Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tự xử được thì kéo cả hắn theo

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Hai tên lệ quỷ nhanh chóng lao tới, tốc độ nhanh hơn và tàn nhẫn hơn trước. Tâm Thanh giữ chặt kiếm trong tay, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình, từng hơi thở nặng nề.

Hai tên lệ quỷ đột ngột tách ra, mỗi tên lao về một hướng khác nhau, tạo thành một thế gọng kìm ép sát Tâm Thanh.

Cô nhìn nhanh qua hai bên, biết rõ đây là chiến thuật của chúng để cô không thể tập trung vào một mục tiêu duy nhất. Nhưng cô không để bản thân bị hoảng loạn.

Thay vào đó, cô hít một hơi sâu, tập trung toàn bộ sức mạnh vào thanh kiếm trong tay.

Khi một trong hai tên lệ quỷ tiến gần, Tâm Thanh bất ngờ xoay người, tung ra một nhát chém mạnh mẽ, nhanh như cắt.

Tên lệ quỷ không kịp phản ứng, liền bị chém trúng giữa ngực. Nhưng thay vì rơi xuống đất, cơ thể của nó lập tức tan biến thành khói đen, chứng minh rằng đó lại là một cái bóng khác.

Tên lệ quỷ còn lại, nhận thấy đồng bọn của mình bị tiêu diệt, càng trở nên hung hãn. Nó lao thẳng về phía Tâm Thanh với tốc độ kinh hoàng, lưỡi hái của nó vung lên, nhắm thẳng vào cô. Nhưng Tâm Thanh đã sẵn sàng. Cô lùi lại một bước, xoay kiếm theo một đường vòng cung, đón đầu cú tấn công của tên lệ quỷ. Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, tạo ra những tia lửa sáng loé giữa màn đêm.

Lần này, thanh kiếm của Tâm Thanh đã chặn được đòn tấn công của đối thủ, nhưng sức mạnh từ cú vung lưỡi hái của lệ quỷ làm tay cô tê dại. Tâm Thanh nghiến răng, dồn sức đẩy lưỡi hái ra xa, rồi tung ra một cú đá thẳng vào bụng tên lệ quỷ. Cú đá mạnh mẽ khiến nó loạng choạng lùi lại, mở ra một khoảng trống để Tâm Thanh có thể tấn công tiếp.

Tâm Thanh không bỏ lỡ cơ hội, cô nhảy lên, xoay người trên không và đâm thanh kiếm thẳng xuống đầu tên lệ quỷ. Lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể nó, đâm sâu vào tận đất. Tên lệ quỷ phát ra một tiếng rít chói tai, cơ thể co giật dữ dội trước khi nó tan thành tro bụi, biến mất hoàn toàn.

Tâm Thanh thở hổn hển, cảm nhận sự mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Cô đã đánh giá thấp sức mạnh của chúng, hai tên này không phải Rank 6, cả hai đều là Rank 7.

Tâm Thanh nhìn xung quanh, nhận ra rằng vẫn còn một tên lệ quỷ chưa bị tiêu diệt. Nhưng nãy giờ cô đã dùng quá nhiều sức, nếu tiếp tục chiến đấu e rằng sẽ rơi vào tình thế bất lợi. Cảm giác mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm, từng hơi thở trở nên nặng nề hơn.

Cô liếc mắt sang Diệc Thần, kẻ vẫn đứng đó với vẻ mặt ung dung, không một chút lo lắng.

Sự thản nhiên của hắn khiến Tâm Thanh thầm tức giận, một ý nghĩ không tưởng hiện lên trong đầu cô, Tâm Thanh buông kiếm, dịch chuyển lại gần Diệc Thần.

Cô dùng tay khoát lấy tay hắn, ánh mắt đầy quyết đoán nhìn về phía tên lệ quỷ kia:

"Về bảo với kẻ đã thuê ngươi rằng, ta đã gả cho người này rồi."

Diệc Thần nghe thấy lời của Tâm Thanh, nhất thời không phản ứng được. Hắn đơ ra một lúc rồi cao giọng nói với Tâm Thanh:

"Cô nói nhăng nói cuội cái gì vậy ?"

Tâm Thanh cũng chẳng quan tâm đến lời Diệc Thần nói. Còn Diệc Thần thì ra sức bỏ tay cô ra, nhưng Tâm Thanh đã kẹp chặt tay hắn trong tay mình, không chịu thả.

Tâm Thanh nhún vai, không quan tâm đến sự lúng túng của Diệc Thần. Cô bám chặt tay hắn, mặc cho hắn ra sức cố gắng giải thoát.

Diệc Thần trông có vẻ rất tức giận và đỏ mặt vì ngượng ngùng, nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc giãy giụa vô ích.

Tên lệ quỷ đứng đơ người, rõ ràng không biết phải phản ứng thế nào trước tình huống này. Hắn nhìn hai người cứ "tay trong tay" mà chẳng dám hành động vì sợ Diệc Thần. Cuối cùng, hắn không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận thua cuộc, rút lui với vẻ mặt ngao ngán.

Diệc Thần và Tâm Thanh lúc này vẫn đang tập trung cự cãi, không ai chịu nhượng bộ ai. Cả hai hình như đã quên mất sự xuất hiện của tên lệ quỷ. Diệc Thần quát nhỏ:

“Cô có biết mình đang làm gì không đấy? Thả tôi ra ngay!”

Tâm Thanh ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn hắn, không buông tay, và nói với giọng điệu kiên quyết:

“Không thả, ngươi có ngon thử chạm vào cơ thể ta xem!”

Cuối cùng, sau một hồi căng thẳng và không nhượng bộ, cả hai mới nhận ra rằng tên lệ quỷ đã biến mất. Tâm Thanh thả tay Diệc Thần ra, ngước nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo.

“Chuyện hôm nay ngươi tuyệt đối không được nói ra bên ngoài!”

Diệc Thần cảm thấy hình như có điều gì đó không đúng. Hắn ta đáng lẽ nên là người phải nói câu này, chứ không phải Tâm Thanh.

Tâm Thanh nhặt thanh kiếm, rạch một đường sáng rực trong không gian, mở ra cánh cổng dẫn về Trái Đất. Thấy cô bước vào trong cánh cổng, Diệc Thần cũng không do dự, ngay lập tức bước qua cánh cổng theo sau cô.

...

Cả hai khi trở về phòng ký túc xá không ai nói với ai câu nào.

Diệc Thần vào phòng tắm sơ một chút rồi lăn ra ngủ trưa.

Tâm Thanh nằm trên giường nãy giờ vẫn dõi theo từng cử chỉ của hắn. Thấy hắn cứ thế mà ngủ, trong lòng cô hiện lên câu hỏi:

“Hắn không một chút phòng bị mình sao ?”

Tâm Thanh định kiểm tra thử thì cô ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ đó, lỡ mà hắn có phòng bị thì cô sẽ xong đời mất.

Tâm Thanh ôm chặt cái gối, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ về cuộc gặp gỡ buổi sáng.

Diệc Thần đã chiếm hết tiện nghi của cô khiến cô đỏ mặt, nhưng nhìn kỹ thì hành động của hắn đâu giống mấy kẻ háo sắc. Có lẽ là do cô vụng về nên mới cảm thấy như vậy.

Rất nhanh suy nghĩ tốt về Diệc Thần đã bị Tâm Thanh gạt bỏ.

Cô không thể quên cảnh hắn thản nhiên đứng nhìn khi cô đối mặt với hai tên lệ quỷ. Sự thờ ơ của hắn khiến Tâm Thanh càng thêm chắc chắn rằng hắn là kẻ vô tâm và bỉ ổi.

Hắn ta rõ ràng không muốn chịu trách nhiệm với cô mà!

Diệc Thần thật ra là không có ngủ, hắn là đang suy nghĩ về một chút chuyện kỳ lạ.

Lúc nãy không phải là Diệc Thần cố tình thờ ơ với Tâm Thanh mà là hắn nghĩ Tâm Thanh dư sức diệt được hai con lệ quỷ kia.

Theo lý mà nói, lệ quỷ cấp bậc Rank 7 là rất hiếm, không thể cùng lúc lại xuất hiện tận hai con như vậy.

Thuê một con còn khó, vậy mà thuê hẳn hai con, hắn thực sự không biết cái tên đứng sau thuê hai con lệ quỷ kia là người như thế nào.

Còn cái cô nữ thần này nữa, thân thể cô ta rốt cục có cái gì mà phải cướp.

Chung quy tất cả chuyện này đều không liên quan đến Diệc Thần, nhưng hắn ở chung phòng với Tâm Thanh, lũ muốn bắt cóc cô ta sẽ còn tìm tới đây, đồng nghĩa với việc hắn không thể tránh khỏi các rắc rối trong tương lai.

Càng suy nghĩ càng khiến Diệc Thần thấy mệt não. Hắn không muốn nghĩ nhiều nữa liền thả lỏng cơ thể mà chìm vào giấc ngủ.

Hai giờ sau, Diệc Thần đang ngủ trưa thì bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa từ bên ngoài, hắn cũng chẳng màn bận tâm lắm. Tâm Thanh thấy có người gõ cửa thì cũng bước ra mở, cánh cửa vừa mở ra thì trước mặt cô là một bạn nữ, nhan sắc đầy mê hoặc khiến cho cô không khỏi rời mắt.

Cô dù gì cũng là thần vệ nữ đẹp nhất trong các thần vệ nữ, vậy mà khi gặp cô gái này thì có chút gượng gạo, thấy Tâm Thanh không nói gì, bạn nữ kia mới mở lời:

“Xin chào, cho mình hỏi ở đây là phòng 6 đúng không ạ ?”

Nhìn tấm thẻ trên tay, Tâm Thanh ngay lập tức nhận ra hình như cô ta là nữ sinh mới nhập học, bởi vì lúc mới vào cô cũng có tấm thẻ này.

Tâm Thanh thắc mắc hỏi:

“Cậu mới nhập học à, đây đúng là phòng 6 rồi, cậu vào đi.”

Chào hỏi nhau xong Tâm Thanh nhanh chóng giúp bạn nữ mang hành lý vào trong, Diệc Thần lúc này cũng vừa tỉnh giấc, thấy bên ngoài có chút ồn ào hắn cũng không quan tâm lắm mà trực tiếp đi vào phòng tắm.

Tâm Thanh giới thiện sơ qua về căn phòng rồi hỏi một số thông tin cá nhân của bạn nữ, cô lúc này mới biết được bạn nữ tên là Kiều Trang, đang cảm thấy lo lắng vì sống chung với Diệc Thần, giờ có thêm một bạn nữ cũng khiến cô an tâm hơn, hai người đang trò truyện thì Diệc Thần mở cửa bước ra.

Hắn lúc này phía trên đang cởi trần, phía dưới chỉ có một chiếc quần short nhỏ, khung cảnh trước mắt khiến cho Tâm Thanh đỏ cả mặt lên, cô tức giận nói:

“Biến…biến…thái… mau mặc áo vào đi ?”

Cô vừa nói dứt câu thì đột nhiên khung cảnh trước mặt khiến cô không tin vào mắt mình

Kiều Trang nhìn Diệc Thần, giọng cô có chút ủy mị nói:

“Anh yêu, anh làm bạn Tâm Thanh xấu hổ rồi kìa!”

Nghe hai từ “anh yêu” tâm hồn Tâm Thanh như vỡ vụn, chuyện gì vậy, thần tiên tỷ tỷ của cô sao lại là người yêu của tên đại ác ma này.

Cô vội vàng tách cả hai ra, cô quay về phía Kiều Trang nói:

“Cậu gọi tên này là “anh yêu” ? Hai người đã quen nhau à ?”

Kiều Trang có hơi bất ngờ trước hành động của Tâm Thanh, cô nói:

“Đúng rồi, bọn tớ là người yêu của nhau.”

Diệc Thần định giải thích thì Tâm Thanh nhìn hắn với vẻ mặt có chút khó chịu, cô chửi thầm hắn:

“Có bạn gái rồi mà còn ve vãn, lợi dụng ta, Diệc Thần ngươi thật là biến thái mà!!”

Cô định tát hắn một cái thì Kiều Trang ngay lập tức giữ tay Tâm Thanh lại, bất lực Tâm Thanh đành phải tha cho hắn một mạng, cô tự nhủ mình phải giữ vẻ nhu mì của Thần Vệ Nữ.

Diệc Thần chợt để ý, phòng chỉ có hai giường sao giờ thành ba người rồi, hắn hỏi Tâm Thanh chuyện gì đang xảy ra vậy, sao lại xếp ba học viên một phòng, Tâm Thanh cũng chỉ bất lực lắc đầu.

Diệc Thần lúc này mới đề xuất chúng ta nên để một người ra ở phòng khác, tuy nhiên điều này là không thể Tâm Thanh vì nhiệm vụ buộc phải ở chung với hắn, còn Kiều Trang thì chắc chắn là không rời đi, vậy chỉ còn một cách là hai cô gái ngủ chung giường, Kiều Trang không có ý kiến gì, Tâm Thanh cũng thoả hiệp.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.