rơi vào hỗn loạn.

Chiến tranh đột ngột xảy ra khiến Trùng Vương đứng ngồi không yên nữa.

Trùng Đô - Trùng Vương Điện.

Cả đại điện tràn ngập không khí nặng nề và căng thẳng như sắp nổ tung.

Trùng Vương ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt đanh lại, đầy sự lạnh lùng và căm phẫn. Một giờ đã trôi qua kể từ khi lệnh triệu tập được phát ra, nhưng không một đại diện nào từ Thần Trùng Điện xuất hiện.

Cơn giận dữ của Trùng Vương ngày càng tăng cao, hắn gằn giọng đầy uy lực:

“Bảy vị cổ trùng, đến giờ vẫn không một ai có mặt? Lũ bọn chúng dám coi thường mệnh lệnh của ta sao?”

Hắn quay phắt về phía một tên trùng binh đứng bên cạnh ngai vàng, giọng hắn như sấm rền, đầy đe dọa:

“Ngươi có chắc rằng lệnh triệu tập đã được truyền đi đúng không?”

Tên trùng binh giật mình, vội bước lên một bước và cúi đầu thấp:

“Thưa Trùng Vương, lệnh của ngài đã được phát đi từ lâu. Theo lý mà nói, nó đáng lẽ đã đến tay Thần Trùng Điện…”

Trùng Vương nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh như dao:

“Ta không cần biết lý do. Ngay lập tức kiểm tra lại cho ta!”

Tên trùng binh vội vã gật đầu, gần như bỏ chạy ra ngoài:

“Vâng, thưa Trùng Vương.”

Ngay khi tên trùng binh vừa rời khỏi phòng, một luồng hỏa khí dữ dội bùng lên, thiêu rụi hắn ngay lập tức. Luồng lửa cuồn cuộn tỏa ra ánh sáng đỏ rực, biến cả không gian thành một biển lửa. Trong vòng lửa, một hình dáng cao lớn và oai nghiêm từ từ hiện ra. Người đó khoác trên mình bộ áo choàng đỏ thẫm, phần cổ áo xếp nếp tôn lên vẻ quý phái, và đôi mắt sáng rực như lửa hừng hực.

Hắn ta chính là Ngọc Thiêu Trùng Đế - Tư Mã Thiên Vũ, một trong bảy vị Thần Trùng đang được nhắc tới.

Trùng Vương, giọng điệu đè nén sự bực bội nhưng không thể che giấu hết, hắn chất vấn:

“Sao ngươi không nấp ở Thần Trùng Điện luôn đi?”

Thiên Vũ cúi đầu, nhưng đôi mắt sắc sảo vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo. Giọng hắn vang lên, nghiêm túc nhưng không thiếu phần khiêu khích:

“Thứ lỗi cho tôi, lúc ngài gửi lệnh triệu tập, tôi đang bận đi săn, nên mới đến muộn như vậy!”

Nhìn thấy thái độ bất cần của Thiên Vũ, ngọn lửa giận trong lòng Trùng Vương bùng lên dữ dội.

Hắn quát lớn, tiếng nói đầy phẫn nộ vang dội khắp đại điện:

“BẬN ĐI SĂN ? Ngươi là đang coi thường ta sao?”

Thiên Vũ không phản biện. Hắn biết rõ, Thần Trùng Điện không thuộc quyền quản lý của Trùng Vương. Thần Trùng và Trùng Vương đứng trên hai địa vị ngang nhau, chỉ khác là Thần Trùng không nắm binh quyền.

Nhưng thực lực của họ đủ mạnh để khiến bất kỳ ai cũng phải dè chừng.

Không thể kiềm chế được sự tức giận đang cuộn trào trong lồng ngực, Trùng Vương tiếp tục hét lên, giọng hắn như lưỡi kiếm sắc bén:

“Thượng Quan Ngân Hà, Công Tôn Thiên Huyền, Ngụy Hồng Vô Tiện, Cao Sơn Thế Vĩ, Chu Văn Hạo Minh, Nam Cung Ái Vân! Bọn chúng đâu? Tại sao không có ai đến?”

Thiên Vũ nhún vai, giọng nói bình thản như không hề để tâm:

“Họ không có mặt tại Thần Trùng Điện. Có vẻ như họ đang bận việc cá nhân.”

Nghe câu trả lời, cơn giận của Trùng Vương như bị đổ thêm dầu. Hắn gằn giọng, từng từ phát ra như muốn xuyên thủng không gian:

“BẬN VIỆC CÁ NHÂN? Chúng có biết đây là thời khắc nào không hả?”

Thiên Vũ khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn giữ nguyên sự ôn tồn nhưng đầy cứng rắn:

“Ngài hãy bình tĩnh chút đi. Đừng quên rằng ngài không có quyền ra lệnh cho chúng tôi!”

Trùng Vương cố nuốt cơn tức giận xuống, nhưng sự khó chịu vẫn hiện rõ trên gương mặt hắn. Cuối cùng, hắn thốt ra qua đôi môi mím chặt:

“Ngươi được lắm, nhưng ngươi phải nhớ rằng ngươi cũng phải có trách nhiệm với Trùng Tộc.”

Thiên Vũ mỉm cười nhạt, giọng nói hắn không còn sự căng thẳng nữa, mà thay vào đó là một sự điềm tĩnh đầy tự tin:

“Đương nhiên là tôi biết, nhưng hiện tại, tình hình chưa đến mức phải cần đến sự can thiệp trực tiếp của ngài. Tôi cho rằng tốt nhất là để Điện Cổ Trùng tự lo liệu vấn đề này.”

Trùng Vương nghiến răng, giọng hắn gằn lên, như một con thú bị dồn vào chân tường:

“Ngươi đang đùa ta sao?”

Thiên Vũ lắc đầu, nụ cười vẫn hiện diện trên môi, nhưng trong đôi mắt hắn là sự quyết tâm không dễ lay chuyển:

“Tôi chỉ đưa ra ý kiến, còn ngài nghe hay không, đó là tùy ngài.”

Không gian trong đại điện nặng nề bị đẩy lên đến mức gần như nghẹt thở. Trùng Vương đứng bật dậy, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa, chứa đầy cơn giận bị dồn nén. Nhưng trước mặt hắn, Thiên Vũ vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, thậm chí có phần thờ ơ, như thể tất cả những gì đang diễn ra chỉ là một trò tiêu khiển.

“Ngươi nghĩ ta không thể trừng phạt các ngươi sao ?”

Trùng Vương gằn giọng, nhưng sâu trong lời nói là sự tức giận không thể kìm nén.

Thiên Vũ nở một nụ cười nhạt, ánh mắt thoáng qua vẻ chế giễu:

“Ta không nghĩ ngài có quyền làm gì khác đâu, Trùng Vương. Thần Trùng Điện không thuộc quyền quản lý của ngài. Nếu ta muốn, ta có thể không thèm đến đây.”

Trùng Vương cảm thấy sự tự tôn của mình bị đạp đổ không thương tiếc. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Thiên Vũ đã bước lùi lại, cúi đầu một cách lịch thiệp nhưng đầy ngạo mạn:

“Ta có việc phải đi. Nếu ngài còn muốn giận dỗi thì cứ tiếp tục, nhưng đừng mong chờ điều gì từ ta.”

Không chờ phản ứng của Trùng Vương, Thiên Vũ xoay người, bước đi một cách nhàn nhã, như thể cuộc đối đầu này chỉ là một sự giải trí nhỏ trong ngày của hắn.

Ánh mắt Trùng Vương dõi theo bóng lưng Thiên Vũ, tức giận đến mức đôi tay hắn run lên.

Nhưng Thiên Vũ chẳng buồn quay lại, bóng hắn nhanh chóng biến mất qua cánh cửa, để lại đại điện lạnh lẽo và đầy sự bất lực của Trùng Vương.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.