Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lớp học bất ổn

Tiểu thuyết gốc · 2041 chữ

Sau một đêm dài lạnh lẽo ở ngoài hành lang, sáng hôm sau, Diệc Thần phải thức dậy đến lớp trong trạng thái mệt mỏi, uể oải. Kiều Trang tối qua thật nhẫn tâm, cô ấy vậy mà có thể để hắn ở ngoài suốt đêm sao ?

Thật ra tất cả đều là do Tâm Thanh xúi giục, Tâm Thanh là muốn nhân cơ hội hành hạ hắn một chút

Đây là buổi học đầu tiên của hắn, chờ mãi không thấy cái thầy hướng dẫn hôm qua đến đưa hắn vào lớp học, hắn cũng mất kiên nhẫn dựa vào cái thẻ học sinh mà tìm đến lớp học.

Lớp học gồm có bốn dãy bàn được sắp xếp gọn gàng thành hình vuông.

Diệc thần là người đầu tiên bước vào lớp, thấy Diệc Thần đến lớp Ngọc Huyền chào đón hắn với nụ cười tươi như hoa, lớp học tuy có vẻ bình thường nhưng không khí ở đây khiến hắn cứ thấy kỳ kỳ, phải rồi cái không gian cứ như bị bao phủ bởi một làn sát khí vô hình. Sát khí này phát ra từ đám con trai trong lớp, tụi nó thật không ngờ, một tên vô danh như Diệc Thần lại đang hẹn hò với hoa khôi của trường. Tin đồn từ tối qua đã lan truyền không chỉ trong lớp học này mà còn khắp cả trường.

Diệc Thần cứ thản nhiên không biết gì cả mà đi về chỗ ngồi. Hắn chọn cái bàn ở cuối dãy nơi ít bị dòm ngó nhất. Tiếng xì xầm của các bạn nam trong lớp vang lên liên tục, ai cũng ghen tị với hắn.

Mãi đến khi Kiều Trang bước vào, không gian đang náo động bỗng chốc lặng im. Sự im lặng đó xuất phát từ việc ai cũng ngỡ ngàng trước sắc đẹp quyến rũ, ma mị của Kiều Trang. Đám con trai không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy một cô gái hấp dẫn đến vậy. Ngọc Huyền nhìn thấy cũng không khỏi ngưỡng mộ. Diệc Thần ngay lập tức thoát khỏi sự đàm tiếu của các bạn nam, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Kiều Trang có phần hòa đồng hơn Diệc Thần, cô vui vẻ tự giới thiệu bản thân mình.

Một trong số các bạn nam bạo gan giơ tay hỏi:

"Bạn học Kiều Trang, cậu đã có người yêu chưa?"

Kiều Trang nghe vậy, mặt ửng đỏ, cô chỉ thẳng về phía Diệc Thần và nói:

"Cậu ấy là người yêu của mình!"

Diệc Thần tưởng rằng đã thoát nạn, nhưng bây giờ mới thực sự là tai họa. Đám con trai trong lớp liếc nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lập tức.

Kiều Trang bước xuống chỗ ngồi cạnh hắn, khẽ cười như đã đạt được mục đích. Ngọc Huyền nghe thấy mà đơ ra, tim cô có chút đau nhói, nhưng cô cần phải ổn định tâm trạng. Mục tiêu của cô là chinh phục Diệc Thần, và cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Ngay sau đó, Tâm Thanh cũng từ ngoài cửa bước vào. Một tiếng trầm trồ khác vang lên, cùng một ngày mà có đến hai mỹ nhân chuyển đến lớp, ai nấy đều rất phấn khích.

Một bạn nữ trong lớp hỏi Tâm Thanh với giọng châm chọc các bạn nam:

"Cậu có quen bạn học Thiên Tân không ?"

Tâm Thanh không nói gì, cô nhìn Diệc Thần, khuôn mặt cũng đỏ ửng như phản ứng của Kiều Trang trước đó. Đám bạn nam dường như cũng hiểu ra điều gì đó.

Một người trong số họ thốt lên:

"Đừng nói tên này dùng cả chân để bắt cá nha!"

Cả lớp lại lần nữa nhìn Diệc Thần với ánh mắt sắc lạnh. Thấy vậy, Tâm Thanh lên tiếng phân trần:

"Tôi không phải bạn gái của cậu ấy, chúng tôi chỉ ngủ chung phòng thôi!"

Nghe đến đây, cả lớp đứng hình. Tâm Thanh nhận ra có gì đó không đúng, nhưng sự thật là vậy. Cô và hắn cùng ở trong ký túc xá, nhớ đến cảnh phòng tắm, cô bỗng cảm thấy xấu hổ, rồi nhanh chóng chạy xuống chỗ ngồi của mình.

Ngọc Huyền khi này cũng cạn lời, cô vừa ghen vừa tức, Yến Nhi ngồi kế bên an ủi cô:

“Cậu đừng quan tâm đến tên tra nam đó nữa!”

Ngọc Huyền cố kiềm nén cơn tức của mình, hắn căn bản không có hẹn hò với cô, việc hắn có người yêu cũng không thể nói là ngoại tình hay phản bội.

Không khí lớp học này có hơi ngột ngạt, cho đến khi thầy giáo chủ nhiệm bước vào thì mới bình ổn trở lại.

Thầy giáo chủ nhiệm vừa vào lớp chỉ để lại hai chứ "Tự học" rồi ra ngoài, một bạn nữ ngồi bàn trên quay xuống chất vấn Kiều Trang, cô ta đưa tấm ảnh chụp lén hắn cùng Ngọc Huyền đi dạo tối qua rồi nói:

“Cậu vẫn chưa biết tin này sao ?”

Kiều Trang liếc nhìn điện thoại một chút rồi lạnh lùng đáp:

“Biết.”

Bạn nữ kia ngạc nhiên hỏi:

“Cậu không có phản ứng gì sao?”

Kiều Trang lắc đầu:

“Hơi ghen một chút, nhưng tớ chấp nhận được.”

Bạn nữ kia bất lực quay về chỗ, lẩm bẩm:

“Thật là tình yêu mù quáng!”

Mấy đứa con trai nghe vậy cũng ngơ ngác, sao tên này may mắn vậy, ôm một lúc cả ba mỹ nhân, bộ hắn muốn ngạt chết à.

Kiều Trang không để tâm, nhưng Ngọc Huyền, khóe mắt đã bắt đầu cay cay. Mặc dù nước mắt chưa kịp rơi, ánh mắt cô đã dần đỏ lên, lấp lánh trong giọt nước lưng chừng. Cảm giác đau nhói nơi ngực làm cô nghẹn ngào, nhưng Ngọc Huyền cắn chặt môi, quyết tâm không để bản thân mình yếu đuối, cô nhất quyết sẽ tranh giành cho bằng được nam nhân của mình.

Trở lại với Diệc Thần, hắn bất lực với mấy cô gái này. Lúc này hắn mới nhớ ra dãy bàn của hắn còn một bạn học nữa.

Nhìn qua, hắn nhận ra đó là một cô gái với mái tóc nâu cắt ngắn ngang vai, trông khá bình thường. Cô ấy nãy giờ hoàn toàn không quan tâm đến mấy chuyện xung quanh, chỉ tập trung đọc sách.

Diệc Thần chăm chú nhìn cô ta, Đôi Mắt Của Sự Thật lần nữa phát huy tác dụng:

“Cô gái ấy bản thể là hồ ly, là yêu tộc cải trang thành hình người.”

Hắn chợt nhớ đến cô gái tối qua hắn thấy trong phòng tập:

"Hai người quả nhiên là một!

—-

Nhìn tiểu hồ ly xinh xắn kia hắn có thể cảm nhận được dòng máu huyết mạch thuần chủng trong người cô.

Hắn không vội vàng lật tẩy mà tiếp cận làm quen trước

“Chào bạn mình là Thiên Tân!”

Thấy hắn lên tiếng, bạn nữ kia lúc này mới rời mắt khỏi cuốn sách.

Cô ngước lên nhìn Diệc Thần, khuôn mặt cô trông khá bình thường, có chút vết nám cùng hai ba cái mụn nhỏ, xem ra cách nguỵ trang của cô ta thực sự rất tốt.

Cô nhìn Diệc Thần giọng điềm tĩnh nói:

“Tớ là Phùng Hiểu Vân, rất vui được gặp cậu.”

Diệc Thần mỉm cười đáp lại, lòng hắn có chút kinh ngạc:

“Đôi mắt sự thật không có phản ứng, cô ta là dùng tên thật sao ?”

Diệc Thần bây giờ mới để ý, Phùng Hiểu Vân, dù trong lớp học bận rộn và ồn ào, vẫn giữ được vẻ bình thản đáng kinh ngạc.

Cô quay trở lại cuốn sách của mình, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại lướt qua Diệc Thần, như thể đang âm thầm quan sát hắn.

Diệc Thần không nén nổi sự tò mò, hắn thì thầm hỏi:

“Hiểu Vân, bạn đến từ đâu?”

Cô gái nhướng mày, có chút ngạc nhiên trước câu hỏi này, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh,cô trả lời, giọng nói lẫn chút mệt mỏi.

“Tớ là học sinh mới chuyển đến từ vùng xa."

Hiểu Vân chỉ trả lời qua loa. Cô dường như không muốn tiết lộ quá nhiều về bản thân mình, Diệc Thần cảm nhận được sự bí ẩn từ Hiểu Vân nhưng hắn quyết định không điều tra sâu thêm lúc này.

Một khoảng lặng ngắn ngủi rơi xuống giữa họ, không khí trong lớp lúc này lại trở nên nhộn nhịp với tiếng thì thầm và cuộc trò chuyện giữa các bạn học.

Hiểu Vân không nói thêm gì, chỉ âm thầm quay lại đọc sách, như thể câu chuyện giữa họ chỉ là một phần nhỏ trong cả ngày học tập của cô.

Diệc Thần ngắm nhìn cô, cảm thấy có một điều gì đó sâu sắc hơn đang ẩn chứa trong vẻ ngoài bình dị của Phùng Hiểu Vân.

Hắn nở một nụ cười nhẹ, trong đầu dường như đã ra một quyết định quan trọng.

...

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, Diệc Thần bảo với Kiều Trang là hắn muốn đến thư viện một chút, không cần cô đi theo.

Vừa ra khỏi lớp, ba bốn tên con trai vây quanh muốn kiếm chuyện với hắn, Diệc Thần cũng không phải là kẻ thích rắc rồi a, hắn sử dụng quỷ khí Rank 4 của mình dọa sợ mấy tên đó rồi trực tiếp đi qua.

Nhưng đi được vài bước, Diệc Thần bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nếu là lúc trước hắn đáng lý đã giết mấy tên này, sao giờ hắn lại không muốn ra tay, lẽ nào sống trong cơ thể con người quá lâu cũng đã khiến hắn có nhân tính, tuy chỉ có ý thức là khác biệt, nhưng trái tim mà hắn đang sử dụng là của cơ thể này.

Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn vẫn là nên tìm cách mạnh mẽ trở lại. Diệc Thần đi đến thư viện, phát hiện không có cửa vào, nhớ lại điều mà Ngọc Huyền nói trước đó, thư viện chỉ mở vào thứ 7, hắn nhìn vào đồng hồ mình hôm nay chỉ mới là thứ 6 vậy phải chờ đến ngày mai sao.

Diệc Thần còn đang suy tư đứng trước cổng thư viện, thì bất chợt một người đàn ông từ phía sau bước đến vỗ vai hắn. Hắn quay lại và thấy một người đàn ông lớn tuổi đứng phía sau, với một nụ cười ấm áp và ánh mắt đầy kinh nghiệm.

“Bạn học Thiên Tân, cuối cùng cũng có thể gặp được cậu rồi!”, giọng người đàn ông vang lên, đầy sự chào đón và thân thiện.

Người đàn ông có dáng vẻ nghiêm túc nhưng không kém phần thân thiện, mái tóc đã điểm bạc và khuôn mặt lộ rõ dấu vết thời gian.

Ông ta mặc một bộ đồ thanh lịch, gọn gàng, toát lên vẻ uy nghi và quyền lực.

Diệc Thần cảm nhận được sự trang nghiêm trong thái độ của ông và không khỏi cảm thấy chút hồi hộp. Hắn nhỏ giọng đáp lại:

"Chào thầy, thầy là..."

Người đàn ông cười hiền hòa, giơ tay ra và bắt tay Diệc Thần một cách chắc chắn.

"Ta là Tần Lăng Nghiêm việu trưởng của học viện này."

Diệc Thần nhìn ông ta với vẻ mặt kinh ngạc. Hắn không thể tin rằng mình lại gặp được người mà hắn mong mỏi nhất ngay vào thời điểm này. Viện trưởng chính là người đã mang đến cho hắn cơ hội, là người đã cho hắn hy vọng về một sự bình yên khi tuyển thẳng hắn vào trường. Thế nhưng, sau đó, cuộc sống của hắn lại bị xáo trộn khi hắn bị xếp chung phòng với hai cô gái. Lúc ở nhà hắn còn được ngủ dưới gầm giường, bây giờ vào đây hắn thậm chí phải ngủ ngoài hành lang nữa kìa.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.