Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn ngủ thôi cũng không yên với tụi nó

Tiểu thuyết gốc · 2351 chữ

Diệc Thần sống lâu trong cơ thể Diệc Thần cũng quen với lối sống của con người, hắn theo thường lệ mà đánh răng rửa mặt xong mới lên giường đi ngủ.

Diệc Thần đi vào phòng tắm một chút, khi trở ra thì đã thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn tắt đèn, lên giường đắp chăn mà đi ngủ.

Vừa nhắm mắt lại thì bất giác có một mùi thơm xộc lên mũi hắn.

Hắn theo phản xạ mà bật đèn lên, bấy giờ mới cảm giác được dưới chăn mình còn có một người khác.

Diệc Thần thầm nói:

“Thôi xong rồi!”

Hắn kéo chăn ra thì đã thấy một gương mặt dễ thương quen thuộc.

Diệc Thần giọng nghiêm túc nói:

“Khả Hân, em làm cái gì vậy ?”

Khả Hân khẽ cười đáp:

“Em giúp ca ca làm ấm giường ạ!”

Diệc Thần cạn lời nhìn Khả Hân, nhất thời không biết làm gì.

Khả Hân cũng nằm im như đang đợi chờ gì đó.

Phải mất vài phút hắn ta mới có cách xử lý.

Diệc Thần một tay đặt dưới lưng, tay còn lại đặt phía sau đầu gối, hắn bế Khả Hân lên như công chúa.

Khả Hân bị hành động đột ngột thế thì đỏ mặt, cô thầm nghĩ ca ca là muốn chơi kiểu ngọt ngào mà.

Khả Hân nhắm mắt chờ hưởng thụ, khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trên sofa, còn ca ca đã về phòng từ lúc nào.

Khả Hân vẻ mặt hụt hẫng, thầm tức:

“Ca ca thật ngốc mà, người ta đã có ý vậy rồi mà lại không hiểu gì cả!!!”

Trở về lại phòng, Diệc Thần mới an tâm nhắm mắt ngủ.

Chưa được bao lâu thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Hắn lại phải bật dậy ra xem có chuyện gì, vừa ngồi dậy lại cảm thấy gì đó không đúng.

Dưới chăn từ khi nào mà có người rồi!

Không đợi Diệc Thần lật chăn lên, Khả Hân đã ló đầu ra, vẻ mặt e thẹn nói:

“Em không có mặc gì đâu đó, anh thích gì… thì cứ làm…”

Thấy Diệc Thần hai mắt kinh ngạc, hắn bấy giờ mới nhớ ra con nhỏ này có phân ảnh hồ điệp.

Khả Hân lúc vào trong phòng chắc chắn là để lại một phân ảnh rồi, nên cho dù hắn mang cô ấy ra ngoài, thì cô ấy vẫn có thể dùng phân ảnh để dịch chuyển lại vào trong.

Khả Hân trong lòng thầm vui sướng:

“Để xem anh có chịu nổi không!”

Tiếng gõ cửa bên ngoài lần nữa vang lên, Diệc Thần tạm thời phải bỏ qua Khả Hân mà ra ngoài xem thử.

Vừa mở cửa thì liền bị sốc không nói thành lời, Kiều Trang vậy mà lại mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, cổ váy khoét sâu, để lộ bầu ngực gợi cảm.

Kiều Trang ánh mắt nũng nịu nhìn hắn nói:

“Đêm nay em ở lại phòng anh được không ạ…!”

Diệc Thần không dám nhìn xuống phía dưới.

Hắn muốn đóng cửa, xem như bản thân chưa thấy gì thì đã bị Kiều Trang đẩy vào trong phòng.

Kiều Trang lúc trước đâu có bạo gan như thế, nhưng sao bây giờ cô ấy lại thay đổi như người khác vậy.

Cô nhanh tay đẩy hắn ta ngã xuống giường.

Kiều Trang chậm rãi tiến tới, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Diệc Thần.

Diệc Thần vô thức lùi lại, hắn dột nhiên va phải Khả Hân đang trốn dưới chăn.

“Ahhh!!!”

Tiếng rên nhẹ vang lên. Khiến cho hắn và Kiều Trang phải đỏ mặt.

Kiều Trang giọng tức giận quát:

“Là ai ?”

Khả Hân quấn chăn đứng dậy, ánh mắt khó chịu nhìn Kiều Trang mà mắng

“Cô nửa đêm nữa hôm, mặc cái y phục không chỉnh tề đó vào phòng ca ca để làm gì ?”

Kiều Trang cũng phản bác:

“Thế xem lại cô đi, đến y phục còn không mặc thì lấy tư cách gì nói tôi!!!”

Diệc Thần thấy vậy liền lên tiếng can ngăn:

“Chỉ là hiểu nhầm thôi, nửa đêm rồi hai em đừng nào động nữa…”

Kiều Trang lườm Khả Hân rồi lại liếc sang Diệc Thần hỏi:

“Đêm nay anh muốn chọn em hay cô ấy.”

Tay Kiều Trang để tay ra sau lưng liền hóa thanh lưỡi gươm, chỉ cần Diệc Thần trả lời không vừa lòng, cô lập tức sẽ cho hắn nếm cảm giác đau đớn.

Khả Hân đương nhiên là không chịu thua, cô ôm tay Diệc Thần giọng rụt rè nói:

“Anh bảo cô ấy ra ngoài thì chúng ta mới có thể vui vẻ được ạ!”

Hắn thật sự bất lực với hai cái nữ quỷ này.

Ban ngày tranh sủng còn chưa đủ, ban đêm còn mò vào đòi thị tẩm.

Diệc Thần nét mặt lạnh, gõ nhẹ lên trán mỗi người một cái rồi nói:

“Hai em ra ngoài hết đi, đừng để anh phải nổi giận!”

Thấy ca ca nổi giận, cả hai liền ngậm ngùi mà đi ra, hắn còn không quên nhắc:

“Hai đứa nhớ đóng cửa giùm anh.”

Khả Hân ra sau liền đóng cửa lại, cô nhìn theo bóng lưng Kiều Trang giọng không can tâm nói:

“Hứ, mãi mới có cơ hội vậy mà cô ta…”

Kiều Trang cũng chẳng thèm nhìn lại, cô thầm mắng:

“Hừm, may mà mình tinh ý vào kiểm tra, nếu không thì…”

Cả hai đều giả vờ trở về phòng đóng cửa lại nhưng chuyện này sao có thể cho qua được, đợi đến đêm ca ca ngủ họ chắc chắn sẽ tìm cách tiếp cận!

Cửa đóng lại, Diệc Thần chưa thể thở phào nhẹ nhõm bởi vì… chuyện này chưa kết thúc!

Là kẻ tạo ra Quỷ Vệ Hồn hắn hiểu rõ đặc điểm của họ hơn bất kỳ ai.

Mỗi lần một tháng họ sẽ đến kỳ “ấy ấy”!

Kỳ “ấy ấy” sẽ tiết ra một lượng hóc môn cảm xúc nhiều gấp chục lần bình thường.

Trường hợp nếu ở xa Diệc Thần thì nó sẽ là loại cảm xúc bức bối, khó chịu, cần phải tàn phá giết chóc thì mới có thể xoa dịu.

Còn nếu ở gần Diệc Thần thì nó sẽ kích thích nhu cầu sinh lý của họ!

Diệc Thần thật không ngờ cả hai người Khả Hân và Kiều Trang đều lên cơn cùng lúc, xem ra đêm nay hắn không thể ở trong phòng này nữa rồi.

Nhắc tới Vĩ Na, tối hôm nay cô ta không trở về cơ thể Diệc Thần mà đã đến nơi cô thuộc về - Ngôi Đền Quên Lãng.

Ngồi trong đền mà suy ngẫm, Vĩ Na bây giờ đã ngộ ra nhiều điều.

Cái gọi là thiên hà đại chiến suy cho cùng chỉ là trò chơi mà Diệc Thần và Ngạo Thiên chi phối.

Nếu như Diệc Thần muốn là người chiến thắng thì hắn ta chỉ cần phẩy tay một cái là xong.

Cái gọi là Dòng Sông Vĩnh Hằng kia liệu có đủ sức để giam giữ được Ngạo Thiên hay chỉ là do Ngạo Thiên chán đánh nhau nên mới tìm cớ quy ẩn khỏi thiên hà.

Càng khó hiểu hơn là tại sao Diệc Thần lại nói chuyện này cho cô biết, hắn ta là muốn gì ở cô ?

Bất chợt một giọng nói vang lên khiến cho Vĩ Na bừng tỉnh.

“Cô nghĩ nhiều làm gì ? Cứ để mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự của nó.”

Giọng nói đó không ai khác chính là Diệc Thần.

Thấy Diệc Thần xuất hiện, Vĩ Na giật mình mà vội nói:

“Chủ nhân ngài tới đây từ lúc nào vậy!”

Diệc Thần vốn không có ý định tới nơi này, chẳng qua là vì ở nhà với hai người Khả Hân và Kiều Trang không an toàn nữa nên mới tìm đến đây.

Diệc Thần ngồi xuống cạnh Vĩ Na, hắn giọng bình thản nói:

“Tôi thích những sinh vật thông minh như cô, vì cô đã chọn theo tôi thì tôi chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu!”

Vĩ Na quay sang nhìn hắn, ánh mắt khó hiểu nhưng sau đó lại dùng giọng châm chọc nói:

“Ngài trông giống như là đang tán tỉnh tôi vậy ?”

Diệc Thần bình thản đáp:

“Cô ảo tưởng rồi, ta không có hứng thú với cô đâu.”

Vĩ Na “hứ” một cái, cô thật ra cũng thừa biết điều đó.

Trong đầu Vĩ Na bây giờ lại có một suy nghĩ đối với Diệc Thần:

“Nếu đã có chỗ dựa lớn như vậy thì tại sao lại không tựa vào ?”

Vĩ Na trầm ngâm một chút rồi mới đưa ra quyết định.

Vĩ Na sẽ không hoàn toàn tin vào Diệc Thần, cô vẫn giữ thái độ cung kính với hắn nhưng vẫn phải đề phòng hắn.

Dù gì mà nói thì Diệc Thần tính cách rất kỳ lạ, hắn ta đôi khi sẽ làm một điều gì đó mà không có lý do gì cả.

Khi Vĩ Na định mở miệng để hỏi Diệc Thần thêm một số chuyện thì đã thấy hắn trải chăn gối giữa ngôi đền và ngủ say.

Vĩ Na đứng lặng im, không biết phải hành động thế nào trong tình huống này.

Lỡ đánh thức hắn dậy, có khi nào hắn sẽ nổi giận không ?

Sáng hôm sau khi Diệc Thần tỉnh lại thì Vĩ Na đã trở về cơ thể hắn.

Hắn không có suy nghĩ gì nhiều về chuyện hôm qua mà trở về lại nhà.

Khả Hân và Kiều Trang đương nhiên là không mấy hài lòng, hai người tối qua mà bị hắn bỏ rơi nên hôm nay giận hờn đòi đình công không làm việc nhà.

Diệc Thần tất nhiên cũng có không ý kiến gì, họ không làm thì hắn làm.

Sáng đó trôi qua khá tẻ nhạt, Kiều Trang và Khả Hân cũng chẳng thể giận lâu, hai người đến tối lại quấn quýt bên cạnh Diệc Thần mà trở về bối cảnh cung đấu.

Người tội nhất là Thiên An ngày nào ở nhà cũng bị bón cẩu lương!

Cùng lúc đó, tại một tinh cầu chết trong dải ngân hà.

Một nữ quỷ tóc cam đang tu luyện, quỷ khí cô ta toả ra vô cùng mãnh liệt, khiến cho toàn bộ vùng đất bị bao bọc trong màn đêm hắc ám.

Tên cô ấy là Lạc Tiên, hay còn biết đến với cái tên Thiên Hà Quỷ.

Là Quỷ Vệ Hồn đặc biệt quan trọng của Diệc Thần, Lạc Tiên được Diệc Thần giao cho nhiệm vụ đó là quản lý các Quỷ Vệ Hồn khác.

Mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đến Quỷ Vệ Hồn đều phải hỏi ý của Lạc Tiên.

Trở lại với Lạc Tiên khi này, quỷ khí của cô càng lúc càng toả ra mạnh hơn, mặt đất dần nứt vỡ.

Một lát sau những vòng ánh sáng màu đen hắc ám lần lượt hiện lên, đến vòng ánh sáng thứ 10 mới tạo ra một trận động đất mạnh.

Lạc Tiên từ từ đứng dậy, cô có thể cảm thấy cơ thể đã mạnh hơn rất nhiều, phải cô ta vừa thăng lên một cấp.

Cùng lúc đó trên tảng đá cách đó không xa một nữ quỷ xinh đẹp khác cũng xuất hiện, mái tóc trắng dài bồng bềnh tựa như mây, dáng người mảnh mai, xung quanh cô ta cũng có mười vòng hắc quang bao bọc.

Nữ quỷ tóc trắng giọng vui vẻ nói:

“Cấp 84 rồi sao, muội sắp đuổi kịp ta rồi.”

Lạc Tiên lúc này mới đứng dậy, chân cô vừa chạm vào mặt đất, 10 vòng hắc quang lần nữa lại hiện ra.

Lạc Tiên lúc này mới cất tiếng nói:

“Vy Vy tỷ tỷ, tỷ quá khen rồi ạ, muội còn lâu mới đuổi kịp tỷ ah!”

Vy Vy tên đầy đủ là Nhã Vy Vy, danh xưng Lòng Hình Quỷ. Là Quỷ Vệ Hồn đầu tiên của Diệc Thần và cũng là người có cấp độ cao nhất hiện tại, Rank 10 cấp 85.

Hai người Lạc Tiên và Vy Vy vừa nói được mấy câu thì bỗng từ xa có một tên quỷ sai vội vàng chạy đến:

“Lạc tiểu thư, có tin truyền gấp từ Lâm tiểu thư.”

Lạc Tiên thấy vẻ hớt hả của hắn thì liền hỏi:

“Huh ? Lâm tiểu thư, là Lâm Vân Nghi hay là Lâm Vân Linh ?”

Lạc Tiên thu hồi quỷ khí của mình lại, tên quỷ sai thấy thế mới dám lại gần.

Thấy hắn lấy ra một viên đá truyền tin, Lạc Tiên nhìn thấy thì vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Ngươi có thể đặt đá truyền tin xuống đất rồi đi đi.”

Tên quỷ sai vội vàng đặt viên đá truyền tin xuống đất rồi rời đi.

Thấy tên quỷ sai đã đi xa, Lạc Tiên lúc này mới truyền một chút ma khí vào viên đá.

Viên đá sau khi có được ma khi thì nứt ra, giải phóng một bức màn ảo ảnh.

Đá truyền tin của quỷ chỉ có quỷ rank 8 trở lên mới dùng được, chúng có khả năng tái hiện một đoạn ký ức của người truyền tin đến người nhận tin.

Nhìn vào đoạn ký ức được tái hiện của Vân Nghi, cả hai nữ quỷ vô cùng kinh ngạc.

Lạc Tiên vẻ mặt xúc động , cô tự nói với bản thân mình:

“Ca ca, anh thật sự đã trở lại rồi!”

Còn Vy Vy thì ngơ ra một lúc, phải mấy giây sau mới định thần lại.

Một giọt lệ rơi từ mắt của Vy Vy xuống, cô vô thức mà nói:

“Ca ca, anh có biết em đã chờ khoảnh khắc này hơn 500 năm rồi không ?”

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.