Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc rối nhân ba

Tiểu thuyết gốc · 2219 chữ

Mọi thứ diễn ra nhanh hơn Diệc Thần tưởng. Hắn cứ ngỡ Kiều Trang phải tầm ba bốn ngày nữa mới chuyển đến nhưng không ngờ cô ấy đã chuyển đến trong chiều nay.

Diệc Thần vẻ mặt lộ rõ sự suy tư, ánh mắt thì vô cùng phức tạp.

Hắn thầm nghĩ:

“Một Thần Vệ Nữ rắc rối kia giải quyết đã khó, giờ còn thêm cả Kiều Trang cũng đến. Những ngày tháng yên bình trong mơ chắc cũng chỉ là mơ.”

“Không được, mình không thể chấp nhận diễn biến này được!”

Diệc Thần hít một hơi sâu, trong lòng tự nhủ ngày mai đi học phải tìm viện trưởng gì đó nói cho rõ.

Phòng trống nhiều như thế vậy mà xếp một nam hai nữ chung phòng là sao ?

Trở lại với Tâm Thanh và Kiều Trang, hai cô gái này không hiểu sao rất hợp gu, trừ chủ đề về Diệc Thần ra còn lại mọi thứ họ đều có điểm tương đồng.

Nhưng như thế cũng tốt cho Diệc Thần. Cứ để Tâm Thanh làm xao nhãng Kiều Trang, hắn lại có nhiều cơ hội để tận hưởng cuộc sống của chính mình.

Diệc Thần chiều hôm đó bắt đầu suy ngẫm về Thiên Hà.

Hắn ta đã từng trải qua rất nhiều thiên hà song song nhưng cái thiên hà này thực sự quá kỳ lạ.

Sự yếu ớt và giới hạn của Nhân Tộc trên Trái Đất khiến hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, như thể có một sự sắp đặt hoặc sự kiện lớn nào đó đã làm thay đổi trật tự tự nhiên mà hắn từng biết.

Ở mấy cái thiên hà song song Nhân Tộc có thể xem là một chủng tộc lớn, chúng có mặt ở khắp các hành tinh thậm chí là còn thống trị cả một nửa thiên hà.

Thế nhưng, ở thiên hà này, Nhân Tộc chỉ tồn tại duy nhất trên Trái Đất, họ dường như chỉ là một giống loài nhỏ bé và yếu ớt, không đáng để bận tâm.

Diệc Thần nhớ lại những cuộc chinh chiến khốc liệt mà hắn đã trải qua trong các thiên hà song song, nơi mà quyền lực của Nhân Tộc từng khiến không ít kẻ thù phải kính nể. Nhưng giờ đây, ở thiên hà này, hắn cảm thấy thật trống rỗng.

Hắn tự hỏi liệu có điều gì ẩn giấu đằng sau sự suy yếu của Nhân Tộc, hay đó chỉ đơn giản là một kết quả tự nhiên của sự phát triển trong thiên hà này?

Những suy nghĩ này cứ đan xen trong tâm trí hắn, nhưng cuối cùng, Diệc Thần quyết định tạm gác lại.

Dù sao thì, hiện tại, hắn vẫn có thời gian để khám phá và hiểu rõ hơn về sự bí ẩn của thiên hà này.

Khi Kiều Trang tiến lại gần, với dáng vẻ đầy quyến rũ và uyển chuyển, vòng tay qua người Diệc Thần, kéo hắn lại gần mình. Động tác của cô mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng, như thể cô không muốn cho hắn bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Diệc Thần thoáng chốc ngạc nhiên, hắn cảm nhận được nhịp tim đều đặn của cô áp sát vào lưng mình.

Kiều Trang thì thầm, giọng nói ngọt ngào pha lẫn chút ma mị:

“Em định đi tắm này, anh có muốn vào cùng không ạ ?”

Diệc Thần nhẹ nhàng gỡ tay Kiều Trang ra, giọng lạnh lùng đáp:

“Không, đừng có dụ anh!”

Kiều Trang nhìn hắn một lúc, đôi mắt long lanh sự bất mãn nhẹ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày, nụ cười mỉm hiện trên môi.

“Vậy thôi, em không ép anh nữa!”

Diệc Thần không nói gì, hắn biết rõ Kiều Trang nói ra câu này là đang âm mưu chuyện gì đó khác rồi.

Hắn thậm chí có chút lo lo:

“Tối nay ngủ trong phòng liệu có còn an toàn không nhỉ ?”

Chuyển sang bối cảnh phòng khách.

Tâm Thanh vừa bước ra từ phòng tắm, người quấn chiếc khăn tắm mỏng manh, mái tóc vẫn còn ướt rũ xuống vai, nước nhỏ giọt tạo thành những vệt ẩm trên sàn nhà. Cô bước chân trần ra phòng khách để tìm máy sấy tóc, vô tình chạm mặt Diệc Thần cũng đang ở đây, hai người bước qua nhau giả vờ như không thấy sự tồn tại của đối phương.

Khi bước qua thảm, Tâm Thanh bất ngờ vấp phải mép thảm, khiến cô loạng choạng. Trong tích tắc, cô mất thăng bằng và ngã về phía Diệc Thần, khiến hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Cú ngã mạnh khiến chiếc khăn tắm của cô rơi ra, để lộ ra phần cơ thể trần trụi.

Cả hai đổ ập xuống ghế sofa trong tư thế vô cùng gần gũi. Tâm Thanh cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể Diệc Thần, mặt đỏ bừng vì xấu hổ khi nhận ra chiếc khăn tắm đã không còn giữ được vị trí của nó.

Diệc Thần cũng như vậy hắn có chút ngượng ngùng nhưng vẫn cố giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường thấy.

Diệc Thần nhướn mày, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác

Tâm Thanh biết hắn đã nhìn thấy gì đó, cô mạnh tay tát hắn ta một cái.

Diệc Thần ôm má, đầu vẫn không nhìn về phía Tâm Thanh. Hắn giọng tức giận nói:

“Là cô cố tình phải không ?”

Tâm Thanh vội vàng ngồi dậy, cố gắng che chắn cơ thể và kéo chiếc khăn tắm lại cho ngay ngắn.

Cô lắp bắp, giọng ngượng nói:

“Sao ngươi lại ở đây, ngươi mới là người cố tình nhìn lén ta tắm ấy!”

Diệc Thần chịu thua rồi, đây là phòng khách chứ đâu có phải phòng tắm đâu mà nhìn lén, hơn nữa là do cô ta tự té ngã cơ mà.

Diệc Thần có thể cãi lý, nhưng không thể cãi lại những người vô tri, vô lý thế này.

Diệc Thần đứng lên, phủi nhẹ áo, giọng trở lại vẻ khô khan:

“Nhớ lau khô tóc trước khi đi lại, không thì lần sau cô sẽ ngã mạnh hơn đấy.”

Tâm Thanh mím môi, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lộ rõ sự bối rối.

“Không cần ngươi quan tâm!”

Cả phòng ngủ lẫn phòng khách đều không an toàn nữa, Diệc Thần không còn cách nào khác phải tạm lánh ngoài ban công.

Tâm Thanh nhìn theo hắn rời đi, rồi lặng lẽ thở phào, cảm giác vừa bối rối vừa xấu hổ.

Cô không hiểu tại sao bản thân mình lại bất cẩn thế này, chỉ trong một ngày Diệc Thần hưởng lợi hai lần rồi, lần đầu còn phản ứng mãnh liệt, nhưng lần này sao tự nhiên cô lại không có khóc, lẽ nào là bị nhiều quá là quen rồi ?

Tâm Thanh vội vàng lấy lại tinh thần, cô tuyệt đối không phải là kiểu con gái đó. Tâm Thanh tự nhủ mình không thể biến thái như Diệc Thần được, cô phải giữ vững sự tự trọng của mình.

Diệc Thần khi này bên ngoài ban công mới thở phào được một chút, đúng như những gì hắn lo ngại. Giấc mơ về khoảng thời gian bình yên của hắn đã tan biến rồi.

Màn đêm buông xuống

Tối hôm ấy Ngọc Huyền trang điểm rất tỉ mỉ, cô mất hơn hai giờ đồng hồ mới hoàn tất, việc lựa chọn trang phục đối với cô cũng là một vấn đề.

Vì cô là tiểu thư của một gia tộc lớn, nên trang phục có không ít, hơn nữa lần này lại đi với Diệc Thần, cô lựa hết bộ này đến bộ khác mà vẫn không ưng ý, cô hỏi ý kiến của bạn cùng phòng:

"Yến Nhi, cậu thấy mình nên mặc gì ?"

Yến Nhi nói:

"Cậu và Diệc Thần vẫn chưa có một mối quan hệ xác định, tốt nhất nên chọn bộ nào kín đáo một chút!"

Nghe Yến Nhi nói cũng có lý, Ngọc Huyền nhìn sơ qua một lượt cuối cùng cô cũng dừng mắt vào nó, đó là một chiếc váy màu trắng thanh lịch và nhẹ nhàng.

Chẳng mấy chốc cuộc hẹn cũng đã tới, Ngọc Huyền đã sớm chờ hắn ở dưới sảnh ký túc xá.

Còn Diệc Thần thì sao ? Hắn đương nhiên đâu có nhớ đến buổi hẹn này.

Nhưng vì tạm lánh Kiều Trang và Tâm Thanh, Diệc Thần sau khi ăn tối muốn ra ngoài đi dạo một chút, xui xẻo cho hắn khi vừa bước xuống cầu thang ký túc xá, Ngọc Huyền đã nhận ra hắn liền vẫy tay gọi:

"Diệc Thần, tớ ở đây!"

Thấy bóng dáng của Ngọc Huyền, Diệc Thần chậm rãi bước tới.

Diệc Thần có hơi bối rối, phải mất một vài giây hắn mới nhớ ra chuyện Ngọc Huyền rủ mình đi dạo.

Diệc Thần muốn mở lời từ chối thì Ngọc Huyền liền khoác tay Diệc Thần, thấy hắn không có ý kiến gì cô thầm nghĩ hắn cũng thích điều này.

Bị những bạn học khác chú ý khiến Diệc Thần không biết phải ứng xử thế nào.

Hắn mà đẩy Ngọc Huyền ra thì không phải phép cho lắm. Và thế là cả hai người cùng nhau dạo bước trong khuôn viên trường.

Ngọc Huyền giới thiệu lần lượt các phòng học, khu ký túc xá, phòng trưng bày, phòng tập, thư viện...

Diệc Thần hắn cũng rất chăm chú lắng nghe, xem ra con người Trái Đất cũng sống rất có tổ chức, không phải là tập tính bầy đàn như bọn Trùng Tộc hay Yêu Tộc, thậm chí đến cả Quỷ Tộc cũng không có được sự tiến bộ như vậy.

Đi một hồi lâu thì cả hai cũng thấm mệt, thấy một chiếc ghế đá dưới gốc cây bàng, Diệc Thần bảo với Ngọc Huyền:

"Hay là chúng ta nghỉ ở đây chút."

Ngọc Huyền gật đầu đồng ý, cô ngồi xuống lấy trong túi xách hai chai nước nhỏ:

"Cậu uống nước đi!"

Diệc Thần cầm lấy chai nước uống một ngụm nhỏ, nhớ đến mục đích ban đầu vào nơi này là để nâng cao thực lực cho mình, hắn hỏi chuyện Ngọc Huyền:

“Bình thường cậu học công pháp ở đâu vậy?”

Ngọc Huyền nghe hai từ công pháp thì khựng lại một chút, cô thầm suy nghĩ rồi hỏi lại Diệc Thần:

“Ý cậu là kỹ năng chiến đấu ?”

Diệc Thần gật đầu, hắn có thể hiểu được mỗi hành tinh, mỗi chủng tộc sẽ có cách gọi khác nhau.

Ngọc Huyền vui vẻ chỉ về phía thư viện:

“Cậu có thể tìm thấy mọi thứ mà cậu muốn ở đó! Nhưng nó chỉ mở vào thứ bảy, chủ nhật hàng tuần, hôm nay là thứ năm, nếu cậu muốn thì phải chờ 2 ngày nữa.”

Diệc Thần nghe thấy có hơi kỳ lạ nhưng hắn lại không có ý hỏi thêm, sợ rằng đêm dài sẽ lắm mộng.

Diệc Thần chỉ muốn trở về phòng sớm một chút trước khi Kiều Trang nảy sinh nghi ngờ mà ra ngoài tìm hắn.

Định sẽ nói lời tạm biệt với Ngọc Huyền nhưng hắn đã bị cô chặn họng.

Ngọc Huyền giọng ngại ngùng nói:

“Chuyện…chuyện…lần trước…”

Diệc Thần hai mắt nghi hoặc hỏi:

“Chuyện gì cơ ?”

Ngọc Huyền hít một hơi sâu rồi nói:

“Chuyện cậu nói là cậu đã có bạn gái là thật hay giả vậy.”

Ngọc Huyền hỏi vậy là có nguyên do, khi Diệc Thần nộp đơn vào học viện, cô đã nhờ người điều tra về thân phận và các mối quan hệ của hắn.

Ngoài việc đi học rồi về nhà ra, Diệc Thần trong suốt 5 năm qua chưa từng ra ngoài với bất kỳ cô gái nào.

Diệc Thần hơi hoang mang nhưng rồi hắn ta cũng đã có câu trả lời:

“Tớ có nhiều lắm, chắc phải hơn ba chục cô!”

Ngọc Huyền nghe vậy thì ngơ ra, cô vẫn đang cứ nghĩ là hắn ta đang đùa nên cố tình hùa theo:

“Vậy mỗi ngày cậu sẽ thay đổi một cô à ?”

Diệc Thần gật đầu, tỏ vẻ là tra nam:

“Phải!”

Ngọc Huyền bật cười, cô không tin vào cái chuyện hư cấu này, cô tiếp tục hỏi thêm:

“Vậy nếu tớ cũng trở thành bạn gái cậu thì sẽ có chỗ đứng chứ ?”

Diệc Thần nghe vậy nhất thời không biết đáp lại. Tự nhiên hắn ta lại có cảm giác không ổn về Ngọc Huyền.

Diệc Thần lắc lắc đầu. Hắn lạnh giọng đáp:

“Đừng trở thành bạn gái của tớ, cậu sẽ chịu thiệt thòi đó!”

Dứt lời hắn ta liền quay lưng rời đi. Để lại Ngọc Huyền một mình đầy suy tư. Ánh mắt Ngọc Huyền bỗng chốc thay đổi, cô gì theo Diệc Thần. Miệng cứ vô thức nói:

“Cậu sẽ là của tớ, chỉ là của riêng tớ!”

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.